Đúng rồi, anh làm sao lại không nghĩ tới! Tịch Hoa Nguyệt chợt hiểu ra, nếu Tây Tây bằng lòng như thế, Hoàng Nhạc Nhạc cũng không còn lý do không cho anh một danh phận rồi.
"Vậy cô có bằng lòng hay không . . . . . ."
"Nhưng mà tôi vẫn rất thích anh, chứng kiến anh ở cùng một chỗ với người khác sẽ làm lòng tôi đau như cắt. . . . . ."
Cô trình diễn câu hát hay nhất địa cầu.
Đáp án chính là NO.
Anh từ chối cô, cô còn lâu mới để cho anh được dễ chịu, giày vò anh đau khổ vài ngày sẽ tốt hơn.
Cho anh hi vọng lại tự tay đánh nát, cô là cố ý.
"Triệu, Tây, Tây!"
Anh kêu cả tên lẫn họ, giận đến nghiến răng.
Triệu Tây Tây bật cười, thì ra Hoa Nguyệt cũng có một mặt nóng nảy dễ giận như vậy!
Mặc dù không phải là người yêu của anh, không được anh yêu, sẽ là điều sâu sắc mà cô tiếc nuối nhất trên đời này, nhưng ít ra, cô và anh còn là bạn bè, cô hi vọng anh. . . . . . Hạnh phúc.
Thật vất vả, bạn trai bí mật là anh mới được mang lên đài, có danh có phận.
Anh cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại đưa đón cô đi làm, không cần phải lén lén lút lút, giống như đang làm chuyện mờ ám, buổi trưa có thể ở bên trong phòng làm việc của anh cùng nhau dùng cơm, bồi dưỡng tình cảm, mặc dù Tây Tây thỉnh thoảng sẽ có ý xấu chạy tới làm kỳ đà cản mũi cực kì lớn, tuy vậy vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.
Nữ phục vụ liên tiếp đưa lên vài món ăn đều là món Hoàng Nhạc Nhạc thích ăn,
"Xin chậm rãi dùng."
Trước khi xoay người lui đi, còn len lén hướng Tịch Hoa Nguyệt đá lông nheo.
Chính chủ bị quyến rũ —— Tịch Hoa Nguyệt không nhìn thấy, Hoàng Nhạc Nhạc lại thấy rất rõ ràng, trong lòng rất khó chịu, nữ phục vụ đó có thể không trắng trợn như thế được không hả? Liếc sơ một cái cũng biết cô ta đang mơ ước Tịch Hoa Nguyệt.
Cô ta là coi cô như người tàng hình, hay là coi cô như người mù hả!
"Em không đói sao? Có thể ăn rồi."
Anh đưa đũa cho cô.
Hoàng Nhạc Nhạc nhận lấy đôi đũa, lại chậm chạp không động tay.
Từ lúc vừa bước vào bên trong nhà hàng, gần như hơn một nửa phái nữ, mặc kệ già, trẻ, đều len lén liếc nhìn Tịch Hoa Nguyệt.
Anh xuất sắc là điều không cần hoài nghi, cô cũng vẫn luôn rất rõ ràng, chỉ là lần đầu tiên cô mãnh liệt cảm nhận được anh "Có lực điện khác người" quyến rũ.
Anh buồn cười nhìn cô,
"Không cần anh phải nhắc nhở em, đem thức ăn này vô miệng chứ."
Chỉ nhìn chắc chắn không thể no bụng.
"Đương nhiên em biết."
Cô gắp một miếng thịt gà vào trong miệng tỉ mỉ nhai, làm như vô tình nhắc tới,
"Nữ phục vụ diễm quang tứ xạ* vừa mới lúc nãy liếc mắt đưa tình với anh!"
*diễm quang tứ xạ: ánh sáng rực rỡ nóng bỏng tỏa ra bốn phía => ý câu đại khái là chỉ người nữ phục vụ này đẹp :3
Nữ phục vụ diễm quang tứ xạ? Có nhân vật này sao?
"Thật sao?"
Anh thuận miệng hỏi, tiếp tục gắp thức ăn vào trong bát của cô.
"Bên tay trái cũng có một mỹ nữ rất đẹp lén nhìn anh nãy giờ."
Khóe miệng của anh lặng lẽ giương lên, tạo thành vòng cung mê người.
"Thật? Ở nơi nào?"
Không ngờ đôi mắt của cô trông nhỏ vậy, nhưng mà rất sắc bén đấy.
Cô chẳng qua chỉ là buột miệng nhắc tới muốn thử thăm dò anh, anh, thật sự là anh muốn xem à?
"Đang ở bên tay trái của anh đó."
Cô tức giận buồn bực cúi thấp đầu mãnh liệt và cơm.
"Ưmh. . . . . . Thực sự là rất đẹp, đôi mắt kia vừa tròn vừa lớn giống như biết nói. . . . . ."
Đúng rồi, đúng rồi, ánh mắt của cô chính là khá nhỏ á!
"Đôi môi nở nang vừa hấp dẫn lại mê người, rất thích hợp để hôn. . . . . ."
Hoàng Nhạc Nhạc mấp máy môi, bây giờ là như thế nào? Cái câu này có nghĩa là muốn hôn người ta sao?
"Làn da mềm mại như nước không tì vết, khi sờ nhất định sẽ có cảm giác rất tốt, hơn nữa vóc người thật nóng bỏng. . . . . ."
Cô gái đẹp kia mắt biết nói, đôi môi thích hợp để hôn, làn da có cảm giác rất tốt, vóc người thật nóng bỏng. . . . . . Tất cả mọi mặt đều rất tốt!
"Anh có muốn trực tiếp qua đó ngồi luôn hay không ——"
Cô tức giận ngẩng đầu lên, lại vội vàng không kịp chuẩn bị tiến vào một đôi mắt tràn đầy nụ cười.
Anh gắp một viên tôm viên đút vào trong miệng của cô,
"Nếu như mà em vẫn không có một chút phản ứng nào, anh cũng không còn nghĩ ra được lời nào để khen cô ấy."
Cô dùng sức cắn tôm viên cho hả giận,
"Nếu như anh có gan bảo em giúp anh nghĩ ra lời khen ngợi người phụ nữ khác, em tuyệt đối tuyệt đối không thèm để ý đến anh nữa."
Cô dùng hai từ tuyệt đối để biểu hiện sự bất mãn của cô.
Anh vui vẻ hớn hở cười nhẹ bật ra tiếng.
"Anh còn cười!"
Hoàng Nhạc Nhạc càng tức giận.
Nụ cười trên mặt Tịch Hoa Nguyệt chỉ có tăng không có giảm, trong giọng nói có nhiều thêm sự cưng chiều.
"Từ đầu đến cuối, trong mắt của anh cũng chỉ có em, nữ phục vụ liếc mắt đưa tình, mỹ nữ nhìn chăm chú đều là do em phát hiện."
Một câu nói của anh liền dễ dàng tiêu diệt lửa nóng trong lòng cô, trong nháy mắt đưa tâm trạng của cô cuốn lên cao.
Anh nói, từ đầu đến cuối, trong mắt của anh cũng chỉ có cô.
Cho nên, chỉ cần cô không để ý tới những thứ cử động nhàm chán kia, chuyện gì cũng sẽ không có. Tâm trạng Hoàng Nhạc Nhạc biến chuyển tốt, cảm giác ngon miệng cũng đã được biến đổi tốt, mãi cho đến khi cô đi ra từ khu vệ sinh, vừa đúng lúc nhìn thấy ——
Cái người nữ phục vụ kia muốn len lén nhét tờ giấy nhỏ cho Tịch Hoa Nguyệt, có điều bị trả lại rồi.
Mặc dù phản ứng của anh làm cho cô rất hài lòng, tuy nhiên nữ phục vụ quyến rũ cùng những ánh mắt si mê khác khiến trong lòng cô rất không thoải mái.
"Tráng miệng nào."
Anh khẽ mỉm cười.
"Ăn tối xong muốn đi nơi nào?"
"Đâu cũng được."
Cô không chuyên tâm miệng ăn caramen, mắt lơ đãng chống lại ánh nhìn của cô nàng phục vụ, ánh mắt của đối phương giống như muốn nói cô không xứng với Tịch Hoa Nguyệt.
Không, tương, xứng? Ngọn lửa tức giận bùng lên, xông thẳng lên não, cô đặt caramen mới ăn được một nửa xuống, hướng anh vẫy vẫy tay.
"Hả?"
Anh nghiêng người về phía trước.
Cô bất ngờ tiến lên hôn một cái trên môi anh, công khai tuyên bố chủ quyền hết sức nồng nàn.
Tịch Hoa Nguyệt ngơ ngác ngẩn người, ngay sau đó trong lòng hiểu rõ liền bật cười, đây chính là lần đầu tiên Hoàng Nhạc Nhạc chủ động hôn anh !
Ăn xong bữa ăn tối, bọn họ lại đi xem phim, đi dạo xung quanh một lúc, về đến nhà đã sắp mười một giờ.
Cô vừa mới móc chìa khóa ra mở cửa, chuông điện thoại lại đúng lúc vang lên.
Đồng nghiệp công ty cùng bạn bè của cô đều liên lạc với cô thông qua điện thoại di động, điện thoại bàn của cô rất ít người biết, thời điểm này gọi tới cũng chỉ có thể là bố mẹ của cô.
Đèn còn chưa sáng lên, cô đã nhanh chóng cởi giày bỏ chạy vào trong nhà.
"Nhạc Nhạc, đi từ từ, đừng. . . . . ."
Lời của anh còn chưa nói xong, liền nghe được "Cốp" một tiếng.
"Oh!”
Cô không cẩn thận đá phải chân bàn, cơn đau lập tức từ đầu ngón chân truyền lên, chân rã rời ngay tại chỗ.
Bên trong nhà đèn điện sáng lên, chuông điện thoại cũng ngừng reo.
Anh đến gần, ôm cô lên trên ghế sofa.
Nghe thấy âm thanh thanh thúy vang dội cũng đã cảm thấy rất đau rồi.
Anh ngồi xổm trước cô.
"Có nặng lắm không? Để anh xem nào."
Cô ngoan ngoãn vươn chân ra.
"Thật là đau. . . . . ."
Nước mắt cũng ứa ra.
Anh nâng lên chân của cô xem kỹ, quả nhiên nhìn thấy ngón út chân phải đỏ một mảng, khẽ sưng lên. Anh nhẹ nhàng xoa bóp.
Cô oai oái kêu lên,
"Nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau quá. . . . . ."
"Cũng may, không gãy, anh đi lấy đá lạnh chườm cho em, sẽ không đau như vậy nữa đâu."
"Ừ."
Cô đáng thương gật đầu.
Anh đứng dậy đi vào phòng bếp đi lấy hai khối đá, dùng khăn giấy bọc lại, nhẹ nhàng chườm trên ngón chân nhỏ bị sưng của cô.
"Nhưng mà chỉ là một cuộc điện thoại, có cần phải liều mạng như thế không? Không nhận, lúc sau kiểm tra số điện thoại là biết ai gọi tới mà."
Cô không kịp suy nghĩ, thân thể đã xoay người về phía trước rồi.
"Xem ra bị bầm tím là việc không thể tránh được, mà lại còn phải chịu đau một thời gian mới có thể khỏi."
Anh không nhịn được than thở.
"Lần sau xem em còn hấp tấp như vậy nữa không."
"Vâng, vâng, về sau em sẽ cẩn thận, Tịch ba ba." (*ba = bố)
Cô và Hoa Nguyệt chính thức hẹn hò đã bước vào tháng thứ sáu rồi, cũng cùng nhau vượt qua Valentine đầu tiên của hai người, anh đối với cô rất dịu dàng, luôn luôn che chở, nhưng là giữa hai người trừ ôm, hôn, không còn gì khác.
Trào lưu thịnh hành ngày nay là hành động nhanh chóng, thời đại của tình yêu mì ăn liền tràn lan, đa số lui tới hai ba ngày là có thể lên giường lăn qua lộn lại như cặp vợ chồng, bình thường hơn một chút lui tới hai ba tháng mới có quan hệ thân mật lần đầu tiên, người có cá tính bảo thủ một chút cỡ khoảng bốn, năm tháng sau là có thể tháo xuống tuyến phòng ngự, giao hết cho nhau.
Nhưng mà, cô và Hoa Nguyệt đã hẹn hò sáu tháng rồi, tại sao anh đối với cô một chút kích động cũng không có?
Bọn họ ngày ngày cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn tối, có lúc anh sẽ tự mình xuống bếp nấu cho cô ăn, tay nghề nấu ăn của anh còn rất tốt, ít nhất là tốt hơn cô rất nhiều, ngày nghỉ thì bọn họ giống như bất kỳ một cặp người yêu nào, hẹn hò, xem phim, ra ngoài đi dạo dạo. . . . . . Tất cả chuyện một đôi người yêu nào làm họ cũng đã làm, chỉ trừ "này nọ í é í é".
Anh thường trìu mến hôn cô, thương yêu cưng chiều ôm ấp cô, nhưng là chỉ vẻn vẹn dừng ở đây, anh chưa từng dùng ánh mắt nhiệt liệt khát vọng nhìn cô, chưa từng mất khống chế mà vuốt ve cô.
Cô không nghĩ ra, rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào ?
Đàn ông không phải là rất dễ dàng bị kích động bản năng động vật sao?
Chỉ cần thị giác hay xúc giác bị kích thích,hẳn rất dễ dàng sẽ có cảm giác, có phản ứng.
Ngay cả người đàn ông không có tình yêu cũng có thể.
Quan hệ giữa anh và Triệu Tây Tây chính là ví dụ chính xác nhất! Cô không muốn phải lục tìm nợ cũ, cũng biết quan hệ giữa anh và Tây Tây cũng đã sớm kết thúc triệt để, cô chỉ không hiểu, không có tình yêu, anh đều có thể ôm Tây Tây, trong khi đó anh yêu cô không phải sao?
Tại sao anh không ôm cô?
Chỉ cần là người đàn ông bình thường, nhất định sẽ có dục vọng, chẳng lẽ. . . . . . Thân thể của anh ở phương diện nào đó có bệnh sao?
"Hoàng, Nhạc Nhạc ——"
Triệu Tây Tây gần như muốn thét chói tai.
Hoàng Nhạc Nhạc chợt tỉnh lại: "Làm sao vậy?"
Khuôn mặt Tây Tây đỏ ửng.
"Cô. . . . . ."
Cô phải hít sâu nhiều lần mới có thể có mở miệng được.
"Cô tìm tôi ra ngoài chính là vì muốn hỏi Hoa Nguyệt có hay không khụ khụ. . . . . . à , phương diện kia có chướng ngại không?"
Lúc này Nhạc Nhạc mới phát hiện, thì ra trong lúc vô tình cô đã đem vấn đề hỏi ra lời rồi.
"Ừ."
Triệu Tây Tây muốn gào lên khóc chạy trốn, tại sao cái tình cảnh hoang đường này lại rơi trên người cô chứ?
"Tôi chỉ có thể hỏi cô thôi."
Cô thật sự rất phiền não á.
Triệu Tây Tây xấu hổ muốn chết,
"Không có. . . . . . Có."
Giọng cô nhỏ như muỗi.
"Thật không có vấn đề?"
Nhạc Nhạc xác nhận lại một lần nữa.
"Không có."
Triệu Tây Tây lại bổ sung ngay sau đó,
"Chuyện của tôi với Hoa Nguyệt cũng đã qua."
"Tôi hiểu mà."
Cô không yên lòng gật đầu một cái, nếu như Hoa Nguyệt ở phương diện kia không có chướng ngại, như vậy vấn đề xuất hiện ở trên người cô rồi.
"Hoàng Nhạc Nhạc, Hoàng Nhạc Nhạc."
Cô rất nghiêm túc quan sát Triệu Tây Tây trước mặt, phong tình vạn chủng, mái tóc dài lượn sóng, mắt ngọc mày ngài, làn da tỉ mỉ trong trắng lộ hồng, hơn nữa có lồi có lõm, đường cong lả lướt, cô ấy quả thực là một người phụ nữ đẹp.
Có phải mỹ nữ như vậy mới có thể làm cho đàn ông bị kích động không?
"Tại sao nhìn tôi như vậy?"
"Cô là cúp C, đúng không!"
"Đúng." Tại sao đề tài đột nhiên chuyển tới trên vóc người của cô rồi?
Xem xét lại mình, dáng dấp không đủ xinh đẹp, vóc người hơi lùn, mắt hơi nhỏ, bộ ngực không đủ lớn. . . . . . Cho nên Hoa Nguyệt mới không có hứng thú gì với cô sao? Cô muốn trở nên xinh đẹp phải chỉnh dung, muốn cao lên phải nối xương, còn muốn ngực lớn . . . . . . Không thể cứu được, Hoàng Nhạc Nhạc chợt giống như quả bóng cao su xì hơi, mềm nhũn gục xuống bàn.
Cô dứt khoát đầu thai lần nữa cho nhanh cho rồi.
Triệu Tây Tây kết hợp mọi thứ suy nghĩ một lúc, nhất thời hiểu tại sao hôm nay Hoàng Nhạc Nhạc tìm cô ra ngoài hỏi mấy vấn đề kỳ quái, hiểu ra ý nghĩa của mấy cái cử chỉ quái dị kia.
"Hoàng Nhạc Nhạc."
Cô không còn hơi sức khẽ ngước nhìn, nói xong cũng không muốn nói.
Bạn trai đối với cô một chút hứng thú cũng không có, thật sự không phải là chuyện vinh quang gì, dĩ nhiên, yêu cũng không phải nhất định phải lên giường mới được, nhưng là tương lai nếu xuất hiện một người người phụ nữ khác có thể làm cho Hoa Nguyệt bị kích động, đến lúc đó cô nên làm cái gì?
"Cô và Hoa Nguyệt còn chưa lên giường?"
Làm cho người ta phải rớt mắt kính.
Một đao mất mạng.
". . . . . ."
Thật là ác độc.
Hoa Nguyệt yêu Hoàng Nhạc Nhạc như vậy, làm sao có thể không có hứng thú với cô ấy chứ —— trong đầu đột nhiên có ý tưởng lóe lên, trong nháy mắt lĩnh ngộ ra, Triệu Tây Tây bưng cà phê lên chậm rãi nếm, hưởng thụ gió nhẹ thổi lất phất một cách sảng khoái, cũng không gấp gáp mở miệng.
Quá hạnh phúc khi thấy cô ấy ghen , cho nên anh có ý xấu muốn khiến cho Hoàng Nhạc Nhạc chút khó khăn thôi.
Cô giơ tay gọi phục vụ.
"Xin hỏi cô muốn dùng gì?"
Phục vụ đưa lên Menu, bí mật len lén đánh giá khách hàng đang gục xuống bàn.
"Một mousse caramel, cám ơn."
Cô liếc nhìn.
"Cô có muốn ăn gì không?"
Hoàng Nhạc Nhạc gục trên bàn thể hiện trạng thái chết oan, lắc đầu một cái, cô không có khẩu vị.
Cô đưa Menu giao trả cho phục vụ.
"Trước tiên cứ như vậy đã."
"Vâng, xin chờ một chút."
Hoàng Nhạc Nhạc chợt ngẩng đầu lên,
"Có phương pháp gì có thể cho ngực trở nên to lớn?"
Câu hỏi của cô đúng lúc phục vụ đưa tới mousse caramel, làm anh ta sợ hết hồn.
Thi Thể Sống Lại á!
"Bộ ngực lớn nhỏ không là vấn đề."
Không phải sao? Cô ngụ ý liếc liếc bộ ngực của Triệu Tây Tây, lại cúi đầu nhìn của mình.
Triệu Tây Tây buồn cười nói:
"Cô cho rằng Hoa Nguyệt thích ngực lớn sao? Nhất định phải là ngực lớn mới có cảm giác, vậy anh ta trực tiếp nuôi bò sữa không phải dễ dàng hơn."
“Vậy do tôi không đủ xinh đẹp?"
"Bộ dáng của cô chưa từng thay đổi, đẹp hay không không phải vấn đề."
Ưmh. . . . . . Cái mousse caramel này ngọt độ vừa phải, vừa vào miệng đã tan đi, ăn thật ngon.
"Quá lùn?"
"Xì. . . . . ."
Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng á . . ., Triệu Tây Tây cười cười, thong thả ung dung ăn xong đến ngụm cuối cùng , mới giúp cô chỉ ra vấn đề mơ hồ.
"Rất đơn giản, núi không tới dựa mình, không thể làm gì khác hơn là mình phải đi dựa núi."
"Cái gì?"
Triệu Tây Tây giựt giây,
"Cô chỉ cần nhào tới là được rồi."
Hoàng Nhạc Nhạc trợn to mắt, muốn cô đổi bị động thành chủ động sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT