Bọn họ chưa tới ba giờ đã bắt đầu đi, đi đường mất mười phút, lúc đến nơi hẹn vẫn còn dư hai tiếng năm mươi phút. Bến tàu bỏ hoang gần đó không một bóng người, phong cảnh cũng chả có gì đáng ngắm, chỉ có gió biển khô nóng thổi tới.

Kleist nhìn kỵ sĩ Humphrey đang mất kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: “Đưa tới đây được rồi, từ giờ tôi có thể tự đi.”

Trong lòng kỵ sĩ Humphrey chỉ ước gì được đi, nhưng lại sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, “Thêm chút nữa cũng không sao.”

Pierce ngồi ở đầu khác, trên người mới khoác thêm áo choàng đen dài, đang nhìn mặt biển. Bầu trời trong xanh, biển rộng ửng vàng, một đường chân trời chia đôi hai vùng mênh mông.

Thời gian thấm thoắt trôi qua hơn một tiếng, kỵ sĩ Humphrey đột nhiên chỉ về hướng trời biển gắn bó: “Nhìn kìa!”

Pierce và Kleist đồng thời đứng lên, một điểm đen đang dùng tốc độ kinh người chạy về phía này.

“Là thuyền.” Pierce có hơi thất vọng.

Kleist lơ đãng nhíu mày, ánh mắt quét về bốn phía. Chiếu theo kế hoạch, McKee hẳn là đang mai phục gần đây. “A!” Mắt thấy thuyền ngày càng đến gần, hắn đột nhiên ảo não kêu lên, “Tôi để quên túi tiền ở khách sạn rồi, bên trong có mấy chục đồng vàng.” Hắn khẩn trương nắm tay kỵ sĩ Humphrey, “Có thể nhờ các anh đến tìm giúp tôi không.”

Kỵ sĩ Humphrey liếc nhau, nói: “Được.”

Pierce phản đối: “Thuyền sắp tới rồi.”

“Khách sạn rất gần nơi này.” Kleist cầu xin, “Túi tiền nhét dưới gối, tìm dễ lắm, tôi chờ ở đây. Đó là toàn bộ tài sản của tôi, trong đó còn có hai viên ruby.”

Kỵ sĩ Humphrey bỏ đi không quay đầu lại. Thuyền đúng hẹn xuất hiện, bên cạnh còn có kỵ sĩ cấp mười, bọn họ không việc gì phải lo lắng. So ra, túi tiền đang lẻ loi ở lại khách sạn mới càng đáng lo.

Pierce thấy bọn họ song song rời đi, nhíu mi nói: “Họ sẽ không quay lại.”

“A?” Kleist đồng ý với lời của hắn, mặt lại mờ mịt.

Pierce nói: “Lấy túi tiền thì một người đi là đủ rồi.” Hai người cùng đi là vì không định trở về.

Kleist đăm chiêu ủ dột, “Chắc không phải đâu.”

“Thôi, dù sao trên đảo Song Tử chắc cũng không cần dùng đến tiền.” Hắn ngập ngừng một lát, “Cho dù có cũng không có gì mua được.”

Kleist nói: “Có thể cho tôi biết một chút về đảo Song Tử không?”

“Tôi biết cũng không…… Ai?!” Pierce che trước người Kleist, lạnh lùng nhìn về hướng quán trọ nhỏ bên cạnh bến tàu bỏ hoang. Sau quán trọ, một cái đầu rối bời ló ra, đối mắt với hắn một lát, sau đó cẩn thận bước ra. “Chào, tôi là McKee.”

Pierce nghe hắn bước đi nhẹ nhàng không tầm thường, “Mi là kẻ trộm?”

McKee gật đầu, trước khi đối phương kịp chất vấn thì lấy thư mời ra, “Tôi muốn đến đảo Song Tử.”

Pierce nhức đầu. Đều là người được mời, hắn không có tư cách bắt bẻ chất lượng của bạn đồng hành, nhưng một quý công tử yếu đuối đã đủ đau đầu rồi, giờ lại thêm một tên trộm chỉ biết chạy trốn, ngẫm lại, hắn chỉ cảm thấy tương lai sao mà mù mịt.

Kleist thu lại vẻ âm trầm mà McKee vẫn quen nhìn, tươi cười thân thiết, “Tốt quá, chúng tôi cũng thế.”

McKee nhìn nụ cười hàm hậu của hắn, chấn động nổi mấy tầng da gà.

Pierce nheo mắt: “Mi mới đắc tội ai à?”

McKee đang muốn lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến Hydeine, nhạy cảm xoay người, sợ ma pháp sư như âm hồn bất tán kia như một cơn gió thổi đến.

Đúng là có người nhảy ra từ sau lưng hắn, nhưng không phải ma pháp sư, mà là mười mấy kỵ sĩ che mặt!

Bọn họ đã sớm mưu tính trước, từng đợt tấn công như triều dâng.

McKee còn chưa kịp nhìn rõ người tới, đấu khí đã vọt tới trước mắt.

Pierce theo bản năng chắn ở trước, ngăn lại toàn bộ đấu khí, “Lui ra phía sau!”

McKee đang muốn trốn ra sau lưng Kleist, phát hiện người nọ đã vô sỉ đem hắn làm tấm chắn. “Là kỵ sĩ cấp sáu, cậu không thấy xấu hổ hả?” McKee bị hắn kìm chặt, không chạy đi đâu được.

Kleist không hề áy náy, “Do anh ảnh hưởng cả thôi.”

“Các ngươi là kẻ nào?” Pierce giao thủ không bao lâu, nhận thấy đối phương có mấy kỵ sĩ cấp bảy thực lực hơn người. Dù ở Mộng đại lục kỵ sĩ bay đầy trời, nhưng cũng không đến mức ở đâu cũng gặp được, có thể một lúc phái ra nhiều cao thủ như vậy, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Thích khách không lên tiếng, chỉ tăng cường công kích.

Pierce để ý bọn chúng chẳng những hạ sát thủ với McKee, mà ngay cả mình và Kleist cũng không tha, lửa giận bị kích thích, không hỏi nữa, trường kiếm vung lên, đấu khí tăng vọt, nhóm thích khách bị hoa mắt, kiếm trong tay đồng loạt bị chém thành thành hai đoạn.

McKee kìm lòng không được hoan hô.

Ánh mắt Kleist trầm xuống, nhìn ra đằng sau mấy thích khách.

McKee chú ý tới ánh mắt của hắn, tiện thể nhìn theo, hoan hô chuyển thành hít một hơi khí lạnh.

Nhóm thích khách thứ hai giết đến, mà uy lực còn hơn hẳn mấy kẻ trước. Pierce cấp mười cũng bị cuốn lấy không thể động đậy, McKee lại càng không thể không bỏ chạy. Kleist nửa dán lên người McKee, người ngoài nhìn thấy giống như McKee đang mang hắn chạy đi, chỉ có hai người biết, Kleist căn bản là cầm tấm chắn đi bộ trong chiến trường.

“Cậu đoán bọn họ có khi nào là……” McKee khẽ nói, “Hydeine phái tới?”

“Đó là ma pháp sư.” Hydeine là ma đạo sư của học viện St Paders, không phải thầy giáo của học viện Honorable St Sorvi.

McKee nói: “Cha của học sinh hắn không phải là Công tước Samanlier sao? Tìm vài kỵ sĩ có khó gì?”

“Không phải.”

“…… Sao cậu biết?” Kleist chắc chắn đến mức khiến McKee hoài nghi.

Kleist mím môi không nói.

Sở dĩ hắn biết là vì nhóm kỵ sĩ thứ hai thực chất là người của Quang Minh thần hội! Quang Minh thần hội ngoài Đoàn Thánh kỵ sĩ bố trí bên ngoài, còn bí mật huấn luyện một nhóm kỵ sĩ khác, xưng là Đoàn Ảnh kỵ sĩ. Hắn từng hợp tác với bọn họ trong một nhiệm vụ nào đó, một đám thanh niên nhiệt huyết ngốc nghếch hoàn toàn bị tín ngưỡng khống chế. Kleist biết rõ, nếu không có người ra lệnh dừng lại, bọn họ sẽ không ngừng dây dưa cho đến khi một bên mất mạng.

“Thuyền đến rồi.” Pierce giết hai người trong nhóm thích khách đầu tiên, nhân cơ hội áp sát tới.

McKee ngoảnh lại nhìn về phía thuyền, lẩm bẩm nói: “Tới nhanh chút nữa đi!” Nếu truyền thuyết là thật, vậy người lái thuyền…… Không, phải là long mới đúng. Nhưng long sẽ lái thuyền sao?

Hắn còn đang nghi hoặc, thì nhìn thấy một thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ đỏ sậm đứng trên thuyền. Hắn ta thấy có đánh nhau, không vui nhíu mày, nói: “Có thư mời thì nhanh lên thuyền! Không nên làm lỡ thời gian.”

McKee rất muốn rống lên một bài ngũ ngôn tứ tuyệt*: Thời gian vẫn chưa tới! Lái thuyền đến gần chút! Xuống dưới giúp một tay! Không cần châm chọc thêm!

*thể thơ 4 câu, mỗi câu 5 chữ

Nhóm thích khách đầu tiên nhìn thấy thuyền, thế công chậm rõ rệt, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt thương lượng với đồng bọn. Mà thế công của nhóm thích khách thứ hai lại càng hung mãnh hơn, đấu pháp cứ như không muốn sống nữa, triệt để coi nhẹ thi thể của đồng bọn.

Pierce có chút phiền, cổ tay run lên, đấu khí hóa thành vô số đốm nhỏ, nháy mắt bao phủ nhóm kỵ sĩ thứ hai.

Kleist muốn gửi tín hiệu đến ảnh kỵ sĩ làm bọn họ lui lại, nhưng phát hiện đối phương không hề nhận ra hắn tới, một ánh mắt cũng không liếc đến.

“Mau lên thuyền!” Kỵ sĩ trên thuyền càng lúc càng mất kiên nhẫn.

Một màn kỳ quái xuất hiện, nhóm kỵ sĩ đầu tiên đột nhiên như trúng tà quay sang tấn công nhóm kỵ sĩ thứ hai.

Tuy không biết nguyên nhân tại sao, nhưng Kleist và McKee cũng không chần chờ, hai người ra sức chạy về phía thuyền. Kleist nhảy lên lưng McKee, McKee trở tay bắt lấy chân hắn, mang theo hắn cùng lên thuyền.

Thanh niên đồ đỏ vươn tay: “Thư mời.”

Kleist và McKee cầm thư mời của mình ra đặt vào tay hắn, giây tiếp theo, Pierce cũng nhảy lên.

Thanh niên thu đủ ba tấm thư mời, lập tức vung tay lên, thuyền thoáng chốc chạy về hướng ngược lại!

Không ai để ý tới song phương còn đang chiến đấu trên bờ.

“Ta tên là Black Lord, các ngươi có thể gọi ta là Bá tước Lord.” Bá tước Lord lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn giờ, vừa lòng gật đầu, “Ý thức thời gian của các ngươi không tệ, hy vọng sau khi lên đảo vẫn tiếp tục phát huy.”

McKee xoa tay nói: “Long ở trên đảo sao?”

Bá tước Lord như cười như không nhìn hắn, “Ai bảo ngươi đảo Song Tử có long?”

McKee sửng sốt, lúng túng nói: “Không phải nói……”

Bá tước Lord phì cười một tiếng, trên cổ xuất hiện một thanh kiếm.

Trên kiếm của Pierce còn máu tươi chưa kịp khô, “Nói cho rõ ràng!”

Bá tước Lord tức giận: “Tốt nhất nên bỏ thứ vũ khí dơ bẩn của ngươi xuống, dám đắc tội ta, đừng mơ tưởng sống được một phút trên đảo Song Tử!”

Pierce bất vi sở động nói: “Long ở đâu?”

Bá tước Lord thân ảnh chợt lóe, muốn đào thoát dưới kiếm của hắn, nhưng chỉ đổi sang tư thế bị uy hiếp khác. “…… Ngươi cấp mấy?”

Pierce lạnh nhạt nói: “Mười.”

“Đáng chết!” Bá tước Lord đen mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play