Chu Thiên Hạo cũng không làm khó anh đại khái có lẽ hắn cũng đoán được.
“Tiểu Duệ sau này muốn làm cái gì?” Mẹ hỏi.
“Cháu muốn học trường quân đội, sau này có thể lên đến thượng tướng, chuyên trừng trị kẻ bại hoại.” Mắt Chu Duệ sáng như đuốc nói.
“Ha, ha tài năng xuất chúng quá ha, chỉ bẳng cái mục đích thiển cận của cậu mà đòi làm tướng quân?” Chu Thiên Hạo không hề kiêng nể gì mà cười nhạo.
“Tiểu Duệ vẫn còn là đứa nhỏ mà.” Mẹ trách cứ Chu Thiên Hạo.
“Anh, anh thấy thế nào?” Chu Thiên Hạo không để ý bên đó nó chuyện nữa quay qua hỏi Chu Thiên Kỳ.
Chu Thiên Kỳ vô tội nhìn hắn, “ Cái gì thế nào? Có điều chính mình cẩn thận một chút, Chu Duệ người này…” Vừa cùng Chu Duệ thảo luận chuyện kia, không khỏi tranh chấp với Chu Thiên Hạo, dù sao cũng là chuyện tương lai.
“Có được anh trai quan tâm như vậy đương nhiên rất tốt rồi.” Nhìn dáng vẻ anh trai lo lắng, Chu Thiên Hạo ôm chầm lấy anh, lén hôn một cái.
“Tiểu Kỳ?” Một giọng nữ quen thuộc truyền tới, Chu Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn lại. Hàn Vi? Vận khí hôm nay thế nào lại tốt như vậy, lại có thể ở chỗ này gặp lại Hàn Vi. Lại nói chỗ này là nơi mọi người đều đến vui chơi. Như vậy là Hàn Vi cũng đến nơi này dã ngoại sao?”
“Cậu sao lại đến đây chơi?” Chu Thiên Kỳ hỏi.
“Mình vì sao lại không thể đến?” Hàn Vi chu ra gương mặt xinh đẹp vô cùng đáng yêu, “Chẳng lẽ cho rằng cậu từ chối mình rồi thì ngay cả nơi cậu đến vui chơi mình cũng không thể đến?” Ý thức được rằng mình nói sai, Hàn Vi liền lập tức che miệng đỏ mặt nói “ Xin lỗi mình không nên nói những lời này.”
“Ừm, không có gì, người nói sai trước phải là mình mới đúng.” Chu Thiên Kỳ đứng lên nhường băng ghế. “Cậu ngồi đi mình đi chỗ khác.”
Hàn Vi cũng không khách khí, khép váy, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Từ đêm cùng em trai thoát khỏi nguy hiểm liền nhận ra nội tâm của bản thân mình. Ngày thứ hai, lúc Hàn Vi gọi điện hẹn gặp mặt Chu Thiên Kỳ trực tiếp từ chối, hai người không có bất cứ tình cảm gì, không muốn làm khổ cô ấy, càng không muốn trái lại lòng mình.
Chơi cả một buổi trưa, mãi đến ba giờ chiều mới dọn dẹp về nhà.
Chu Duệ bởi vì còn phải học nên cũng không ở lại nhà, được cô đưa về.
Mẹ về đến nhà thay đổi quần áo rồi lại ra ngoài đánh bài. Chu Thiên Hạo bởi vì công việc nên cũng ra ngoài. Buồn chán không có việc gì làm Chu Thiên Kỳ không còn cách nào khác là lấy điện thoại chơi.
Buổi tối mệ vẫn không trở lại, Chu Thiên Kỳ đành phải tự mình nấu cơm ăn. Cầm theo giỏ đựng thức ăn đi siêu thị mua đồ.
Đến cả kỳ nghỉ vẫn phải tự mình làm cơm. Chu Thiên Kỳ cảm thán cuộc sống của mình, vừa cầm giỏ chọn rau với thịt, lại mua thêm ít đồ ăn chín mới chậm rãi ra ngoài.
“Tiểu Thụ!” Chu Thiên Kỳ ở chỗ trả tiền lại gặp lại Tiểu Thụ.
Tiểu Thụ giật mình nảy lên một cái.
“Cậu đang làm gì thế?” Chu Thiên Kỳ tò mò hỏi. Ánh mắt cũng chuyển đến giỏ hàng mà hắn mua. Ách… bên trên đều là condom đủ loại màu sắc. Chu Thiên Kỳ xoay người tránh Tiểu Thụ ra, cậu không nhận ra người này, không nhận ra, không nhận ra,…
Ra khỏi siêu thị chỉ chốc lát sau Tiểu Thụ kia liền đuổi theo.
“Tiểu Kỳ, anh vậy mà lại có thể làm thức ăn! Trời ơi sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại!” Hắn thổn thức không ngớt.
“Tôi vốn dĩ có thể làm thức ăn được không!” Chu Thiên Kỳ trừng.
“… Em hiện tại vẫn một mình…” Giọng điệu lại càng đáng thương.
“…” Đã quên mất hắn đã bị Tiểu Công của hắn từ bỏ. Không chống đỡ được Tiểu Thụ đáng thương này, cậu đành để hắn về nhà ăn cơm. Mong rằng Tiểu Hạo không ghen là tốt rồi.
Tiểu Thụ ở trong nhà nhìn đông ngó tây, cuối cùng vẫn là nhàm chán chạy đến phòng bếp quan sát học tập Chu Thiên Kỳ đảm đang.
Chỉ một lát sau, Chu Thiên Hạo đúng giờ trở về.
“Anh, em đói bụng.” Chu Thiên Hạo vừa nói vừa đi về phía phòng bếp. Dừng lại. Tại phòng bếp còn có một người, hơn nữa còn là con trai, hơn nữa còn ôm anh trai hắn, hơn nữa anh còn cười đến vui vẻ như vậy…
“Cậu là ai?” Chu Thiên Hạo lạnh giọng.
“Tôi là bạn của anh Tiểu Kỳ, đến ăn cơm…” Tiểu Thụ bị dọa đến sợ, biết em trai của Tiểu Kỳ là công thế nhưng lại không biết có khí thế như vậy. Lập tức trong mắt biến thành sao nhỏ.
Chu Thiên Kỳ bưng đĩa thức ăn để lên bàn ăn xong, phân phó Chu Thiên Hạo đi lấy bát.
Hiếm khi thấy hắn ở trước mặt bạn bè mà không phát giận. Cơm nước xong xuôi, sau khi đưa Tiểu Thụ kia về Chu Thiên Hạo liền đè cậu ra hỏi.
“Người kia là ai vậy?” Chu Thiên Hạo hỏi.
“Tiểu Thụ là một người bạn cũng khá thân.” Chu Thiên Hạo lại nói, “ Coi như là như vậy cũng không được chạm vào anh.” Chu Thiên Hạo ra lệnh. Quả nhiên là chú ý đến chuyện vừa rồi sao…
“Ừm, được được rồi. Đã biết.” Chu Thiên Kỳ hôn hắn một cái thu dọn đồ ăn trên bàn rồi ra khỏi phòng bếp.
“Anh em có một đồ vật muốn đưa anh.” Chờ Chu Thiên Kỳ thu dọn xong mọi thứ, bưng đĩa hoa quả ra đến phòng khách.
“Hả?” Chu Thiên Kỳ đưa một miếng cho em trai, chính mình cũng cắn một miếng, ngồi xuống bên cạnh.
Chu Thiên Hạo cầm lấy ngón tay tinh tế của Chu Thiên Kỳ, lấy ra chiếc nhẫn rồi đeo vào, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, ấn ký cả đời.
Anh, em vẫn luôn thích anh.
——— ————– End———— ———–
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT