Mạc Tử Nhan bực mình,cầm cái váy đi vào phòng thay đồ.Không một chút thương tiếc đóng sầm cửa lại,tạo ra một tiếng thật lớn,khiến cho tất cả mọi người đều giật mình quay lại nhìn.Bạch Thế Phong nở một nụ cười toả nắng,làm cho bao nhiêu cô nàng đều suýt phụt máu mũi- Stress trước ngày cưới,mọi người đừng bận tâm làm gì !

Một số nữ nhân viên ở đấy,thì thầm to nhỏ với nhau,ánh mắt liền dâng lên sự khinh bỉ

- Cô gái đó,đẹp mà chảnh

10' phút sau

Mạc Tử Nhan bước ra ngoài,trên người là chiếc váy trắng đẹp lộng lẫy,được thiết kế tinh xảo.Ôm vừa vặn lấy chiếc eo nhỏ,làm tôn lên vẻ quyến rũ rạng ngời và làn da trắng tuyết mịn màng của cô.Mạc Tủ Nhan ngượng ngùng,hỏi nhỏ

- Thấy thế nào ?

- Đẹp lắm

Bạch Thế Phong đơ được vài giây,nhưng rồi cũng định thần lại,mấy cô nhân viên hơi sững sờ,những vị khách ở đây cũng không khỏi ngỡ ngàng

- Thiếu gia cũng đi thay đồ đi ạ ! - Một anh nhân viên kính cẩn nói

- Được

Mạc Tử Nhan ngắm mình trong gương,trong lòng liền dâng lên nỗi chua xót.Trong cuộc đời người con gái,hạnh phúc lớn nhất chính là được mặc lên mình bộ váy cưới,rồi cùng người mình yêu bước vào lễ đường.Cô đã từng ngây ngô nghĩ về một điều xa xăm như thế,vậy mà bây giờ...điều đó đã chỉ còn nằm trong tầm với,tiến đến chỉ như một giấc mơ,đem đến cho cô một bước ngoặt lớn...

Bạch Thế Phong lúc này cũng đã thay đồ xong,lãnh đạm bước ra ngoài.Trên người là bộ vest trắng lịch lãm,hay tay đút túi quần,khiến cho tất thảy mọi cô gái đều không ngớt lời bàn tán,nhưng vẻ mặt của Bạch Thế Phong anh chẳng mấy bận tâm

Một chị nhân viên,nhìn cũng có vẻ thân thiện,đến giúp Mạc Tử Nhan trang điểm.Thấy cô có vẻ thờ ơ,liền cười

- Em gái,đừng đần ra như vậy,tươi tỉnh lên chứ !

- H...hả... - Mạc Tử Nhan như sực tỉnh,rồi ngoan ngoãn ngồi yên trang điểm

Làn da cô vốn trắng hồng tự nhiên,cho nên chỉ cần điểm thêm chút phấn và đánh lên ít son đỏ,nhìn đã rất thuần khiết

- Được rồi,đẹp lắm đó !

- Cảm ơn ạ - Cô mỉm cười

Mạc Tử Nhan xách bộ váy đi một cách cực nhọc,miệng liền lầm bầm

- Lùm xùm khó đi quá,bực mình !

Bạch Thế Phong cùng Mạc Tử Nhan đi chụp ảnh cưới,phải mất 30' sau mới được tên nhiếp ảnh chết bầm kia thả về.Nào thì khen thế này thế nọ,rồi thì đúng là trai tài gái sắc,huyên thuyên tới 15' mới chụp cho mấy cái tấm ảnh vớ va vớ vẩn gì đó,mệt muốn tự tử cho xong ( -_-!!)

Sau khi thay đồ,tính tiền xong xuôi,Bạch Thế Phong liền gấp gáp gọi điện cho tài xế riêng tới đón cô về trước,rồi mình thì nhanh chóng chạy xe đi,khiến cho Mạc Tử Nhan khó hiểu.Cả ngày nay anh ta cứ như thế,đứng lên ngồi xuống cũng không yên,chẳng lẽ là vì cái đến ngày gì đó của Bạch Vi Hiên hay sao ?

Xe chẳng mấy chốc đã dừng lại trước cổng biệt thự Bạch gia.Mạc Tử Nhan đi vào trong,ánh mắt liền dừng ngay trên chiếc xe benz đen bóng đậu trước nhà,không giấu nổi tò mò,giờ này chị Vi Hiên nếu đã về,thì cũng không phải bằng chiếc xe này,mà Bạch Thế Phong thì càng không

- Ai vậy chứ ?

Mạc Tử Nhan đi vào,lập tức được người hầu ra nghênh đón,cô liền hỏi

- Xe của ai ở ngoài thế ?

- Là xe của thiếu gia Mặc Tư thưa tiểu thư

- Mặc Tư ?

- Chắc tiểu thư không biết,nhưng cậu ấy là bạn của Bạch thiếu đấy ạ

- Cảm ơn

Mạc Tử Nhan đi chưa được hai bước thì một bóng hình nhỏ nhanh hẹn lao vụt tới,ôm chầm lấy cô,cái miệng chúm chím chu lên

- Chị !

- A,nhóc Đình Bảo,dậy rồi sao ?

- Ưm - Cậu nhóc khúc khích cười

- Nhóc ăn gì chưa ?

Cậu nhóc liền nhanh nhẹn gật đầu ,rồi chỉ tay về phía phòng khách

- Có chú Mặc Tư đến kìa !

- Nhóc biết chú ấy ?

- Chào chị dâu nhỏ của tôi !

Một chàng trai vóc dáng cao lớn,mái tóc nhuộm màu bạch kim,dung mạo tuấn tú không kém gì Bạch Thế Phong,tươi cười bước đến

- Anh là ?

- Tôi là Mặc Tư,xin chào !

- Chào

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play