Tôi chạy tới bệnh viện Đông Hoa, con đường mấp mô gập ghềnh. Nhất định là tôi vội đến mức não bị co rút rồi, tôi đi taxi nhưng đến ngã tư vì tắc đường quá nên bị quẳng xuống đường.

Tài xế thấy rất kỳ quặc hỏi: “Sao không chạy sang đi, vừa nãy cháu vội vội vàng vàng gọi xe chú tưởng cháu bị đau bụng cơ”.

“Cháu vội mà!”. Tôi vừa lôi mấy đồng nhàu nhĩ ra vừa giải thích, “Vợ cậu ba nhà ông nội của bác cháu bị mất trí, bảo là muốn đem tất cả tài sản của mình hiến tặng cho Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”.

“Ồ, thế thì tốt quá còn gì, vậy bọn chú được tăng lương chứ?”.

“Vâng, tốt quá ấy chứ, nhưng vấn đề là ở chỗ bà lại nói là giờ đang ở Mỹ, và muốn được về nước”.

Bác tài xế cuối cùng cũng chẳng nói được gì nữa mới bảo: “Thôi cháu đi nhé”.

Tôi nhịn cười, lòng mãn nguyện bước vào cổng bệnh viện.

Chưa đi được mấy bước đã thấy sau lưng có người gọi tôi, quay đầu lại thấy ngay tên khốn Đồng Nhược Thiên. Bình thường thấy anh ta là tôi thấy ngứa mắt, nhưng hôm nay lại có cảm giác vui như tìm được tổ chức vậy,

Tôi cười tươi như hoa, chạy lại hỏi: “Này, Đồng Nhược Thiên, tôi đã từng bị mất trí bao giờ chưa?”.

Anh ta nhún vai, chau mày hỏi: “Em chưa tỉnh ngủ à?”.

“Đêm qua tôi ngủ rất ngon, cám ơn anh đã quan tâm”.

Trán anh ta càng nhăn hơn, hỏi: “Dụ Tịch, em đừng như thế, đùa thì cũng có mức độ thôi, bác sĩ rất bận, đừng có rảnh quá mà đùa cợt bọn anh”.

Tôi nghe mà giận sôi máu, hét lên: “Anh vẫn còn cho rằng anh sinh ra là để làm bác sĩ à? Là một bác sĩ vĩ đại, sẵn sàng cứu giúp mọi người hả? Phải rồi, bệnh nhân của bác sĩ chỉ là bệnh nhân thôi, người khác nói mình thấy không thoải mái thì không phải là bệnh nhân, cứ phải đến bệnh viên, trả tiền khám chữa bệnh cho anh thì mới được coi là bệnh nhân. Anh làm bác sĩ cũng phải có chút đồng cảm chứ, giỏi đến đấu cũng cần y đức”.

“Dụ Tịch à, em vốn chẳng bị gì hết”.

“Tôi nói cho anh biết, ngày trước tôi đã nhìn không quen mắt cái kiểu của anh rồi. Anh thấy bác sĩ là một người vĩ đại cao cả, cũng được thôi, anh cứ việc làm bác sĩ, nhưng anh đừng lúc nào cũng lôi cái mác bác sĩ của anh ra, rồi bảo cái này không có thời gian làm, cái kia không đủ sức quản. Trước tôi chịu đựng anh chỉ là vì tôi thích anh, bác sĩ là một nghề, là một công việc nhưng không phải là cuộc sống cả đời của anh. Muốn làm một bác sĩ tốt, xin anh hãy khiêm tốn chút đi, đừng có mở mồm ra là chúng tôi bác sĩ thế này thế này thế nọ, sau anh mà cứ để tôi nghe thấy thì gặp đâu tôi sẽ cho anh một bài học ở đó”.

“Đồng Nhược Thiên à, anh cố gắng bao nhiêu năm cũng chỉ được cái chức bác sĩ nội trú, tôi cảnh cáo anh một điều là anh đừng cho rằng anh là một vị bác sĩ quan trọng, bệnh nhân thiếu anh không được, một bác sĩ tốt thật sự thì bệnh nhân thực sự cần đến anh ta chứ không phải là anh ta tự nghĩ là bệnh nhân cần anh ta”.

Tôi thấy tôi đã xả hết những tức giận trong suốt bốn năm.

Đây cũng là những điều mà tôi luôn muốn nói cho Đồng Nhược Thiên biết, anh ta quá là ngạo mạn, ngạo mạn đến mức chẳng coi ai ra gì. Khi một người bác sĩ bắt đầu vênh váo coi mình là nhất thiên hạ thì đó chính là lúc anh ta thất bại.

Ngày trước tôi nghĩ rằng một người đàn ông luôn đặt việc học hành và công việc lên hàng đầu là một người đáng tin cậy và có chí tiến thủ. Nhưng dần dần nhận ra khi học thức biến thành công cụ để khoe mẽ, khi tự tin biến thành kiêu ngạo, khi lòng tự tôn biến thành tự phụ, thì người đàn ông đó chỉ cách thất bại không xa nữa thôi. Cả đời anh ta đừng có sống mãi trong cái bóng vô hạn của chính mình, nếu không sẽ chỉ là sống trong nỗi buồn than thân trách phận.

Và đây cũng là lý do vì sao tôi thích Cố Tống Kỳ.

Tôi thấy lông mi Đồng Nhược Thiên khẽ rung lên, bầu trời xanh nhạn nhạt chiếu vào anh ta để lại một bóng âm u trong đôi mắt. Anh ta chẳng nói gì, chỉ cúi đầu.

Tôi thấy mình hình như nói hơi nặng lời, mà giữa bệnh viện đông người qua lại thế này dẫu sao tôi cũng nên giữ chút thể diện cho anh ta.

Đang định cất tiếng để phá vỡ cái không khí lúng túng khó xử này thì anh ta lại ngẩng đầu mỉm cười: “Cám ơn em, Dụ Tịch”.

Như thế lại khiến tôi giật mình, xua xua tay nói: “Không có gì, tôi chỉ nói thế thôi, anh đừng cho là thật”.

Anh ta vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ nên tôi bỏ đến chuyên khoa gan mật.

Ở đây bố nuôi tôi mở phòng khám chuyên gia, hướng dẫn hai tiến sĩ.

Có một vị tiến sĩ tôi rất thích, anh ta thích nói đến việc trưa nay hay tối nay ăn gì khi đang khám bệnh. Có một lần anh ta bảo tôi là buổi trưa đi ăn thịt dê, nói rất hào hứng, thích thú, đến nối mặt đỏ cả lên.

Bệnh nhân nằm trên giường khám, khuôn mặt đen thui vì bệnh gan, bụng cũng trương nước lên, anh ta than ngắn thở dài nói: “Ôi, cả đời tôi thì thích ăn thịt uống rượu, nhưng không biết trước khi chết có được ăn nữa không đây”.

Vị tiến sĩ ấy tỏ vẻ rất ngạc nhiên hỏi: “Sao mà không được ăn chứ? Bệnh của anh chỉ cần tích cực chữa trị nhất định sẽ có biến chuyển tốt, thật đấy!”.

Lúc ấy tôi cực kỳ có cảm tình với anh ta, anh ta thì không đẹp trai lắm, nhưng khi cười thì khiến người ta cảm thấy an lòng.

Ngoài Cố Tống Kỳ ra thì anh ta là người duy nhất tôi thấy không nói chuyện với bệnh nhân bằng khẩu khí của bác sĩ, cái gọi là khẩu khí tiêu chuẩn của một bác sĩ tức là giọng điệu khiến bạn nghe xong là biết rằng bệnh tình của mình không cứu chữa được nữa rồi, chi bằng về nhà mà lo hậu sự thôi.

Tôi chào anh ta, bố nuôi thấy tôi thì tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Ui da, sao lại đích thân đến đây thế này?”

“Con có việc gấp”.

Ông đang xem kết quả hóa nghiệm cho bệnh nhân, tôi đứng luôn bên cạnh hỏi: “Có phải con bị mất trí không?”.

Nói xong, cả phòng yên lặng một cách quái dị, đến cả bệnh nhân đang nằm trên giường cũng phải ngồi dậy, nhìn tôi rất hưng phấn, tôi e hèm nói: “Con chỉ hỏi thế thôi, đừng cho là thật”.

“Nói luyên thuyên cái gì vậy? Không phải con đang bình thường sao?”.

“Nhưng mà sao con cứ thấy có cái gì đó không đúng ở đây, hay nói những câu kỳ quặc lắm”.

Bố nuôi nhìn tôi một lát, rồi ra hiệu cho vị tiến sĩ kia hỏi: “Cháu thấy nó có bệnh gì?”.

Anh ta cười hì hì nói: “Nếu như là anh thì chỉ cần ăn một bữa thịt dê là không nghĩ tới chuyện vì sao hàng ngày lại đi nói mấy câu linh tinh với vẩn nữa. Dụ Tịch à. Đời người không thể nóng nảy và nghĩ ngợi linh tinh được”.

“Anh cũng thế sao?”.

“Ừ, anh có khi làm phẫu thuật cũng nói những câu kỳ quặc, trong đầu anh cứ như là có một u máu cực lớn, mỗi ngày đều lấy hết dinh dưỡng của anh và thực ra anh là một người ngoài hành tinh, chỉ là you và me đều không know mà thôi”.

Tôi phát hoảng nói: “Trời, anh còn bị nặng hơn em cơ, chắc anh phải áp dụng đông tây y kết hợp rồi”.

“Áp lực lớn mà, khi áp lực lớn sẽ dễ nói những điều linh tinh, có thể sẽ cứ ngơ ngẩn, em cũng thường ngẩn người ra chứ Dụ Tịch?”.

