Scorpio mệt rã rời mà đứng ở cửa trường học chờ ba tới đón.

Cũng không biết buổi sáng hôm nay có chuyện gì, Ron, Hermione, cả George Fred đều đến, sáng 7h đã bị đánh thức, còn không ngủ được nữa, hiện tại rất buồn ngủ. Scor lưng đeo cặp sách gần như trống trơn, ngáp mấy cái, nước mắt cũng chảy ra.

“Buồn ngủ như vậy a.” Một giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai Scor. Scor cảm thấy nghe thấy giọng nói kia, cơn buồn ngủ cũng đã bay đi!

Scor nhanh chóng chạy tới. Cậu bé 5 tuổi chạy nhanh tới chỗ Draco, giọng nói mềm mềm vang lên.

“Baaaaaaa.”

Draco nhanh chóng ngồi xổm xuống mặc Scor nhào vào trong ngực, hai tay vươn ra ôm Scor lên, chọc con cười khanh khách không ngừng.

“Hôm nay ngoan không?” Draco thuần thục ôm con, trán chạm trán con, thân mật hỏi han.

Scor nghiêm trang chững chạc hô lớn: “Ngoan!”

“Bài tập ngày hôm qua đã nộp chưa?” Draco nhìn con, ý xấu hỏi.

Scor chột dạ trầm mặc.

“Anh Malfoy, hôm nay là anh tới đón Scor a.” Cô giáo trẻ tuổi đứng ở cửa trường học đỏ mặt chào hỏi Draco.

Draco lạnh lùng, lễ phép mỉm cười gật gật đầu, nhìn Scor làm nũng, “Scorpio, chào cô đi.”

“Con chào cô!” Scor ngoan ngoãn chào. Cậu luôn nghe lời ba, vì nghe ba nói sẽ được đủ loại thưởng, ví dụ như kem.

Draco ôm con quay người lại thấy ba mẹ đứng ở đầu đường đối diện nhìn sang.

Narcissa vẫy tay như sợ đứa bé trong ngực Draco không chú ý đến mình, còn không chờ Draco đi qua bà đã khẩn cấp xông lên muốn ôm cháu trai một cái.

“Nhanh cho mẹ ôm.” Narcissa nhìn cậu bé có mái tóc xinh đẹp và ánh mắt trong suốt, khóe miệng cong lên, Draco cảm thấy nụ cười của mẹ sắp nứt ra đến bên tai. Narcissa khẩn cấp đi quanh Draco, hoàn toàn không còn hình tượng quý phu nhân.

Vừa nghe vậy, Scor phản ứng cực kỳ nhanh chóng vươn tay ôm cổ cha mình, ôm chặt không chịu buông tay, ánh mắt xinh đẹp mở thật lớn rất giống một con sóc sợ hãi. Draco cảm thấy cổ bị ôm chặt cứng. Nhìn con trai cảnh giác, Draco buồn cười.

“Cissy, em dọa Scor.” Lucius nghiêm mặt không chịu nói suốt quãng đường giờ mở miệng trách cứ, còn phải nghiêm mặt bảo trì biểu tình nhưng ông không biết mặt nạ của ông đã có một cái động.

Draco buồn cười nhưng anh cũng không buông tay. Anh ôm Scor bĩu môi nói với Lucius và Narcissa: “Scorpio, chào ông nội bà nội.”

Nghe ba nói luôn được thưởng. Tuy rằng Scor cảm thấy bà nội với ánh mắt tỏa ánh sáng và ông nội trên mặt chỉ có mí mắt động rất kỳ quái nhưng cậu bé vẫn nghe lời: “Cháu chào ông nội bà nội.”

Một tiếng này làm hai người vui vẻ, chẳng qua một người lộ rõ vui mừng trên mặt, một người tận lực lạnh lùng.

“Khụ, tên Scorpio này không tồi.” Ông nội tận lực lạnh lùng khó được khen ngợi.

Mà bà nội lộ rõ vui mừng trên nét mặt thì thích trêu chọc cậu bé: “Scorpio, đánh vần cho bà tên của cháu nào.”

Cậu bé ngẩng đầu nhìn cha, phát hiện cha cũng nhìn mình, không muốn giúp thì bĩu môi bắt đầu nhớ: “SCO…”

Scor nhíu mày, không nhớ rõ nhìn cha, cậu bé không biết đúng hay sai.

“… RP, PIOUS, POTTER” Scor tỏ vẻ vẫn là tên cha Harry Potter hay hơn, Scorpio Potter tuyệt không hay!

“Scorpius Potter?” Mặt bà khác lạ nhìn Draco, “Scorpio không phải là họ Malfoy sao?”

Đúng vậy, con hay dùng họ ba, không cùng họ mẹ… Scorpio không dùng họ Malfoy…

Draco thấy hoài nghi trong mắt mẹ, anh có chút đau đầu ——Oh, mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá.

“Được rồi ba mẹ, nếu cha mẹ đã gặp cháu trai thì hai người nên về nhà đi. Con cũng phải về nhà.” Draco thả Scorpio xuống, nắm bàn tay tay nhỏ bé nói với cha mẹ.

“Dra, Dray!” Cissy nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn đứng ngửa đầu, không ồn áo nghe người lớn nói chuyện, bà rất vui mừng, nhưng nghe con nói như vậy thì bà vội vàng muốn ngăn cản, “Cháu lần đầu tiên gặp ông bà, con không thể…”

“Ha ha.” Draco khẽ cười, híp mắt hỏi Scor nhu thuận, “Scorpio, về nhà hay là đi chơi với bà nội?”

“Scor muốn về nhà với ba!” Scor sợ cha bỏ mình lại nên cậu bé cố trả lời vang dội, nghiêm mặt cực lực làm khuôn mặt bánh bao mềm mềm nghiêm túc hơn.

Draco cười làm Cissy bốc lửa.

Lucius mất hứng trừng con trai: “Sao, không mời chúng ta đi ngồi một chút?”

Draco cũng không cố kỵ: “Không, sợ cha biết địa chỉ rồi đi tìm Harry nói chuyện.”

“Con!” Lucius tức giận trừng mắt, ông vung tay áo rộng thùng thình, hừ lạnh, “Hừ, hai thằng đàn ông, xem hai đứa sinh hoạt như thế nào!”

Draco nhướng mày: “Đi, cho cha nhìn xem.”

Lucius lạnh mặt dùng bùa ảo ảnh nắm tay Cissy đứng ở rừng cây cách đó không xa.

Các loại sâu bọ đáng ghét ong ong bên tai, tay vung vẩy nhưng lại không chạm được con nào làm Lucius buồn bực muốn đốt trụi nơi này! Đều là ý tưởng chết tiệt của Draco! Để ông và Cissy đứng ở cái nơi toàn sâu bọ này, cánh tay Cissy đã có vài vết sưng màu hồng, Lucius lấy thuốc trong túi mềm nhẹ bôi lên trên cánh tay vợ.

“Luc, nhìn kìa!” Narcissa đang cẩn thận quan sát bên kia hưng phấn vỗ tay Lucius, “Hai đứa kìa!”

Lucius không có hứng thú nhìn. Gia đình nhỏ kia đã trải mảnh vải để ăn cơm dã ngoại. Cậu bé khanh khách cười chạy trên cỏ, Harry ngồi trên vải nhìn con. Draco? Draco vốn là nằm nhưng Harry ngồi xuống thì anh giống gấu koala ôm cây, không xương cốt dựa vào Harry.

Thật không biết xấu hổ! Lucius cười nhạt.

“Cha!” Scorpio đã chạy mệt, một thân đổ mồ hôi nghiêng ngả lảo đảo nhào vào ngực Harry, thiếu chút nữa làm Draco ngã xuống đất. Draco khó chịu đứng lên.

Harry không thèm để ý mồ hôi của Scorpio dính vào quần áo mà cười hỏi: “Bảo bối có muốn ăn gì không?”

“Muốn! Con muốn ăn chân giò hun khói!”

Lucius nghe khinh thường: “Bảo bối? Ghê tởm!”

Narcissa liếc người chồng không ngừng oán giận, sung sướng nhẹ nhàng nói: “Năm đó là ai gọi con trai là ‘Bảo bối nhỏ đáng yêu của ba ba’?”

Cũng nghe trộm ba mẹ nói chuyện, Draco thiếu chút nữa cười ra tiếng.

“Draco, chúng ta có thể ăn trưa.” Harry bày ra một hộp lại một hộp đồ ăn—— Sandwich, chân giò hun khói, hotdog, khoai tây, gà chiên…

Nghe tiếng hoan hô của Scor và tiếng cảm thán của Draco, Lucius nhìn bánh mì khô khốc trong tay, hung hăng cắn bánh mì, hung hăng nhấm nuốt.

“Harry, em làm khi nào vậy.” Draco tận lực nói to.

Harry cắn miếng gà chiên, nói không rõ: “Sáng nay khi anh còn chưa dậy.”

Draco đắc ý cười to, khoa trương ôm Harry: “Harry, em thật giỏi!”

“Cút ngay, tay đều là dầu mỡ!”

“Ba, cút ngay!” Scor bắt chước cha làm Draco buồn cười.

Lucius đứng ở phía sau cái cây, cắn bánh mì, vô cùng phẫn nộ.

Đúng, đúng, buổi sáng Cissy sẽ không dậy làm bữa sáng! Cissy cũng không biết làm, con có thể không nhắc nhở ta được không!

Chờ ăn xong Sandwich, Harry lại lấy ra một hộp đựng dưa hấu nho.

“Đã rửa sạch sẽ, có thể ăn… Draco, tay anh toàn mỡ!” Harry lấy một cái khăn tay và một chai nước khoáng, “Tự lau.”

“Không cần, em lau cho anh.”

Lần đầu tiên Lucius phát hiện con mình có thể vô lại như thế.

Mà người kia cũng không cô phụ kỳ vọng của ông, cậu ta nhìn Draco cười, phô bày hàm răng xinh đẹp, nói thực rõ ràng: “Đi một bên.”

Lucius đắc ý nhét thuốc vào trong tay Cissy, giơ hai cánh tay tới trước mặt Cissy: “Bôi cho anh.”

Narcissa buồn cười nhìn chồng và con trai giống như thi đua, bà lắc đầu, cầm thuốc bôi lên cho chồng.

Hòa nhau một ván làm Lucius thấy thoải mái hơn nhiều.

“Cha, con muốn đi chơi diều!” Scor ăn uống no đủ đã ngồi không yên, cậu bé tuyên bố hùng hồn, mắt đã nhìn chằm chằm con diều màu đỏ to đùng kia!

Harry cũng rục rịch, khi còn bé anh cũng không chơi diều!

“Em mang Scor đi!”

Draco cũng nhanh chóng đứng lên, theo sau giống như sợ bị vứt bỏ: “Anh cũng muốn.”

Kết quả là ——nhìn nhau.

“Cha, cái này thả như thế nào!” Scir ham học hỏi nhìn hai cha, Harry cầm cái diều thật lớn lại cực nhẹ nhìn Draco. Draco khụ khụ, ánh mắt liếc Muggle thả diều, không xác định nói: “Chú ngữ nhẹ bẫng?”

“Nhưng Muggle không dùng pháp thuật cũng thả được!” Harry chớp đôi mắt sáng ngời phản bác, “Khi còn bé em nhìn Dudley chơi đều là cầm nó chạy!”

Nói xong anh nóng lòng muốn thử kéo diều.

Draco nhún nhún vai: “Vậy em thử xem.”

Harry để Scor cầm diều, mình ở phía sau thả dây.

“Bảo bối, con từ chỗ này xuống chỗ thấp nhất kia được không?”

“Dạ!”

Nhưng lý tưởng là đầy đặn, hiện thực là tàn khốc.

Hai người một lớn một nhỏ nhìn con diều nằm úp sấp trên mặt đất.

Mà Lucius đứng nhìn lén cũng rất vui vẻ, quả nhiên cứu thế chỉ tứ chi phát đạt đầu óc đơn giản, đã nói nên dùng pháp thuật!

Draco vươn tay, chú ngữ đơn giản như vậy không cần đũa phép anh cũng có thể giữ hơn một phút.

“Wingardium Leviosa!” Draco giơ tay lên, con diều cũng theo hướng Draco chỉ bay thẳng lên.

“A, nó bay lên! Ba thật giỏi!” Scor không keo kiệt vỗ tay.

Những người chơi diều đứng cách đó không xa nhìn con diều quái lạ bay thẳng lên, họ liên tiếp dụi mắt hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.

Ngón tay con người không có khả năng cố định tại một điểm, dù thế nào cũng sẽ có chút run run, phù thủy cũng vậy. Draco có cố gắng để ngón tay không run nhưng con diều vẫn rung rung cao thấp trái phải.

Scor nhìn diều nhà mình, nhìn diều nhà khác. Diều nhà khác đón gió, lắc lư theo hướng quỹ đạo vận động của gió, diều nhà mình thật kỳ quái, run run không ngừng, giống như người già đi đường.

“Cha, có phải diều rất lạnh hay không, cha xem nó đang phát run!” Scor mở to mắt nghiêm trang chững chạc nhìn Harry.

Harry rất hiền lành nhưng chỉ ác liệt với Draco, anh hừ một tiếng châm chọc: “Pháp thuật chỉ có thể làm diều bay lên nhưng không thể để diều bay lên giống một con diều bình thường!”

“Em chạy ngốc nghếch nhưng nó cũng không bay được đấy thôi!” Draco cũng phản bác ác liệt, giống như một đứa bé hư nhìn thấy bóng nhịn không được dùng kim chọc.

“Con công sáng bóng!”

“Thánh nhân Potter lỗ mãng!”

Scor tập mãi thành thói quen tiếp tục đùa nghịch dây diều, mỗi ngày đều trình diễn ba bốn lượt, tới tới lui lui đều là những từ đó, Scor đều thuộc! Cuồng tự kỷ vàng rực rỡ, đầu sẹo đầu óc đơn giản…

Lucius có chút không đành lòng rũ mắt xuống, trời ạ, người thừa kế gia tộc Malfoy sao có thể ấu trĩ như thế…

“Nhìn xem, gia đình nhỏ bé này thật vui vẻ!” Narcissa vui vẻ.

A, rốt cục hôm nay Draco thừa nhận Muggle một chút, ít nhất bọn họ có thể không cần chú ngữ làm diều bay lên.

Ban đêm trang viên Malfoy rất yên tĩnh, ngay cả tiếng đập cánh của sâu ngoài cửa sổ cũng có thể nghe thấy. Có lẽ là vì quá yên tĩnh nên bọn họ nghĩ tới buổi chiều ầm ĩ.

“Lucius, anh thấy thế nào?” Narcissa nằm xuống giường, “Em thấy rất tốt, Dray rất vui vẻ, chúng ta đều chưa thấy Dray vui vẻ như vậy. Đương nhiên, em cũng rất vui, anh cũng vậy, đừng phủ nhận.

“Harry là một cậu bé ngoan. Đến giờ em còn nhớ rõ, ngày chúa tể hắc ám ngã xuống, em sờ ngực cậu ta và cảm nhận được một trái tim đang đập, sức sống tràn đầy, khi đó em rất muốn khóc. Em sẽ vĩnh viễn khi không quên Dray trở lại bên Tử Thần Thực Tử, chỉ có trong mắt cậu ta không có xem thường. A, đúng vậy, em không thể không thừa nhận cậu ta có thể làm cho người khác cảm nhận được hy vọng và quan tâm.

“Lucius, Dray nói không sai, nếu là những người phụ nữ, không chừng là hướng đến cái gì đó. Nhưng Harry không giống.”

Lucius yên lặng gật đầu tỏ vẻ chính mình hiểu được, trong lòng có cái gì cũng chỉ có tự mình biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play