Hôm nay, một ngày đẹp trời. Hai bên bờ của dòng sông nước xanh mênh mông, những anh hùng hào kiệt đang đứng tấp nập chờ qua sông.
Những lữ quán, những tửu lầu, khách điếm trong thị trấn này đã có đầy các thực khách.
Không ai có thể phân biệt được họ thuộc phe phái nào. Trên đường từng năm ba người đang to nhỏ chuyện trò, thỉnh thoảng lại nhìn về đầu đường hoặc cuối đường như để ngóng đợi ai hay một sự việc gì.
Bỗng có bốn kỵ mã phi ngựa nhanh đến vừa chạy vừa la lên :
- Đoàn đại nhân sắp đến.
Tin này lập tức truyền nhanh đi khắp nơi. Những khách giang hồ, người tụ tập nơi đấy có vẻ nhốn nháo cả lên.
Họ lại cùng nhau kéo đến bờ sông, tại nơi đây đã có một số đông người tụ họp chờ đợi.
Một chiếc thuyền lớn đang từ từ chạy đến. Những người hiện diện dõi mắt chăm chú nhìn về con thuyền sắp vào bến đậu. Họ thì thầm bàn tán xôn xao với nhau.
Có tiếng người nói :
- Trên thuyền chỉ có ba nhân vật mà mọi người trông chờ thôi!
Một người khác nói :
- Đúng vậy! Còn một nhân vật chính thì chưa thấy ở đâu.
Một giọng nói góp vào :
- Như vậy cuộc náo nhiệt hôm nay mất hứng thú rồi.
Có tiếng người đáp :
- Hừ! Chưa chắc đâu. Hãy chờ xem.
Bỗng có tiếng la, tiếng cổ vũ ồn ào ở cuối đường, từ xa vang lại. Đám đông lại đưa mắt về hướng ấy để thỏa mãn sự hiếu kỳ.
Lúc đó, giữa tiếng reo hò, một thanh nên áo xanh dáng tuyệt đẹp với khuôn mặt cương nghị đang cưỡi ngựa đi trước, phía sau có hai người áo xám đi sát theo hai bên.
Hai người có vóc dáng, khuôn mặt in hệt nhau, chỉ khác màu da đen trắng rõ rệt này là Hắc Bạch nhị lão và chàng thanh niên kia là Đoàn Trung Ngọc. Sau ba người này còn có một đoàn người cưỡi ngựa hùng dũng tiến theo.
Đám người đứng hai bên lề đường lập tức la lên :
- Đoàn đại nhân đến! Hoan hô Đoàn đại nhân!
Tiếng la, hò reo rền vang như tiếng trời gầm trước cơn giông tố. Chàng Trung Ngọc đi đến chỗ nào là chỗ đó tiếng la, hò hét lại vang lên kinh động.
Khi ngựa đến gần bờ sông, Trung Ngọc nhảy xuống và đi bộ tới phía trước. Cũng lúc đó, chiếc thuyền tới lúc nãy đã cập sát bờ.
Từ trên thuyền, ba nhân vật mà họ nói tới là ba thiếu niên đang mang kiếm, mặc quần áo sang trọng bước xuống.
Những người đứng ở bờ sông lập tức hô lên :
- Tứ Linh Kim Bảo!
Tức thì đám đông lui ra chừa lại một lối đi. Tống Kim Long đi trước rồi hai người em kế đi sau.
Những tiếng thì thào bàn tán vẫn cứ nổi lên.
- Tứ Linh Kim Bảo không bao giờ tách rời nhau, tại sao hôm nay chỉ có ba vậy nhỉ?
Họ vẫn cứ thắc mắc và không ai giải thích được. Trong lúc đó ba huynh đệ họ Tống vẫn chậm chạp tiến về phía trước.
Con đường nay, hai bên lề tuy đã rất đông người và tiếng cổ vũ la hét không ngừng, nhưng giữa lối đi lại không có ai đi cả.
Ở hướng ngược lại, Trung Ngọc vẫn vô tư bước tới. Người đứng đông nghẹt, nhưng lúc này hoàn toàn im bặt, mắt chăm chăm theo từng bước đi của Trung Ngọc cũng như của Tứ Linh Kim Bảo.
Mọi người như đoán sắp có chuyện lớn xảy ra. Họ được tin gia đình họ Tống đã làm sui gia với Hàn Mộ Hiệp và Hàn Trúc Chi sắp làm đám cưới với Tống Kim Phụng.
Họ cũng cho rằng nàng Trúc Chi lại rất yêu thương Trung Ngọc nên những sự chạm mặt giữa hai đối thủ là đề tài rất đáng quan tâm.
Họ cũng đang tiếc nuối vì không có nhân vật chính ở đây. Tuy vậy vẫn hồi hộp xem có việc gì xảy ra không?
Khi hai đám người từ hai đầu đường ngược chiều nhau sắp tiến gần thì không khí càng thêm căng thẳng.
Nhưng trong lúc mọi người đều chú ý ở ngoài đường thì dưới mái nhà bên lề đường có mấy chục người áo đen đang di chuyển thầm lặng tìm chỗ nấp kín.
Trung Ngọc, Tứ Linh Kim Bảo tiến gần sát nhau.
Trung Ngọc lên tiếng trước :
- Hân hạnh gặp lại các vị!
Tứ Linh Kim Bảo cũng thủ lễ đáp :
- Hân hạnh được gặp Đoàn đại nhân.
Trung Ngọc hỏi :
- Ủa sao hôm nay chỉ có tam vị vậy?
