Kleist không sợ tên của mình bị bại lộ, vì hắn không định lưu lại người sống.
Pierce không nói hết câu.
Trong lòng hắn đã biết rõ thân phận của Kleist, quang minh phá là đấu khí chuyên dụng của Thánh kỵ sĩ, trước cấp tám chỉ xem như là pháo mừng trông thì đẹp mà không dùng được, cấp tám trở lên mới thể hiện rõ uy lực. Quang minh phá cấp chín của Thánh kỵ sĩ cấp chín có thể đấu với một kỵ sĩ cấp mười bình thường. Lúc hắn mới lên cấp mười có đụng phải một lần, thiếu chút nữa đã bại trận. Mà người trước mắt này, cho dù quang minh phá cấp mười vô dụng, mình cũng không phải là đối thủ.
Hắn vừa âm thầm cười nhạo mình xui xẻo, vừa tránh không đụng đầu vào song cửa sổ thuyền, nhảy xuống nước bỏ trốn.
Kleist dùng kiếm chém vào khung gỗ trên cửa sổ, linh hoạt chui ra, vung kiếm chém một đạo kiếm quang mạnh mẽ xuống vị trí bọt nước văng lên.
Ánh sáng xuyên qua bọt nước, tinh chuẩn mà nhanh chóng bắn vào lưng Pierce.
Máu loãng chậm rãi nổi lên, tựa như từng đóa hoa quỳnh bừng nở, như tầng vải đỏ lửng lơ trên mặt nước, bóng người mơ hồ dần dần chìm vào trong nước.
Xa xa, có mấy chiếc thuyền đang lướt nhanh đến đây.
Lúc diệt khẩu, Kleist thích sờ thi thể để xác nhận tim đã ngừng đập, nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn duy trì thói quen này, đành phải âm trầm quay lại khoang thuyền, một tay cầm lấy cái bao lớn Pierce chuẩn bị, tay kia nhấc một hòn nguyên tố tinh đặt vào trong trận pháp của cánh cửa không gian.
Tổng cộng có tám hòn nguyên tố tinh, mà cánh cửa không gian chỉ cần bốn hòn. Kleist khởi động cánh cửa không gian xong, ném bốn hòn còn lại vào cửa. Có rất nhiều khả năng khiến các kỵ sĩ có đi không có về, một trong số đó có thể là không đủ nhiên liệu.
McKee bị đánh ngất vẫn ngoan ngoãn nằm trên boong tàu. Kleist nắm cổ áo hắn, lại do dự hạ xuống, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục đem tên nhóc này theo. Thời điểm mạo hiểm, có tấm chắn hình người vẫn tốt hơn là không.
Làm xong hết thảy, thuyền truy đuổi chỉ còn cách gần trăm mét.
Kleist lia mắt, là thuyền của đảo Song Tử. Có lẽ là phát hiện thi thể của Myron đệ XIII, hoặc cũng có thể phát hiện ma pháp trận không gian của đảo Song Tử không hoạt động, chuyện gì cũng không liên quan đến hắn.
Hắn ném McKee vào cánh cửa không gian, bản thân cũng chạy theo vào. Ngay khoảnh khắc bóng người biến mất, cổ tay phải cong lên, bắn ra bốn đạo đấu khí phân biệt nhắm trúng vào từng nguyên tố tinh.
Nguyên tố tinh vỡ vụn.
Gió biển mang theo hơi ẩm, không khí tanh mặn. Sóng biển vỗ bờ, thủy triều ngấm vào cát. Dọc theo bờ cát, rừng già tươi tốt xanh um che khuất nửa bầu trời. Biển trời xanh thẳm, từng đàn hải âu thi thoảng bay qua, chốc chốc dừng lại, thấy cá bơi khi thì bắt ăn, khi thì chơi đùa.
Nơi này chính là bên kia cánh cửa không gian, nhưng phía sau bọn họ lại không có cánh cửa nào.
McKee tỉnh lại giữa bốn hòn nguyên tố tinh, ngẩng đầu nhìn thấy Kleist đang đen mặt trừng mình. “Cậu, tôi…… Pierce!” Hắn hô to, nhưng không ai trả lời.
“Cậu làm gì anh ta rồi?” McKee xoa cái gáy đau nhức, cảnh giác lui về phía sau vài bước.
Kleist nói: “Giết.”
