". . . . . ."

Hoàng Nhạc Nhạc chấp nhận.

"Cô đã dùng tới thủ đoạn gì mới có thể đem lừa Hoa Nguyệt lên giường của cô?"

Ghen tỵ và sợ hãi có thể sẽ mất đi Tịch Hoa Nguyệt khiến cô không lựa lời mà nói, chỉ muốn gây tổn thương cho Hoàng Nhạc Nhạc.

Tiếng rút khí vang lên chung quanh.

"Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không có. . . . . ."

Một tay bị giữ chặt, Hoàng Nhạc Nhạc vừa lúng túng vừa xấu hổ muốn giải thích.

"Thế nào? Dám làm mà không dám nhận?"

Triệu Tây Tây giễu cợt.

"Cái gì tôi cũng không làm, CEO chỉ tốt bụng thuận đường đưa tôi đi làm mà thôi."

Cô không rõ, Triệu trợ lý cũng chỉ là trợ thủ đắc lực của Hoa Nguyệt , tại sao cô lại hùng hổ dọa người như vậy, tiến đến chất vấn cô, còn động tay động chân đánh cô? Cảm giác giống như là bắt gian vợ tại giường vậy.

Thuận đường? Triệu Tây Tây biến sắc,

"Bây giờ cô đang khoe khoang, ra oai với tôi đấy hả ?"

Cô chỉ muốn giải thích, tại sao lại biến thành khoe khoang, ra oai chứ? Coi như cô thích Hoa Nguyệt, cũng không phải là tội ác tày trời, là chuyện không thể tha thứ được.

Đối mặt với bộ dáng thản nhiên của Hoàng Nhạc Nhạc, Triệu Tây Tây tức giận giơ cao một cái tay khác lên, xoay mình, nhưng lại bị gắt gao giữ chặt.

"Náo loạn đủ chưa?"

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng giống như con dao sắc đâm vào ngực Triệu Tây Tây.

Cô chấn động, trên gương mặt xinh đẹp lúc trắng lúc xanh,

"Hoa. . . . . ."

Ánh mắt Tịch Hoa Nguyệt sắc bén bắn về phía cô,

"Cô ở đây làm cái gì?"

"Anh không phải là đi. . . . . ."

Ký hợp đồng sao?

"Tôi để quên điện thoại ở trên bàn ——"

Nếu như không phải đột nhiên anh phát hiện mà quay lại, sẽ không vừa khéo nghe được tin tức Tây Tây đến bộ phận hành chính khởi binh vấn tội*.

*Khởi binh vấn tội: mang binh quyền đến hỏi tội ở đây đơn giản là giận giữ đến hỏi tội thôi.

Triệu Tây Tây lúng ta lúng túng không thốt nên lời.

"Buông tay."

Nhìn trên mặt Hoàng Nhạc Nhạc rõ ràng năm dấu ngón tay, anh cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

"Tôi . . . . . ."

Cô cứng đờ.

"Cần tôi nói lại lần nữa sao?"

Giọng nói luôn lạnh nhạt từ trước đến giờ rõ ràng có thêm một chút tức giận.

Cô buông bàn tay đang nắm lấy tay Hoàng Nhạc Nhạc, chán nản lùi một bước.

Buông tay Triệu Tây Tây ra, Tịch Hoa Nguyệt tiến lên kiểm tra tình huống của Hoàng Nhạc Nhạc, không đành lòng.

"Cô không sao chứ?"

"Hoàn hảo."

Cô nhìn anh, lại liếc nhìn vẻ mặt chán nản của Triệu Tây Tây, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.

Anh tránh ánh nhìn của cô, lôi kéo cô đến phòng trà nước.

"Băng lạnh có thể giảm sưng."

Hoàng Nhạc Nhạc chợt hiểu, trái tim lặng lẽ trầm xuống, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi nắm giữ của anh.

"Băng tới đây."

A Linh có ánh mắt rất tốt, ngay từ lúc Tịch Hoa Nguyệt bước vào bộ phận hành chính liền chạy như bay đến phòng trà nước dùng khăn lông bọc khối băng trở lại.

"Cám ơn, đưa cho tôi là được rồi."

Tịch Hoa Nguyệt nhận lấy khăn lông, một tay kéo Hoàng Nhạc Nhạc tới giúp cô chườm băng, không cho bất luận kẻ nào xen vào.

"CEO không cần khách khí như thế, đây là việc tôi phải làm."

Ánh mắt A Linh bỗng chốc sáng rực lên, xem ra lần này cô đặt cược vào đúng kho báu rồi.

Hoàng Nhạc Nhạc co rúm lại, tránh sự đụng chạm của anh.

"Cám ơn, tôi tự mình làm được rồi."

"Hoàng Nhạc Nhạc?"

Cô từ chối làm cho anh có cảm giác rất không thoải mái.

"Nhạc Nhạc!"

Hạ Uy vừa nghe tin tức liền lập tức chạy tới, nâng mặt của cô lên.

"Là ai đánh cậu? Tớ đi lấy lại công bằng cho cậu."

Tịch Hoa Nguyệt ở bên cạnh có ý nghĩ kích động muốn tiến lên đánh rụng tay Hạ Uy.

"Không có việc gì, chỉ là có một chút hiểu lầm, chờ tớ một chút."

Cô quay đầu nhìn thấy giám đốc bộ phận hành chính,

"Giám đốc, buổi chiều tôi muốn xin nghỉ."

"Ừ."

Anh chấp thuận yêu cầu của cô,

"Cô đi trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Cám ơn giám đốc."

Cô lấy các đồ dùng riêng tư bỏ vào trong túi.

Tịch Hoa Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói:

"Tôi đưa cô về."

Cô uyển chuyển từ chối,

"Cám ơn ý tốt của CEO Tịch, không cần làm phiền, Hạ Uy sẽ đưa tôi về."

"CEO Tịch, anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa Nhạc Nhạc về tận nhà."

Hạ Uy giơ tay làm cử chỉ OK.

"Chúng ta đi thôi."

Cô lôi kéo Hạ Uy đi ra ngoài.

Sự thật đã bày trước mắt, giữa anh và Triệu Tây Tây nhất định là có quan hệ gì đó, nếu không Triệu Tây Tây chỉ có thân phận là trợ lí, thì làm sao mà cô ấy lại dám tới chất vấn cô, trách mắng cô chứ.

Thân thể Hoàng Nhạc Nhạc bỗng dưng cứng đờ, sắc mặt hơi tái nhợt.

Nếu như. . . . . . Nếu như anh và Triệu Tây Tây thật sự là người yêu, tại sao anh còn muốn đến gần cô, đối xử với cô tốt như vậy?

Mục đích cuối cùng của anh là cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play