Cả ba người trong Tứ Linh Kim Bảo có vẻ ngập ngừng nhìn nhau chưa định đáp ra sao thì có tiếng nói :
- Tại hạ có đây rồi!
Một bóng người dùng tuyệt kỹ khinh công phóng vút lộn qua đám đông nhẹ nhàng đứng cạnh ba vị Tứ Linh Kim Bảo đang có mặt.
Có tiếng kêu lên :
- Tống Kim Phụng Tứ hiệp có mặt rồi.
- Nhân vật chính cuối cùng đã đến!
Lúc đó Tống Kim Long quay sang nói :
- Ồ! Tứ đệ! Sao lại đến được nơi này? Các huynh mong tìm tứ đệ mãi.
Tống Kim Phụng nói :
- Đệ có việc gấp nên đi không báo cho các huynh được. Bây giờ xong việc đệ mới theo các huynh để đến nơi này. Các huynh thứ lỗi cho đệ nhé!
Rồi quay sang Trung Ngọc, Tống Kim Phụng nói :
- Đoàn đại nhân quả thật có thần khí khác người khiến cho các cô gái đã gặp qua thì khó quên được.
Nghe giọng nói hơi châm chọc của Tứ hiệp, Trung Ngọc vội nói :
- Có chuyện gì thế các hạ? Các hạ nói gì tại hạ đây không hiểu rõ lắm.
Thật ra Tống Kim Phụng có mặt nơi này cũng vì Trúc Chi và mục đích của chàng Tứ hiệp này là đang tìm cách gây sự với Trung Ngọc nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.
Bỗng lúc đó, một giọng nói lớn trong đám bên lề đường vang lên :
- Đoàn đại nhân có việc gì đâu mà không hiểu! Người của ngài bị người ta giựt và bây giờ họ còn muốn gây sự ấy mà!
Hai bên tức giận đều dừng bước lại, vẻ mặt mọi người đều khó chịu, nhất là Tống Kim Phụng, chàng Tứ hiệp này quát lớn :
- Ai?
Nhưng ở một bên khác lại có tiếng nói lớn :
- Tống Kim Phụng! Hàn cô nương sẽ phải lấy ngươi, nhưng lòng nàng hướng về Đoàn đại nhân, ngươi nghĩ sao?
Hai bên đường tức thì ồn ào lên. Đám đông bu lại vây quanh càng lúc càng nhiều cả Trung Ngọc lẫn Tứ Linh Kim Bảo.
Bây giờ muốn tìm ra người thốt ra những câu nói ấy thì thật là khó khăn.
Lại có tiếng nói nữa :
- Lão họ Hàn gả con cho ngươi, bất quá muốn lợi dụng các ngươi để làm hậu thuẫn, chứ sự thật Đoàn đại nhân còn hơn ngươi gấp bội.
Trung Ngọc rất bối rối, chàng hiểu rằng có kẻ muốn phá quấy chọc tức giữa chàng và Tứ hiệp đây.
Tống Kim Phụng mặt xanh lên, tay năm chặt chuôi kiếm. Chàng ta không ngờ mình chưa kịp gây sự trước thì bị đối phương hạ thủ trước rồi.
Tống Kim Long bình tĩnh hơn nhiều nói lớn :
- Vị nào có gì muốn nói, xin ra đây nói cho rõ hơn.
Nhưng một giọng lại nổi lên :
- Ma Ảnh Đao vì muốn nhờ cậy Tứ Linh Kim Bảo vì thế mới đem hy sinh con gái, không ngờ Tứ hiệp cùng lợi dụng trong vụ này.
Tống Kim Lân và Tống Kim Quy nóng nảy, nhịn không được nên nhảy đến trước mặt Trung Ngọc nói :
- Những tên tiểu nhân ấy có phải các hạ sắp xếp sẵn phải không?
Tống Kim Long đưa tay lên muốn cản lại cũng không kịp nữa.
Trung Ngọc trầm ngâm một chút đáp :
- Tại hạ thật không hiểu gì cả.
Tống Kim Lân rút kiếm ra quát lớn :
- Ta không cần nhờ đến uy tín của thân phụ hay sư phụ mà ta muốn trực tiếp so tài cùng các hạ.
Vừa nói xong tức thì chung quanh có những tiếng la lên :
- Đánh! Giết hắn đi, xem sư phụ, thân phụ hắn làm gì được không?
Trung Ngọc giọng vẫn chững chạc :
- Tại hạ không muốn động thủ với các hạ, thứ nhất là tại hạ không có thù oán gì với các hạ, thứ hai là tại hạ không muốn âm mưu phá hoại của kẻ gian được thành công.
Giọng chàng trở lên cứng rắn hơn :
- Nhưng các vị không nên có thái độ không đẹp ấy. Ít ra các vị cũng phải điều tra nội vụ ra sao trước đã.
Tống Kim Long vội kéo Tống Kim Lân sang một bên rồi nói :
- Huynh đệ tại hạ đến nơi đây cũng vì muốn hiểu rõ sự tình trước khi xin cưới nàng Hàn Trúc Chi.
Trung Ngọc đáp :
- Các vị có đi xin cưới Hàn cô nương hay không, điều ấy đâu có liên quan gì đến tại hạ?
Tống Kim Lân lại cười gằn nói :
- Không liên quan ư! Nói khó nghe lắm!
Câu nói này làm chàng đã không dằn lòng được nên tức giận nói :
- Các hạ thật là thái quá! Dẫu sao hôm nay tại hạ cũng muốn lãnh giáo kiếm pháp của Thanh Thành phái đấy.
Hắc Bạch nhị lão đứng hai bên nghe chàng nói vậy liền giật mình vươn tay nắm lấy hai vai chàng kéo nhẹ một cái.
Hiểu ý nhưng Trung Ngọc vẫn nói :
- Nhị vị không phải âu lo. Phải có sự hiểu biết nhau thì mới dàn xếp được.
Vừa nói xong thì Tống Kim Lân đã đưa kiếm đâm vào Trung Ngọc.
Chàng nhẹ nhàng tránh sang một bên, Tống Kim Lân liền chuyển thế đâm vút tới trước ngực thì Trung Ngọc lại lui đi một bước nữa.
Tống Kim Lân hét to :
- Ngươi sợ hay sao mà không dám ra tay? Hãy xem kiếm pháp của Thanh Thành đây.
Tức thì thi triển thân pháp cực kỳ nhanh chóng, đâm lẹ làng ba chiêu liên tiếp nhắm vào các đại huyệt của Trung Ngọc rất gấp.
Trung Ngọc kêu lên :
- Tại hạ xin đáp lễ đây!
Vừa nói xong là ánh kiếm lấp lánh tung ra khỏi bao kiếm đập thẳng vào kiếm quang của Tống Kim Lân, có tiếng va chạm vang lên “Kẻng, kẻng, kẻng”.
Tống Kim Lân cảm thấy cườm tay tê rần vì sức mạnh của đối phương nên phải lùi lại hai bước.
Lập tức, ánh kiếm dệt luôn một chùm ánh chớp điểm quang vàng nhạt đánh thẳng vào thượng, trung, hạ của Tống Kim Lân.
Lại tiếng va chạm binh khí vang lên “Kẻng, kẻng, kẻng”.
Tống Kim Lân lại tiếp tục lùi lại hai bước và ánh kiếm mang những điểm quang chớp lóe rực rỡ cứ bao quanh nhằm vào các yếu huyệt của đối thủ mà điểm vào liên tục.
Không thể làm gì hơn, Tống Kim Lân chân tay lúng túng cứ phải đón đỡ và thụt lùi mãi đến bao nhiêu bước rồi chàng ta cũng không tính được.
Các cao thủ và ngay cả huynh đệ Tứ Linh Kim Bảo đang châu mày biết rằng Trung Ngọc đã nương tay lắm rồi. Có những chiêu kiếm tưởng chừng đã đâm trúng đối thủ thì chàng lại thu về, biến qua chiêu khác ép lùi đối phương.
Ba huynh đệ Tứ Linh Kim Bảo nhìn nhau định ra tay vì càng lâu thì càng nhục thêm thôi, bỗng thấy hai bóng người áo xám xông vào giữa hai luồng kiếm quang.
Tiếng va chạm nhỏ “Bộp, bộp”.
Thì ra Hắc Bạch nhị lão đã dùng đoản mộc côn của mình xông vào gạt hai thanh kiếm của hai người đang giao đấu. Bạch Lão nói nhanh :
- Trao đổi kiếm pháp như thế là đủ rồi, muốn phân thắng bại chắc phải lâu lắm.
Hắc Lão nói tiếp :
- Nhị vị nên ngừng tay để tránh trúng kế của kẻ gian ấy.
Rõ ràng hai lão muốn giữ thể diện cho chàng Tống Kim Phụng nên nói như thế.
Trung Ngọc liền thu kiếm lại và nói :
- Kiếm pháp Thanh Thành phái quả là cao minh. Chúng ta có thể hẹn tái ngộ được không vậy?
Tống Kim Lân “hừ” một tiếng rồi quay mặt đi không nói.
Lúc ấy lại nghe tiếng la to :
- Tứ Linh Kim Bảo đã bị thua rồi. Còn gì mà dám hẹn tái đấu.
Trung Ngọc liền lạng người vào đám đông.
Bỗng có tiếng la :
- Thiếu hiệp, nhị thiếu hiệp, tên này la bậy đấy.
Những tiếng la chưa dứt câu đã nghe tiếng “á” thê thảm tiếp liền.
Tống Kim Phụng thất sắc nói lớn :
- Quách Chiến! Quách Chiến!
Dứt tiếng kêu thì Tống Kim Phụng nhảy vọt lên rồi hạ người ngay giữa đám đông, chỗ phát ra tiếng kêu thảm vừa rồi.
Đám đông đứng chỗ ấy tức thì chạy tán loạn, rồi bỗng nhiên tạt ra hai bên chừa một lối đi.
Tống Kim Phụng từ từ đi ra, hai tay ôm một xác chết.
Tống Kim Quy kêu lớn trước :
- Trời ơi! Lão Quách Chiến sao thế này?
Tống Kim Phụng không nói một lời nào, chàng ta đặt xác chết xuống rồi rút con đao dính nơi ngực xác chết.
Tống Kim Long nói :
- Chắc Quách Chiến phát hiện tên la lối nhưng bị y đâm chết.
Tống Kim Lân hỏi :
- Hung thủ đâu rồi?
Tống Kim Long nói :
- Dù cho có một tên hung thủ thì hắn đã có thể chạy mất dạng trong đám đông này rồi.
Tống Kim Long xem xét con dao, bỗng liệng thẳng đến ngực Trung Ngọc.
Với động tác nhanh nhẹn và chuẩn xác, Trung Ngọc dùng hai ngón tay trỏ và giữa kẹp con dao, miệng nói :
- Thế là nghĩa gì?
Tống Kim Phụng trợn mắt lên nói :
- Hãy nhìn những chữ trên con dao, xem có phải thuộc phe cánh của các người không?
