Lam Nhị nhìn mặt Lam Diệm.

Lam Diệm có phần không giống so với lúc thiếu thời. Hoặc là nói, lúc thiếu niên thì xinh đẹp, bây giờ thì thêm phần góc cạnh của đàn ông.

Lam Nhị đột nhiên cười lên. Dáng vẻ khi gã cười, âm âm trầm trầm, “Tôi bảo sao không giống, là cậu quá ốm rồi.”

Lam Diệm ha ha hai tiếng.

“Nguyên do tôi mời cậu đến đây, chắc hẳn là cậu đã đoán được.” Giọng điệu Lam Nhị hòa hoãn.

“Biết chứ.” Lam Diệm cười đến là xán lạn. Ánh dương xuyên qua đám thực vật dây leo xanh mướt bò lan trên mái che mưa thủy tinh chiếu vào trong, phản chiếu nơi mắt hắn sáng lóng lánh, “Anh và chú anh đang nắm giữ đại quyền, chúc mừng nhé.”

“Tôi và chú tôi đều không mong muốn làm hại đến cậu.” Lúc Lam Nhị hắng giọng nói chuyện, tiếng nói rất giàu từ tính.

Lam Diệm cười mà không nói.

Lời Lam Nhị nói là những lời thừa thải. Tác dụng của con cờ là dùng để làm vật hy sinh, nhất là trước đại cục. Nói cái gì mong với không mong muốn chứ.

Ngón tay của Lam Nhị khẽ búng trên chân trái, lúc nhẹ lúc mạnh, cũng không biết là khúc nhạc gì. Gã híp mắt lại, phóng mắt về sông lớn ở nơi xa xa, “Đường dây ở sau lưng Lam Úc quá dài, bây giờ rút không được.”

Lam Diệm gác khuỷu tay lên hai bên tay vịn của sofa, thân mình dựa về phía sau, “Bây giờ anh ra ngoài, không sợ Lam Úc biết tôi là giả à.”

“Không hề gì, cơ thể của tôi đã không sao nữa. Tôi tạm thời không đối phó được anh ta, mà, anh ta cũng như vậy. Hơn nữa ____” Lam Nhị cười đến đáng sợ, “Tôi lừa anh ta nhiều năm như thế rồi, đối với anh ta mà nói là một đòn giáng.”

Lam Diệm mỉm cười, “Anh kết đôi với anh ta đi, tôi thật lòng chúc phúc hai người.” Đều là người có bệnh, có thể nói là tuyệt phối.

Lam Nhị cong khóe môi, “Lam Tứ, cậu tự cầu nhiều phúc đi.”

Trước khi tin tức Lam nhị thiếu bị bắt được tung ra thì đã có tin đồn về việc chơi ma túy rồi. Cổ phiếu của Lam thị vì việc này mà rớt giá mấy hôm. Tin tức chính thức được phát đi, ngay ngày hôm đó chạm đáy. Lam Nhị nhân cơ hội thu mua số cổ phần của Lam Hào.

Mà nay, bè phái của Lam Nhị và Chú Lam đã nắm Lam thị trong tay, đương nhiên phải gạt sạch bong cái tin chơi ma túy này.

Hút ma túy vốn là Lam Diệm, không dính dáng gì đến Lam thị. Lam thị vẫn là một doanh nghiệp gương mẫu quang minh lỗi lạc.

Lam Diệm cụp mắt, khẽ giọng nói, “Anh thật sự chắc chắn tôi sẽ chẳng hé môi tiếng nào à.”

“Cậu không làm đâu, cậu trọng lời hứa.” Lời nói của Lam Nhị là khinh miệt, nhưng giọng điệu nói chuyện lại rất mềm mỏng, “Hơn nữa, tôi có thể lôi tên trùm ma túy lớn sau lưng Lam Úc ra. Cậu có nỡ không?”

Lam Diệm sửa lại, “Cái từ “nỡ” này không dùng giữa tôi và anh.” Bây giờ, có thể khiến hắn dùng từ “không nỡ”, chỉ có Doãn Tiểu Đao.

Lam Nhị cầm ly trà lên, ngón tay vuốt dọc miệng ly, “Lam Tứ, khuyết điểm lớn nhất của cậu là lòng dạ đàn bà.”

Có khuyết điểm này, không chỉ Lam Tứ, còn có cha của Lam Tứ nữa. Cho nên cuộc sống của gia đình họ không hề sung túc gì, nhưng lại rất vui vẻ, là thứ vui vẻ mà năm đó Lam Nhị dù như thế nào cũng không thể hiểu được.

Bởi vì để lĩnh hội được phần vui sướng thật lòng này, Lam Nhị từng thử để bản thân mình học tập tấm lòng lương thiện. Cứ học rồi học, gã cảm thấy mình biến thành Lam Tứ rồi, cho dù gã không gom góp được nhiều kỹ năng sống như Lam Tứ.

Lam Nhị vẫn còn nhớ, bản thân mình vào lúc đó, đã từng vui vẻ.

Nhưng mà niềm vui này, chỉ là đã từng.

Sau này, chuyện ngoài ý muốn ập tới. Gã bị thương nghiêm trọng, thua đến không cam lòng.

Lương thiện cứu không nổi gã.

Khát máu là bản tính của Lam thị, gã dù có trốn tránh thế nào thì cũng không che giấu được sự hung tàn chém giết trong máu huyết mình. Hơn nữa, Chú Lam không cho phép gã lương thiện.

Lam Diệm nhìn khoảng trời bên ngoài, trả lời có lệ, “Lương thiện là đức tính tốt.”

Lam Diệm là một người thờ phụng quy luật cá lớn nuốt cá bé, nhưng trong lòng lại tồn tại thiện niệm. Hắn là một thể mâu thuẫn thế đó. Có lúc, hắn biết rõ rằng, truy tìm công bằng trong cái quy tắc không công bằng này vốn đã là hoang đường, nhưng mà, hắn vẫn muốn đi nghiệm chứng sự thất bại. Bởi vì Trịnh tiểu thư từng nói, “Con không thẹn với lương tâm thì đã là thắng rồi.”

Tính nết này của hắn, là một sự tuần hoàn ác tính.

Lam Nhị học nụ cười rạng rỡ của Lam Diệm, “Ngụy biện.”

Lam Diệm thấy thế, mặc kệ.

Kẻ bắt chước, vẽ hổ không thành hổ mà lại ra con chó.

Tuy rằng Lam Diệm đã làm Nhị thiếu gia vài năm trời, nhưng hắn vẫn mãi không cảm thấy mình giống Lam Nhị. Cho dù Lam Diệm sửa theo dáng điệu của gã. Một người âm trầm như thế, và một thiếu niên tươi sáng tựa mặt trời như hắn, cách biệt một trời một bể.

Nhưng mà, nghĩ theo một góc độ khác, nếu người mà đứa ngốc kia bảo vệ là Lam Nhị, thì giây phút nào cũng bị sẽ bẫy chết. Cũng may, người cô gặp được, là Lam Diệm hắn.

Do Lam Diệm không lên tiếng, bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngưng trệ.

Giây tiếp theo, Lam Nhị phục hồi bản tính của mình, âm trầm nham hiểm, hỏi, “Nghe nói, cậu đang cai nghiện?”

“Ô? Nghe ai nói thế?” Biểu cảm của Lam Diệm không chút kẽ hở, vẫn là cái kiểu xa cách khó gần ấy.

“Thám tử báo cáo.”

“Vậy anh tin à?”

“Bán tín bán nghi.”

“Nghi thần nghi quỷ.”

“Tin và không tin, có khác biệt gì chứ.” Lam Nhị khe khẽ cười, “Dù sao cậu cũng sẽ lại dính vào nữa thôi.”

—-

Doãn Tiểu Đao ngồi ngoài đại sảnh.

Không gian nơi này rất lớn. Cô hoài nghi, nói chuyện sẽ có tiếng vọng lại.

Đã nửa ngày trời rồi, quản gia chưa ra ngoài. Cũng không thấy Lam Diệm.

Doãn Tiểu Đao rỗi rảnh không chuyện gì làm, trong đầu bắt đầu liệt kê ra thực đơn bữa tối. Cô nghĩ tới nghĩ lui, đều là những món mấy ngày này đã ăn.

Vẫn là Tứ Lang lợi hại, có thể thức ăn mỗi ngày đều không bị lặp. Cô thì nghĩ không ra được.

Chờ mong xong bữa tối, Doãn Tiểu Đao nhìn nhìn thời gian.

Lam Diệm đã rời khỏi đây hơn 40 phút.

Cô có phần không nhẫn nại được nữa. Hai tháng rưỡi này, hắn và cô như hình với bóng, chưa từng rời nhau thời gian dài thế này.

Cô đã quen với việc ở trong tầm mắt của mình, có thể nhìn thấy bóng hình của hắn.

Doãn Tiểu Đao vác Đào Đao và Câu Hiển Kiếm lên, lại khoác túi hành lý của cô và Lam Diệm, đi về cánh cửa nơi Lam Diệm rời đi.

Vừa đến trước cửa.

Cửa mở ra.

Quản gia đứng thẳng tắp ở nơi đó, “Chào cô, Doãn tiểu thư.” Mắt kính phản quang của ông ta, rõ ràng tăng thêm màu sắc bén.

Doãn Tiểu Đao cũng không bỏ ông ta vào mắt, lành lạnh hỏi, “Anh ấy đâu?”

“Vẫn đang làm khách bên chỗ Nhị thiếu gia.” Giọng điệu của quản gia vẫn tính là lễ độ.

“Tôi đi tìm anh ấy.” Nói xong cô muốn vượt qua quản gia.

Quản gia giơ tay ra cản lại, “Mời Doãn tiểu thư ngồi chờ một chút.” Ông ta cao 1.75 m, đứng trước 1.7 m là cô, rõ ràng không đủ khí thế.

Doãn Tiểu Đao liếc nhìn tay của ông ta, lặp lại, “Tôi đi tìm anh ấy.”

“Mời Doãn tiểu thư ngồi chờ một chút.” Quản gia cũng lặp lại.

Đuôi mắt của cô nhướng lên, tay phải tóm lấy cổ tay của quản gia, lật ngược lại.

Trong nháy mắt quản gia nhe răng há miệng, mắt kính suýt chút rơi mất. Sau khi hít thở, ông ta nhịn đau nói, “Mời Doãn tiểu thư ngồi chờ một chút.” Tiếng nói không mấy ổn định.

Lúc Doãn Tiểu Đao buông tay, đẩy ông ta một cái.

Quản gia lảo đảo hai bước.

Cô không dây dưa với ông ta, sải bước tiến vào.

Quản gia quát lớn, “Doãn tiểu thư, xin cô hãy tuân thủ quy tắc trên đảo.”

Doãn Tiểu Đao mặc kệ.

“Doãn tiểu thư, cô thân là khách ____”

Lời của quản gia chưa hết, thì đã thấy cô bắt đầu chạy. Càng chạy càng nhanh, chẳng mấy chốc đã quẹo ngoặt không thấy nữa.

Quản gia ở trên đảo nhiều năm như vậy, làm gì gặp qua người khách nào không thèm đếm xỉa đến ông như thế. Ông đứng vững người, vội vàng thông báo Lam Nhị, “Nhị thiếu gia, Doãn tiểu thư xông vào rồi, tôi cản không được.”

Lam Nhị cười cười, “Không sao, cô ta chỉ là con ngốc đơn thuần thôi.”

Quản gia hơi nhíu mày, miệng hơi há ra, cuối cùng không nói gì cả.

—-

Doãn Tiểu Đao chạy như con thoi trên hành lang trống trải.

Nơi này thật sự rất lớn, giống như mê cung vậy. Nhưng đều không thấy bóng người

Hành lang có mấy cánh cửa đóng kín, xa hoa, dày và nặng nề.

Cô không mở ra được. Lúc này, cô rất muốn có được kỹ năng mở khóa giống như Lam Diệm.

“Tứ Lang!”

“Tứ Lang, anh ở đâu?”

“Tứ Lang!”

Từng tiếng hô trung tính vang vọng trong không trung.

Cho đến khi thoáng thấy tấm lụa trắng ở đầu kia của hành lang, Doãn Tiểu Đao mới dừng bước chân.

Phía ngoài mảnh lụa trắng, là ánh mặt trời rạng rỡ. Trang hoàng trong phòng đều mang gam màu trầm, sự lay động của mảnh lụa trắng kia, quả thật vô cùng quái dị.

Cô bước nhanh lên trước, vén mảnh lụa ra.

Dưới ánh dương, có một thân hình, đứng nghiêng người với cô.

Doãn Tiểu Đao buộc miệng kêu lên, “Tứ Lang.”

Người đó quay đầu lại. Con ngươi của hắn là màu lam, gò má lại không gầy đếm hõm xuống, sắc mặt cũng không trắng bệch bệnh hoạn. Trông hắn rất mạnh khỏe, nụ cười rực rỡ.

Người này, thoạt nhìn rất giống Lam Diệm.

Thế nhưng gã không phải.

Gã là Mỗ Mỗ.

Lam Nhị hỏi, “Uống trà không?”

Doãn Tiểu Đao lắc đầu, “Anh ấy đâu?”

Lam Nhị nhướng mày, “Ai?”

“Lam Diệm.”

“Tôi chính là Lam Diệm.” Đến lúc này, Lam Nhị cũng không tiếp tục giấu giếm nữa.

Doãn Tiểu Đao hoài nghi nhìn gã.

Dáng vẻ của cô thế này rất đáng yêu, đáng yêu đến mức Lam Nhị nhịn không được mà bật cười, “Tôi thật sự là Lam Diệm. Mấy năm trước tôi đã nói với em rồi, không nhớ nữa à?”

“Không nhớ.”

Vào lúc này, Doãn Tiểu Đao đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Ngày hôm Lam Diệm đưa cô đi lừa tiền, lúc đăng ký trước quầy tiếp tân, hắn nhìn chứng minh thư, cười rất vui vẻ. Lúc đó cô không để ý, mà bây giờ nhớ ra, lại phiền não tại sao không nhìn rõ tên họ trên chứng minh thư đó, “Người tôi bảo vệ đâu?”

“Cậu ta đi rồi.”

Mắt Doãn Tiểu Đao dần lạnh, “Đi đâu?”

“Hút ma túy bị bắt.” Lam Nhị nhẹ hẫng.

“Thì ra là anh.” Con ngươi của Doãn Tiểu Đao nhuộm lên một tầng sương giá, “Anh ấy ở đâu?”

Cô đã lường trước có thể Lam Diệm không phải Nhị thiếu gia, thế nhưng cô không suy nghĩ kỹ càng về nguyên nhân. Mà nay, cô đã hiểu ra rồi.

Lam Diệm là bia ngắm.

Bên ngoài, hắn là Nhị thiếu gia, cho nên người bị truy sát là hắn, người dính vào ma túy cũng là hắn. Tất cả những hãm hại nhắm vào Nhị thiếu gia, đều để hắn thay thế. E rằng Nhị thiếu gia thật sự ở trong tối còn làm không ít chuyện xấu xa, khiến cho thù hận đối với người thế thân tăng càng thêm cao.

“Tiểu Đao.” Lam Nhị trầm giọng, vô cùng mê hoặc, “Em còn nhớ năm đó chúng ta ____”

Sát ý của Doãn Tiểu Đao bỗng vụt lên, “Anh ấy ở đâu?” Gió lướt đến, mái tóc ngắn của cô lay động.

Lam Nhị tiếp tục khàn khàn trầm giọng nói, “Chúng ta tâm đầu ý hợp.”

Doãn Tiểu Đao nghĩ cũng không nghĩ, lập tức giơ chân phải lên đá lật bàn trà.

Khay trà rơi xuống đấy, ly trà vỡ đầy trên mặt đất. Bình trà vỡ đôi lăn lông lốc, đụng phải khung cửa ở kế bên, nứt ra.

“Cố nhân là cố nhân.” Cô đạp lên khay trà, ánh mắt lạnh lùng như đao, “Tứ Lang là Tứ Lang.” Người cùng cô tâm đầu ý hợp, gọi là Tứ Lang. Mặc kệ tên thật của hắn là gì, cô cũng sẽ cùng hắn yêu thương lẫn nhau.

Lam Nhị nhìn Doãn Tiểu Đao trước mắt.

Cô ở trong kí ức của gã, vô cùng trầm tĩnh, tâm tình chôn giấu rất sâu.

Lam Nhị lại liên tưởng đến báo cáo của thuộc hạ.

Nghe nói, mới một khắc ban nãy kia, lúc Lam Diệm nhìn thấy kim tiêm ma túy, đã nói một câu rất khó hiểu.

Đó là lời thoại trong “Đại thoại Tây Du.”

“Ý trung nhân của tôi là một vị anh hùng cái thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play