P/s: Truyện có thể có cảnh H vì đôi lúc tác giả rảnh háng đầu độc tâm hồn người xem nên khuyến cáo các bạn kỳ thị hay tâm hồn trong sáng không nên đọc. Mình cảnh báo trước rồi nhá nên đừng phàn nàn, ok?

Như đã giới thiệu, nữ chính của chúng ta đã xuyên về làm 1 nữ phụ ngu ngơ, ngốc nghếch, bị nam chính lợi dụng. Cái cô nữ phụ này sinh ra trong 1 gia đình có bố làm chủ tịch công ty giải trí lớn nhưng sinh ra đã bị bệnh thiểu năng trí tuệ nên có phần ngốc nghếch, bị chính mẹ ruột ghét bỏ, nhiều lần đánh đập nhưng bố cô lại rất thương cô, ít ra cô cũng may mắn. Rồi bỗng nhiên nam chính muốn lấy cô nhưng tất nhiên chỉ là giả, thực chất hắn muốn công ty của bố cô. Vào đêm tân hôn, hắn thuê người bắt cóc rồi giết cô. Ngay sáng hôm sau, họ tìm thấy xác cô đang trôi nổi trên 1 con sông cách đó không xa. Bố cô rất buồn khi mất đi đứa con mà mình yêu thương nhưng mẹ cô cùng hắn thì ngược lại, họ không quan tâm, chỉ giả vờ buồn đau để không tạo tai tiếng. Ít lâu sau, bố mẹ cô cũng chết vì tự tử, nguyên nhân cái chết được cho là do quá thương tâm vì cái chết của con gái, nếu vì lí do đó thì cái chết của bố cô là dễ hiểu nhưng tại sao mẹ cô cũng vậy? Điều đó chỉ có thể là do hắn gây ra, chính hắn đã dựng lên mọi chuyện để rồi công ty của bố cô rơi vào tay hắn...

À nhưng đó là nếu cô không xuyên vào cuốn truyện này thôi, vậy nên cô sẽ đảo chính với cốt truyện trong tay để có 1 cuộc sống yên ổn, lười nhác, muốn gì được nấy. Mà luyên thuyên đủ rồi, quay lại hiện tại khi cô vừa xuyên qua và đã tiêu hoá được lượng thông tin ít ỏi nhưng cũng đủ đau đầu, cô nhận ra mình xuyên vào năm thân chủ này 3 tuổi. Ở tuổi này, bệnh của cô chưa có dấu hiệu rõ rệt nhưng mẹ cô vẫn không quan tâm cô nên có thể thấy không phải vì cô ngốc nghếch mà mẹ ghét cô, mà có lẽ do mang thai và sinh con làm ảnh hưởng đến bà. Nhưng vi diệu thay, khi 5 tuổi, cô không có 1 biểu hiện nào của bệnh thiểu năng trí tuệ mà ngược lại lại rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh và giỏi, có lẽ do xuyên về nên mới vậy. Khi cô vào lớp 1, bố mua cho cô 1 chiếc điện thoại cảm ứng, phải biết hồi đó mua phải đắt như nào chứ, nhà giàu cũng sướng thật, nhưng điều tuyệt vời hơn là cô phát hiện thời gian ở điện thoại liên kết với thời gian ở thế giới thực của cô, cô thử với điện thoại và máy tính khác cũng cho kết quả tương tự, nhưng người ngoài nhìn vào thì không thấy, đây quả là 1 kinh hỉ lớn đối với cô, chỉ duy điều này thôi đã đủ mang lại địa vị lớn cho cô rồi.

Và bây giờ là cô đang 8 tuổi, tức là còn 11 năm nữa câu truyện sẽ bắt đầu, cô còn khối thời gian để tận hưởng nhưng trong đầu cô hiện đang có 1 kế hoạch và cô bắt đầu thực hiện nó, nhưng để cần làm nó cô cần nói chuyện với bố để ông làm hậu phương vững chắc cho mình.

Trong phòng làm việc, bố cô đang bị sốc khi vừa nghe yêu cầu của con gái mình, ông nhanh chóng phản đối:

"Không được, sao ta có thể cho phép chứ, con còn nhỏ nên chắc chỉ là suy nghĩ nhất thời thôi, đừng nói lại điều ngu ngốc đó lần nữa!"

Điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của cô, 1 đứa trẻ 8 tuổi nói với bố mình là 'muốn sống ở ngoài 1 mình, tự thân vận động, không ai chăm sóc và nói với thế giới là đứa con gái độc nhất mất tích không tìm thấy' thì có bố mẹ chịu đồng ý chứ, xem ra cô phải mất 1 lúc để thuyết phục đây, haizz, lại mệt rồi~

"Ba à, con biết chuyện này là không tin được, nhưng xin ba hãy đồng ý vì tương lai của con và công ty, con hứa sẽ quay trở lại khi tốt nghiệp đại học và kế thừa công ty, đưa công ty phát triển cả trong và ngoài nước. Hơn nữa con chỉ là ra ngoài sống thôi mà, có phải mãi không gặp ba nữa đâu chứ, chúng ta vẫn có thể đến thăm nhau mà, có sao đâu?"

Nhìn đứa con của mình nói những câu nghe thật giống người lớn, ông Tuấn cười khổ trong lòng 'nó có thật là con mình không vậy, nhỏ như thế mà đã có những ý nghĩ trưởng thành như vậy? Nghe thật điên rồ nhưng nó nói cũng có phần đúng. Cho nó ra ngoài sống tự lập cũng không phải ý tồi, rèn cho nó nhiều thói quen tốt trong cuộc sống và nâng cao nhận thức, học hỏi, xử lý được nhiều tình huống khó nhằn. Tất cả đều giúp việc quản lý công ty dễ dàng hơn, nhưng nó mới chỉ 8 tuổi, liệu có được không đây?'. Nhìn người bố đang chuyên tâm suy nghĩ, cô cũng không nói gì nhưng dường như hơi lâu rồi thì phải, cô cầm cây kéo lên dí vào cổ mình và hét lên:

"Ba! Nếu ba không đồng ý thì con sẽ tự tự đấy!"

Ông Tuấn đang suy nghĩ thì nghe con gái hét lên, ông hoảng hốt đứng dậy:

"Được rồi, Minh Lam à! Ba đồng ý, con mau để cây kéo xuống! Nhanh lên!"

Cô nghe được câu trả lời mình muốn thì vui vẻ để cây kéo xuống và cười:

"Ba nói là không được nuốt lời đâu nha."

Ông nhìn con gái mà đau đầu, lấy tay di phần thái dương 1 chút rồi nói:

"Haiz, được rồi, ba nói là sẽ làm nhưng với điều kiện là quản gia Trương sẽ theo con với tư cách là người giám hộ, còn nữa con phải gọi cho ba thường xuyên, phải đến thăm ba nữa, thi thoảng ba cũng sẽ đến thăm con, có chuyện gì thì phải gọi cho ba luôn, được chứ?"

"Ok ba, hì hì. À mà chuyện này chỉ có 2 chúng ta và quản gia Trương biết thôi nhé."

Cô đưa ngón trỏ lên ý nói bí mật.Ba cô cũng không phản đối rồi nói với ông Trương về việc này.

Cô trở về phòng chuẩn bị vài thứ. 2 hôm sau, cô cùng ông Trương chào tạm biệt ba rồi dọn đi 1 cách bí mật. Ngay ngày hôm sau, báo đưa tin 'Tiểu thư tập đoàn Sora mất tích 1 cách bí ẩn', truyền hình đưa tin 'Hiện tại cảnh sát vẫn đang nỗ lực tìm kiếm...', còn nhân vật chính thì vẫn đang ăn không ngồi rồi 1 cách thoải con gà mái... Cạn lời...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play