Trung Ngọc nhìn vào chưa biết xử trí ra sao thì Tống Kim Phụng bước đến trước mặt chàng nói :
- Đến nước này thì các hạ không còn chối cãi được rồi, trận đấu giữa ta và các hạ trước sau gì cũng phải xảy ra. Vậy thì hôm nay chúng ta phân định luôn vậy.
Tống Kim Phụng vì vấn đề Hàn Trúc Chi mà đến đây, do cũng cảm thấy diễn biến xung quanh quá phức tạp nên chàng ta nhịn đã lâu. Bây giờ thì tức nước rồi, đành phải lấy cớ này mà ra tay thôi.
Còn Trung Ngọc cũng hiểu câu nói của Tống Kim Phụng và càng biết rằng trận so kiếm này quyết liệt hơn trận hồi nãy nhiều.
Các người xung quanh đang định lên tiếng ngăn cản thì Tống Kim Phụng đã hét lên :
- Xem đây!
Chàng ta liền tấn bộ xuất chiêu Thần Long Vĩ với chiêu số gồm bốn thức quyền hiểm hóc của Bạch Hạc phái là Bằng, Lý, Tề, án rất ảo diệu, biến hóa công thủ chặt chẽ.
Trung Ngọc cũng không nhường nhịn, lập tức cánh tay chàng vung lên chập chờn lớp lớp cánh tay đón đỡ các thế đánh của Bạch Hạc quyền thức.
Trung Ngọc đỡ một chiêu Hoàng Hạc Đảo Quái với tay quyền của đối thủ đánh và mé tả, thì tiếp đỡ thêm Bạch Hổ Quy Sơn với quyền thức bất ngờ và dũng mãnh đánh thêm vào mé hữu.
Ngay lập tức chàng liền phản kích một chiêu quyền kỳ ảo và rất chính xác.
- Bịch!
Tay quyền chàng đã đánh trúng vào ngực phải của Tống Kim Phụng khiến y phải lùi lại hai bước.
Bỗng Tống Kim Phụng rú lên một tiếng thật dài, phi thân về phía trước giơ quyền biến qua tả chưởng sử dụng thế Linh Sơn Bế Phong để tấn công, mép bàn tay trái phải của y sắc bén như dao vậy, y lại quay người một cái và có tiếng kêu “keng” nữa. Thì ra nhân lúc ấy y đã rút kiếm ra khỏi bao mà chưởng thế vẫn được thi triển.
Thanh kiếm này vừa dài vừa nhỏ, ánh kiếm lập lòe như điện chớp. Chỉ trong nháy mắt y đã sử dụng trường kiếm phối hợp với chưởng thế nhằm Trung Ngọc đâm bốn kiếm một lúc.
Khi Tống Kim Phụng ra chưởng tấn công. Trung Ngọc trụ tấn thấp xuống định giơ chưởng ra chống đỡ, nhưng khi thấy đối phương giơ cả kiếm ra tấn công, chàng liền nhảy lùi một bước và “soẹt” một tiếng. Kiếm quang của chàng liền sáng rực lên đỡ các chiêu kiếm của đối phương.
Liền đó Tống Kim Phụng thâu kiếm lại rồi mà mọi người đều nghe tiếng “vo, vo”. Lần này mũi kiếm phóng ra tạo các vòng tròn lớn nhỏ đồng tâm và có ánh sáng lập lòe làm chóa cả mắt mọi người.
Đây là tuyệt chiêu của Bạch Hạc Kiếm pháp. Chính Trung Ngọc cũng rất kinh hãi, bụng bảo dạ rằng :
- Chiêu thức kín đáo. Nếu ta cứ lùi bước thì sẽ phải lùi mãi đấy.
Lập tức mũi kiếm chàng nhanh như chớp đâm vút vào tâm điểm của vòng kiếm quang.
Có tiếng vang lên “Keng”.
Ánh quang vòng tròn đó tắt phụt ngay, nhưng lúc đó cổ tay của Tống Kim Phụng hơi trầm xuống một chút, trường kiếm mềm mại và dẻo dai ấy bỗng kêu lên “coong” một tiếng rồi cong ngay xuống, mũi kiếm đi rất nhanh theo tuyệt chiêu Minh Nguyệt Ánh Thủy của một thế kiếm thật tinh xảo.
Trung Ngọc cũng nhanh mắt nhận rõ chiêu kiếm này, liền rùn bộ thấp xuống, nghiêng vai đâm vút vào ngực đối thủ.
Mọi người cùng kêu lên :
- Chết rồi!
Chỉ thấy mũi kiếm của Tống Kim Phụng lướt qua đầu vai Trung Ngọc và có tiếng kêu “soạt”, thế kiếm tuyệt hảo ấy không đâm vào vai mà chỉ làm rách một đường nhỏ trên áo ở đầu vai thôi.
Còn chiêu kiếm của Trung Ngọc cũng vừa vút đến lồng ngực của Tống Kim Phụng như sẽ xuyên suốt qua. Nhưng mũi kiếm chỉ chạm vào lần áo ngoài đã dừng lại nơi ấy không nhích tới nữa.
Có tiếng khen vang lên :
- Tuyệt hảo công phu!
Cả hai vừa thu kiếm lại, bỗng có tiếng cười vang dội, rồi tiếng nói vọng tới :
- Thật là một bọn ngu xuẩn!
Tiếng nói tuy không lớn, nhưng rất rõ như có ai nói trong tai mỗi người.
Bốn huynh đệ họ Tống đều xuất thân danh môn, nghe tiếng nói ấy biết người đó là một cao thủ nội công thượng thừa. Cả bốn huynh đệ đều giật mình.
Vừa lúc đó, một vật đen từ xa bay vào rất nhanh. Vật đó rơi xuống đất kêu “bịch” một tiếng. Thì ra một hán tử áo đen đã bị điểm huyệt đạo.
Người áo đen này bị liệng từ ngoài vào nhanh như bay khi rớt xuống đất lại không tỏ vẻ bị thương chút nào. Chứng tỏ người liệng ra tay rất khéo léo, phải là một võ lâm cao thủ.
Tống Kim Long chấp tay nói lớn :
- Vị cao nhân tiền bối nào đã tới xin...
Tống Kim Long nói chưa dứt câu, có giọng nói sang sảng xen vào :
- Không phân biệt phải quấy mà chỉ đổ lỗi bừa bãi để đánh nhau. Để ta bắt mấy tên la lối vừa rồi, cho các ngươi xem biết là thủ hạ của ai.
Tiếng nói truyền xa và rõ làm những tên la lối lúc này khiếp sợ chạy trốn tán loạn.
Bỗng từ dưới một mái nhà có hai bóng người bay ra rất nhanh đến nỗi không thấy rõ mặt mày của hai người đó là ai, thì bóng nãy lại chạy mau bay một vòng quanh vùng đó.
Tiếp theo có mười mấy cái bóng đen, từ tứ phía bay ào rớt xuống đất kêu “Bịch! Bịch! Bịch!...”
Mấy huynh đệ họ Tống nhảy vọt lên định đuổi theo hai người đó, nhưng hai bóng ấy đã đi mất, hút vào nơi phía xa.
Chỉ có Trung Ngọc là nhận ra hai người ấy và nở nụ cười hân hoan. Đó là Kim Đồng, Ngọc Nữ.
Tống Kim Long kéo một tên áo đen lên, giải khai huyệt đạo cho hắn, tên này mặt đầy sợ hãi nói :
- Thiếu hiệp tha cho tôi... tôi không nói gì cả.
Tống Kim Long vỗ nhẹ một chưởng xuống tên ấy. Hắn đau quá la lên thê thảm, mồ hôi toát ra đầy trán.
Tống Kim Quy quát to :
- Ngươi là ai? Ai sai ngươi hành động như vậy? Nói mau!
Vừa quát, Tống Kim Quy vừa dùng mũi kiếm đẩy ngay trán hắn.
Tên áo đen run quá nói :
- Tôi xin nói... tôi... tôi là thủ hạ của Giang Hải Xuyên bang chủ.
Lúc đầu nhiều người nghĩ thầm Thủ Lương Sĩ Nhâm cho người đến ly gián hai bên. Bây giờ ai nấy đều vỡ lẽ, biết rằng đây là một độc kế liên hoàn của Giang Hải Xuyên, để tạo thêm mối bất hòa giữa bốn phe Trung Ngọc, Thần Thủ, Tứ Linh Kim Bảo và Hắc Y bang.
Lúc đó Trung Ngọc lại cúi xuống vỗ nhẹ mấy chưởng vào những tên áo đen.
Tống Kim Long liền hỏi :
- Các hạ làm gì vậy?
Trung Ngọc đáp :
- Bọn này chỉ làm theo lệnh chủ. Chúng ta đã biết ai làm vụ này rồi. Sự hiểu lầm giữa tại hạ và các vị đã được giải tỏa. Hãy tha cho chúng nó đi.
Tống Kim Long nói :
- Đoàn đại nhân quả là thật rộng lượng. Huynh đệ tại hạ xin đại nhân thứ lỗi cho.
Trung Ngọc đáp :
- Chỉ là việc hiểu lầm ấy mà! Rất mong gặp lại tứ vị. Xin cáo biệt.
Không đợi cho Tứ Linh Kim Bảo đáp lễ chào lại, Trung Ngọc quay mình bước đi.
Bỗng nghe tiếng kêu :
- Có Đoàn Trung Ngọc ở đây không?
Tiếp theo có tiếng sắt gõ “coong coong” từ xa đi tới. Đám đông lại giãn ra để chừa lối đi cho một người chống gậy sắt lướt đến, vẻ mặt hầm hầm.
Người này là lão Thiết Túc Tăng Tư Nam.
Trung Ngọc nhìn lão rồi nói :
- Chào Tăng bang chủ.
Tăng Tư Nam lạnh lùng đáp :
- Các hạ còn nhớ lão sao?
Trung Ngọc ngạc nhiên, không hiểu tại sao lão ta tỏ vẻ hằn học như vậy thì Tăng Tư Nam lại nói :
- Lão muốn hỏi các hạ, thủ hạ của lão là Bành Chấn đã phạm tội gì mà các hạ lại giết y?
Trung Ngọc ngạc nhiên hỏi lại :
- Bành Chấn chết rồi ư?
Tăng Tư Nam nói lớn lên :
- Đúng! Y đã bị các hạ cho lệnh giết y ở gần Mã Yên sơn rồi.
Trung Ngọc vụt hỏi :
- Chẳng nhẽ Huyết Thủ Vương Luân cũng đã chết rồi sao?
Tăng Tư Nam đáp :
- Các hạ đã biết rồi thì nói cho ra lẽ nếu không các hạ phải đền mạng tại đây.
Trung Ngọc chép miệng nói :
- Không ngờ Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm đã lén hạ sát họ.
Trên Mã Yên sơn, lúc ấy ánh mắt của Thần Thủ và huynh đệ Mai Sơn song sát chàng đã nghi ngờ, nên cố ý giải huyệt cho Bành Chấn để lão tự đưa Vương Luân xuống núi. Không ngờ lão Thần Thủ vẫn cho người theo sát hại họ.
Tăng Tư Nam nói :
- Các hạ muốn đổ thừa cho Lương Sĩ Nhâm phải không? Ta đâu có sợ già lão Thần Thủ ấy. Ta phải giết ngươi trước rồi tìm Lương Sĩ Nhâm thanh toán sau...
Vừa nói xong, y đã đánh một gậy sắt xuống đầu Trung Ngọc. Chàng nhanh nhẹn lách sang một bên để tránh.
Thiết Túc đánh luôn ba chiêu liên tiếp, nhưng Trung Ngọc cũng chỉ dùng thân pháp tránh né mà không ra tay phản công.
Trung Ngọc thầm nghĩ: “Lão Thiết Túc này cũng rất có tình nghĩa với thủ hạ, y phải liều thân vì danh vọng của thủ hạ, ta không nên giết y...”
Nhưng Tăng Tư Nam vẫn thi triển chiêu này tiếp đến chiêu khác, càng đánh càng nhanh. Thân hình của Trung Ngọc cũng di động nhanh theo, mà Thiết Túc vẫn không đụng được tới vạt áo của chàng.
Tăng Tư Nam cũng biết mình không đủ sức để thắng Trung Ngọc nhưng mắt y thỉnh thoảng lại liếc vào đám đông như đang chờ đợi một cái gì.
Quả nhiên sau một lúc, có một người từ đám đông bước ra. Người này chính là Truy Mệnh Giang Hải Xuyên. Trên lưng đeo ba cái túi da đựng đầy võ khí, hình như có chuẩn bị sẵn sàng để đánh nhau.
Tăng Tư Nam vừa thấy Giang Hải Xuyên thì lộ vẻ vui mừng nói ngay :
- Giang lão huynh, có huynh đến thì hay lắm. Mau mau phụ với lão trừ đi tên tiểu nhân này, không thể để cho hắn làm Tổng bang chủ chúng ta được.
Trung Ngọc nhủ thầm: “Ta tưởng y nổi nóng vì cái chết của thủ hạ, ngờ đâu y chỉ lấy cớ để sinh sự”.
Trong lúc đó, Truy Mệnh Giang Hải Xuyên từ từ đi tới gần. Bỗng lão lên tiếng nói :
- Tăng bang chủ không muốn Đoàn đại nhân là Tổng bang chủ phải không?
Thiết Túc Tăng Tư Nam vừa đánh vừa đáp :
- Đúng! Hắn không đáng.
Truy Mệnh nói :
- Được!
Đồng thời vung ra một ám khí bay như ánh chớp tủa ra.
Hắc Lão la lên :
- Coi chừng ám khí!
Nhưng đã có tiếng la thảm :
- Ối chao!...
Thiết Túc và Trung Ngọc đồng thời ngưng tay.
Tiếp theo, cây gậy sắt của Thiết Túc rớt xuống đất kêu tiếng “coong”.
Thân hình Thiết Túc Tăng Tư Nam siêu vẹo sắp ngã, tay chỉ Giang Hải Xuyên nói :
- Ngươi... ngươi... thật ác... độc...
Giang Hải Xuyên nói lớn :
- Không tuân lời thề ở Lương gia trang, phản bội Tổng bang chủ, tội đáng chết!
Nói xong y đánh bồi thêm một chưởng, Thiết Túc Tăng Tư Nam thét lên một tiếng đau đớn rồi lăn xuống đất chết luôn.
Diễn biến này hoàn toàn bất ngờ ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Giang Hải Xuyên còn bồi thêm một đá vào cái xác chết.
Trung Ngọc hỏi :
- Các hạ tại sao lạ làm vậy?
Giang Hải Xuyên cười đáp :
- Kẻ phản bội tội đáng chết. Không thể để y sống được.
Trung Ngọc nhất thời chưa biết phải tính sao nên chỉ thở dài nói :
- Các hạ hành động hình như gấp quá!
Truy Mệnh đưa tay ngoắc hai đại hán ra khiêng cái xác Thiết Túc Tăng Tư Nam đi luôn.
Hắc Bạch nhị lão nhìn nhau thầm nghĩ: “Truy Mệnh Giang Hải Xuyên này gian xảo lắm. Chắc hắn có mục đích riêng tư”.
Giang Hải Xuyên đang đứng cười hả hê nhìn theo bọn thủ hạ khiêng cái xác Tăng Tư Nam. Bỗng nhiên có một mũi kiếm điểm nhẹ vào vai của Giang Hải Xuyên từ phía sau lưng.
Truy Mệnh phải kinh hoàng quay lại hỏi :
- Ai?
Nhưng khi thấy Tống Kim Long và Tống Kim Quy tay cầm kiếm đứng sau lưng mình thì Giang Hải Xuyên lạnh lùng nói :
- Lão tưởng ai chớ! Té ra là nhị vị thiếu hiệp. Không hiểu nhị vị học cái bản lãnh đâm sau lưng hồi nào thật hay vậy?
Tống Kim Long nói :
- Ta dùng biện pháp này để cảnh cáo kẻ cho thủ hạ tung lời xàm bậy để mà ly gián như ngươi thì thật là quá nhẹ.
Truy Mệnh không hiểu nói :
- Lão thật không hiểu nhị vị nói gì?
Tống Kim Long nói :
- Ngươi đừng giả vờ vô ích. Thủ hạ của ngươi đã khai hết rồi. Những người nấp ở đám đông để phát ngôn xằng bậy có phải là thủ hạ của ngươi không?
Truy Mệnh đáp :
- Đúng! Chúng là thủ hạ của lão. Lão đã sai chúng làm như vậy nhưng chúng đã đi đâu hết cả rồi?
Tống Kim Long đáp :
- Ta đã cho chúng đi rồi. Chúng chỉ là kẻ thừa lệnh thì cũng không trách chúng làm gì.
Truy Mệnh cười nói :
- Nhị vị đừng trách lão, vì lão cũng chỉ là kẻ thừa lệnh thôi.
Tống Kim Quy hỏi dồn :
- Ai? Ai đã khiến ngươi? Có phải Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm không?
Truy Mệnh cười lên mấy tiếng và đáp :
- Người sai khiến tôi chính là thân phụ của nhị vị, là Bảo chủ Kim bảo đấy mà.
Hai vị huynh đệ họ Tống quát to :
- Gan thật! Dám đùa cợt chúng ta sao? Hãy mau rút kiếm ra!
Truy Mệnh vẫn cười nói :
- Người ta nói gì nhị vị đều tin cả, còn lão thì nhị vị không tin. Tại sao nhị vị chỉ nghe lời nói của một bên thôi. Lão là Giang Hải Xuyên đâu phải hạng người đó.
Hai huynh đệ họ Tống không biết phải nói sao, nên từ từ cho kiếm vào vỏ rồi quay người đi luôn...
Tất cả mọi người đều nhìn nhau hoài nghi, mọi việc đều xảy ra quá phức tạp, không biết gốc tích ở đâu mà truy ra.
Lúc này, Giang Hải Xuyên quay qua hỏi Trung Ngọc :
- Đoàn đại nhân có chỗ nghỉ ngơi chưa? Hay còn đi đâu nữa?
Trung Ngọc nói :
- Tại hạ định trú ở lữ quán rồi đến Hắc Y bang tìm Hắc Y bang chủ về việc thiêu hủy Thượng Quan gia trang năm xưa.
Giang Hải Xuyên ngẩn ngơ nói :
- Bao nhiêu lữ quán ở thị trấn này đều đầy khách rồi. Lão phu có một căn nhà trống gần đây, Đoàn đại nhân có thể ở tạm cho tiện.
Trung Ngọc gật đầu nói :
- Vậy thì phiền Giang bang chủ dẫn đường cho, tại hạ rất cảm ơn.
Đi một đoạn ngắn, khi hai người song song nhau thì Giang Hải Xuyên chợt hỏi :
- Câu chuyện về Tuyệt Kiếm đã xảy ra lâu lắm rồi. Việc này hình như không liên quan gì tới Đoàn đại nhân, tại sao đại nhân lại định truy cứu vậy?
Trung Ngọc nhìn lão rồi đáp :
- Hiện tại, tại hạ là Tổng bang chủ. Vụ án Thượng Quan gia trang là chuyện lớn của võ lâm, nhưng điều chính ở đây là tại hạ nhận tờ đơn xin truy cứu việc này. Tại hạ nhất định phải làm thôi.
Giang Hải Xuyên hỏi :
- Đoàn đại nhân có thể cho lão hạ biết ai yêu cầu truy cứu được không?
Trung Ngọc lắc đầu :
- Không được đâu! Rồi lão cũng biết mà. Thôi chúng ta kiếm chỗ nghỉ ngơi đi.
Hai người chậm chạp đi bên nhau không thêm lời nào, cho đến một căn nhà khá khang trang. Trung Ngọc nói :
- Đẹp lắm! Sạch sẽ lắm.
Giang Hải Xuyên híp mắt nói :
- Vậy mời Đoàn đại nhân cứ ở phòng này cho. Một chút xíu nữa lão phu xin được hân hạnh hầu tiếp đại nhân vài chung rượu.
Không đợi chàng tiếp lời, lão ta quay sang Hắc Bạch nhị lão nói :
- Xin mời nhị vị theo lão phu. Lão phu xin chỉ phòng cho nhị vị.
Hắc Bạch nhị lão lẳng lặng theo lão ta vào căn phòng khác.
Trong lúc đó, Trung Ngọc ngồi yên trên ghế ngẫm nghĩ các việc xảy ra vừa rồi, chàng cảm thấy mịt mờ, nhiều thắc mắc chưa giải tỏa được.
Một Hàn Trúc Chi duyên dáng lại vụt hiện ra trước mắt chàng. Lúc tươi cười như đóa hoa, lúc hờn dỗi, lúc buồn bã với đôi mắt u sầu nhìn chàng khi chia tay tại Lương Gia Trang.
Không biết bao lâu chìm đắm trong mộng mơ thì có tiếng Giang Hải Xuyên nói :
- Đoàn đại nhân! Đại nhân đang nghĩ gì thế? Chúng ta ăn một chút và uống rượu nhé.
Dứt lời, liền có đại hán đưa một mâm đầy thức ăn ngon để trên bàn. Còn Giang Hải Xuyên đích thân cầm một khay nhỏ có mang hai chung đã rót đầy rượu và một bình rượu kế bên.
Giang Hải Xuyên nói :
- Lão có đem bình Hồng Quân Tửu cất chế trên năm mươi năm để kính mời đại nhân đây.
Nói xong lão cầm chung rượu lên và nói :
- Kính mời! Xin chúc đại nhân mọi sự thành công!
Trung Ngọc cũng nâng chung rượu và nói :
- Mời Giang bang chủ!
Hai người chưa kịp uống thì bên ngoài có tiếng nói lớn vọng vào :
- Thưa Bang chủ! Có tin khẩn cấp.
Giang Hải Xuyên vội để chung rượu xuống rồi nói :
- Xin lỗi cùng Đoàn đại nhân. Lão hạ xin ra ngoài có chút việc.
Trung Ngọc nói :
- Tại hạ sẽ đợt lão quay vào cùng uống rượu đấy nhé.
Vừa khi Giang Hải Xuyên đi ra khỏi thì có một người nhảy vào. Trung Ngọc giật mình định hả miệng kêu lên thì người ấy khoát tay ra dấu.
Chẳng nói một lời, y nhẹ nhàng đổi ly rượu của Trung Ngọc cho Giang Hải Xuyên và ngược lại. Xong xuôi y lại ra dấu cho chàng và nhảy vào trong ẩn nấp.
Một lúc sau, Giang Hải Xuyên hấp tấp quay lại nói :
- Rượu rót đã lâu, xin mời Đoàn đại nhân uống cạn.
Sau khi liếc nhìn Trung Ngọc uống cạn chung rượu thì Giang Hải Xuyên mỉm cười và cũng nốc cạn chung của lão.
Lúc đó, Trung Ngọc chép môi nói :
- Rượu thật ngon nhưng tại cảm giác có mùi hương gì là lạ đấy.
Giang Hải Xuyên bật cười to tỏ vẻ đắc ý nói :
- Rượu Hồng Quân với Vô Hương Đoạn Cốt tán mà làm gì có mùi hương lạ chứ!
Trung Ngọc giật mình kêu lên :
- Vô Hương Đoạn Cốt tán? Như vậy Giang bang chủ... tại sao làm vậy hả?
Giang Hải Xuyên thấy vậy thích ý cười nói :
- Vô Hương Đoạn Cốt tán là chất độc cực mạnh không hương vị, nhưng không hiểu sao nó lại thích họ Đoàn phát tán nhanh như vậy?
Trung Ngọc cố gắng cất giọng hỏi :
- Lão làm việc này là vì ai vậy hả?
Giang Hải Xuyên chậm rãi nói :
- Trước khi chết lão già này cho tiểu tử ngươi được biết. Ta đã hứa hẹn với Hắc Y bang chủ sẽ giết Thiết Túc Tăng Tư Nam, Đoàn tiểu tử, rồi đến Thần Thủ...
Ngưng một chút, Giang Hải Xuyên nói tiếp :
- Nếu sự việc êm xuôi, ta sẽ làm Tổng bang chủ, còn lão Hàn Mộ Hiệp sẽ làm Phó tổng bang chủ nhưng lão ta được hưởng huê lợi do công việc buôn bán tải hàng nhiều hơn ta.
Lão cười đắc ý tiếp :
- Lời đề nghị như thế nghe có thể chấp nhận được. Vì vậy ta đã xúi Thiết Túc Tăng Tư Nam gây sự với ngươi và ta hứa sẽ tiếp tay với lão.
Cười to hơn nữa lão tiếp :
- Ta đã giết lão theo ý đồ, làm nhà ngươi ít đề phòng thủ đoạn của ta, để ta hoàn thành kế hoạch giết chết người thứ hai.
Trung Ngọc thở dài nói :
- Các hạ thâm độc và tham lam quá! Còn những người lúc chiều mắng chửi huynh đệ họ Tống có phải là lão sai khiến không mà tại sao lại phải nói lời bất lợi cho Hắc Y bang chủ như thế?
Giang Hải Xuyên đáp :
- Đúng vậy! Những người ấy do ta sai khiến. Nhưng dĩ nhiên ta vẫn đề phòng lão Ma Ảnh Đao ấy trở cờ nên ta phải ly gián cho hai bên không kết sui gia được. Có như thế thì một mình ta mới có thể chọi với một lão Ma Ảnh Đao còn lại thôi.
Vừa lúc ấy có tiếng cười nhạt và nói :
- Thật là quỷ kế! Nhưng lão quên mất đi một người trong cuộc chơi này.
Giang Hải Xuyên giật mình quay lại thảng thốt kêu lên :
- Ngọc Diện thư sinh!
Bỗng mặt lão tái xanh, tay ôm bụng run lẩy bẩy ngã dựa vào bàn lập cập hỏi :
- Tại sao vậy? Tại sao bụng ta đau quá vậy?
Lúc đó Trung Ngọc đứng ngay ngắn nói :
- Vô Hương Đoạn Cốt tán ấy mà! Lão có thể lừa ta nhưng tiếc thay có Ngọc Diện hiền đệ đây biết được nên kế hoạch của lão thất bại rồi.
Máu trên khóe miệng của Giang Hải Xuyên bắt đầu chảy ra thành dòng, lão cố gắng hỏi :
- Tại sao ngươi biết được hả?
Ngọc Diện thư sinh nhìn lão đáp :
- Nhà ngươi không thấy ta mặc y phục của thủ hạ Hắc Y bang sao? Việc ngươi vào cửa sau gặp Hắc Y bang chủ để thương lượng không qua mặt của ta đâu.
Giang Hải Xuyên lồng lộn hét lớn :
- Ta phải giết ngươi!
Dùng tàn lực cố gắng hết sức, lão phóng tay chụp vào người Ngọc Diện thư sinh.
Nhưng chàng ta nhẹ nhàng lách sang một bên, cả thân xác to lớn của lão rơi xuống sàn kêu tiếng “Bịch” rồi nằm yên bất động.
Thế là kẻ tham lam, ác độc, tính toán cho nhiều, cuối cùng phải ra đi về cõi chết.
Cuộc đời, thật phức tạp, làm sao biết trước hết được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT