Mạc Tử Nhan khẽ lau nước mắt,đột nhiên hắn bật cười,đẹp đến mức làm cô ngượng chín mặt,lắp bắp- Cười...cái gì...chứ ?

- Xem xem,cái mặt cô bây giờ thật chẳng khác gì ma đi doạ người

- Mặc kệ tôi,phiền gì đến anh...hứ !

Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh,soi mình trong gương,chính cô cũng suýt thì ngã ngửa.Vâng,tình hình là thế này: Tóc thì bù xù như ma đói,mắt hơi sưng lên,mặt mũi thì tèm lem nước mắt,quả là hắn nói không sai ! Trông cô chẳng khác gì ma đi doạ người !

Mạc Tử Nhan rửa mặt,chính đốn lại mọi thứ rồi đi ra ngoài,thấy cái tên kia vẫn mặt dày ngồi đấy,không chịu đi

- Anh còn ngồi đây ?

- Mau xuống ăn tối,rồi tôi sẽ cho người đưa cô về !

- Anh nói thật chứ ? - Cô ngờ vực hỏi, thật không thể tin tưởng cái tên biến thái điêu toa này được

- Thật,cô hỏi lần này là lần thứ hai rồi đấy

- Vậy tôi tin anh lần này ! - Cô mỉm cười - Tôi đói rồi !

( T/g: Có ai như mẹ này không ? Bắt cóc mà vẫn thoải mái hưởng thụ,cạn lời ( =_= ) )

- A,mà quên chưa hỏi,tên anh là gì nhỉ ?

- Cô không cần phải biết

'' Đồ ki bo,có cái tên cũng không thèm nói cho ngươì khác biết...'' - Cô bĩu môi

Hắn đi đằng sau cô,ánh mắt liền trở nên chăm chú,cô gái này...không hiểu sao lần đầu gặp mặt đã cảm thấy rất khác lạ,cô ương bướng,khó bảo,thật khiến người khác thấy thú vị,chính vì thế mà hắn mới bắt cóc cô đem về đây

Hẳn là cô rất giống Hải Đường hồi còn nhỏ,cô ấy cũng ương bướng,đôi lúc lại tinh nghịch giống cô vậy.Hải Đường từng nói,cô rất yêu anh,anh cũng như vậy,cũng rất yêu cô...nhưng giờ thì sao ? Cô trốn tránh,xua đuổi,thậm chí còn bỏ trốn khỏi anh.Cho dù là thế,anh vẫn muốn chiếm giữ cô,sẽ bắt ép cô làm vợ mình bằng bất cứ giá nào...

- Anh sao thế ? - Mạc Tử Nhan khua khua tay trước mặt hắn,kéo hắn ra khỏi những suy nghĩ vừa rồi

- Không sao

Mạc Tử Nhan liền gật đầu,rồi lại sực nhớ đến Hải Đường,liền hỏi hắn

- Còn Hải Đường,anh không định kêu cô ấy xuống ăn sao ?

- Lát nữa sẽ có người bê cơm lên,cô không cần lo

- Nhưng chẳng phải ăn đông người sẽ tốt hơn sao ? Cũng vui nữa

- Tôi nói rồi,với lại chuyện này cũng không phiền đến cô phải lo

- Thật chẳng hiểu nổi quan hệ của hai người nữa - Mạc Tử Nhan nhún vai

Quan hệ của Hải Đường và hắn ư ? Đúng thật là hắn cũng chẳng hiểu nổi nữa...

*****************************

Trên bàn ăn,các món được bày ra rất thịnh soạn,đúng là nhà giàu có khác nha ! Ăn uống thôi cũng tốn kém

Mạc Tử Nhan hai mắt sáng rực,nhìn rồi lại trỏ về bình thường,thậm chí là còn ỉu xìu hơn trước

- Cô sao thế ?

- Tôi...không muốn ăn nữa,tôi muốn về

- Tại sao ?

- Tôi lo cho ba mẹ...tôi muốn về

- Vậy tôi cũng không ép cô ! - Hắn bình thản nói,nhưng bên trong lại có phần không nỡ

Cô gật đầu,rồi hỏi

- Tên anh là...

- Bạch Thế Phong,nhớ cho kĩ...Tôi tên Bạch...Thế...Phong - Hắn nhấn mạnh

Mạc Tử Nhan gật đầu tập hai

******************************

Tại nhà họ Mạc

- Anh à ? Sao rồi,cảnh sát nói sao ? -Bà Mạc lo lắng hỏi,nước mắt giàn giụa

Ông Mạc lắc đầu,rồi ôm bà vào lòng

- Huhu,mất nó...em thà chết còn hơn...con gái chúng ta...nó...

- Em không được nói thế,con bé sẽ không sao...

Chiếc xe trở Mạc Tử Nhan về dừng lại trước cổng nhà họ Mạc,cô không chần chừ liền bước nhanh xuống xe,chạy vào nhà

- BA MẸ !

- Nhan nhi con ! - Bà Mạc mừng rỡ nói - Con...không sao chứ ?

- Con không sao

- Cả buổi trời con đã đi đâu ? - Ông Mạc sốt sắng hỏi,thật sự ông rất lo cho cô

- Con...chuyện dài lắm ba mẹ...

- Thôi được rồi,mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi,mẹ nấu gì đó cho con ăn,đói lắm rồi phải không ?

- Dạ - Mạc Tử Nhan mỉm cười

Cô đi lên phòng,khoá cửa lại rồi bắt đầu lấy đồ đi tắm

Hôm nay cô mệt mỏi lắm rồi !...Cái tên ác ma kia,mong là sẽ '' Hẹn ngày không tái ngộ ''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play