McKee không tin, “Anh ta là kỵ sĩ cấp mười!” Theo cảm nhận của hắn, cấp mười là cao nhất.
Trong rừng vang lên tiếng gầm, gió lớn nổi lên. Gió lớn mãnh liệt đập vào hai người, Kleist chưa biết ra sao, McKee thì ríu rít trốn ra phía sau hắn. Giây lát, một quái vật lớn gạt tán cây bay ra, hai cánh còn lớn hơn cả nóc cung điện đập trên không trung, hơn mười cây gỗ lớn đằng sau bị cắt thành hai đoạn.
“Long!” McKee kích động kêu lên.
Sau đó là tiếng long gầm còn lớn hơn vang lên. Phía trên cánh rừng bay ra thêm mấy đầu long to lớn, sau đó lại sau đó……
Ngắn ngủi một phút đồng hồ, tâm tình McKee chuyển biến từ kích động, chết lặng, rồi đến hoảng sợ. Xung quanh bọn họ, hàng trăm con rồng đang tò mò quan sát cả hai, có vài cái đầu nhịn không được muốn dùng móng vuốt cào, nhưng bị McKee và Kleist linh hoạt tránh được.
May mà đa số đều chỉ định vây xem, không có ý động thủ, chỉ khi McKee muốn trốn vào rừng, mới dùng cánh quạt hắn trở lại.
McKee dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Tên khốn kiếp nào nói long đã bị diệt hết hả?”
Kleist hảo tâm nhắc nhở, “Myron đệ XIII.”
“Đáng chết.”
“Không cần khách sáo.” Chết rồi, là hắn làm.
“……” McKee nói, “Giờ chúng ta làm sao đây?” Tình hình bây giờ, ngoài Kleist ra, hắn không biết phải tin tưởng và dựa dẫm vào ai nữa. Ân oán lúc trước của hai người xóa bỏ không cần nói.
Kleist ngẩng đầu nhìn một Hắc Long còn khổng lồ hơn, bên cạnh là mấy Xích Long hộ vệ, nó thong thả bay xuống, dừng trước mặt bọn họ.
Hắc Long có vẻ khá lớn tuổi, vảy tối màu không còn sáng bóng lung lay như sắp rụng, vẻ ngoài không lộng lẫy lóa mắt như những Hắc Long khác, túi mắt lỏng lẻo sùm sụp, hai bên khóe miệng cũng hạ xuống. Nhưng những cái này không tổn hại đến trí tuệ và thái độ đúng mực của nó. Nó thân mật hỏi: “Các ngươi đến tham gia khảo nghiệm kỵ sĩ sao?”
McKee thấp giọng nói: “Nó hình như không định ăn chúng ta đâu?”
Cổ họng lão Hắc Long phát ra tiếng cười khanh khách. Các con rồng khác cũng cười rộ lên, trên bờ biển, tiếng cười như sấm ầm ầm vang lên.
McKee hỏi: “Có gì đáng cười?”
“Kỵ sĩ nhân loại, hoan nghênh các ngươi đến làm khách ở Long đảo. Chúng ta sẽ tổ chức tiệc tối long trọng đón mừng các ngươi, hy vọng các ngươi cảm thấy thoải mái khi ở đây!” Theo lời lão Hắc Long, hai Xích Long bên cạnh trải một mảnh vải lên đất, sau đó mỗi người cầm một đầu.
“Mời bước lên.” Lão Hắc Long nói.
Nửa ngày chưa ăn gì, bụng McKee kêu như trống, nghe thấy tiệc tối, mắt lập tức sáng lên, không nói hai lời nhảy lên vải. Kleist đặt bốn hòn nguyên tố tinh lên vải xong, mới ngồi xuống phía sau hắn, lúc Xích Long cất cánh, sâu kín nói: “Có lẽ món ăn tiệc tối chính là chúng ta.”
“……” McKee nói, “Pierce đâu?”
“Giết rồi.”
“Tôi nói nghiêm túc!”
Kleist dùng biểu tình nói cho hắn biết, mình cũng nghiêm túc.
“Anh ta là cấp mười……” McKee lầm bầm nói nhỏ, lặp đi lặp lại, không tin một kỵ sĩ cấp sáu như Kleist có thể xử lý Pierce cấp mười, cho dù đánh lén cũng không thể.
Long bay xẹt qua rừng già mênh mông, kết thành đàn bay vào dãy núi còn trùng điệp hơn. Từng ngọn núi nối nhau nhấp nhô lên xuống trùng trùng điệp điệp, rộng lớn như biển cả. Lão Hắc Long đáp xuống khe núi, hai Xích Long bên cạnh buông mảnh vải xuống.
Kleist và McKee từ trên vải bước xuống, ngẩng đầu nhìn thấy bên trong khe núi dựng một tảng đá vừa cao vừa hẹp, tảng đá chia thành hai đoạn, nửa đoạn trên hình cầu, nửa dưới giống một tòa tháp, trên đá có khắc bốn chữ — nữ thần Quang Minh.
“Các ngươi không vái chào sao?” Lão Hắc Long thấy bọn họ nhìn tảng đá nửa ngày không động tĩnh, nghi hoặc hỏi.
……
McKee nghĩ: Nếu nữ thần biết hắn không muốn vái chào, nhất định sẽ nổi giận. Nhưng mà, nếu người biết hắn coi tảng đá này thành mình, không chừng còn tức giận hơn.
Lúc hắn còn đang do dự, Kleist đã dùng vẻ mặt vô cùng thành kính quỳ xuống trước mặt nữ thần Quang Minh.
“……” McKee vốn định chỉ cúi đầu, nhưng dưới cái trừng mắt của long, cũng quỳ xuống.
Hắn vừa quỳ xuống, Kleist liền đứng lên, nhỏ giọng nói: “Ngài long cao quý, cảm tạ ngài đã nhiệt tình hoan nghênh. Lãnh địa rộng lớn của ngài khiến tôi khiếp sợ, đây là lễ vật của chúng tôi, hy vọng ngài vừa lòng.” Hắn dâng hai hòn nguyên tố tinh lên.
Mắt lão Hắc Long sáng rực, các con rồng khác nhìn thấy nguyên tố tinh cũng đều lộ ra vẻ mặt tham lam, nhìn chằm chằm hai hòn còn lại.
“Cảm tạ lễ vật của ngươi.” Lão Hắc Long vươn móng vuốt ra, hạ xuống một chút, nhét hai hòn nguyên tố tinh vào bụng, “Tin rằng cuộc sống của ngươi ở Long đảo sẽ rất thoải mái!”
Sống ở Long đảo? Kleist bình tĩnh nói: “Không biết các tiền bối của tôi có tham gia tiệc tối đêm nay không?”
“Tiền bối của ngươi? Gần năm mươi năm trở lại đây, các ngươi là nhóm kỵ sĩ thứ hai đến Long đảo, những người trước đều đã rời đi rồi.” Lão Hắc Long ngập ngừng một lát, nói tiếp, “Chẳng lẽ, long vẫn không xuất hiện trên đại lục sao?”
Kleist nói: “Chúng tôi rất ngưỡng mộ truyền thuyết về long, lại vô tình được nghe truyền kỳ về Long kỵ sĩ.”
Lão Hắc Long ngậm miệng. Cho dù mặt nó vốn đã đen, nhưng Kleist và McKee rõ ràng cảm giác nó nghe xong, mặt càng đen hơn.
Tiệc tối tổ chức ở đây. Xích Long phun lửa nhóm củi trên mặt đất, khe núi lạnh lẽo được chiếu rọi thành màu cam ấm áp. Kleist vốn tưởng sẽ có rất nhiều long tham gia tiệc tối, không ngờ chỉ có năm con, bao gồm cả lão Hắc Long và hai Xích Long.
Có lẽ long không có nhiều ý thức thời gian.
Ngay khi Kleist tưởng phần lớn khách tham dự còn chưa đến, lão Hắc Long đã tuyên bố tiệc tối bắt đầu.
……
McKee u buồn nói: “Vì chúng ta quá gầy chỉ đủ nhét no cho năm con rồng, nên mấy con kia đi kiếm ăn chỗ khác rồi sao?”
Hai Xích Long xếp trái cây xếp thành ngọn núi nhỏ, đổ xuống trước mặt bọn họ.
Kleist và McKee đều đói bụng, không rối rắm vấn đề khác nữa, nhanh chóng cầm trái cây lên ăn.
Lão Hắc Long chờ bọn họ ăn được kha khá rồi mới hỏi: “Các ngươi cũng định giống các kỵ sĩ khác tham gia hành trình thí luyện ở đây sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT