Bắt mạch lần nữa cho Diệp Lăng Hiên thấy mạch tượng của hắn đã dần dần ổn định, bạch y nhân Diệp Phong Hoa lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Cho Diệp Lăng Hiên ăn vào một viên Ngọc Lộ Hoàn nữa là xong xuôi, chuyện còn lại chỉ là chờ cho hắn tỉnh dậy.
“Các ngươi vào đi.” Diệp Phong Hoa hô.
Duẫn Nguyệt Tình vội vàng chạy vào, Lãnh Dạ Hồn theo sát sau đó. “Hiên thế nào rồi?” Duẫn Nguyệt Tình nhìn nhìn sắc mặt đã chuyển biến tốt hơn nhiều của Diệp Lăng Hiên, tuy nhiên vẫn có điểm lo lắng.
“Yên tâm, không việc gì nữa, tu dưỡng thêm một tháng là có thể phục hồi như trước.” Diệp Phong Hoa cười cười chỉnh lại chăn cho Diệp Lăng Hiên, “Chờ tí nó tỉnh ngay ấy mà, ngươi ở lại trông chừng nó nhé. Lãnh công tử, ngươi theo ta nói chuyện một chút.”
Diệp Phong Hoa cùng Lãnh Dạ Hồn đi ra ngoài, để lại một mình Duẫn Nguyệt Tình ngồi ở bên giường, nắm tay Diệp Lăng Hiên, lẳng lặng chờ hắn tỉnh lại.
Diệp Phong Hoa dẫn Lãnh Dạ Hồn đi vào trong rừng trúc, “Lãnh công tử, hiện tại ngươi đã biết rõ chân tướng đích thực của cốc chủ Lạc Diệp cốc, ta hy vọng ngươi không đem phương pháp ra vào Lạc Diệp cốc lan truyền ra bên ngoài.”
“Diệp cốc chủ yên tâm, vãn bối tuyệt không lộ ra nửa chữ!” Lãnh Dạ Hồn nói như đang thề, kỳ thật hắn cũng không có ý định tiết lộ cho bất kỳ ai, nếu không cả Lạc Diệp cốc và Lưu Tình bảo sẽ không để yên cho hắn.
“Đa tạ Lãnh công tử.” Diệp Phong Hoa nở nụ cười, hắn không nhìn lầm người, người này không phải kẻ xấu, bằng không lúc trước hắn sẽ không dẫn người này vào cốc .
Từ từ mở mắt ra, trước mắt là cảnh sắc vô cùng quen thuộc. A? Này không phải nhà hắn sao? Diệp Lăng Hiên nghi hoặc xoay chuyển ánh mắt, thấy được đang nắm tay hắn chính là Duẫn Nguyệt Tình với vẻ mặt vui sướng không thể tả.
“Nguyệt Tình, ngươi không sao chứ?” Diệp Lăng Hiên hỏi, ngô, thương tốt hơn nhiều rồi, nhưng ngực còn có chút đau đớn.
“Ta không sao, Hiên, là ta hại huynh, ta thực có lỗi với huynh!” Hai tay Duẫn Nguyệt Tình ôm lấy khuôn mặt Diệp Lăng Hiên, một giọt nước từ khóe mắt chảy xuống.
“Khóc gì mà khóc, chưa bao giờ ta thấy ngươi khóc nha, lỗi không phải ở ngươi! Việc này phải trách ta mới đúng, nếu ta không để ngươi một mình ra ngoài thì cũng sẽ không phát sinh chuyện này.” Diệp Lăng Hiên nói xong muốn ngồi dậy. Duẫn Nguyệt Tình vừa thấy, vội vàng nâng hắn dậy, lấy một tấm nệm lót sau lưng cho hắn ngồi, “Không! Là ta sai mà! Là ta khiến huynh bị thương nặng như vậy! Nếu không phải vì ta thì huynh đâu có bị bọn người U Hỏa giáo bắt giữ!” Duẫn Nguyệt Tình không thể nào tha thứ cho lỗi lầm của chính mình, là do hắn nông nỗi làm tổn hại đến người hắn yêu.
“Ừm thôi nè, dù gì chuyện cũng đã rồi, đều là quá khứ cả, cho nó qua luôn đi, là lỗi của ai bây giờ không còn quan trọng nữa.” Diệp Lăng Hiên cười nói.
Duẫn Nguyệt Tình dúi đầu vào hõm vai của Diệp Lăng Hiên, “Hiên, ta thề, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho huynh phải chịu thêm bất kỳ một tổn thương nào nữa!”
Diệp Lăng Hiên cũng vươn tay ôm hắn, hai người cứ như thế ôm nhau một hồi lâu.
Qua một lúc, Diệp Lăng Hiên chợt nhớ đến một vấn đề trọng yếu, “Là ai mang ta về đây chữa trị vậy?”
“Ha hả, ta chứ còn ai, ngươi không phải bị thương nặng đến ngay cả cha ngươi cũng quên luôn đó chứ.” Diệp Phong Hoa cười tủm tỉm đi đến.
“Cha ~~~~” Diệp Lăng Hiên rất kinh ngạc, người cha xuất môn du lịch năm năm của hắn đã trở lại, “Mẫu thân đâu? Nàng không trở về sao?”
“Chúng ta ở Nam Cương, sau khi nghe nói chuyện U Hỏa giáo liền quay trở về, mẹ ngươi nói mình ta ra tay là đủ, cho nên nàng đi U Điệp cốc thăm lão bằng hữu U Điệp phu nhân của nàng rồi.”
“… … …” Cái tính ham chơi của mẫu thân vẫn y chang như trước chẳng hề thay đổi tẹo nào, nếu không phải sự tình nguy cấp buộc cha phải gấp rút trở về thì chắc hẳn bây giờ hai người bọn họ còn ở nơi nảo nơi nào hưởng thụ thú vui thế gian a.
“Hiên nhi a, lần này ngươi đã rút kinh nghiệm chưa? Giang hồ hiểm ác, hai người các ngươi còn non kinh nghiệm lắm a.” Diệp Phong Hoa thở dài.
Diệp Lăng Hiên và Duẫn Nguyệt Tình cùng lúc gật gật đầu.
“Bá phụ, ta muốn nói với ngài một chuyện.” Duẫn Nguyệt Tình nhìn thẳng vào Diệp Phong Hoa nói.
“Ha hả, ta biết rồi, ngươi muốn lấy Hiên nhi chứ gì. Nếu ngươi có thể cam đoan sẽ bảo vệ nó thật tốt, ta sẽ giao nó cho ngươi ngay lập tức!” Diệp Phong Hoa sớm biết quan hệ của bọn họ, Nguyệt Tình đứa nhỏ này là người không tồi, Hiên nhi của hắn không nhìn lầm người.
“Nhất định!” Thanh âm của Duẫn Nguyệt Tình thập phần kiên định.
Diệp Lăng Hiên dở khóc dở cười nhìn bọn họ, cha a, cha đem con trở thành cái gì thế, búp bê sứ á? Nguyệt Tình a, ngươi quên là võ công của ta còn cao hơn ngươi sao, là ta bảo vệ ngươi mới đúng đó.
“Diệp huynh, thương thế của huynh không sao chứ?” Lãnh Dạ Hồn thấy Diệp Lăng Hiên đang tựa vào một khóm trúc.
“Đa tạ Lãnh huynh quan tâm, tốt hơn nhiều rồi.” Diệp Lăng Hiên cười nhẹ. Hôm qua, hắn đã biết thân phận của Lãnh Dạ Hồn và chuyện bọn họ hợp tác, còn thương thảo một phen. Bởi vì mục tiêu hai bên có chút khác biệt, Duẫn Nguyệt Tình và Diệp Lăng Hiên thì muốn tiêu diệt U Hỏa giáo, còn Lãnh Dạ Hồn lại muốn đoạt lấy ngôi vị giáo chủ rồi đem U Hỏa giáo cải tà quy chánh, tuy nhiên chuyện tương lai ai mà chắc được.
Lãnh Dạ Hồn tinh tế đánh giá Diệp Lăng Hiên. Nhìn bộ dáng ôn nhu nhã nhặn lại có chút yếu ớt của hắn không thể ngờ được hắn có tuyệt thế công phu, cũng không tưởng tượng nổi hắn kiên cường cứng cỏi như vậy.
Một trận gió thổi qua, thân mình Diệp Lăng Hiên run rẩy một chút, gió thổi ở trên người lành lạnh, thân thể hắn còn rất yếu, không trụ được gió to. Diệp Lăng Hiên xoay người muốn đi vào nhà, lại không cẩn thận vấp phải gì đó dưới chân làm thân mình ngã nhào về phía trước.
“Cẩn thận!” Lãnh Dạ Hồn thấy thế lập tức tiến lên đỡ lấy hắn. Thân mình ấm áp của Diệp Lăng Hiên dựa vào hắn, một mùi hương thơm ngát truyền đến mũi hắn. Lãnh Dạ Hồn đột nhiên không muốn buông hắn ra. Nghĩ đến sự kiên cường quá mức của Diệp Lăng Hiên hắn thấy rất hứng thú. Một người bề ngoài ôn nhu nhưng bản tính cứng cỏi như vậy không khỏi khiến hắn động tâm.
“Lãnh huynh, ta không sao.” Diệp Lăng Hiên động đậy nghĩ muốn rời khỏi ngực hắn. Hành động kì quái của Lãnh Dạ Hồn làm cho hắn có chút bất an. Hình như hắn không chịu buông mình ra.
Đột nhiên, Lãnh Dạ Hồn bị đẩy ra, Diệp Lăng Hiên bị một đôi tay kéo đi, ngã vào một lòng ngực ấm áp quen thuộc.”Lãnh huynh, không ngờ tại đây mà ngươi cũng có thể nổi tà tâm a.” Duẫn Nguyệt Tình trào phúng nói.
“A, thực xin lỗi, ta chỉ có chút thất thần.” Lãnh Dạ Hồn thấy ánh nhìn đầy địch ý của Duẫn Nguyệt Tình, trả lời một câu bèn lập tức rời đi.
“Không cho phép huynh dây dưa với hắn, huynh là người của ta, chỉ thuộc về mình ta!” Duẫn Nguyệt Tình bá đạo ôm lấy Diệp Lăng Hiên.
“Nguyệt Tình, vừa rồi hắn chỉ có ý giúp đỡ ta một chút thôi mà.” Diệp Lăng Hiên buồn cười nhìn hành động tức giận trẻ con của tình nhân hắn.
“Ai ~~~ huynh không thấy trong mắt hắn toàn là *** sao chứ?” Duẫn Nguyệt Tình vừa hướng Diệp Lăng Hiên ăn đậu hũ (dê xòm sờ mó đó mà)
“Có sao?” Diệp Lăng Hiên nháy mắt mấy cái, hắn cái gì cũng không phát giác a.
“Quên đi, dù sao ta cũng sẽ không để hắn động chạm huynh lần nữa!” Duẫn Nguyệt Tình nói xong, ôm Diệp Lăng Hiên đi vào phòng.