Không biết lấy dũng khí từ đâu, tôi chợt gào lên: “Thanh Anh!!”
Sở dĩ gọi như thế, là bởi trong tích tắc ấy chẳng hiểu sao tôi lại nhớ đến câu chuyện bà cụ Trì kể ngày trước. Vì thế trong nháy mắt kinh tâm động phách, hình ảnh cô gái bi thương của chuyện lại xuất hiện trong đầu tôi, trùng khớp với gương mặt méo mó này.
Tôi buột miệng gọi tên, khiến nét mặt làm người khác kinh sợ của ả bỗng ngưng đọng, trái lại đôi mắt đang trợn trừng như muốn lồi thêm ra.
Ngay lúc ả đang ngẩn người, tôi chống tay vào tường, cuống quít chạy khỏi nhà vệ sinh nữ.
Song tôi chạy chẳng được vài bước, ả đã vọt tới, vươn một tay tóm lấy mắt cá chân tôi. Cũng bởi bị lực kéo quá mạnh nên tôi mất trọng tâm, ngã nhào xuống đất.
Kí ức lập tức quay về hơn một tháng trước đây, tôi và ả lần đầu giáp mặt, bàn tay ả chính là dùng một lực quái dị như này nắm cổ chân tôi, tất cả đều bắt đầu giống nhau.
Nếu tôi không xao nhãng nhớ lại quá khứ, thì ả đã chẳng tóm được vai tôi, cảm giác đau đớn truyền đến từ vai làm tôi biết móng tay của ả đã cắm sâu vào da thịt. Mái tóc dài như rơm ướt sũng, rũ xuống cạnh mặt tôi lòa xòa trên mặt đất, giăng đầy trên vũng nước đọng. Giữa tiếng mưa sầm sập rơi, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cơ thể kéo căng dưới làn da mục nát, cùng tiếng ma xát giữa các khớp xương.
Tôi cố gắng bật dậy khỏi sự kìm kẹp của ả, nhưng khổ nỗi chẳng đào đâu ra sức, chỉ có thể dùng đôi tay còn lại quơ quào trên đất, tìm điểm tựa. Mò mẫm, tôi cảm thấy đã túm được một nắm tóc ướt sũng liền thuận tay giật mạnh, chỉ nghe thấy sau lưng tiếng rách xé tim, sức nặng trên người cũng giảm đi.
Nhân cơ hội đó tôi lăn một vòng sang bên rồi đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua, suýt bị dọa bất tỉnh. Gần một nửa da đầu ả còn nguyên lớp tóc phủ trên bị tôi kéo toạc xuống, nửa còn lại dính trên trán, trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường, thậm chí tôi còn trông thấy màu xanh đen của hộp sọ!
Cử động của ả hiển nhiên không vì vậy mà dừng lại. Phía sau rộ lên một tràng ô ô ghê tởm, dường như chỉ trong nháy mắt, ả lại bổ nhào lên người tôi, cùng lúc đó cái đầu chỉ còn lại nửa mảng da tóc suýt áp vào mặt tôi!
Lục phủ ngũ tạng vì kinh sợ mà cảm giác như bị nén lại, chỉ có thể lảo đảo lùi về sau theo bản năng. Chưa được mấy bước, tôi đột nhiên cảm thấy gót chân vấp phải cái gì, lập tức cả tôi và ả ngã nhào về phía sau, lưng tôi va phải vật rắn bên dưới, đau đến nổ đom đóm mắt.
Sau giây phút đờ người, hoảng sợ lại tăng thêm —— đằng sau người tôi chẳng phải thứ gì khác mà chính là cái giếng quỷ dị kia! Nửa thân trên đã bị ác quỷ áp sát lơ lửng trước miệng giếng!
Tôi bắt đầu dồn sức giãy dụa, nhưng ả mạnh đến thần kỳ, cặp tay trắng bệch chẳng biết mò đến cổ tôi từ bao giờ, lập tức ra sức bóp chặt…
Tôi thật sự tuyệt vọng. Bàn tay trên cổ càng nắm chặt, thì hai bên thái dương như muốn nứt vỡ, mà tiếng mưa càng lúc càng lớn bên tai, càng lúc càng rõ…
“Tiểu Mạt ——!”
Trong lúc ý thức mơ hồ, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
Tiếng gọi đó tràn ngập nôn nóng bất an, thậm chí có thể nói là thất kinh, nhưng chỉ một tiếng lại đem toàn bộ ý chí của tôi trở lại, trong tiềm thức, giọng nói này chiếm trọn tin tưởng của tôi, hay nói cách khác tôi luôn luôn chờ đợi âm thanh này.
Cùng lúc đó, áp lực trên cổ tôi rời đi. Chính là giờ phút này! Hai đầu gối tôi trong khoảnh khắc dốc sức đẩy về trước, đồng thời cơ thể trượt xuống, nhấc con ma nữ đang đè phía trên vào trong miệng giếng. Ai ngờ trong tích tắc rơi xuống giếng, tay ả lại túm được cổ tay phải của tôi, dường như muốn giật cả cùng rơi.
“Tiểu Mạt!” Giọng nói càng gần, người đàn ông đó đang đạp nước chạy về phía tôi.
Tôi không rảnh nhìn hắn, khuôn mặt dữ tợn của ả hiển hiện giữa miệng giếng, tôi sờ soạng tìm được vật cứng gì đó bên thành giếng liền nện hai phát xuống đầu ả, hộp sọ nứt vỡ cùng đám tóc ẩm ướt bù xù bám từng mảng vào người, chỉ còn cặp mắt trống rỗng trên mặt vẫn đang trợn trừng nhìn tôi.
Đi chết đi!
Tôi giơ vật đang cầm lên cao, cứ như vậy đâm thẳng xuống hai con ngươi đen tối.
“Đừng!”
Tay trái bị níu lại giữa không trung.
Lực tóm ở cổ tay phải cũng biến mất, ả hét lên một tiếng, rớt vào đáy giếng.
Tôi nhìn miệng giếng chằm chặp rồi thở hồng hộc, không khí lưu thông trong buồng phổi giữa đêm mưa ẩm ướt lầy lội, giờ phút này với tôi như thể được tái sinh. Qua một lát cơ thể tôi trở nên mềm nhũn, trượt xuống ngồi cạnh giếng.
Trần Kỳ không nói, chỉ lặng lẽ vòng tay qua người tôi. Còn tôi tham lam muốn chiếm trọn sự ấm áp từ hắn, cứ được hắn ôm như vậy, qua rất lâu, mưa chẳng hề ngớt, hai người chúng tôi không hề nhúc nhích.
“Thực xin lỗi.”
Rốt cục, hắn thấp giọng thì thầm bên tai.
Vì sao phải xin lỗi? Tôi vừa định hỏi, thì một chuỗi tiếng chân bước vọng đến.
Né khỏi người đàn ông đang ôm lấy mình, tôi trông thấy em trai của hắn, nét mặt phức tạp đứng dưới đèn đường trong ngõ nhỏ.
“Trần Lân…?”
Trần Lân không đáp, như thể đang nghiền ngẫm xem tôi và Trần Kỳ, một lát sau, thở dài, xoay người biến mất trong màn đêm.
Trần Kỳ chẳng hề ngoái lại, lúc sau lại càng gục đầu xuống.
“Thực xin lỗi, anh đã đến chậm.”
Tôi nhớ đến thời điểm hắn vừa chạy đến, biểu cảm trên mặt giống như kinh hoàng lẫn lo lắng khi tận mắt chứng kiến trời long đất lở, là sự luống cuống tôi chưa từng thấy.
Mà tôi còn ỷ lại vào sự tin tưởng với hắn, tâm trí không yên, thậm chí tận đáy lòng còn mang khát vọng…
Thế nhưng vì lẽ gì lại là tôi?
Chúng tôi quen biết chưa lâu, ở chung cũng không nhiều, chẳng hiểu rõ nhau, quan trọng nhất là chúng tôi —— đều là nam giới.
Hắn như nhìn thấu sự mê mẩn từ tôi, gương mặt từ trước tới nay vẫn keo kiệt biểu cảm lại lờ mờ hiện lên nét cười: “Mặc kệ em nghĩ thế nào, ít nhất vì an toàn của bản thân, trước đầu tháng bảy âm, anh sẽ không rời khỏi em dù chỉ một bước.”
Bỗng dưng xung quanh trắng toát, ngay sau đó là một tiếng sấm rền. Bất chợt trong đầu nhớ đến một thứ, cả người nhảy dựng lên.
“Đúng rồi! Nhà vệ sinh!”
Tôi kêu một tiếng, xoay người về hướng nhà vệ sinh, Trần Kỳ cũng theo sát phía sau.
Ánh sáng trong phòng vệ sinh cực kỳ âm u, khi Trần Kỳ rút điện thoại di động, cảnh tượng hiện lên trước mắt nhờ vào ánh sáng nhàn nhạt hắt ra từ màn hình khiến chúng tôi sững sờ. Đinh gỗ cắm đầy tường, mỗi cây đinh đều ghim chặt một mảnh giấy sần sùi ố vàng, có tờ còn sắp rách, nhưng vẫn có thể nhìn rõ chữ trên giấy.
Dưới hai cây đinh cuối cùng, một mảnh ghi “Tưởng Minh Vi”, một mảnh khác còn chưa bị đinh ghim chặt, chỉ sợ đó chính là lúc tôi đột nhiên xuất hiện khi ả đang đóng.
Trên mặt giấy kia, như một đứa bé học vỡ lòng viết xiên xiên vẹo vẹo ba chữ: “”Mao Viên Triêu”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT