Lạc Thủy đành phải lấy tay che mắt, sau đó gửi đến một lời mời hôn môi.
Hôn thì hôn, dù sao cũng không phải là cô hôn.
Hồi lâu sau, Lạc Thủy len lén liếc trộm tình cảnh qua kẽ ngón tay...Sao vẫn chưa kết thúc?Vừa lúc đó thì Nhược Thủy Tam Thiên ngẩng đầu lên, mà Nam Cửu Khanh cũng vòng tay qua eo của cô.
Lạc Thủy thở ra, cuối cùng cũng kết thúc.
Lại không ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.
Nam Cửu Khanh nói: " Ngày mai anh đến đại học Y "
Lạc Thủy im lặng trong vài giây sau đó lịch sử trả lời: " Em mời anh một bữa "
Nam Cửu Khanh lại nói: " Khả năng xác định phương hướng của anh không tốt lắm, lỡ may lại lạc đường "
Lạc Thủy cảm thấy trách nhiệm bảo vệ của mình quá to lớn, bèn đáp lại ngay: " Em ra đón anh "
Nam Cửu Khanh: " Phu nhân, chúng ta lên đỉnh Ma Thiên Nhai tưởng nguyệt "
Lạc Thủy ngẩng đầu nhìn quang cảnh, nguyệt hắc phong cao, trăng ở đâu ra mà ngắm.
Nhưng vì lòng tính nhiệm đối với đại thần, cô cũng vui vẻ đi theo.
Địa thế hiểm trở, đường lên đỉnh Ma Thiên Nhai quanh co khúc khuỷu, cô mới chỉ đi cùng anh lên lần trước.
Việc truyền tống lên đỉnh rất nhanh, Lạc Thủy thì run rẩy đứng bên dưới chờ người, dù sao cô cũng không đi nổi, đường dốc ngoằn ngoèo nghiêng 70 độ kia khiến cô chỉ dám nhìn chứ không dám bước.
Nhưng mà cô vẫn có thể đi được một khúc bằng đường núi.
Nhưng mà, đường biến đâu mất rồi?
Lạc Thủy nghẹn họng, trân trối đứng nhìn những bậc thềm bằng đá uốn lượn quanh co, chuyện gì đây chứ? Cập nhật địa hình mới sao?
[ Mật ] Nhược Thủy Tam Thiên: Ma Thiên Nhai có thềm đá? O(╯□╰)o.
[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Ừ
Được rồi, bình tĩnh, người ta là đại thần, có chuyện gì xảy ra cũng vẫn điềm nhiên như không. Lạc Thủy vui vẻ chạy lên, đến bước thứ ba thì Nam Cửu Khanh xuất hiện, đồng thời cô cũng nhận được một lời mời nắm tay.
Lạc Thủy đồng ý theo thói quen. Sau khi có thềm đá xuất hiện, đường lên đỉnh Nhai trở nên vô cùng dễ dàng, mà độ rộng cũng đủ cho hai người cùng sánh bước, chậm rãi chạm đến tầng mây.
Nam Cửu Khanh nói tổng cộng có ba nghìn bậc đá, Lạc Thủy nghe vậy thì nghi hoặc nhìn. Chẳng lẽ ban nãy anh ấy đếm bước sao?
Lạc Thủy bèn hỏi: " Không phải là anh đếm chứ?"
Nam Cửu Khanh lắc đầu: " Không "
Lạc Thủy cũng không thèm hỏi nữa, bèn ngắm hoa thưởng nguyệt trên đỉnh núi, sẵn tiện xem mấy con quạ đen...Chuyện nãy đã xem như bỏ qua, nếu không phải sau này Tây Môn cáo trạng với cô, ba nghìn nấc thang này e rằng đã bị mai một, chết không nhắm mắt.
Hôm đó cũng vừa lúc, Nam Cửu Khanh không online, Lạc Thủy ngồi tám chuyện với Đông, Tây và Bắc.
Lại là chuyện bạn Tây Môn nào đó bị giai cấp địa chủ áp bức, bèn khóc lóc kể lể với Lạc Thủy: " Đại tẩu, ta phải nói chuyện với tẩu, A Nam được mỹ nữ của Thịnh Thế mời đi ăn tiệc, còn bọn ta phải ở lại phòng làm việc ăn thiếu uống thiếu, tăng giờ tăng phút, tẩu nói xem cậu ta có còn là người không?"
" Mỹ nữ của Thịnh Thế?" - Lạc Thủy ngạc nhiên, Thịnh Thế là công ty game, mỹ nữ ở đâu ra cơ?
Tây Môn khóc bù lu bù loa: " Đúng đúng, người kia chính là một trang tuyệt sắc thiên hương dung mạo mĩ miều, tẩu mau mau dạy lại chồng, sao lại để cậu ta ra ngoài chiêu phong dụ điệp, hồng hạnh * xuất tường như thế?
Lạc Thủy đùa cợt cũng nhiều, nên không để ý lắm, bèn cười nói: " Ta giận rồi, chờ đây, bà đi lấy dao diệt gian tình "
Tây Môn vờ sợ sệt: " Tẩu tẩu mạnh mẽ, mau mau cắt tiểu JJ của cậu ta "
Lạc Thủy lau mồ hồi: " A Tây đáng thương, đệ thành thật nói cho ta nghe, có phải đệ ghen tị với hắn không? "
Bắc Viên Phẩn nhảy vào: " Thái giám Tây Môn, dù chị dâu có cắt, cũng không phải cắt của A Nam nhé! "
Lạc Thủy run rẩy: " Ta không có ham mê đó "
Hai người Tây Môn bèn ngã xuống đất, chổng ngược hai chân lên trời, hơn nửa ngày sau mới đứng dậy được, buồn bã nói: " Tẩu tẩu, bọn ta nói thật, tẩu phải tin tưởng quần chúng nhân dân chứ! "
Lạc Thủy hỏi: " Quần chúng nhân dân ở đâu? "
Bắc Viên Phẩn:" Quét sạch quét sạch"
Đông Phong Phá: "— —"
" Được được, đệ cứ nói tiếp, tiền căn hậu quả gì đó " - Lạc Thủy đổi tư thế ngồi rồi gõ chữ.
Tây Môn Trái Chủ bèn ngồi lại ngay ngắn, khí thế hùng dũng: " Tên A Nam kia không hiểu bị bệnh gì, lại đi đổi con đường ngoằn ngoèo trên Ma Thiên Nhai kia thành bậc đá "
Lạc Thủy nghe tiếng lòng mình vang lên....Phải mất bao nhiêu tiền cho Thịnh Thế để làm việc đó?
Tây Môn lắc đầu: " Vấn đề ở đây không phải là tiền bạc, bởi vì cơ bản mà nói tất cả chỉ là một đống số liệu, có thay đổi cũng không chịu tổn thất gì lớn. Nhưng mà chuyện này liên quan đến kế hoạch và sắp đặt của người tạo game, sao có thể nói đổi là đổi được chứ?"
Lạc Thủy im lặng, đường đi càng dễ thì con người ta càng không biết quý trọng, bèn hỏi lại: " Vậy phải làm sao để đổi?"
Tây Môn cười cười: " Mỹ nam kế ""
Lạc Thủy tức giận la lên: "" Thẳng thắng là đức tính tốt ""
Tây Môn lại bảo: " Tẩu tẩu, ta thật sự là một đứa trẻ thật thà, A Nam đến Thịnh Thế khiếu nạy mấy lần khiến cho người đẹp giám đốc bộ phận kỹ thuật khen ngợi không ngớt, chỉ có chưa nuốt sống cậu ta thôi, ai biết được chứ?""
Lạc Thủy sửng sốt, xúc cảm đủ vị trào dâng trong lòng, nhấn chìm hết tất cả giác quan của cô.
Dường như những chi tiết nhỏ trong đầu cô đều lần lượt được nối lại thành một chuỗi kẹo hồ lô, anh ấy đưa cô lên đĩnh nhai, bảo bậc thang có 3000 bước..
Lúc đầu cô thật sự không hiểu, vì sao anh ấy lại đổi con đường mòn thành thềm đá... Nếu như không có chuyện bát quái của Tây Môn, cô thật sự không thể ngờ đến, chỉ có thể nghĩ đơn giản là hệ thống sửa đổi một chút để giúp mọi người tránh được khó khăn.
