“Tôi chia tay Vi Vi rồi.” Lời Cao Học Huy thoảng qua.

“Cái gì?” Tôi sửng sốt, đầu dây bên kia vội vàng để lại tiếng tút.

Mấy ngày chẳng liên lạc, giờ đột nhiên gọi đến thông báo một câu như vậy càng khiến tôi bất an. Tôi nóng lòng muốn biết sân 11 xảy ra chuyện gì mà Tiểu Cao một mực cản tôi về, cũng muốn biết vì sao cậu ta và Tương Minh Vi bất ngờ chia tay. Tuy rằng cả Cao Học Huy lẫn Trần Kỳ đều không đồng ý, nhưng tôi khăng khăng muốn về Đại Tỉnh Hồ Đồng, ít nhất chỉ về nhìn một cái cũng được.

“Không được.” Đây là đáp án Trần Kỳ dành cho yêu cầu của tôi.

“A, tuy tôi thực sự không phải người trong ngõ nhỏ kia, nhưng có thể tôi đã liên quan, hơn nữa một loạt thảm kịch ở đó anh có dám nói không hề dính dáng chút nào tới tôi không? Giờ tôi ở trong này đóng kén yên yên ổn ổn, mọi người xảy ra chuyện gì cũng không cho tôi hay, anh bảo tôi yên tâm thế nào được? Anh cũng biết tối nào tôi cũng gặp ác mộng ngủ không ngon, cảm giác đấy sung sướng lắm sao? Anh có muốn đổi để xem thử không?”

“Anh nói không được là không được.” Nét mặt hắn chẳng thèm biến sắc một lần.

“… Này tôi bảo, anh bệnh hả? Anh có quyền gì kiểm soát tự do của tôi? Anh lấy cương vị gì để bảo với tôi có thể hay không? Anh là ba hay ông nội tôi hả, anh và tôi có quan hệ gì hả, dựa vào cớ gì mà tôi muốn đi đâu, làm gì còn phải được anh cho phép?”

“Em cứ thành thành thực thực coi anh khô khan đi, vậy nên đừng nghĩ nữa!” Phút cuối tranh cãi, giọng điệu hắn không tốt bỏ lại một câu, khóa trái của lại, chẳng thèm để ý tôi, xoay người đi vào căn phòng kia.

Quả thực tôi bị hắn làm tức chết. Đang băn khoăn nên gọi 110 báo bắt cóc hay trực tiếp dùng vũ lực giải quyết vấn đề, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng chìa khóa. Chìa khóa ở trong ổ xoay mấy vòng, dường như người ở bên ngoài đã phát hiện cửa bị khóa trái, yên lặng một lát, bỗng nhiên cười phá lên mờ ám.

Tiếng cười nọ đã chứng thực cho suy đoán của tôi.

Là Trần Lân.

Một cơn gió vút qua từ trong phòng, sắc mặt Trần Kỳ khó coi ra mở cửa. Trong nháy mắt đó tôi đã hiểu rõ hàm ý của tiếng cười kia, không khỏi nóng mặt.

Trần Lân đứng ở cửa, ánh mắt quét một lượt qua anh trai gã, rồi chuyển sang tôi, đẩy gọng kính, khóe miệng nhếch lên: “Xin lỗi xin lỗi, có phải đã quấy rầy không?”

Vẻ mặt Trần Kỳ cứng nhắc: “Đừng nói nhảm.”

Trần Lân cười ha hả, bá vai Trần Kỳ đi vào trong phòng, còn nháy mắt với tôi, nghiêng nghiêng đầu hất về phía cửa.

Tôi hiểu ý, chẳng hỏi nhiều nữa, kéo cửa lao ra ngoài hành lang.

Đúng vào thời điểm trời đổ bóng xế chiều, tiếng ve cũng khiến lòng nhộn nhạo, trong Đại Tỉnh Hồ Đồng cũng tĩnh mịch quỷ dị. Cổng sân 11 đóng chặt, nước sơn trên cổng có vài đường vân nứt nẻ. Tôi vừa đặt tay lên quai cửa định đẩy vào, nhưng chúng đã tự động mở ra, tôi thu tay lại theo bản năng, lui về sau mấy bước, giờ mới thấy rõ người ở bên trong.

“Tiểu Mạt?!”

Là Cao Học Huy.

Đầu tiên cậu ta có chút kinh ngạc, lập tức biến thành bối rối: “Cậu cậu, sao cậu lại quay về, cậu chẳng thèm nghe tôi bảo đừng trở lại nữa sao?”

Tôi thực sự lười không muốn đáp, mặt tối sầm, đại khái cậu ta bị tôi lườm khó chịu, mới ngượng ngùng vuốt gáy bảo: “Chậc, tôi định đến sở cảnh sát một chuyến, cậu đi không…”

Tôi sửng sốt, “Đến đấy làm gì? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Tôi không biết, vừa nãy Dương đội gọi cho tôi, bảo tôi qua xem, chẳng nói rõ chuyện gì.”

Đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành, khẽ nhíu mày, nói: “Tôi đi với anh.”

Trên xe, tôi hỏi nguyên nhân chia tay giữa Cao Học Huy và Tưởng Minh Vi, cậu ta uể oải giấu mặt vào lòng bàn tay.

“Có thể vì gì nữa đây, tôi sợ sẽ liên lụy cô ấy, tôi rất sợ mình…”

“Cô ấy phản ứng thế nào?”

“Còn thế nào nữa, cãi nhau một trận ầm ĩ với tôi rồi bỏ đi. Tôi sợ mềm lòng sẽ gọi điện cho cô ấy nên tắt máy rồi.”

Tôi rất muốn nói, chẳng lẽ anh cho rằng làm vậy cô ấy sẽ thoát được kiếp nạn sao? Nhưng trông thấy vẻ mặt cậu ta, tôi lại âm thầm nuốt vào bụng.

Tới sở cảnh sát, theo lẽ thường Lão Dương sẽ dẫn chúng tôi vào, thế nhưng lúc này đây nét mặt lại đặc biệt cứng nhắc. Trợ lý Vũ Bác Hoa bên cạnh cũng cúi thấp đầu mặt mày ủ rũ, không còn vẻ sôi nổi ngày trước, tôi cùng Cao Học Huy không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đều cảm giác bầu không khí bất ổn. Vào sở cảnh sát, một viên cảnh sát chưa từng gặp qua chào hỏi, mang một cặp kính không khung, dáng vẻ rất nhã nhặn. Lão Dương giới thiệu nói: “Đây là Đại Phùng, Phùng Nhuận, nhân viên pháp y bên giám định. Đại Phùng à, đây là Cao Học Huy, có thể cậu ta quen nạn nhân. Đây… tên là Triệu Tiểu Mạt.” Nói đến đây, còn trừng mắt với tôi, ý trách sao chuyện gì tôi cũng đi theo.

Đi theo nhân viên pháp y Phùng Nhuận, lần đầu tiên tôi và Tiểu Cao bước vào phòng xác để giám định.

Tôi đánh giá xung quanh, so với ấn tượng về nhà xác trong bệnh viện không khác là mấy, được chia thành hai phòng, bên ngoài là phòng nghiên cứu, bày các loại dụng cụ xét nghiệm và giá tài liệu; phòng trong là phòng xác, hai tủ làm lạnh áp sát tường, ở giữa là giường để xác và bàn giải phẫu. Phần lớn giường xác đều trống, chỉ có hai giường lớn có thi thể, trên mặt đều phủ vải trắng.

Một mùi quái dị trộn lẫn giữa Formalin và mỡ cháy tràn ngập trong không khí, tôi ngao ngán che mũi.

Phùng Nhuận đứng một xác chết rồi lên tiếng, giọng nói dịu dàng vững vàng, chẳng mang hơi ấm: “Cái xác này không rõ danh tính, có thể phải nhờ cậu xác nhận. Chút nữa dù trông thấy cái gì cũng phải bình tĩnh nhé, hiểu không?”

Cao Học Huy do dự khẽ gật đầu, nhiệt độ phòng xác thấp hơn ở ngoài, vậy mà gương mặt cậu ta đã thấy mồ hôi chảy xuống. Phùng Nhuận lo lắng nhìn cậu ta, từ từ mở khăn trắng phủ mặt nạn nhân.

Khuôn mặt hiện ra theo động tác của Phùng Nhuận, chỉ có thể dùng mấy chữ “hoàn toàn biến dạng” để hình dung.

Môi đã bị cháy sạch, lộ ra hai hàm răng trắng nhởn, trên cằm chỉ còn vẻn vẹn chút da dính vào xương; con mắt bên trái đã bị bóp méo, làn da cháy đen nhăn nhúm biến dạng, nhưng bên phải mặt và da dẻ lại chẳng hề hấn.

Tôi vừa nhìn thoáng qua liền xông ra ngoài, lao vào phòng vệ sinh ôm bồn nước nôn thốc nôn tháo.

Sau lúc ăn sáng ở nhà Trần Kỳ đến giờ vẫn chưa ăn thêm, chỉ có thể nôn khan, nhưng chẳng thể khống chế cảm giác ghê tởm mãnh liệt, như muốn phun hết toàn bộ lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Không phải do mức độ kinh khủng của cái xác, mà điều khiến tôi như này hoàn toàn do khuôn mặt đó.

Tôi hận chính mình đã nhận ra cô ấy chỉ bằng một cái liếc mắt.

Rõ ràng kia chính là Tưởng Minh Vi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play