Melina nói: “Đã cho bao nhiêu thời gian suy nghĩ rồi, đầu óc cậu ta bị rỉ sét sao?”
Bất cứ lời không tốt nào về Hydeine vào tai Chaifuang cũng là tiên âm diệu ngữ, “Có lẽ vì người giúp cậu ta châm dầu vào não hàng ngày đã về nhà mẹ đẻ rồi.”
Lúc bọn họ nói chuyện, trên sân thi đấu xuất hiện một hỏa cầu nhỏ đang bay lơ lửng.
Hydeine trước giờ ghét nhất là lãng phí thời gian, năm phút đã là cực hạn. Hắn không hiểu biết về Kleist, suy nghĩ không khác Chaifuang lắm, tưởng đối phương ngại thân phận và quy tắc kỵ sĩ nên không muốn chủ động tấn công, vì thế dùng một hỏa cầu nhỏ dụ hắn ra tay.
Kleist giương mắt nhìn hỏa cầu, không hiểu lắm. Hắn không biết ma pháp của vị đệ nhất ma pháp sư này lợi hại bao nhiêu, nhưng ít nhất tâm tư đã thâm trầm đến mức mình nhìn không thấu. Ai cũng biết ưu thế lớn nhất trong trận đấu giữa ma pháp sư và kỵ sĩ là khoảng cách, quan trọng là phải chiếm được cơ hội trước, sự khác thường của Hydeine khiến hắn càng cẩn thận hơn.
Dựa vào các lời đồn đại và phân tích của hắn về Hydeine, có thể loại khả năng nhường ra, vậy còn lại hẳn là — cạm bẫy?
Kleist nắm chặt kiếm, không dám khinh thường.
Hydeine: “……”
“Ander-rako nimaliya……” Hydeine triệu hồi kết giới hệ hỏa, phong tỏa bốn phía, sau đó chậm rãi nâng hai tay lên, “fedelia-tat-lanixi……” Bốn phía đột nhiên bốc lên mấy chục hỏa cầu, tựa mấy chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm Kleist như hổ rình mồi.
Tròng mắt Kleist hơi co rút lại, tay cầm kiếm chậm rãi thả lỏng. Ma pháp sư như Hydeine tuyệt đối sẽ không cho đối thủ quá nhiều cơ hội. Giờ phút này, hắn phải thả lỏng tâm tình mới có thể nắm chắc được chỗ sơ hở chỉ thoáng xuất hiện.
Hắn nhắc nhở chính mình, chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi.
Hydeine thấy hắn vẫn án binh bất động, môi thoáng mím lại, “fedelia-jimie sufa!”
Hỏa cầu thuấn biến thành mũi tên, nhắm thẳng vào mặt Kleist.
Thân thể Kleist biến mất tại chỗ!
Khóe miệng Hydeine khẽ nhếch. Chính là hiện tại. Không hổ là đệ nhất kỵ sĩ, có thể mang đến nhiều nguyên tố phong hơn cả ma pháp hệ phong của ma pháp sư bình thường. Hắn niệm tiếp, nguyên tố phong bên người Kleist ngưng tụ.
Kleist chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, đột nhiên ngã xuống từ trên không cách mặt Hydeine không đến ba mét.
Không ổn.
Lúc này không thể băn khoăn vận dụng đấu khí có mang đến thương tổn hay không. Đấu khí trong cơ thể bất ngờ sôi sục, xiềng xích hắc ám trói buộc trên đấu khí dần dần siết chặt, đau đớn bùng nổ theo tứ chi bách hài ập tới như đào núi lấp biển, sắc mặt Kleist trắng như phấn, Hydeine nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng ngoài Hydeine ra thì tất cả mọi người đều mơ hồ.
Giết hắn.
Đầu hắn chợt lóe lên ý niệm như vậy, sát ý mãnh liệt trong ngực, đấu khí dường như đang phá tan ràng buộc trong thân thể, mạnh mẽ đột phá!
Hydeine khẽ nhíu mày.
Nguyên tố phong sau khi dừng lại bên người Kleist, liền trở nên mỏng manh nhỏ bé, lập tức bị đấu khí Quang Minh thần lực chen vào phá đến không còn một mống. Nháy mắt, Kleist đã đến gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa mét — đủ để kỵ sĩ miểu sát ma pháp sư.
Toàn bộ người xem đều đổ mồ hôi lạnh thay Hydeine.
Ngay cả Chaifuang và Melina cũng lấy ma pháp trượng ra. Dù bọn họ rất tin tưởng độ biến thái của Hydeine, nhưng cũng rất tin tưởng độ biến thái của đối thủ hắn. Người này là Kleist Sawasadi, Đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ, nhân vật truyền kỳ dùng chính thực lực bản thân vặn vẹo con mắt thẩm mỹ của Quang Minh thần hội. Với khoảng cách như vậy, Hydeine rõ ràng bị rơi vào thế yếu.
Tim của đám người Taiya, McKee cũng thót lên tới cổ họng. Họ không hiểu biết về ma pháp sư và kỵ sĩ lắm, chỉ biết là cần phải phân thắng bại. Nếu không phải Hydeine tính toán trước, dùng kết giới hệ hỏa chặn người xem, Taiya có khả năng đã xông vào. Nó chưa bao giờ căng thẳng như thế, còn hồi hộp hơn lúc rời khỏi Long đảo gấp trăm lần, gần như mất kiềm soát muốn biến thân.
Ngược lại, hai người trên sàn đấu không căng thẳng như thế. Vì bọn họ sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Khoảng khắc Kleist áp sát, lửa giận tinh linh của Hydeine đã bảo hộ cả người hắn.
So với bên dưới, Kleist mới là kẻ thảm hại hơn. Bên trong, Quang Minh thần lực trong đấu khí của hắn đang cùng xiềng xích hắc ám tàn sát lẫn nhau, đau đớn tới cực điểm. Bên ngoài, cảm giác áp bách do lửa giận tinh linh mang đến tựa như bị lửa thiêu. Chỉ ngắn ngủi vài giây, hắn đã đao lâm biển lửa vô số lần, hoàn toàn dựa vào chấp niệm giết chết Hydeine và thần kinh kiên cường chống đỡ.
Giống như một sợi dây thun kéo quá căng, lò xo ấn quá mạnh sẽ bắn ngược trở lại, đấu khí của Kleist tăng đến cực hạn, ẩn ẩn có xu thế đột phá! Nhưng thân thể cũng đau đớn đến cực hạn!
Mắt Hydeine ngưng lại, lửa giận tinh linh đưa hắn lui về sau mấy bước.
Kết giới hệ hỏa bị phá vỡ!
Cùng lúc đó, Kleist rốt cuộc nhịn không được thốt ra tiếng rên khổ sở, chém một kiếm về phía Hydeine!
Đây là một kiếm long trời lở đất!
Sau khi trở về từ Dongguimo, đây là lần đầu tiên Hydeine cảm nhận được uy hiếp cường đại như vậy. Lửa giận tinh linh đang ngăn cản bị dồn đến sát sân thi đấu, chỉ cần thêm một bước nữa, Hydeine sẽ knockout.
Nhưng, Kleist ngã xuống.
Giống như một kiếm kia đã rút cạn tất cả sức lực của hắn, cả người ngã trên mặt đất, hơi run rẩy đứng lên.
Taiya là người đầu tiên vọt vào sân thi đấu, ôm Kleist vào ngực. Nó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hydeine, con ngươi xanh nhạt dựng thẳng phát ra báo động công kích.
May là McKee vẫn còn lý trí, bắt lấy cánh tay nó, thấp giọng nói: “Chăm sóc Kleist quan trọng hơn.”
Hydeine nhìn thấy ánh mắt dã thú kia, nhướng nhướng mày, thu hồi lửa giận tinh linh, đang muốn nói chuyện thì bị Chaifuang giành nói trước: “Dùng lửa giận tinh linh đối phó với người trẻ tuổi vừa trải qua kiếp nạn trở về, cậu không thấy thắng như thế không đáng sao?”
Melina nói: “Thắng chính là thắng.”
Hydeine nhìn Chaifuang, nói: “Ông cuối cùng cũng nhận ra cả đời này không thể đánh bại tôi, nên bắt đầu đi trên con đường ghen ăn tức ở sao?”
Chaifuang chán nản, thầm nói: Ta chỉ muốn cho Kleist một bậc thang bước xuống, tránh cho Hydeine và St Paders chuốc lấy hận thù thôi mà.
McKee thấy Kleist cắn môi mình đến xuất huyết, thân thể vẫn chưa thôi run rẩy, nôn nóng hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
Hydeine nói: “Không biết. Chắc là tự bản thân hắn có vấn đề.”
McKee và Taiya đều nghĩ đến xiềng xích hắc ám, âm thầm hối hận đã cho hắn cậy mạnh.
Nếu đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ gặp chuyện không may tại St Paders, Quang Minh thần hội nhất định sẽ không để yên. Vì vậy, Orosey lập tức bước lên hỏi han ân cần, còn gọi bác sĩ đến xem xét.
Kleist mơ hồ cảm giác được có người động vào mình, đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy một gương mặt xa lạ, không chút nghĩ ngợi đưa tay bóp cổ……
Bác sĩ bị hắn bóp chặt, sợ tới mức hồn phi phách tán, may mà Orosey chạy nhanh đến nắm được tay Kleist. Kleist vừa tỉnh lại, người không có sức, cũng không dùng đấu khí, bác sĩ bị dọa sợ đã được giải cứu.
“Đây là bác sĩ.” Orosey sâu xa nhìn Kleist. Là viện trưởng học viện ma pháp St Paders, ông biết nhiều về những bí mật của đại lục hơn người bình thường một chút, cũng từng nghe nói về mấy hoạt động ngầm của Kleist, nhưng nhìn động tác giết người thuần thục như thế vẫn thầm giật mình.
Kleist buông mi, khôi phục vẻ thành thật. “Xin lỗi, tôi hồ đồ quá.” Hắn được Taiya đỡ đứng lên, hành lễ với Hydeine, “Tôi nhận thua.”
Hydeine nói: “Chỉ mới thi đấu được một nửa, hy vọng sau khi anh khỏi hẳn có thể hoàn thành nốt.”
Kleist mỉm cười: “Tôi đã cố hết sức.”
Hydeine nói: “Anh vừa rồi có phải……”
Kleist đáp: “Bệnh cũ tái phát.”
“Vậy sao?” Lông mày Hydeine nhướn cao, không vừa lòng lắm với đáp án của hắn, nhưng cũng không hỏi tiếp.
Orosey nhìn Kleist đứng cũng không vững, lập tức mời họ ở lại St Paders một đêm.
Kleist do dự, đồng ý. Hai người hai long ở lại St Paders một đêm, ngày mai xuất phát. Phòng tiếp khách trên lầu ở được hai người, Kleist vốn định ở cùng McKee, ai ngờ Taiya nhanh tay lẹ mắt, Kleist vừa mở cửa, nó liền đẩy McKee vào lòng Danco, mình thì đứng sát sau lưng Kleist.
Kleist: “……”
Danco nhận được ám chỉ của Taiya, kéo McKee vào phòng, đóng cửa lại ngay lập tức.
Kleist và Taiya ở cùng phòng. Nhưng trong phòng có hai giường, vẫn là mỗi người một giường.
Kleist vừa đau đến cả người toát mồ hôi lạnh, trên người dính dính khó chịu nên tắm rửa một cái. Tắm được một nửa thì thấy Taiya mở cửa, đứng cạnh cửa nhìn hắn.
Kleist dừng lại, im lặng hỏi.
Taiya hỏi: “Ngươi cảm thấy ta đánh không lại hắn sao?” Nó nghẹn một đêm, nói chuyện cũng mang theo lửa giận.
Kleist trả lời: “Lý do ta giải thích rồi.”
“Trở thành Long kỵ sĩ đáng sợ thế sao?!” Taiya trừng hắn, có vẻ như chỉ cần hắn dám gật đầu, nó sẽ lập tức biến thân, náo loạn Mộng đại lục đến long trời lở đất.
“Đương nhiên không phải.” Thời khắc mấu chốt, con đường Kleist lựa chọn rất chính xác. “Đối với mỗi kỵ sĩ, có được long là vinh quang không gì sánh bằng.”
Tâm trạng khó chịu cả đêm của Taiya thoáng thư thái một chút, ngẩng đầu nói: “Vậy tại sao ngươi không khoe ra?” Nếu không phải trước khi thi đấu, Kleist không ngừng dặn dò không được biến thân làm bại lộ thân phận, nó đã sớm xông lên đạp nát bét cái tên ma pháp sư đáng ghét kia!
“Sẽ chết.”
Taiya: “……” Nhân loại yếu ớt đến mức mới khoe khoang một chút đã chết sao?
Kleist đáp: “Thế giới nhân loại rất phức tạp, có tranh đấu, ghen tị, âm mưu, ám toán. Sau khi thân phận của ngươi và Danco sáng tỏ, sẽ có vô số thế lực muốn lợi dụng các ngươi, nếu không chịu thì sẽ bị bọn họ tiêu diệt.”
Taiya nhíu mày: “Ngươi là thế lực nào?”
Kleist nghĩ nghĩ, nói: “Quang Minh thần hội.” Mặc kệ thế nào, ít nhất hiện tại hắn vẫn chưa xé được cái nhãn này.
“Mạnh không?”
“Có.” Lúc này Kleist vẫn chưa biết tin thảm bại của Quang Minh thần hội.
Taiya nói: “Vậy thì sợ gì?”
“Quang Minh thần hội cũng có tranh đấu nội bộ.” Nguyên nhân lớn nhất khiến Kleist do dự là xiềng xích hắc ám trong cơ thể hắn. Ký kết khế ước xong, vận mệnh của hắn và Taiya đã được buộc trên cùng một sợi dây, nếu hắn gặp chuyện không may, Taiya cũng không sống được. Nếu đấu khí không bị giam cầm, thì cho dù Giáo hoàng đích thân tới, hắn cũng không sợ. Nhưng mình bây giờ bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành trói buộc của Taiya và là mục tiêu công kích của những người khác.
Taiya nói: “Vậy chúng ta chuyển đến một thế lực đơn thuần hơn chút.”
Kleist nói: “Long đảo?”
Taiya ngẩn người, mắt sáng lên. “Chúng ta hãy đưa tất cả long ra ngoài!” Họ đã đi qua con đường thí luyện một lần, đi thêm lần nữa dễ như trở bàn tay.
Mắt Kleist trầm xuống. Đây chính là nguyên nhân khác hắn không muốn Taiya bại lộ. Quả thực, con đường thí luyện đã bị bọn họ phá giải, có thể mang một đoàn kỵ sĩ đến Long đảo đưa thêm long ra ngoài bất kỳ lúc nào, nhưng cứ như vậy, thế cục ở toàn bộ đại lục sẽ trở nên cực kỳ phức tạp. Long rất đơn thuần, nhưng kỵ sĩ lại rất phức tạp. Ai có thể bảo đảm kỵ sĩ nào cũng một lòng?
“Ngươi không muốn?” Taiya trầm giọng hỏi.
Kleist ảm đạm nói: “Tiến vào Long đảo cần bốn hòn nguyên tố tinh. Để chặn truy binh, ta đã hủy bốn hòn kia.”
Taiya ngây ra như phỗng, “Không trở về được nữa sao?”
Kleist ngẩng đầu, hai mắt mông lung như sương khói, “Xin lỗi.”
Taiya trống rỗng dựa vào khung cửa.
“Ngươi……” Kleist khó xử nhìn hắn.
“Ngươi có cách hả?” Taiya giương mắt.
“Ngươi có thể ra ngoài một lát không?” Kleist hỏi.
“Vì sao?”
“Nước lạnh.”
Phản ứng đầu tiên của Taiya là phủi sạch quan hệ, “Ta không có phun khí lạnh vào nước.”
Kleist nói: “Ta muốn mặc quần áo.”
“Ngươi đứng lên đi. Ta đỡ ngươi nhé?” Taiya tiến lên một bước.
Kleist há miệng, lắc đầu đứng lên. Đàn ông tắm chung với nhau không phải chuyện gì ghê gớm lắm, hắn không ngại trần trụi trước mặt người cùng giới, nhưng Taiya là ngoại lệ. Hắn cảm thấy hành động của nó đối với mình không giống cùng giới, mà giống với khác phái hơn. Có lẽ người không giống long chăng?
Taiya nhìn Kleist trần trụi, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống nửa người dưới của hắn. Chỗ đó của hắn nho nhỏ, an phận rũ xuống, không giống thằng em không nghe lời của mình chút nào.
Nó tò mò vươn tay gẩy một cái.
Người Kleist cứng lại. “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Taiya hỏi: “Ngươi không muốn thoải mái sao?” Nó thậm chí còn đang định giảng giải chuyện đó thoải mái cỡ nào.
Kleist nói: “Ta không cần.”
“Ngươi chưa thử mà.” Taiya muốn gẩy tiếp, không hiểu vì sao, nhìn vật nhỏ kia nhẹ nhàng nảy lên, nó lại thấy hưng phấn một cách bất thường, hưng phấn này không giống kiểu hưng phấn ở chỗ đó, mà là tâm can ngứa ngáy, hận không thể cào cào mấy phát.
Kleist phóng ra đoạt lấy quần áo, bỏ qua quá trình lau khô, trực tiếp mặc vào, sau đó lách qua người Taiya.
Taiya đang mải cao hứng, không vui theo sau, “Ngươi không tin bổn soái long?!”
Kleist ngồi xếp bằng trên giường, chỉ chỉ giường đối diện, “Chúng ta trò chuyện một lát.”
“Ngươi không giống muốn nói chuyện phiếm với ta.” Taiya khoanh tay, mặt tràn ngập vẻ đề phòng, “Gống muốn giáo dục ta hơn.”
“……” Kleist nói, “Ở thế giới nhân loại không thể treo chuyện kia ngoài miệng.”
“Vì sao?”
Kleist đáp: “Đó là chuyện riêng tư.”
Taiya nói: “Ta bằng lòng chia sẻ với ngươi. Ngươi mau cám ơn ta.”
“…… Vợ chồng mới chia sẻ loại chuyện này.”
Taiya hỏi: “Vợ chồng?”
“Long tộc không có à? Các ngươi nối dõi tông đường thế nào?” Taiya là hậu duệ của Chiến long hoàng kim và Sương long, hẳn là cũng sinh ra từ cái loại hành vi này mà nhỉ? Kleist nghi hoặc nhìn nó.
Taiya nói: “Một long đực và một long cái…… À, vậy chúng ta sẽ không kết làm vợ chồng giống nhân loại. Long cái chịu trách nhiệm nuôi dưỡng con cái, long đực kiếm ăn, chăm sóc long cái và long con, long con trưởng thành thì tự tách ra.”
Kleist nói: “Nhân loại không phải như vậy. Nhân loại sẽ kết thành vợ chồng, sau đó, cả đời bên nhau.”
“Con cái thì sao?” Kỳ thật, Taiya đã hơi hiểu hình thức ở chung của nhân loại, nhưng vẫn muốn hiểu hơn nữa.
Kleist đáp: “Lớn lên, thành gia lập nghiệp, không khác các ngươi lắm.”
Taiya nói: “Muốn thành vợ chồng thì cần điều kiện gì?”
Kleist nghiêm túc suy nghĩ: “Yêu nhau.” Ít nhất thì trước mắt, hắn không nghĩ đến vấn đề này.
Yêu nhau?
Taiya cảm thấy mình vừa thu thập thêm kiến thức, không quấy rầy Kleist nữa, nằm trên giường suy tư vấn đề này.
Không bị nó làm phiền, Kleist liền được yên tĩnh. Mệt mỏi cả ngày, xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng cần tiêu hóa một chút, nhất là…… hôm nay suýt nữa đã đột phá.
Hắn được xưng là đệ nhất kỵ sĩ của đại lục không phải chỉ vì bản thân là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ, mà còn vì hắn thực sự là một trong những kỵ sĩ có tu vi cao nhất hiện nay. Sở dĩ nói một trong, vì hắn đã dừng ở cấp mười lâu lắm rồi, lâu tới mức không thiếu người đến sau sắp đuổi kịp.
Hắn từng mất rất nhiều thời gian đột phá cấp mười, tóm lại, đối với toàn thể kỵ sĩ và ma pháp sự ở đại lục mà nói, cấp thánh là giấc mộng cuối cùng! Lúc hắn vẫn còn là thực tập sinh, vị giáo viên vỡ lòng mê uống rượu của hắn thích nằm trên đất ảo tưởng chính mình đột phá cấp mười, thăng lên cấp thánh.
Hắn cũng từng ảo tưởng, thất bại quá nhiều lần mới đành buông tay, đó giống như một vách núi không có tiền đồ và hy vọng, nên sau này hắn lựa chọn làm Long kỵ sĩ. Nhưng tối hôm nay, hắn bỗng dưng cảm thấy bản thân sắp đột phá.
Cảm xúc này quả thực không thể dùng lời để hình dung được.
Chỉ là lúc ấy, hắn bị đau đớn tra tấn đến mất hết sức lực và ý chí chiến đấu, cộng thêm sau khi đột phá, đấu khí trong cơ thể sẽ tăng thêm một tầng, cuộc chiến với xiềng xích hắc ám cũng càng kịch liệt hơn. Lạc quan một chút, có lẽ xiềng xích hắc ám sẽ biến mất trong quá trình đột phá, còn bi quan, hắn sẽ đau đến chết.
Thế nên, dù rất đáng tiếc, dù rất không muốn, hắn vẫn buông tha.
Buông tha cơ hội đột phá có thể chỉ xuất hiện một lần duy nhất trong đời.
“Ngươi ngủ chưa?” Taiya đột nhiên lên tiếng.
Tâm trạng Kleist rất xấu, không muốn để ý đến nó, trực tiếp nhắm mắt lại, nghe Taiya lẩm bẩm: “Ngươi nói, yêu nhau có phải giống như ta và ngươi không?”
“……” May mà không để ý.
Taiya lầm bầm rất lâu.
Nhưng Kleist quá mệt mỏi, tâm mệt, thân mệt, tiếng thì thầm của Taiya giống như khúc thôi miên, khiến hắn vốn nên trằn trọc ảo não khó ngủ vô thanh vô tức ngủ thiếp đi.
Hôm sau, nhóm Kleist dậy thật sớm, được Mikris tận tâm tẫn trách dẫn xuống căn tin ăn sáng, bị các học sinh của học viện tò mò vây xem, sau đó lên thuyền đi khỏi.
Mikris luôn canh cánh trong lòng chuyện Kleist suýt nữa mất mặt ở học viện, cả đường nói không thiếu lời hay.
Kleist chưa hồi phục khỏi cú sốc đột phá thất bại, nhưng vẫn cố nâng tinh thần phụ họa, không khí tóm lại cũng không tồi.
Lúc hai bên tạm biệt, tình cảnh còn có chút cảm động.
Nhưng khi thuyền vừa rời bến, McKee tức khắc thu lại vẻ mặt lưu luyến không rời, chiếm cứ cả băng ghế dài, lười biếng nói: “Cuối cùng cũng thoát khỏi, hại tôi lo lắng cả đêm, sợ bọn họ đổi ý.”
Kleist nói: “St Paders sẽ không đổi ý.”
McKee nói: “Tôi cuối cùng cũng cảm thấy kỵ sĩ đáng tin hơn ma pháp sư.”
Bỏ qua trường hợp đặc biệt, nói như thế cũng không sai. Kleist gật đầu đồng ý. “Anh nghĩ xong muốn đi đâu chưa?”
McKee bảo: “Cậu đã đồng ý giới thiệu Goblyde cho tôi.”
Kleist nâng mắt nhìn hắn.
McKee nói: “Dù sao cũng đâu ai biết thân phận của Danco và Taiya.”
Thực sự không ai biết sao?
Kleist nghĩ đến Feta. Hắn luôn cảm thấy chuyến đi này không đơn giản như mình nghĩ.
“Nếu khó quá thì quên đi.” McKee mất mát. Lúc mới biết Kleist sẽ thấy hắn thật đáng sợ, máu lạnh vô tình, giống như chỉ cần rút kiếm ra là có thể giết người hàng loạt. Nhưng sau khi cùng vượt qua con đường thí luyện, cảm xúc của hắn đã thay đổi. Trên đời này có người đáng tin cậy hơn đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ sao? Tất nhiên là không. Đặc biệt là khi Kleist vì bảo vệ hắn, nhịn đau ứng chiến, càng khiến hắn kính nể bội phục sát đất. Ngoài miệng thì nói muốn gặp Goblyde, thực ra là không nỡ rời xa Kleist.
“Theo ta cũng được.” Kleist mở lời. Để McKee tự lựa chọn con đường của mình là vì muốn tốt cho hắn, đến Quang Minh thần hội mới phù hợp với lợi ích của mình, nhưng nếu đối phương đã kiên trì như vậy thì không nên từ chối nữa.
Thuyền cập bến rất nhanh, bọn họ lên bờ tiến vào thành phố của Julan. Julan gần Samanlier, quan hệ mật thiết với hoàng thất Samanlier, lão quốc vương và Công tước Bassekou có quan hệ thông gia. Sau này tân quốc vương soán vị, quan hệ giữa Julan và Samanlier một lần nữa căng thẳng. Nhưng do vương tử Soso bị bắt đến đế quốc Kanding trùng hợp cùng hoàng thái tử, sau này là hoàng đế Ciro yêu nhau, trở thành hoàng hậu của đế quốc, quan hệ giữa Julan và Samanlier lại trở nên hài hòa một cách vi diệu.
Bất kể là thế nào, thành thị biên cảnh gần học viện ma pháp St Paders cũng không bị nhân tố chính trị ảnh hưởng, dân chúng an cư lạc nghiệp, ngẫu nhiên nhân lúc rỗi rãi tụ lại với nhau nói chuyện phiếm.
Kleist ngồi trong tiệm cơm, im lặng lắng nghe.
“Nghe nói hoàng đế Samanlier sắp không xong rồi. Nhóm hoàng tử công chúa đang đấu đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả người thừa kế nhà Bassekou cũng bị cuốn vào. Lão hoàng đế bị bọn họ chọc tức đến mỗi ngày ói ra cả chậu máu.”
“Không phải nguyên soái Bassekou đang chiến đấu ở đảo Song Tử sao?”
“Tin tức của ông thật lạc hậu. Hoàng đế Samanlier sắp chết, nguyên soái Bassekou làm sao chịu đi đánh đảo Song Tử gì đó. Nếu ông ấy không đi thì ai thay thế được?”
“Nghe nói sắp đánh tiếp nữa, trấn Iverson sắp xong đời rồi.”
“Đúng thế, mấy lão quý tộc trong quân đội kia thì biết gì mà đánh nhau. Không chỉ trấn Iverson sắp xong đời, ngay cả các thành trấn gần đó cũng bị vạ lây!”
“Làm hoàng đế cũng có ý nghĩa gì đâu, đến cuối cùng vẫn phải chết. Mà chết cũng không yên, một đám con trai con gái không thèm quan tâm, đứa nào cũng chỉ nhăm nhe ngôi vị hoàng đế. Tôi thấy ông ta dứt khoát nhường ngôi hoàng đế cho nguyên soái Bassekou đi. Ông ấy đánh nhau lợi hại như vậy, làm hoàng đế có là gì.”
“Thế thì lại đại loạn nữa cho xem.”
“Vậy mới hay, Quang Minh thần hội mới nếm mùi thất bại, vừa lúc để hai nguyên soái của đế quốc Kanding và Samanlier đánh một trận luôn, xem ai giỏi hơn.”
Người Julan vui vẻ ồn ào, một bộ chuyện không liên quan tới mình nên chỉ sợ thiên hạ bất loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT