Là Bạch Thế Phong,thật may quá đi !- Chào Bạch Thiếu,lâu rồi không gặp ! - Hoắc Minh Triệt nói,không thể dấu nổi sự khinh bỉ
- Không biết Hoắc thiếu đây đang có vấn để gì với vợ chưa cưới của tôi thế ? - Bạch Thế Phong cười
- Vợ chưa cưới ? - Hoắc Minh Triệt liền nhíu mày
- Phải
Bạch Thế Phong giành lấy cô,kéo về phía mình.Mạc Tử Nhan không chuẩn bị trước,ngay lập tức xô vào người Bạch Thế Phong,được vòng tay ấm áp của hắn bao phủ lấy,liền thoáng đỏ mặt
Thiên a ! Người luôn bắt con gặp những tình huống khó xử thế này là sao ?
Mọi người đi qua đi lại,nhìn thấy tình cảnh trước mặt,đều có một cảm xúc khác nhau.Người thì ghen tị,có người thì bụm miệng cười,bàn tán ra vào đủ kiểu,khiến Mạc Tử Nhan không khỏi ngượng chín mặt.Đủ rồi nha ! Cô không muốn bị đem làm trò cười trước toàn dân thiên hạ đâu
- Được rồi,mọi thứ chỉ là hiểu lầm,Bạch Thế Phong,anh bỏ tôi ra đi !
Bạch Thế Phong hắn cũng không muốn làm cô khó xử,bèn buông ra,nhưng vẫn kịp cảnh cáo một câu
- Lần sau,còn để tôi bắt gặp thế này nữa,thì đừng trách !
Mạc Tử Nhan liền cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua,không rét mà run !
- Lạc Hy,đi thôi
Mạc Tử Nhan khẽ lay lay cô bạn mình còn đang đứng như trời trồng,miệng há hốc,thật không thể tin nổi !
- Hehe,Tử Nhan,ngươi không phải dạng vừa đâu ! -Mộc Lạc Hy cười đểu ( Bó tay -.- )
- S...sao chứ ?
- Nào,kể ta nghe coi
*************************************************
- Ồ ô,thì ra là vậy ! - Mộc Lạc Hy khua khua tay
Mạc Tử Nhan thở dài,Mộc Lạc Hy liền đứng dậy,chạy đi đâu mất tiêu
- Chị ơi !
Một cậu bé khoảng 4 tuổi,làn da trắng nõn ( Da em bé có khác ) đôi mắt to tròn,cái miệng chúm chím xinh xắn,bàn tay mũm mĩm khẽ giật giật váy của cô
- Bé con,em sao thế ? Lạc mẹ em hả ?
Mạc Tử Nhan ngồi xổm xuống,tươi cười hỏi cậu bé
- Ưm... - Cậu bé liền gật đầu,đôi mắt to tròn bắt đầu rơm rớm nước
- Không sao,đừng khóc,chị giúp em tìm mẹ - Mạc Tử Nhan bế bé lên,cưng nựng nói
- Tử Nhan ! - Mộc Lạc Hy chạy lại,đưa cho cô lon nước ngọt,nhìn thấy đứa bé trên tay cô,liền tò mò hỏi - Ai đây ?
Mạc Tử Nhan lắc đầu - Không biết,chỉ là nó bị lạc,nên tôi giúp nó tìm mẹ
- Ừ,vậy cùng đi
*************************************************
Trở lại với hai mỹ nam của chúng ta: Bạch Thế Phong và Hoắc Minh Triệt
- Tôi cảnh cáo anh,nếu còn đụng vào Mạc Tử Nhan một lần nữa,thì đừng trách tôi ! - Bạch Thế Phong lạnh lùng nói,con ngươi liền ánh lên một tia sắc bén
- Sao,Anh định làm gì tôi ? - Hoắc Minh Triệt cười khẩy
Sở dĩ có thể mạnh miệng nói ra như vậy,là do thế lực của Hoắc Minh Triệt cũng tầm cỡ ngang bằng Bạch Thế Phong.Có thể ung dung tự tại,muốn gì cũng có,bao nhiêu nữ nhân đã từng leo lên giường hắn,cốt chỉ là để chuộc lợi,nhưng Mạc Tử Nhan lại không hề như vậy.Chính năm xưa là hắn để vuột cô khỏi tầm tay,không thể nào níu giữ
( Giờ ta sẽ gọi Bạch Thế Phong là anh còn Hoắc Minh Triệt là hắn nhé ^^ )
Mà Bạch Thế Phong là đối thủ khó lường của hắn, còn là người mà hắn căm ghét nhất,lại có thể có được thứ mà hắn không thể có !
Bạch Thế Phong ngẩng mặt,cao ngạo nhìn Hoắc Minh Triệt.Phải,Hoắc Minh Triệt đang muốn có được Mạc Tử Nhan,nhìn khuôn mặt đăm chiêu của anh ta...cũng đủ để nói lên tất cả rồi
- Bạch Thế Phong,hãy giao Mạc Tử Nhan lại cho tôi !
- Vì cái gì ?
- Vụ đấu thầu lần này,tôi sẽ không tham gia nữa
Bạch Thế Phong hừ lạnh,cái vụ đấu thầu bé tí đó,đối với anh chẳng là gì
- Tôi không cần,và tất nhiên tôi cũng sẽ không giao cô ấy cho anh đâu
- Vì sao chứ ? - Hoắc Minh Triệt nghiến răng,hai tay siết chặt lại
- Mạc Tử Nhan,là vợ chưa cưới của tôi - Bạch Thế Phong cười đắc thắng
- Vậy thì cứ chờ đi,tôi sẽ giành lại Mạc Tử Nhan. Cô ấy chỉ có thể là của tôi !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT