Kleist hỏi: “Mấy ngày nay ngươi làm gì?”

Taiya trừng hắn, cặp mắt xanh nhạt lóe lên ngọn lửa vàng kim, cắn răng nói: “Mấy ngày nay ta không làm gì cả, chỉ ở yên đó nhìn các ngươi đi tới đi lui trong này như một lũ thần kinh.” Gọi thế nào cũng không phản ứng, tựa như ba người họ đang ở cùng một thế giới, còn bản thân mình thì bị tách ra ngoài, loại cảm giác này cực kỳ tệ!

Kleist cúi đầu nhìn dấu ngón tay trên cánh tay, lạnh nhạt nói: “Ngươi làm?”

Taiya chớp mắt, cố giấu vẻ chột dạ, hừ lạnh: “Ai bảo ngươi không để ý tới ta!”

Kleist hỏi Danco và McKee: “Các ngươi có bị không?”

McKee xắn tay áo lên, hai cánh tay trắng trẻo mịn mịn mềm mềm, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.

Danco cởi quần áo, cũng không có.

Taiya lớn tiếng doạ người: “Da bọn họ dày.”

Kleist trầm mặc nhìn nó.

Taiya thô lỗ nói: “Ngươi vẫn chưa nói mấy hôm nay phát sinh chuyện gì!”

“Khụ khụ, chuyện này kể ra thì dài lắm.” McKee sợ hai bên càng gây càng lớn, chủ động bước ra giải thích sự tình xảy ra hai ngày nay một lần. Riêng chuyện ngày bé của hắn và Kleist chỉ kể hàm hồ cho qua, trọng điểm đặt ở ảo cảnh.

Taiya nghe xong, hai đầu lông mày nhăn lại, “Bổn soái long biết mà, nhân loại các ngươi luôn dễ dàng bị đủ loại tình cảm và dục vọng cám dỗ, mê hoặc bản thân.”

McKee nói: “Danco cũng ở trong ảo cảnh.”

Taiya vỗ vai Danco, thấm thía nói: “Ngươi là do thân cận quá mức với nhân loại nên bị lây nhiễm.”

McKee: “……” Lần sau còn giải vây giúp Taiya, tên hắn sẽ không là McKee nữa mà đổi thành gà gỗ.

Danco đột nhiên biến thành hình long, hướng lên trời rống lên một tiếng kinh thiên động địa.

Taiya khó hiểu, Kleist và McKee thì biết hai ngày nay nó không biến thân nên bị nghẹn. Kleist hiếm khi không ngăn cản, quay đầu nói với Taiya: “Kể lại chi tiết mấy ngày nay của ngươi đi.”

Taiya nhìn cánh tay hắn bị mình nắm đến tạo dấu, cố nhịn không tỏ ra mất kiên nhẫn, bắt đầu kể chuyện hai ngày trước. Hôm ấy, nó nghe bọn họ cực kỳ hăng hái nhắc đến một cái trấn nhỏ, nhưng trước mắt nó ngoài rừng cây ra thì vẫn là rừng cây, đang muốn hỏi rõ, thì tập thể ba người cứ như bị mê muội, hờ hững với nó. Không những thế, họ còn đi tới đi lui vòng quanh rừng cây, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó, đôi lúc lại cầm này nọ đánh nhau. Nó không biết có chuyện gì xảy ra, cũng không dám đi xa, sợ kẻ địch đang ẩn nấp gần đó đợi mình bỏ đi sẽ lập tức nhảy ra.

“Hơn nữa, cứ đến nửa đêm là các ngươi lại tự dưng nhảy dựng lên.” Taiya oán giận.

Kleist chú ý tới quầng thâm dưới đôi mắt xinh đẹp của nó, tâm tình thoáng nhẹ nhàng hẳn, “Ta đi lấy lá cây lau người.”

McKee: “Hai ngày trước cậu lau rồi mà, mới đó đã muốn lau nữa sao?”

Sắc mặt Kleist âm trầm, “Đụng phải thứ dơ bẩn.”

“Ảo cảnh thì có gì dơ bẩn……” McKee chợt ngậm miệng lại, đã hiểu.

Nước trong rừng cây chính là từ loại lá to kia, Kleist ép lá thành nước đổ vào cái chén lớn làm bằng lá cây, từ từ lau rửa cho mình. Cho dù chỉ là cái ôm ngắn ngủi trong ảo cảnh, hắn vẫn thấy khó chịu như có muôn vàn con kiến bò lên người. Hắn ở trang viên Grantham ngần ấy năm, cuộc sống tuy cô độc lại bất lực vẫn nhất quyết không kêu tiếng ‘mẹ’, nhưng lần này là ngoại lệ, ngay cả khi đối phương không phải người thật cũng không khiến tâm tình hắn xấu đi.

“Ngẫm lại đề nghị cậu nói với tôi đi, nên cảm thấy cậu đối với chính mình vẫn rất nhân từ.” McKee u ám nói đằng sau hắn.

“Đặt mình vào vị trí người bị hại bất đắc dĩ, anh thấy tốt hơn nhiều sao?” Kleist lau khô thân thể, lôi một bộ quần áo mới ra.

McKee im lặng chốc lát, nói: “Tôi chỉ muốn an ủi cậu.”

“……”

“Chúng ta là đồng bạn…… nếu cậu không để ý.” Hắn ngập ngừng một lát, “Thế giới này ngoài tình thân, còn có tình bạn.”

Ta rất để ý.

Ngươi dựa vào cái gì mà muốn xây dựng tình bạn với ta?

Đồng bạn nghĩa là kề vai chiến đấu, chứ không phải người này kéo chân người kia.

Trong đầu Kleist nháy mắt lóe lên rất nhiều ngôn từ phản bác, nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên từ nào. Hắn mặc quần áo, bâng quơ nói: “Nhìn biểu hiện đã rồi tính.”

Hai ngày không ăn uống gì, Danco và McKee ôm trái cây cầm bánh mì ăn như hổ đói. Kleist chỉ ăn chút bánh mì, phần lớn thời gian đều như có chút đăm chiêu nhìn Taiya. Sau đó, Taiya bỗng nhiên biến thành Ngân Long, kiêu ngạo cúi đầu phun khí với hắn: “Ngươi đang nhớ bộ dáng của bổn soái long soái chứ gì? Cho ngươi xem này.” Nó nói bằng giọng điệu bố thí.

Kleist hỏi: “Kỹ năng của ngươi là gì?”

Long thân khổng lồ cứng đờ, nó không vui trừng hắn, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Biết phun lửa không?”

McKee và Danco nghe vậy cũng nhìn qua.

……

Taiya ngẩng đầu, đỡ lấy lòng tự trọng vỡ vụn, ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua đỉnh đầu Kleist, đi được vài bước, đột nhiên dùng đuôi mạnh bạo quét qua cây cối, vài cây bị đánh gãy.

“Là sức lực à?” Kleist lầm bầm, sau đó nhìn Danco, “Ngươi có thể làm tới trình độ nào?”

Danco thành thật trả lời: “Lợi hại hơn.”

Taiya giận rồi, phóng nhanh chạy về, lúc móng vuốt sắp đạp đến Kleist, đột nhiên nhảy qua, sau đó quay đầu liếc hắn, ánh mắt lộ ra uy hiếp — luyên thuyên nữa hù chết ngươi.

Kleist nói: “Vậy là không có sở trường gì rồi.”

Taiya: “……” Nó biến về hình người, ra kia ngồi quay mặt hờn dỗi.

Danco thay nó giải thích: “Taiya là Ngân Long xinh đẹp nhất.”

Taiya lặng lẽ vểnh tai.

Kleist: “Có thể không chiến mà thắng không?”

Danco: “……”

“Hừ.” Taiya đấm một phát lên thân cây, thân cây nứt ra một khe.

McKee là điển hình của vết thương thành sẹo rồi là quên đau, nhanh chóng vứt bỏ quyết tâm không giải vây cho Taiya nữa, xoa tay gia nhập thảo luận: “Có phản quang.”

Kleist nói: “Nhưng không phát quang.”

“Hừ!” Cái khe trên thân cây càng lớn hơn.

Danco nói: “Nó rất thông minh.”

Kleist nói: “Kẻ địch của chúng ta không phải con kiến.”

Taiya nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt hắn, cả giận nói: “Ngươi dám ghét bỏ bổn soái long!”

“Ta chỉ muốn hỏi, ngươi có kỹ năng đặc biệt về phương diện phòng ngự hay không.” Kleist nói.

Khóe miệng Taiya co rút, “Ngươi cảm thấy người đẹp hiếm thấy như bổn soái long thích hợp để bị đánh hả?!”

McKee: “……” Long quả nhiên da dày thịt thô không sợ xấu hổ, cái này cũng xem như là một cách phòng ngự đặc biệt nhỉ. Chí ít cũng tránh được chuyện vì xấu hổ mà tự mình hại mình.

Kleist nói: “Ngươi không tiến vào ảo cảnh.”

“Vì ta muốn ở lại canh chừng cho các ngươi……” Taiya nhớ tới vết bầm trên cánh tay Kleist, âm cuối đột nhiên hạ thấp.

Kleist không bị ý nghĩ kỳ lạ của nó làm phân tâm, chậm rãi nói theo suy nghĩ của mình: “Vậy là ảo cảnh vô dụng với ngươi.”

McKee vỗ tay: “Đúng rồi.”

Taiya cuối cùng cũng ý thức Kleist đang đưa ra ưu điểm, “Hừ, bổn soái long thông minh cơ trí, các ngươi không so được!”

Kleist nói: “Lúc trước, khi song sinh thụ đốt gỗ mê hoặc thần trí, McKee và Danco đều bị ảnh hưởng, chỉ có ngươi không bị.” Hắn không bị ảnh hưởng là nhờ Quang Minh thần lực, còn Taiya thì sao? Còn ảo cảnh lần này, thậm chí mình cũng không thoát, thế mà Taiya ngay cả vào cũng không vào được……

Taiya kiêu ngạo: “Đây gọi là tài hoa!”

……

Kleist: “Chúng ta lên đường thôi.”

“……” Taiya nói, “Ngươi không muốn nói gì khác à?”

Kleist nói: “Dựa vào sự thông minh cơ trí và tài hoa của ngươi, nói hay không đều như nhau.”

Taiya: “……”

Nán lâu trong rừng bóng tối, Kleist có phát hiện mới. Đa số thực vật đều giống nhau, nhưng một bộ phận nhỏ thực vật lại sinh trưởng tại khu vực đặc biệt. Chẳng hạn như loại lá cây chứa đầy nước mà bọn họ phát hiện lúc trước. Mấy loại thực vật này có phải là một trong những dấu hiệu phân chia lãnh địa của lãnh chúa không?

Bởi vì cho đến nay, hắn mới gặp qua hai lãnh chúa mà lại còn là chị em song sinh, nên không thể chứng thực.

Nhưng ảo cảnh xuất hiện, lãnh chúa chắc cũng cách đây không xa.

Đầu hắn vừa nảy lên ý nghĩ này thì nhìn thấy McKee đang dò đường vội vã chạy về: “Phía trước lại có ảo cảnh.”

Kleist nhíu mày, ảo cảnh liên tiếp thật làm người ta khó chịu.

Xuyên qua rừng cây rậm rạp, có một tòa thành đá tọa lạc tại khu đất phẳng trên sườn núi. Tòa thành được xây dựng vô cùng khéo léo, bên hông là vách đá, chính diện có một thềm đá dẫn lên cổng lớn bằng gỗ cao bốn năm mét, giống như một vị mỹ nhân tự cho mình thanh cao, từ trên cao nhìn xuống khu rừng mãi không thay đổi, nhìn thân mà thương phận.

McKee hỏi Kleist: “Của cậu à?”

Kleist nhìn sang Danco và Taiya.

Taiya: “Tòa thành đá này xấu quá.”

Kleist và McKee trăm miệng một lời: “Ngươi nhìn thấy hả?”

Taiya đen mặt: “Mắt bổn soái long sáng như đuốc!”

Kleist: “Có thể không phải ảo cảnh.”

McKee: “Cạm bẫy đó. Vòng qua đi thôi.”

Tuy Kleist cảm thấy sẽ không thể nào đi vòng qua dễ dàng như vậy, nhưng cũng đồng ý thử. Bọn họ dừng ở chân núi, đi sang bên trái, đi được một nửa, Kleist dừng bước, quay đầu nhìn góc trên bên phải của tòa thành, nhíu mày.

“Sao dừng lại?” McKee theo sau hắn hỏi.

Kleist chỉ chỉ Taiya.

Taiya vừa rồi còn thần thái sáng láng hiện tại đã ngây ra như phỗng.

McKee thở dài: “Chúng ta lại vào ảo cảnh rồi?”

“Hoan nghênh đến thành Wendland, ta là thành chủ, Nam tước Wendland.” Một giọng nam trong trẻo vang lên, rừng cây trước mặt họ chậm rãi biến thành đại sảnh trong tòa thành. Bốn cây cột cẩm thạch cao khoảng sáu mét chống đỡ trần nhà lưu ly hình bán nguyệt, trái phải có hai cầu thanh uốn khúc màu vàng thông lên lầu hai. Trên tường gắn đầy bích họa hình hoa cỏ cây cối, chim bay thú chạy ghép bằng ngọc lưu ly, nhìn thế nào cũng không giống cảnh sắc ở rừng bóng tối.

“Không nên quá hâm mộ cung điện tráng lệ của ta, chỉ cần các ngươi nguyện ý, hoàn toàn có thể ở lại hưởng thụ vinh hoa phú quý cùng ta.” Nam tước Wendland đưa ra lời mời nhiệt tình.

Kleist nhìn Taiya mặt vẫn không hề thay đổi, lạnh nhạt nói: “Ta không thấy cung điện của ngươi tráng lệ chỗ nào cả, nơi này so với tất cả xóm nghèo ta từng thấy còn đơn sơ hơn.”

McKee lặng lẽ kéo tay áo hắn tay, ngượng ngùng nói: “Nơi tôi ở ngày trước cũng là xóm nghèo.”

Đối phương trầm mặc.

Thoáng chốc, Kleist phát hiện đại sảnh xa hoa lộng lẫy đã biến mất, thay vào đó là gian phòng đá u ám cùng với…… Taiya đã biến thành hình long che trước mặt bọn họ.

Kleist nhẹ nhàng chọc mắt cá chân của nó.

Ngón chân Taiya giật giật, không để ý đến hắn.

Kleist đổi thành chụp lại.

“Sao tiến vào ảo cảnh rồi mà còn không chịu an phận?” Taiya gầm gừ, lùi cái đầu đang chọc thủng trần nhà xuống, cúi nhìn bọn họ. Động tác quá mạnh bạo của nó khiến tòa thành sụp xuống, nên nó cố ý dùng cánh che đầu cho ba người.

Kleist hỏi: “Tìm thấy đầu sỏ chưa?”

Taiya đáp: “Chưa.”

“Sao không mang chúng ta ra ngoài rồi hẵng phá sập chỗ này?”

Taiya nói: “Ngươi thử xem.”

Kleist cầm tay McKee kéo về phía sau. Trên mặt McKee đột nhiên xuất hiện vẻ cực kỳ khổ sở, mãi tới khi Kleist buông tay mới khôi phục.

“Người tiến vào ảo cảnh rồi không thể bị quấy rầy?” Kleist nhíu mày. Vậy thì khó giải quyết rồi. Taiya chẳng những phải đối phó với đối thủ đang trốn ở chỗ tối, mà còn phải phân tâm bảo hộ bọn họ.

Taiya an ủi hắn: “Ta sẽ nhanh chóng tìm ra bọn chúng.” Nó một lần nữa cẩn thận đưa đầu thăm dò cái hốc trên trần nhà.

Kleist chợt lớn tiếng: “Nam tước Wendland thật ngu xuẩn. Hắn rõ ràng đang nói chuyện với ta trong ảo cảnh, thế mà lại bị lừa, tưởng ta không vào ảo cảnh nên thả ta ra ngoài. Bản lĩnh của hắn chỉ có từng đó thôi, quá dễ đối phó.”

“Xuỵt.” Taiya thấy hắn ngu muốn chết, cúi đầu cảnh cáo hắn câm miệng, nhưng phát hiện đối phương không để ý mình.

“……” Long tài hoa, thông minh cơ trí như nó tại sao lại đi theo một kỵ sĩ ngu ngốc như vậy!

Kleist bị Nam tước Wendland kéo vào ảo cảnh lần nữa, bên tai vang lên tiếng cười nhạo của gã Nam tước: “Đây chính là cái giá phải trả cho tội dám tự cho mình thông minh rồi cười nhạo ta!”

McKee khẩn trương hỏi Kleist: “Hắn làm gì cậu?”

Nam tước Wendland nói: “Bây giờ hãy bước lên cầu thang trước mặt.”

“Ngươi nghĩ ta biết sự thật rồi mà vẫn để ngươi tùy ý bài bố sao?” Kleist nói với Danco, “Biến thân.”

Danco: “Không biến được.”

Kleist: “Nhắm mắt lại, tưởng tượng mình biến thành long, sau đó bảo hộ McKee dưới bụng ngươi.”

“May mà không phải bên trong.” Trải qua sự kiện kho hàng bỏ hoang và trang viên Grantham, McKee tăng thêm tín nhiệm với Kleist, không hỏi nguyên nhân, trực tiếp nghe lệnh làm việc.

Danco lại càng không nghi vấn, làm như lời hắn nói, nhắm mắt lại, kéo McKee qua.

“Nhớ kĩ, đứng xuống tay quá mạnh.” Kleist nhắc nhở hắn, tiện thể sờ sờ cánh tay bị Taiya làm bầm tím, nhắm mắt lại, dùng đấu khí hộ thể. Taiya có nói qua, trong mấy hôm tiến vào ảo cảnh, bọn họ thường xuyên đi tới đi lui, miệng lầm bầm. Vậy nghĩa là, bọn họ hoàn toàn có thể khống chế thân thể mình trong ảo cảnh, dựa vào suy đoán này, có lẽ Danco cũng không hẳn không thể biến thân, mà là Nam tước khiến nó tưởng mình không thể biến thân.

Chuyện đối phó với Wendland đành giao cho Taiya, điều duy nhất họ có thể làm là không biến mình thành trói buộc.

Nam tước Wendland vô cùng tức giận khi bị bọn họ bỏ lơ. Đại sảnh vàng son lộng lẫy lập tức biến thành bãi tha ma đầy xương cốt và xác chết. Xương cốt run rẩy đứng lên, hai chân run run từng bước tới chỗ bọn họ.

Bên tai vang lên tiếng hít khí lạnh của McKee, Kleist trầm tĩnh nói: “Nhắm mắt lại. Toàn là giả cả.”

McKee chớp mắt, sau đó nhắm lại.

Kleist cảm thấy một bàn tay xương xẩu chạm vào mặt mình, xương ngón tay vuốt ve mắt, sau đó mạnh mẽ kéo mí mắt, định móc mắt hắn ra. Dù biết tất cả đều là giả, Kleist vẫn bị xúc cảm chân thật làm cả người toát mồ hôi lạnh, thân thể theo bản năng ngửa ra sau, một cước đá nó ngã lăn. Bên cạnh hắn, McKee đã tiến vào trong lòng Danco. Danco mở to mắt, vung tay đánh nát từng bộ xương đến gần.

Thêm nhiều bộ xương tụ tập lại, Kleist dứt khoát đến một bộ giết một bộ. Quang Minh thần lực là khắc tinh của vong linh vật chết, đây là lần đầu tiên hắn dùng phương pháp này giải quyết chúng.

Tiếng cười của Nam tước Wendland ngày càng kiêu ngạo, trước mặt họ là biển xương khô nhiều vô cùng vô tận đang vọt tới, bộ trước ngã xuống, bộ sau liền tiến lên, dày đặc đến mức khiến người ta khó thở.

Kleist đạp lên xương vụn, giết đến hai mắt đỏ bừng, hai tay chém ra, chém ra, chém ra… đến chết lặng. Hắn đã không phân biệt nổi ảo cảnh và hiện thực, nếu là ảo cảnh, cảm giác đau đớn trên thân thể từ đâu đến?

“Cẩn thận.” McKee kêu thảm một tiếng.

Kleist quay đầu, thấy McKee và Danco đang chìm trong biển xương. Xương khô chồng chất lên, ngay cả đầu ngón tay cũng không thấy. Hắn muốn cứu họ, nhưng đến bản thân mình còn khó bảo toàn……

Tòa thành bị tàn phá chỉ còn lại cột trụ chợt phát ra một luồng sáng vàng chói mắt!

Taiya đang dùng móng vuốt quắp lấy Nam tước Wendland lập tức ngồi xổm xuống bảo vệ Kleist nhưng bị bắn ra ngoài, rớt thẳng xuống chân núi tạo thành một hố to. Nó rơi xuống chân núi, đầu óc choáng váng nhưng vẫn không quên đặt Wendland dưới tay, Wendland sợ tới mức kêu mấy tiếng sợ hãi.

“Xảy ra chuyện gì?!”

Không chỉ mình Taiya bị bắn ra, còn có Danco và McKee. Bọn họ văng đến mặt cỏ bằng phẳng hoa tươi trải rộng phía sau tòa thành. Danco ngửa mặt lên, tứ chi thu lại, che chở cho McKee nằm trên bụng.

McKee hỏi xong một câu, đột nhiên nhảy dựng lên, hốt hoảng nhìn bốn phía, xác nhận xương khô nhiều vô kể đã biến mất mới ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng thở ra.

“Rầm.”

Trên núi vang lên tiếng đá sập. Không lâu sau, Kleist bước ra từ đống phế tích, mờ mịt nhìn chung quanh, thấy McKee và Danco hoàn hảo không bị gì đang nhìn mình, vẻ mặt mới bình tĩnh lại.

“Ta bắt được hắn!” ‘Đại công thần’ Taiya bị xem nhẹ đang rất khó chịu.

Nam tước Wendland trong tưởng tượng của Kleist và McKee hoàn toàn không giống nhau.

McKee cho là một gã đàn ông trung niên hận đời, da trắng, cao gầy. Kleist thì nghĩ đó là một gã đàn ông xấu xí, đáng khinh. Nhưng sự thật thì — nó không phải người.

Nó chỉ lớn cỡ bàn tay Kleist, toàn thân phủ lông tơ màu đen, đầu ngựa thân khỉ, trên ót mọc thứ gì đó giống như một cái đuôi dài, cuộn thành một khối che lấy ót. Khó trách Taiya tìm nó cả nửa ngày, đối với long mà nói, nó thật sự rất nhỏ.

“Các ngươi không thể giết ta! Nếu các ngươi giết ta, chủ nhân sẽ phân thây các ngươi thành ngàn mảnh.” Nó đe dọa.

Kleist nói: “Nếu chúng ta bỏ qua cho ngươi, chủ nhân ngươi có bỏ qua cho chúng ta không?”

“Đương nhiên.” Cái đuôi sau ót nó đắc ý vểnh lên, “Chủ nhân rất thương ta, chỉ cần ta cầu xin, ngài nhất định sẽ từ bi tha cho các ngươi.”

“Sau đó sai bảo chúng ta như người hầu?” Kleist hỏi.

“Nếu các ngươi may mắn.” Nó đáp.

McKee nhìn Kleist cười nhạt, sợ hắn không vui chém nó, lập tức tiếp lời: “Vậy ngươi trước tiên phải cho ta biết chủ nhân ngươi là ai.”

“Chủ nhân của ta chính là đại nhân Enoch không gì không làm được, Hắc Ám thần tế tự. Ta là người hầu trung thành nhất của ngài.” Wendland đột nhiên hét lên một tiếng, kinh hoảng nhìn Kleist đang nắm đuôi hắn.

“Đây là cái gì?”

“Tóc của ta.”

“Tóc? Chém đứt cũng không ảnh hưởng gì đâu nhỉ.” Kleist rút kiếm ra làm bộ muốn cắt.

Wendland mãnh liệt giãy dụa, “Dừng tay! Đồ nhân loại đê tiện hạ đẳng! Đừng có dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào thần năng của ta!”

“Thần năng? Đây là nơi chế tạo ảo giác sao?” Ánh mắt Kleist lạnh lùng, giơ tay chém xuống.

“A!” Wendland ôm nửa đoạn thần năng, lăn mình trên đất.

McKee hơi tội nghiệp nó, “Cho nó chết thoải mái đi.”

Kleist nói: “Nhớ lại cảm giác lúc anh đâm chết Mary đi.”

“Tôi không đâm chết em ấy, đó chỉ là ảo cảnh.” McKee dừng một lát, hỏi, “Cậu tiếp theo định cắt chỗ nào? Tôi làm cho.”

“Đồ nhân loại điên cuồng, tội ác hôm nay của các ngươi sẽ gặp báo ứng! Đại nhân Enoch không gì không làm được, ta chân thành khẩn cầu ngài hãy mở hai mắt nhìn Wendland trung thành của ngài đã gặp phải những gì đi. Xin hãy báo thù cho ta!” Nó mở rộng hai tay, hướng về phía tòa thành hét khàn cả giọng.

“Ta chưa nói muốn giết ngươi.” Kleist lạnh nhạt nói.

Wendland phẫn nộ xoay qua, tay bưng lấy nửa đoạn thần năng, mắng chửi: “Nhân loại dối trá! Thà ngươi giết ta còn đỡ đáng hận hơn!”

“Không muốn sống à?”

Wendland hít sâu, sau đó ngồi xuống, “Ngươi sẽ tha cho ta sao?”

Kleist ôn hoà nói: “Phải cung cấp chút tình báo hữu dụng.”

Wendland ngẫm nghĩ, cắn răng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không bán đứng Enoch đại nhân, các ngươi hết hy vọng đi! Nhân loại ngu xuẩn.”

“Nhân loại ngu xuẩn dối trá điên cuồng hạ lưu lúc ngu xuẩn dối trá điên cuồng hạ lưu, lại càng ngu xuẩn dối trá điên cuồng hạ lưu hơn.” McKee vỗ một phát vào miệng vết thương của nó.

“A!” Wendland gào thảm thiết.

Kleist nói: “Anh nên nghe đáp án khác của nó.”

Wendland nước mắt lưng tròng nhìn hai tên mặt người dạ thú, lại nhìn hai con rồng đang trợ Trụ vi ngược*, rốt cuộc đầu hàng, nhưng miệng vẫn không nhịn được nói bậy: “Không ngờ các ngươi lại mang theo một con rồng phản ứng chậm chạp như vậy, nhất định là vì nó quá ngu nên mới không cảm thụ được ảo cảnh. Phải biết mấy cặp long và kỵ sĩ trước kia không tên nào qua được trạm này.”

*đại khái là nối giáo cho giặc

Kleist nhíu mày: “Không một ai sao?”

Wendland nói: “Thi thể bọn chúng chôn phía sau núi, hoa cỏ chỗ đó thực sự rất đẹp.”

Taiya rốt cuộc không nhịn được đập tay xuống.

Kleist cứu Wendland khỏi vuốt long, “Ngươi phải nói tin tức hữu dụng.”

Wendland bị tra tấn đến sức cùng lực kiệt, “Chẳng lẽ vẫn vô dụng sao? Vậy cái gì mới hữu dụng? Ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của đại nhân Enoch, các ngươi hết hy vọng đi.”

Taiya hỏi: “Ngươi biết suối sức mạnh ở đâu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play