Nghe vậy, Như Mặc nhìn đến không chớp mắt, gương mặt nhưng lại chậm rãi đỏ lên. Y nắm giữ ngọc ban chỉ đang ở trên tay kia, rồi lại không dám tùy tiện nghịch ngợm, đành phải như vậy mà chân tay luống cuống, dùng đôi mắt đen ướt át động lòng người kia mà nhìn.

Triệu Băng nhìn thấy thú vị, bất giác cúi đầu cười thành tiếng, tức giận lúc trước giờ trở thành hư không, lại cúi người xuống hôn lên môi người kia.

Gắn bó giao triền, hết sức triền miên

Như Mặc mới rồi bị dọa như vậy, tự nhiên trở nên ngoan ngoãn, động cũng không dám động.

Nụ hôn qua đi, hai người hơi thở đều có chút hỗn loạn.

Triệu Băng đáy mắt tình sóng triều động, hít sâu mấy hơi sau mới cưỡng chế đi xuống, ách thanh nói: “Ngươi thương còn không có hảo, nên nghỉ ngơi nhiều mới là, nhanh lên ngủ đi.”

Vừa nói, một bên lấy tay khẽ vuốt ve đôi mắt Như Mặc, chiếc vòng bạc ở trên cổ tay đinh đinh đang đang vang lên đến, thanh thúy êm tai.

Như Mặc cảm thấy được cả người mơ mơ màng màng , quả thật có chút mệt mỏi, bên tai lặp lại lời Triệu Băng lúc trước có nói : Không phải thị vệ mà là tình nhân.

Y trong lòng khiêu đắc lợi hại, ngực chợt thấy ấm áp, giống như có cái gì vừa mới lan tỏa ra. Ẩn ẩn mang vài phần đau đớn, rồi lại mềm mại ngọt ngào làm say lòng người, như si như cuồng, cam nguyện sa vào.

Mấy ngày kế tiếp, Như Mặc vẫn tỉnh tỉnh mê mê.

Triệu Băng tự nhiên như cũ bồi ở bên cạnh, bưng trà uy dược, mọi thứ thân lực thân vi (tự tay mình làm).

Như thế đại khái qua nửa tháng, thương thế Như Mặc mới dần dần chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng tay phải vẫn không thể động, ít nhất đã có thể đi lại được. Triệu Băng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng nghĩ cũng nên quan tâm tới đứa cháu kia của mình một chút.

Kết quả vừa thấy mặt, Triệu Vĩnh Yên liền ủy ủy khuất khuất nhào vào trong lòng Triệu Băng, hét lớn nói: “Hoàng thúc, ta tất cả đều đã biết. Nguyên lai ngươi cùng tiểu Ảnh căn bản không phải vì cứu ta mới đến! Các ngươi chính là muốn lợi dụng ta hủy diệt Lạc Hoa cung mà thôi, mắt thấy ta bị tiểu Niệm đùa giỡn xoay vòng mà cũng không hỗ trợ, thậm chí ngay cả chuyện trúng độc cũng không nói cho ta biết.”

“A, ngươi hiện tại mới biết được a.” Triệu Băng thân thủ vỗ vỗ hắn, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ mỉm cười ” Hoàng Thượng lúc trước phái ta xuất môn, liền chỉ là vì đối phó Lạc Hoa cung mà thôi, về phần ngươi .. Thất hoàng tử rời nhà trốn đi, mới bảo ta cùng Vô Ảnh liên thủ tìm về nha?”

Triệu Vĩnh Yên hút hấp cái mũi, càng nghe càng cảm thấy được ủy khuất, nhưng cẩn thận ngẫm lại lại thực có đạo lý, đành phải từ trong lòng Triệu Băng lui đi ra “Bang bang phanh” ở trong phòng đi một vòng, sau đó mở miệng thay đổi đề tài: “Đúng rồi, tiểu Niệm thế nào? Hoàng thúc ngươi còn tại phái người đuổi giết hắn?”

“Không có, đã sớm đem nhân triệu trở lại.”

“Tiểu Niệm dù sao cũng là người Triệu gia, Hoàng thúc ngươi quả nhiên vẫn là nhớ tình cảm .”

“Đương nhiên.” Triệu Băng cười đến mặt mày loan loan “Tiểu Niệm nhà ngươi làm việc kiêu ngạo bất kể hậu quả, ở trên giang hồ kết oán rất nhiều cừu địch, cho nên ta ‘ không cẩn thận’ đem hành tung của hắn tiết lộ cho một ít giang hồ nhân sĩ.” (anh chơi gì mà ác vậy??)

“Di? Tiểu Niệm cùng tiểu Ảnh đánh nhau thời điểm đã bị trọng thương, Hoàng thúc ngươi còn…” Triệu Vĩnh Yên giật mình, sau lưng rồi đột nhiên nổi lên hàn ý “Ngươi rõ ràng chính là quan báo tư thù!”

Triệu Băng không đáp lời, chính là một mặt cười yếu ớt.

Triệu Vĩnh Yên thân thủ hướng hắn một lóng tay, nói: “Tiểu Ảnh nói thực đúng, Hoàng thúc ngươi quả nhiên đủ ngoan (tàn nhẫn).”

“Sợ cái gì?” Triệu Băng sờ sờ hai má Triệu Vĩnh Yên, cười dài nói “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta tự nhiên sẽ không như vậy đối với ngươi.”

Triệu Vĩnh Yên không khỏi cả người run lên, vội hỏi: “Ta từ trước đến nay thật sự nghe lời.”

“Phải không? Vậy ngươi còn không mau về nhà?”

“Không cần, ta thấy như vậy rất vui vẻ, Tam ca giờ đã muốn phát điên lại còn muốn cắn người a.”

“Ác, vậy ngươi cả đời cũng không quay về ?”

“Này thôi…” Triệu Vĩnh Yên vòng vo đảo mắt, hắc hắc cười không ngừng “Ta đã muốn quyết định, trước tiên ở trên giang hồ thành danh một chút, rồi sẽ mang một người vợ võ công cao cường trở về, như vậy sẽ không sợ bị Tam ca hại. Ngô, tốt nhất là giống Như Mặc vậy…” (ách, nói Như Mặc ở đây là về võ công hay về người vợ vậy a =)))

Còn chưa có nói xong, Triệu Băng đã nheo mắt lại, cúi đầu nam: “Như… Mặc?”

“Ách ” Triệu Vĩnh Yên này mới tỉnh ngộ nghĩ đến chính mình nói sai lầm rồi, vội vàng sửa lời “Chính là tùy tiện nói nói mà thôi, ta cũng không phải chán sống, như thế nào có thể đánh chủ ý tới Như Mặc được? Lần trước thời điểm hắn đặt thanh kiếm tại trên cổ của ta…”

“Kiếm?”

“…”

Triệu Vĩnh Yên nháy mắt rồi lại nháy mắt, phát hiện chính mình lại sai lầm một lần nữa, dưới ánh mắt nhìn chằm chắm của Triệu Băng, thật sự không có cách nào che giấu được nữa, đành phải đem sự tình chuyện hắn lừa Như Mặc trở thành thị vệ thuật lại một lần. Cuối cùng, thậm chí còn có chút đắc ý dào dạt nói: “May mắn ta lúc ấy thông minh, Như Mặc nhất thời rút ra kiếm đến, ta liền lập tức trốn được dưới cái bàn, lúc này mới tránh được một kiếp.”

Triệu Băng khóe miệng run rẩy, thật không rõ đứa cháu nhà mình hội như thế nào lại không có tiền đồ như vậy, nhưng hắn nghĩ đến tình cảnh Như Mặc lấy kiếm chỉ trụ Triệu Vĩnh Yên, rồi lại nhịn không được hơi hơi mỉm cười, đáy mắt lộ vẻ nhu tình.

Hắn từ trước chỉ nói Như Mặc không hiểu tình cảm, hiện tại mới hiểu được, người nọ cho tới bây giờ đều là toàn tâm toàn ý hướng về chính hắn.

Thật sự là không xong.

Chỉ là như vậy tưởng tượng, hắn trong lòng thẳng thắn nhảy loạn lên, hoàn toàn không chịu nổi khống chế.

Triệu Vĩnh Yên ở bên cạnh xem thấy vẻ mặt của hắn, không khỏi bật thốt lên nói: “Hoàng thúc ngươi có khỏe không? Như thế nào cười đến ghê tởm như vậy?” (*sặc nước*)

Triệu Băng trừng mắt lườm lườm, hung hăng ở trên trán Vĩnh Yên gõ một cái, trên mặt lại vẫn là tươi cười, nói: “Ta trở về chiếu cố Như Mặc, còn ngươi đi chỗ khác chơi đi.”

Dứt lời, xoay người bước đi.

Ra cửa lúc sau, cước bộ thực tại nhẹ nhàng đến cực điểm, không bao lâu trở về phòng.

Như Mặc sớm đã rời giường, đang ngồi ở trước cửa sổ, ngẩn người, lúc này thấy Triệu Băng trở về, lập tức liền đứng lên. Triệu Băng cũng không nói gì, chỉ bước tới gần đem Như Mặc ôm lấy, cúi đầu hôn lên hai má.

“Vương gia?”

“Ngoan.” Triệu Băng một đường hôn xuống, ở trên môi Như Mặc lại tiếp tục dây dưa, dùng sức nháo loạn một hồi mới buông lỏng ra một chút, nói “Ta nghe tiểu Thất nói chuyện hắn lừa ngươi thành thị vệ, ngươi lúc trước bị ta đuổi đi, nhất định là rất khổ sở, đúng hay không? Ta khi đó chỉ nghĩ muốn hộ ngươi chu toàn, hoàn toàn không có lo lắng trong lòng ngươi là nghĩ như thế nào, ngươi có hay không giận ta?”

Như Mặc lắc lắc đầu, vạn phần mềm mại thùy hạ đôi mắt, nhẹ nhàng nói: “Vương gia anh minh thần võ, quyết định chuyện gì cũng đều không có sai.”

Anh minh thần võ?

Triệu Băng ngẩn ngơ, nhất thời có chút sợ run.

Nếu là người khác nói ra lời này, hắn chỉ biết là sẽ trở thành những lời tầm thường xu nịnh, nhưng là Như Mặc nghiêm túc mà nói ra, hắn lại dở khóc dở cười.

Vì thế đem Như Mặc ôm chặt vào hơn nữa, cười nói: “Ngươi thật cảm thấy được ta lợi hại như vậy sao?”

Như Mặc còn thành thật gật đầu.

Triệu Băng phượng mâu nhướn lên, nhìn chăm chú vào Như Mặc, bỗng nhiên đè thấp tiếng nói, ghé vào lỗ tai y mà nhẹ nhàng thổi khí: “Kia ngươi nói một chút… Ta ở trên giường có hay không lợi hại?”

Như Mặc cả người chấn động, mặt lại đỏ.

Triệu Băng cũng không chịu buông tha, bạc thần tiếp tục ở bên tai mà lưu luyến, hỏi lại một lần: “Rốt cuộc lợi hại hay không?”

Khi nói chuyện, ngữ khí nhẹ nhàng mềm mại, đáy mắt ám quang lưu chuyển, thật sự phong lưu nhu tình, mê hoặc lòng người .

Như Mặc liền dùng sức cúi đầu, con ngươi đen láy nháy mắt bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh, cách hồi lâu mới rất nhẹ rất nhẹ “Ân” một tiếng.CHƯƠNG 29

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play