Tôi gật đầu nói: “Có, nhất là những khi đợi thang máy”.

“Đấy thấy chưa, anh cũng thế, lần trước anh đợi thang máy cũng đứng ngây người ra, sau có y tá tới hỏi anh là sao anh cứ nhìn mãi cái mụn trên mặt cô ấy thế, lúc đấy anh mới hoàn hồn, hỏi rất thành khẩn là mụn á, mụn của ai cơ?”.

Tôi cười phá lên, hòn đá nặng đè lên tim cuối cùng cũng rơi xuống đất, tôi nói với bố nuôi: “Anh ta có bình thường không vậy, bố dám để anh ta cùng làm phẫu thuật à?”.

Bố tôi cười một cách yên tâm hiếm có nói: “Chỉ nó là bình thường thôi, dễ sai như Tiểu Cố vậy”.

Tim tôi như dây đàn, nghe thấy tên Cố Tống Kỳ cái gì “tung” vang lên tiếng đàn trong trẻo.

Anh không còn là một loại cây có hương thơm ngào ngạt khiến tôi phải cẩn thận đưa sừng ra chạm vào nữa, mà là một con nhện ngốc nghếch, năm này qua năm khác vùi đầu giăng tơ, chẳng nghĩ ngợi chuyện khi nào mới được thu hoạch, mà tôi lại là một con sâu kiêu căng, từ trên trời nhìn thấy một kỳ quan như vậy liền rơi vào ngôi nhà thân thương ấy của anh.

Mạng của anh rất chắc chắn, có thể làm bến đỗ để nghỉ ngơi, nhưng anh không tới bắt tôi, ăn thịt tôi, mà chỉ đứng đấy ngơ ngác nhìn tôi, khiến tôi giãy giụa trong những rối bời.

Tôi đang nghĩ miên man đi tận đẩu tận đâu thì điện thoại kêu, là số điện thoại nhà. Tôi nhấc máy thấy giọng trong trẻo của Dụ Lộ vang bên tai: “Dụ Tịch, chị bao nhiêu ngày không về nhà rồi, buổi trưa qua nhà ăn cơm đi”.

Nó dùng hai từ “qua nhà” chứ không phải là “về nhà”, trong khái niệm của nó thì tôi đã không thuộc về nơi đó rồi.

Tôi bảo: “Ừ được, trưa chị qua”.

Nó không qua được mắt tôi, tôi biết một khi muốn nhờ vả ai đó thì sách lược thứ nhất của cô nàng chính là mời ăn cơm.

Quả nhiên ăn cơm xong, chị giúp việc dọn đồ xuống bếp, Dụ Lộ ôm gấu Teddy tới ngồi cạnh tôi. Tôi đang xem bản tin thời sự buổi trưa, Lang Vĩnh Thuần đẹp trai thật mà không hề có vẻ như đã qua phẫu thuật thẩm mỹ, tôi thấy từ nhỏ tới lớn anh ta chẳng thay đổi tý nào.

Dụ Lộ ngả đầu vào vai gấu Teddy thì thầm hỏi: “Dụ Tịch, anh bác sĩ lần trước em gặp ở bệnh viện đẹp trai thật đấy”.

Tôi nhướn nhướn mày, chẳng nói gì.

Nó tiếp tục nói: “Chị quen anh ấy không? Bức tranh lần trước để ở phòng bị anh ấy nhìn thấy, anh ấy hơi ngạc nhiên hỏi em có phải là chị bất cẩn để quên không, em thấy bộ dạng anh ấy khá buồn cười nên trả lời đúng rồi”.

“Em hỏi là, có phải anh định đưa lại cho chị gái em không? Chị ấy vừa về. Thế là anh ấy vội vàng chạy ra ngoài, dáng vẻ buồn cười lắm, sau đấy anh ấy đuổi kịp chị không?”.

“Ừ”. Tôi trả lời cụt lủn, bức tranh ấy đang ở trong phòng tôi, ngay gần cửa, ngày nào cũng nhìn thấy.

“Vậy có nghĩa là chị quen anh ấy, rất thân nữa là khác. Dụ Tịch à, hình như em thích anh bác sĩ ấy rồi, chị có số điện thoại và QQ của anh ấy không?”.

Tôi im lặng, Dụ Lộ nhìn tôi vẻ mong đợi, ánh mắt chẳng che giấu gì, sáng long lanh, nhìn rất đáng yêu. Nhưng ai đã từng nói, trong mắt đứa trẻ đã từng xuất hiện ham muốn thì không bao giờ ngây thơ được nữa.

“Dụ Lộ”.

“Hả?”.

“Lần trước chị đi xe bus, khi đó là nửa đêm, đã rất muộn rồi. Hôm ấy chị ra ngoại thành ăn đồ rừng, em không biết đâu, ăn thịt tê tê và óc khỉ. Bây giờ chị có nhắm mắt cũng vẫn nhớ được con khỉ trước khi chết kêu oai oái. Đôi mắt đỏ lên, óc cứ thế chảy ra, vẫn còn nóng hôi hổi, vị rất thơm và ngọt. Ăn xong chị ra ngoài, chẳng có một ai hết, chị nghĩ cũng phải thôi, vùng núi hẻo lánh thế này làm sao mà có người được. Nhưng đi được mấy bước có cảm giác gì đó không bình thường, tò mò chị quay đầu lại xem, khu vườn đáng lẽ bật đén sáng tự dưng tắt tối thui. Chị đoán chắc là mất điện, nên cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Đợi mãi mới có một chiếc xe tới, trên xe chỉ có chị và lái xe, chiếc xe băng qua con đường hầm dài. Chị hơi buồn ngủ, nhưng nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng gì đó, thế là chị mở mắt ra. Ra khỏi đường hầm chị mới nhìn thấy, có một con khỉ đang bò trên cửa chỗ chị ngồi, chính là cái con vừa nãy bị chị ăn, ôi ôi, giống như vậy giờ vậy, em hãy nhìn sau lưng em đi…”

“Á á á….”.

Không ngoài dự đoán, tôi nghe thấy tiếng hét kinh hồn bạt vía. Cùng lúc đó con gấy Teddy rơi bịch xuống đất, Dụ Lộ nhìn tôi vẻ khiếp đảm, nước mắt lưng tròng nói: “Chị, chị…”.

“Chị chỉ kể một câu chuyện thôi mà, đây là câu chuyện mà Cố Tống Kỳ, ừ, chính là anh bác sĩ kia kể lại cho chị đấy. Lần trước anh ta kể cho chị nhiều chuyện như vậy lắm, chị vẫn còn nhớ, em có muốn nghe tiếp chuyện hồn ma trong nhà vệ sinh không?”.

Tôi cười phá lên, nhìn có vẻ chân thành nói: “Hay lắm, thật đấy, anh bác sĩ rất biết kể chuyện”.

Nó chẳng buồn đi dép, chạy thẳng vào bếp ôm chặt lấy chị giúp việc, giọng nói ngắt quãng không biết nói gì. Tôi đứng đậy, cầm túi về thẳng.

Nhưng tôi cũng phải sởn gai ốc, nói thật là tôi cũng sợ mấy câu chuyện dọa ma kiểu này lắm.

Tôi đã thắng, tuy có hơi cậy lớn bắt nạt bé.

Một mình đi trên đường lớn, tôi ngẩng đầu lên, gió lạnh luồn khắp người. Bầu trời xám xịt ảm đạm, vấn vương mà ai oán.

Tôi bắt đầu quay ra oán hận Cố Tống Kỳ, anh tốt như thế, đẹp trai như thế, đi đến đâu cũng phải nhốt lại thì mới không bị người khác sinh lòng ham muốn.

Lôi điện thoại ra thấy có một tin nhắn: “Dụ Tịch, ăn cơm chưa?”.

Là tin nhắn của Cố Tống Kỳ.

Tôi trả lời: “Chưa, em đang chết đói đây, vừa nghe mấy câu chuyện ma, giờ sợ chả dám đi đâu cả”.

Anh hỏi: “Đến nhà ăn cũng không dám đi á?”.

“Thôi xin, tất nhiên là chẳng dám đi đâu rồi”.

“Vì sao?”.

“Đó là một chuyện kinh hãi lắm”.

Thế là tự nhiên tôi lại nghĩ đến câu chuyện nhà vệ sinh kinh dị, sợ đến mức chẳng dám bước đi nữa, trong đầu ngập tràn toàn cảnh sau khi màn đêm buông xuống, kẻ giết người trèo lên cửa nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm cô gái vô tội.

Lúc ấy tôi đang đi qua con ngõ nhỏ chật hẹp bỏ hoang gần bệnh viên Đông Hoa, có cảm giác như hai bức tường đang ép lại. Có thể phía trên đầu sẽ xuất hiện một người lạnh lùng nhìn tôi, đúng rồi, còn có cả khỉ nữa.

Tôi dường như bị chính mình dọa đến mức sợ phải khóc lên rồi.

Điện thoại kêu lên, giọng Cố Tống Kỳ nhẹ nhàng bên tai: “Dụ Tịch, em lại đang làm gì thế? Đang ở đâu? Hay để anh đưa em đi ăn nhé?”.

Giọng anh nhẹ nhàng như lông hồng, một lớp màu xanh non trải dài phủ khắp tầm mắt đang chìm trong màu xám ảm đạm, dường như tôi đang nghe thấy tiếng của mùa xuân đang lướt qua tai, lòng bàn tay đẫm nước.

Tôi bị chính mình dọa và những lời nói nhẹ nhàng của anh khiến tôi yên lòng.

Anh hỏi: “Dụ Tịch, em đang ở đâu?”.

Tôi bảo: “Trong một con ngõ nhỏ heo hút yên tĩnh trên đường từ bệnh viện đến nhà anh, em đang ở đấy, em sợ lắm!”.

Người như Cố Tống Kỳ nhất định không thể biết, anh do dự một lát rồi nói: “Em tới cổng bệnh viện đi, anh đưa em đi ăn”.

“Em sợ”

“Không sao, không sao, để anh kể cho em chuyện xảy ra mấy hôm trước nhé, em có biết chủ nhiệm Lý khoa huyết học không?”.

Ông chủ nhiệm Lý tròn như quả bóng, giọng nói thì mềm mại như bông, bố nuôi tôi toàn bảo ông ấy lúc nào cũng bí hiểm, lòng dạ đối với người khác khó lường lắm, tôi nói luôn: “Em không muốn nghe truyện ma, càng không muốn nghe chuyện kinh dị đâu nhé”.

Anh có chút bất lực nói: “Anh đang kể chuyện cười cơ mà, Dụ Tịch, đừng có ngắt lời anh thế”.

Cố Tống Kỳ kể chuyện cười? Tôi ngậm miệng, chẳng ừ hử gì nữa, anh tiếp tục: “Ông ấy thực ra bị bệnh tiểu đường, bình thường vẫn luôn kiêng khem tốt, nhưng tối mấy hôm trước bọn anh đi dự một bữa tiệc. Trước khi bắt đầu ăn thì lãnh đạo phát biểu, tranh thủ lúc ấy ông ấy tự tiêm Insulin, vì đồ ăn ngon quá nên ông liền tiêm nhiều hơn bình thường hai đơn vị”.

Tôi vểnh tai nghe tiếp: “Không ngờ hôm đấy lãnh đạo phát biểu nhiều quá, nói mãi mà chưa kết, ông ấy lại ngồi hàng đầu, không dám động đũa, kết quả là huyết áp tụt thấp quá nên ngất ra đấy”.

Tôi có chút mơ hồ hỏi: “Chuyện này buồn cười sao?”.

“Á”, anh hơi nản nói: “Thể để kể thêm một câu chuyện khác nữa nhé”.

“Buổi trưa mấy hôm trước, anh làm phẫu thuật xong thì điều hòa phòng phẫu thuật bên cạnh bị hỏng, y tá gọi điện cho người đến sửa, một lúc sau có hai người vác dụng cụ đến, y tá đưa cho họ một đôi ủng bảo hộ rồi bỏ đi. Bọn họ cảm thấy kỳ lạ, nên nhìn nhau một lúc rồi đội ủng lên đầu và vào phòng phẫu thuật. Y tá quay lại đưa cho họ thêm một đôi ủng nữa, nhưng nhìn thấy bọn họ thì ngã ngửa hỏi sao bọn họ lại đội ủng lên đầu thế. Bọn họ giải thích là chúng tôi xem trên ti vi thấy không phải là mỗi khi bước vào phòng phẫu thuật đều phải đội cái gì đó lên đầu à. Y tá hết cách không biết nói gì nữa”.

Tôi đang nghe mà cười phá lên nói: “Thật thế á? Đội ủng lên đầu ấy hả?”.

“Ừ, kết quả là phòng phẫu thuật phải quét dọn lại một lượt”.

“Ai chà, đội cả lên đầu cơ đấy, ha ha!”. Tôi càng nghĩ càng buồn cười, không nhịn nổi cứ cười ha hả mãi.

Tự nhiên nghe thấy tiếng xe cộ qua lại ầm ầm, xe bus nhả một đám khói dài đằng sau vượt qua ngã tư, một đứa trẻ lật đật chạy qua, cửa hàn Mc’Donald người xếp hàng dài. Cố Tống Kỳ thì đứng dưới gốc cây ngô đồng cạnh phòng bảo vệ ngay cổng bệnh viện. Những chiếc lá vàng khô treo đầu cành, gió thổi kêu xào xạc xào xạc, hai chiếc lá xoay vòng vòng trên không trung rồi rơi xuống đất.

Anh đưa tay vẫy vẫy tôi, mắt khẽ liếc nhìn tôi, tình cảm ấm áp.

Lòng tôi bỗng mềm mại như đất ẩm ướt đầy khí xuân, anh là ngọn gió mùa xuân, bàn tay diệu kỳ lướt qua, hạt mầm yêu quý trong lòng tôi bỗng nhiên nảy chồi đâm lộc, nhú lên khỏi mặt đất, nở ra những bông hoa rực rỡ sắc màu.

Nhưng, sao những bông hoa ấy lại là hoa hướng dương chứ? Thật kỳ lạ.

Điện thoại vân nắm chặt trong tay, giọng anh xen lẫn tiếng cười: “Được rồi, giờ không sợ nữa rồi chứ?”.

Giây phút đó tôi cảm nhận rõ ràng rằng, những bông hoa hướng dương kia biến thành hạt dưa thơm phức, trên mỗi khuôn mặt mỉm cười ấy là một câu: Mau tới ăn tôi đi, tới cắn tôi đi.

Anh đưa tôi tới một quán ăn gần bệnh viện, vừa nhìn thấy tấm biển tôi đã phản xạ có điều kiện nói: “Ôi, món miến niêu thịt bò thân yêu của ta”.

“Ừ, cửa hàng này nấu ngon lắm, mỗi khi tan làm anh đều đến đây bổ sung dinh dưỡng”.

Tôi gãi đầu hỏi: “Em ăn rồi, có thể ăn thêm một ít pudding sữa không?”.

Ánh mắt Cố Tống Kỳ nhìn tôi kỳ quặc, nhưng cũng không nói gì, dẫn tôi tới ngồi cạnh cửa sổ, gọi món thịt bò niêu, sủi cảo chiên và pudding và nói với phục vụ: “Phiền em lấy hai đôi đũa và hai cái thìa nhé”.

Tôi thấy lạ, đợi phục vụ đi hỏi liền hỏi anh: “Sao mà phải lấy hai đôi? Anh gói mang về à?”.

Anh cười đáp: “Dụ Tịch à, em có thể đảm bảo rằng mình tuyệt đối sẽ không chảy nước miếng trước món thịt bò niêu không?”.

Được đấy, tôi cũng đã thấy được chút hài hước ở anh rồi.

Đồ ăn vẫn chưa được mang tới thì điện thoại tôi đổ chuông, nhìn đuôi và biết chuyện không hay rồi. Mẹ gọi cho tôi, chắc là vì chuyện cỏn con của Dụ Lộ.

Tôi nhướn mắt lén nhìn Cố Tống Kỳ, trong lòng nghĩ, chuyện nhỏ thôi, hôm nay vì mày mà chị sẽ chịu uất ức chút, hôm nào đó chị sẽ đòi lại sau.

Anh không để ý, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thế nên tôi đành nhấc máy, quả nhiên mẹ tôi hỏi ngay: “Dụ Tịch, sao hôm nay con lại trêu em khóc vậy, nó còn nhỏ mà, con làm chị kiểu gì thế?”.

Tôi thở dài thườn thượt hỏi: “Con có trêu nó khóc đâu, chỉ là kể cho nó câu chuyện về bảo vệ động vật hoang dã thôi mà, không tin mẹ bảo Dụ Lộ kể lại cho. Sao con lại thấy ghẹo nó khóc được chứ, chắc là nó cảm động quá đấy, thấy con người săn bắt động vật hoang dã ác độc quá, nên rơi nước mắt cảm thương chăng?”.

Tôi lại bảo: “À, con về nhà ăn cơm, chị giúp việc mới này nêm thức ăn mặn quá, mặn chết đi được. Cứ như thế dễ bị bệnh về tim, cao huyết áp, không tốt với bệnh trầm cảm của Dụ Lộ đâu”.

Quả nhiên tôi đánh trống lảng thành công. Mẹ tôi thở dài một cái, hình như là tự lẩm bẩm một mình: “Ừ nhỉ, mẹ cũng thấy mặn quá, nấu cơm không ngon cũng không được, ăn nhiều bị bệnh thì biết làm sao”.

Sau đó dập điện thoại, tôi cười ranh mãnh.

Và đúng hình ảnh tôi cười tươi hớn hở lọt vào mắt anh, anh có vẻ trầm ngâm, như đang suy nghĩ ngì, tôi mở miệng trước nói: “Có phải là muốn biết vì sao nhà em kỳ thị nặng nề thế không?”.

Anh cười cười nói: “Nói chung là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”.

“Khi em ra đời, nhà em xảy ra vài chuyện, em theo bà nội về quê sống. Sau này em hình thành tính thô lỗ, học thì không theo kịp bạn bè, lại hay đánh nhau với các bạn nam, thầy cô năm lần bảy lượt mời bố mẹ lên, sau mẹ em chán nản chẳng quản em nữa. Khi Dụ Lộ được sinh ra, mọi tâm trí đều được bố mẹ đổ dồn lên con bé, một lòng muốn dạy con bé thành một đứa con gái ngoan ngoãn của bố mẹ, nên cũng chẳng thèm để ý gì đến em nữa. Dẫu sao thì bao nhiêu năm như thế, về tiền bạc thì bố mẹ chẳng để em thiếu bao giờ, cũng chẳng cấm đoán em điều gì, em thấy như thế rất tốt, vậy là đủ”. Tôi cười cười, nói đùa: “Em chỉ sợ đến lúc đi lấy chồng, phải để bố mẹ nuôi chuẩn bị của hồi môn cho em”.

Anh nhìn tôi, mắt trong veo như nước, cười nói: “Em cũng lo của hồi môn cơ à?”.

“Sao mà không lo chứ, em sợ chẳng ai thèm rước em đi”.

Anh phá lên cười: “Cô ngốc, làm sao mà không có ai thèm rước em chứ?”.

Tim tôi đập mạnh, không nghĩ ra câu trả lời cho thích hợp, vừa may lúc đó món thịt bò niêu được mang tới. Trong chiếc nồi nóng hôi hổi, dưới lớp nấm kim chỉ vàng non và giá đỗ xanh mởn, từng miếng thịt bò tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Tôi không kiềm chế nổi nữa rồi, hấp dẫn quá đi thôi.

Nhưng tôi vẫn phải mở to mắt, tự nhủ rằng mình đã ăn cơm rồi.

Tôi lại nhớ tới mấy món ăn ấu trĩ lúc trưa, rất dễ gây cao huyết áp, chỉ đành ngẩng mặt lên trời mà trào nước mắt, thế nên tôi thỏ thẻ với Cố Tống Kỳ: “Có thể nếm một chút không anh?”.

Anh cười nói: “Tùy em”.

Có thèm lắm thì tôi cũng không thể tranh đồ ăn với bác sĩ vừa tăng ca vừa đi dạy được, tôi nuốt nước bọt nói: “Em sẽ thử xem, nếu như nóng quá thì em nếm một miếng không phải là không đáng sao”.

Khuôn mặt mong chờ nhìn nồi thịt bò, vẫn còn thịt.

Anh cười cười lắc đầu, cẩn thận chọn một miếng nếm: “Vị rất ngon, em ăn nhớ cẩn thận kẻo nóng đấy”.

Tôi tiếp tục nhẫn lại nói: “Anh ăn trước đi, em sẽ chờ thêm, chẳng may nóng đến mức cải tử hoàn sinh thì em bị nóng thế cũng không đáng”.

Thế là tôi nhìn nồi thịt bò biến mất từng sợi từng miếng một, một mặt tôi thấy thương Cố Tống Kỳ làm việc vất vả, một mặt thương cho đôi mắt, dạ dày của tôi. Hai thứ ấy đồng loạt giày vò tôi.

Tôi định chiều tan học sẽ tới đây ăn, bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì cũng không thể ngăn cản bước chân của tôi tới cửa hàng thịt bò niêu. Tôi sẽ gọi thêm thịt, lạp xưởng, thêm mấy xiên thịt nướng, thật nhiều hạt thì là và cả một chai nước trái cây.

Thế là tôi đưa tay ra nói: “Nếm một miếng thôi, chỉ một miếng”.

Đôi mắt tuyệt đẹp của anh ngước lên, cười cười: “Dụ Tịch à, có phải cảm giác tranh ăn một nồi với người khác rất thú vị không?”.

“Á? Hả?”.

“Lần trước thấy em và Tần Chi Văn ngồi ăn cơm với nhau, hai người quây quanh bát cá cay, chụm đầu vào nhau bới xương”.

Tôi nấc một tiếng nói: “Tạm thời có thể gọi nó là bản năng thú rừng, đồ ăn mà không tranh giành thì chẳng có vị gì”.

Anh cười tít mắt, dưới bọng mắt có một quần thâm nhạt, không biết là vì sao, tôi thấy xót liền hỏi: “Cố Tống Kỳ, mắt anh có chút quầng thâm kìa”.

Anh mơ hồ trả lời: “Chắc thế”.

Tôi buông đũa, nhìn anh chăm chú nói: “Anh phải ăn nhiều một chút, thật đấy, ngày trước bố nuôi em ăn cơm ở nhà ăn mà cũng phải ăn bốn phần cơm, bốn loại thức ăn, tối về vẫn còn ăn đêm nữa đấy. Anh cứ như thế ăn đã ít, lại chẳng theo giờ giấc gì là không được đâu, em phải giám sát anh mới được”.

Tay anh đang gắp thức ăn liền ngưng lại, rồi rụt về, ngẩng đầu nhìn tôi cười cười hỏi: “Giám sát thế nào cơ?”.

Đầu óc tôi vặn xoắn vào với nhau, tôi vừa nói cái gì vậy nhỉ?

“Được rồi, mặt đừng có dài như cái bơm nữa đi, anh sẽ ăn uống đúng giờ được chưa? Nhé”.

Tiếng “nhé” của anh lẫn chút âm mũi, nghe như cái móc câu đáng yêu vậy, giữa thanh thiên bạch nhật câu nói khiến cho trái tim tôi nhảy nhót tưng bừng.

Nhưng anh lại không biết điều đó, thế nên tôi rất đau khổ.

Rất muốn hỏi anh, nhiều câu hỏi lắm, hoặc là chẳng hỏi gì cả, phút bốc đồng hôn anh một cái, sau đó lau nước mắt trốn đi tận chân trời góc bể, cho anh phải chạy đi kiếm tìm tôi khắp nơi.

Ăn xong, trên đường về bệnh viện, Cố Tống Kỳ hỏi tôi: “Sáng nay em đến viện phải không?”.

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”.

“À, vừa nãy trong văn phòng khoa thấy cô y tá kể rằng em nổi cơn tam bành ở cửa khoa cấp cứu, kết quả bị viện trưởng đi qua nghe thấy hết”.

Tôi kinh ngạc nói: “Thôi xong, Đồng Nhược Thiên liệu có bị đuổi việc không?”.

Anh cười cười: “Em nghĩ ngợi nhiều quá rồi, không sao đâu”.

Tôi tranh thủ hỏi: “Cố Tống Kỳ, theo anh thế nào là một danh y?”.

Câu hỏi này, tôi đã ấp ủ từ lâu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy vị bác sĩ ngốc nghếch bảo bệnh nhân đi liên hệ với khoa phẫu thuật chỉnh hình, cho đến tận khi đứng trong phòng phẫu thuật, cẩn thận từng ly từng tý.

Cố Tống Kỳ nhẹ nhàng đan hai tay vào với nhau, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu vào từng móng tay cắt sạch sẽ của anh, phản lại ánh sáng ấm áp dịu dàng, đẹp mà không khoa trương, ấm áp mà không nóng bỏng.

Đôi bàn tay ấy, là bàn tay của bác sĩ ngoại khoa, cũng là sinh mệnh của họ.

“Một danh y trong lòng anh là người coi quá trình và kết quả của sinh mệnh quan trọng như nhau, tỏ lòng tôn trọng và cảm kích trước một sinh mạng”.

Tôi cười, tuy hơi ngô nghê, nhưng tràn ngập niềm hoan hỉ.

Chúng tôi chia tay nhau ở cổng bệnh viện, tôi có giờ phân tích cú pháp nhạt nhẽo.

Tự nhiên tôi nhớ tới mùi hương gỗ giáng hương lâu năm ở nhà Cố Tống Kỳ, muốn kiếm nó nên tôi nhấc máy gọi cho Tần Chi Văn: “Kiếm cho tớ gỗ giáng hương đi”.

Cậu ấy hơi ngạc nhiên hỏi: “Cậu cần thứ đấy làm gì vậy”.

“Để ướp quần áo”.

Lấy gỗ giáng hương để ướp quần áo cho thơm, toàn thân sẽ có mùi hương giống như người ấy, đượm nồng trong ký ức, có cảm giác sẽ chẳng bao giờ xa cách nhau.

“Ừ được, để mấy hôm nữa tớ sẽ tìm cho cậu”. Nghe giọng cậu ấy có vẻ mệt mỏi. tôi đoán chắc cậu ấy bị cảm rồi.

Nên bảo: “Tớ chưa vội đâu, nhất thời hứng lên vậy thôi”.

Bên kia mãi chẳng thấy nói gì, tôi tưởng cậu ấy bận gì rồi, ai dè lại thấy cậu ấy lên tiếng: “Tịch Tịch, dạo này có thời gian ra ngoài chơi không?”.

“Hả?”.

“Chúng mình đi du lịch được không?”.

Tôi thấy là lạ hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn đi vậy…?”.

“Tịch Tịch, sắp tới tớ sẽ rất bận, không phải cậu vẫn luôn muốn đi Nam-co sao? Chúng mình cùng đi nhé”.

Ở đó là một khoảng không gian màu xanh rộng lớn, không phải là lớp tuyết trắng phau trong ký ức.

Bỗng nhiên tôi nhớ lại, trong phòng học lạnh lẽo ấy, ánh mắt mỗi người cũng đều lạnh lùng như vậy, tôi cẩn thận viết một câu: “Sau này tôi muốn tới một nơi, là Nam-co ở Tây Tạng, những hồ nước ở đó khiến con người ta tình nguyện được nhắm mắt ở đó mãi mãi”.

Cậu lại gần nhìn dòng chữ ấy nói thầm với tôi: “Khi nào về nước chúng ta cùng đi nhé”.

Tay tôi và Tần Chi Văn luồn xuống dưới gầm bàn, cậu ấy bảo: “Chúng mình ngoắc tay đi”.

Rồi thời gian cứ trôi đi, chẳng mấy chốc mà đã hơn năm năm rồi.

Tôi không biết làm thế nào, điện thoại cũng đã nóng rực lên, tôi hỏi: “Vì sao? Sao lại đường đột như thế…?”.

“Sau này không có thời gian mà, tớ sẽ bận lắm, được rồi, không cần trả lời ngay đâu, nghĩ kỹ thì đã đi đã rồi gọi cho tớ sau nhé”.

Tôi đứng trên con đường nhỏ trong trường, ngẩn ngơ nắm chặt chiếc điện thoại. Tôi có cảm nhận rằng sương mù ở đâu đó trên thế giới này, đang từ từ đóng băng. Mùa đông dài lê thê và phiền phức đang tới gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play