Lạc Thủy nghĩ đi nghĩ lại, nhớ đến lần đầu mình cùng anh leo lên đỉnh núi, hai người dạo chơi trong biển hoa, anh ấy đã hỏi cô có thích không. Lúc đó cô đã nói muốn off tại Ma Thiên Nhai để lần sau có thể ngắm cảnh tiếp, anh ấy chỉ im lặng.
Có lẽ nào, cô chỉ suy đoán.
Lý do anh muốn đổi đường mòn thành thềm đá, chính là vì muốn cô lúc nào thích cũng có thể lên đó dạo chơi.
Lễ vật tân hôn sao?
Suy nghĩ này quá mức chấn động, làm cô khó mà tin tưởng được...
Mà bên kia A Tây vẫn còn đang lảm nhảm: " Chị dâu không biết đâu, A Nam chính là một Hắc Sơn Lão Yêu, đao thương không thể phạm, có không có điểm yếu "
....Anh ấy cũng không phải Kim Chung Tráo, Lạc Thủy oán thầm.
A Tây lại nói tiếp: " Thất tiên nữ hạ phàm cậu ta cũng làm như không thấy, đám nữ sinh kia hết lần này đến lần khác cứ mong đợi được gặp cậu ta. Phạm vi 10 dặm xung quanh đến hoa cũng không nở nổi, hại ta và A Bắc tịch mịch lâu như vậy, khó khăn lắm cậu ta mới bị Thiên Sơn Đồng Lão bắt đi, bọn ta có thể không quan tâm sao? "
Tay Lạc Thủy co giật: " Thiên Sơn Đồng Lão là ai?""
Tây Môn lập tức nịnh nọt: "" Chị dâu, tất nhiên đó là biệt danh của ngài rồi, đủ để biểu đạt sự sùng bái không gì kể xiết của bọn ta đấy "
Lạc Thủy thật sự bị nghẹn: " Tốt, tốt, rất cao sâu "
Bỗng nhiên Tây Môn nói: " Tóm lại chị dâu đến trường bọn ta thị sát là biết thôi "
Lạc Thủy nhìn danh hiệu " nương tử của Nam Cửu Khanh " ở trên đầu mình, bỗng cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, dù gì thì cô và anh ấy cũng chỉ là quan hệ trong game thôi mà, sao Tây Môn lại có vẻ kích động y như mới thoát ra khỏi ngục như vậy chứ?
Đông Phong Phá cũng tiếp lời: " Chị dâu, nhất định chị phải vòi A Nam đưa chị đến căn tin trường chúng ta ăn cơm "
Lạc Thủy không hiểu lắm: " Ở đó có gì đặc biệt sao? "
Bắc Viên Phẩn: " Có bác gái riêng "
Gì cơ? Trong khi đầu óc Lạc Thủy vẫn còn mơ hồ, thì Tây Môn đã chuyển sang chủ đề bát quái khác.
Tiết Diễm Yến đang ngủ say sưa thì bị một âm thanh kỳ lạ đánh thức, nguyên nhân chính là do Lạc Thủy ở bên giường đối diện đã ngập tràn trong đống quần áo, tóc tai còn bù xù như ổ quạ.
Thế là cô nàng nổi giận gào lên: " Cậu đang làm cái gì thế hả? ""
Lạc Thủy nôn nóng nói: " Diễm Yến Diễm Yến, cậu nói xem bộ nào trong mấy bộ này đẹp nhất "
Diễm Yến hít vào hai cái thật sâu, liếc mắt: " Đều gớm như nhau "
Lạc Thủy trực tiếp bỏ qua tinh thần mờ mịt buổi sáng của Tiết Diễm Yến, lấy ra một cái quần yếm bằng vải kaki hỏi: " Cậu thấy cái quần này phối với cái áo nào đẹp? "
Sau khi Tiết Diễm Yến tỉnh tảo hơn một chút, đầu óc mới bắt đầu vận hành, rốt cuộc hôm nay là chuyện gì đây? Con người suốt ngày chỉ phấn đấu với quần Jean và áo sơ mi lại mang một cái quần yếm ra hỏi cô phải phối như thế nào? Sáng sớm đã dày vò người khác, chắc chắn chỉ có một khả năng duy nhất, chính là " Nữ vi duyệt kỷ giả dung " mà thôi. Vì thế cô bèn bật dậy, trêu đùa: " Cậu mau thành thật khai ra cho mình, tình nhân nào đến hả? "
Lạc Thủy nói dối không chớp mắt: " Làm gì có đâu, chỉ là mình cảm thấy không được lãng phí thôi "
Không thể lãng phí cái quần mà Liễu Oanh cho cô.
Cô nàng đó khi không làm công chúa ngủ trên giường sẽ chạy đi lục lọi quần áo trên mạng nên tủ đồ có rất nhiều bộ đẹp, tuy nhiên cô nàng cũng hay gặp vấn đề, ví dụ như thỉnh thoảng đồ mặc không vừa.
Cái quần yếm này cũng là một thất bại của Liễu Oanh, vì ống quần khá nhỏ nên không hợp với cặp đùi phì phiêu của cô nàng, vì thế Liễu Oanh đành phải đau đớn bỏ đi sở thích của mình, đem cái quần ném cho Lạc Thủy.
Tiết Diễm Yến bò xuống giường, lục lọi ra một cái áo đơn tay lá sen màu xanh viền tơ đưa cho Lạc Thủy: " Thử cái này đi "
Lạc Thủy đi vào nhà vệ sinh mặc quần áo, sau đó đi ra hỏi Tiết Diễm Yến với biểu tình vô cùng không tự nhiên. " Trông mình như thế nào? "
Tiết Diễm Yến nhìn sang, ngay lập tức ngẩn ngơ ra đó, làm bạn với Lạc Thủy đến tận bây giờ, cô thật sự không biết khuôn mặt với hào quang chói lòa, ánh mắt quyến rũ mềm mại đó cũng có thể đem đập lên người Lạc Thủy. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn dịu dàng với mái tóc dày đen bóng, màu xanh nhạt của chiếc áo trên người lại càng khiến vẻ đẹp ấy trong suốt như ngọc trai, cổ áo chữ V vừa phải để lộ xương quai xanh tinh tế, quần yếm xiết chặt vòng eo thon, lại gợi lên một đường cong lả lướt đầy quyến rũ.
Đầu lưỡi của Tiết Diễm Yến bỗng chốc co rút: " Cậu...cậu định mặc như thế này mà ra cửa?"
Lạc Thủy có phần lo lắng, ánh mắt nhanh chóng thay đổi, có chút ủ rủ: " Trong xấu lắm sao? "
" Quá rạng rỡ, mình sợ cậu đi ra ngoài như thế này sẽ quyến rũ một đám đàn ông "
Tiết Diễm Yến dùng ánh mắt trừng trừng nhìn Lạc Thủy, cái gọi là dáng người quang trọng nhất chính là thế này! Vì sao cái áo đơn tay lá sen kia mặc trên người cô trông có vẻ mập mạp, nhưng khi chồng lên người lạc thủy lại là đường cong lả lướt hả? Thật đáng hận!
" Cậu đừng có ép mình nhận xét nữa, đàn bà hay đố kỵ, hừ "
Lạc Thủy bị dọa không ít, theo phản xã định vào nhà vệ sinh thay bộ khác, không ngờ Diễm Yến đã ngăn cô lại: " Đừng đổi, mặc bộ này đi, Tây Thi gì chứ, quần áo này mình tặng cậu " Lạc Thủy như thế cô còn có thể mặc dày sao? Không phải cô tự ti, nhưng mà...Haizz, ai bảo cô thừa cân chứ?
Lần này thì hay rồi, trên người cô từ trên xuống dưới đều là quần áo cứu trợ! Lạc Thủy suy nghĩ muốn từ chối ý tốt của Tiết Diễm Yến, nhưng khi qua sang lại bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của cô nàng, đành phải ngậm miệng lại, không dám hé răng....Vẫn là lần sau cô đưa lại một món đi!
Lạc Thủy vội vã thu dọn quần áo của mình...Bây giờ cô mới nhận ra tất cả đều là hàng cứu trợ của bạn bè...Tệ quá, cô phải đi mua quần áo mới thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT