Tiếng gió vù vù thổi bên tai, Triệu Băng kinh ngạc trừng lớn đôi con mắt, thấy hoa cỏ cây cối xẹt qua trước mặt thật nhanh, thân thể lại chợt cao chợt thấp, xóc nảy muốn chết.

… Quả nhiên hảo khinh công.

Hắn đáy lòng âm thầm khán phục một câu, ngực bụng gian cũng là phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm, ghê tởm dục nôn.

Ngay từ lúc tiếp nhận mật chỉ của Hoàng đế, Triệu Băng liền hiểu được nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm. Hắn thân là ấu đệ của đương kim Thánh Thượng, xưa nay nhận hết sủng ái, tôn vinh vô cùng, ngày thường làm việc cũng có chút kiêu ngạo, quả thật gây thù hằn không ít. Nhưng không nghĩ tới vừa xa nhà một cái, đã có một đám thích khách vội vàng đến lấy tính mệnh của hắn, chậc chậc, lẽ nào hắn đã làm tội ác tày trời ?

Hoặc là… mấy tên này đều không phải là kẻ địch của hắn, mà có khi.. lại vì cái mật chỉ kia mà đến.

Chính trong lúc suy tư, Triệu Băng bỗng nhiên cảm thấy được toàn thân nhoáng lên một cái, lại thêm một trận đầu váng mắt hoa. Chờ khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện chính mình đang ngồi trên một khối đại thạch.

Như Mặc tay nắm chắc kiếm hộ ở bên cạnh, tầm mắt đảo qua mọi nơi, ôm quyền nói: “Vương gia, đã thoát khỏi vùng có truy binh .”

“Tốt lắm.” Triệu Băng mặt trắng bệch, khóe môi lại hơi nhếch lên, cười không ngừng, phượng mâu hẹp dài cũng mị lên, ánh mắt lúc sáng lúc tối, bốn bề sóng dậy.

Hắn từ nhỏ đã được nuông chiều,bình thường tính tình không được tính là tốt, nay lại hiện ra vẻ mặt như vậy, rõ ràng là đang tức giận .

Như Mặc đi theo hắn cũng không ít năm, thế nhưng tuyệt không đổng sát ngôn quan sắc, trên mặt vẫn là biểu tình đạm mạc như nước, hỏi: “Vương gia có hay không bị thương?”

“Đương nhiên không có.” Triệu Băng ngoéo khóe miệng một cái, tiếp tục mỉm cười, “Ngươi công phu tốt như vậy, võ nghệ lại cao cường , trên đường đi có tên thích khách nào có thể làm ta bị thương chứ?”

Ngữ khí ôn hòa, nhưng nói đến câu sau đã có chút nghiến răng nghiến lợi.

Dù vậy Như Mặc vẫn như cũ thờ ơ, theo thói quen cúi thấp đầu xuống, nói: ” Vương gia quá khen. Mọi lúc, mọi nơi phải bảo hộ Vương gia là bổn phận của thuộc hạ.”

Muốn chết. Người này thân mang võ công cái thế, lẽ nào ngay cả trào phúng trong lời nói cũng không rõ?

Triệu Băng mí mắt thẳng khiêu, thật vất vả mới tỉnh táo lại, vòng vo quay thượng ngọc ban chỉ trên tay, nói: “Lần tới, lúc chạy trối chết, không được tái đem ta giống như bao tải mà khiêng tới khiêng lui như vậy nữa.”

“Vâng ” Như Mặc gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp ứng: “Thuộc hạ lần tới sửa thành ôm là được.”

“…” (>”<)

Triệu Băng mặt cứng đờ, mất đi không ít khí lực, đành miễn cưỡng duy trì nụ cười, khoát tay nói: “Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nên tiếp tục đi thôi.”

Dứt lời, sửa sang lại quần áo trên người, đứng dậy đi về phía trước. Như Mặc rất nhanh đuổi kịp, trong tay trường kiếm vẫn nắm chặt, luôn luôn quan sát động tĩnh xung quanh. Bọn họ hai người đi hết cả ngày vẫn chưa ra khỏi cánh rừng, cũng không biết trải qua bao lâu, trước mặt mới hiện ra thác nước nho nhỏ, suối nước trong veo ào ào chảy xuôi xuống dưới. Triệu Băng cho đến lúc này mới cảm thấy có chút khát, nhịn không được liền tự mình đi lấy nước uống. Như Mặc ở bên thấy vậy, vội vàng một tay ngăn lại, nói: “Vương gia, trong nước có thể có độc.”

Vừa nói, liền đi đến nguồn nước, chính mình ngửa đầu uống một ngụm. Sau đó yên lặng vận khí công, đỉnh đầu sương trắng bốc hơi, bất quá một lát công phu, liền lại lấy một chút nước, quay đầu nói: “Hẳn là không có độc, Vương gia có thể uống.”

Triệu Băng mị mị đôi mắt, tuy rằng đã tiếp nhận nước uống, nhưng không vội uống, cẩn trọng hướng tới Như Mặc mà nhìn. Người này bảo sao thì làm như vậy, công phu quả thật không tồi, hơn nữa cũng coi như trung tâm, dọc theo đường đi có hắn che chở, ngẫm ra lại có nhiều phiền toái. Nghĩ bụng vậy rồi chậm rãi uống một ngụm nước. Hắn tuy rằng bị người đuổi giết, thái độ lại ung dung bình tĩnh, một chút cũng không thấy chật vật. Bộ dáng ngay cả uống nước cũng biếng nhác, tao nhã đến cực điểm. Ai ngờ vừa uống đến một nửa, Như Mặc bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, vội đứng dậy, hô lớn: “Vương gia, thích khách lại đuổi theo!”

“Khụ, khụ, khụ.”

Triệu Băng không cẩn thận bị sặc nước, nhất thời không nói nên lời. Như Mặc cũng không chờ hắn đáp ứng, trực tiếp ôm thắt lưng hắn, dưới chân điểm nhẹ, lại thi triển khinh công không thể tưởng tượng kia, theo một bên đại thụ thẳng hướng đi lên. Lại một trận thiên toàn địa chuyển. Ngô! Lần này quả nhiên sửa thành ôm. Triệu Băng cười cười tự giễu, mở to mắt nhìn phát hiện chính mình thế nào lại ngồi ở trên đỉnh cây cổ thụ cao, bên cạnh Như Mặc mặt vẫn không chút biến đổi. “Vương gia chờ ở trên này, thuộc hạ lập tức sẽ trở lại.”

“A? Ngươi định đi đâu?”

Như Mặc nâng thủ chỉ chỉ đám hắc y nhân đã đuổi tới dưới tàng cây, ngữ khí đạm mạc: “Giải quyết phiền toái.”

Dứt lời, xoay người từ trên cây theo hướng thẳng dưới mặt đất mà phi xuống. Vào thời điểm gần chạm đất, lại nhẹ nhàng xảo xảo trở mình, vững vàng đáp xuống đất. Lần này, hắc y nhân không giống như lần trước, không dùng miếng vải đen che mặt, võ công lại mạnh hơn rất nhiều, ra tay lại vừa mau vừa hiểm, mỗi chiêu như muốn đoạt mệnh. Y vẫn như lần trước, lại lấy ít địch nhiều. Như Mặc trên mặt hoàn toàn không thấy ý sợ hãi, trong tay nắm trường kiếm, màn đêm lạnh thấu xương, con ngươi lại càng thâm sâu, đáy mắt sát ý không ngừng tăng lên.

Y dưới chân bộ pháp biến hóa, thân hình xoay chuyển quỷ mị, kiếm chiêu lại xảo quyệt khó lường, chỉ cần xuất kiếm, liền tuyệt không có điểm thất bại. Không mất quá lâu, trên người máu tươi đã nhiễm đầy, đỏ sậm. Đám hắc y nhân thấy vậy liền vây quanh tứ phía, một mặt khiên chế trụ hành động của y, một mặt nhân cơ hội leo lên cây đại thụ kia. Như Mặc một lòng hộ chủ, làm sao có thể cho bọn họ thực hiện được? Lập tức lao đến, trong tay trường kiếm hung hăng trịch đi ra ngoài, vừa mới đâm thẳng ngực một hắc y nhân, 

“Đang” một tiếng ở trên thân cây, rào rào rung động, khí thế kinh người. Những người khác sợ tới mức liên tục lui về phía sau, nghĩ cách nên không dám loạn. Như Mặc mất binh khí, sử dụng song chưởng đối địch, không tránh khỏi rơi vào thế hạ phong. Hành động hơi chút nơi lỏng, đầu vai đã bị trúng một đoản tiễn. Triệu Băng ở trên cây nhìn thấy rõ ràng, không khỏi nắm chặt tay, hô nhỏ một tiếng. Như Mặc liền ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút, cắn chặt răng, đem tiễn rút ra khỏi người, coi như đây là binh khí, tiếp tục giết địch.

Một cái, hai cái, ba cái… Càng ngày càng nhiều hắc y nhân ngã xuống, khắp nơi toàn mùi máu tươi tanh nồng. Như Mặc cả người nhiễm huyết, trên mặt cũng không lộ chút biểu tình, duy độc nhất hai mắt thanh tĩnh như sơn thủy lại xuất hiện vẻ u ám thâm trầm, ẩn ẩn lộ ra vài phần vui vẻ tinh quái. Quả thật đúng là… quái vật vô tâm, vô tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play