Diệp Lương nhận được tin cấp báo của thuộc hạ về tình hình hiện giờ của hoàng hậu. Đợi hoàng thượng hạ triều thì lập tức báo lại ngay, nhưng ngài nghe qua thì vẫn không nói gì?

Nam tử toàn thân một bộ long bào màu vàng, bên hông mang một khối ngọc bội màu tím nhạt, tay chắp hờ ra sau, dáng vẻ vẻ uy nghiêm, cước bộ vẫn đều đều.

Qủa thực là không hiểu được vị chủ tử này! Tuy nhìn bên ngoài là ôn nhu hòa nhã, khó để người khác có phần nghĩ muốn cách xa được, nhưng thực chất bên trong lại là lãnh khốc khiến người khác cũng khó mà lường!

Một lúc sau, hoàng thượng lên tiếng, thanh âm vẫn hòa nhã dễ nghe: " Ngươi tìm Mộ Thiên, âm thầm đưa hắn về hoàng cung bằng mọi cách. Đồng thời, cho người đi điều tra hành tung của Thiết Dịch và cả vị Qủy bà bà kia."

Diệp Lương liền phụng mệnh hành sự.

" Diệp Ảnh, ngươi cho thêm người trông chừng hoàng hậu!" Khải Thụy phân phó, sau lại bổ sung: " Ra khỏi hậu cung thì không sao. Nhưng để người ra khỏi hoàng cung, các người tự biết hậu quả."

Dứt lời, tầm mắt của hoàng thượng ngưng động tại phía đông, khoảng trời tưởng chừng rất gần, nhưng lại xa đến mức không thể đo lường, nơi ánh dương vẫn mờ nhạt, nơi mà vài tia nắng nhỏ nhoi vẫn cố vùng vẫy muốn thoát khỏi cảnh âm u sương mù kia..

Tiếc là dù cố thế nào, cũng không thoát được!

Mỹ nam tử nâng một bên khóe miệng, ánh mắt thoáng qua một tia nguy hiểm, sau đó tiếp tục đi.

Nghe giọng của hoàng thượng vẫn không có gì khác, vẫn là giọng trầm ổn từ tốn và chậm rãi đều đều, nhưng từng chữ, từng lời vẫn làm người nghe biết nặng nhẹ thế nào? Diệp Ảnh lòng tuy mang thắc mắc, nhưng nửa khắc cũng không dám lưu lại thêm, liền nhanh chóng đi ngay.

Minh công công theo sau vẫn vểnh tai, mắt từ đầu đến cuối luôn cẩn thận âm thầm quan sát chủ tử, ngay cả ông cũng thoáng nghĩ: Chẳng lẽ hoàng thượng muốn nhìn hoàng hậu, 'hương tiêu ngọc vẫn' thật sao? Nhưng mà..

Đúng lúc ông đang nghĩ này nọ, thì hoàng thượng đột ngột nói di gía đến cung của hoàng hậu xem qua một chút.

Cũng vừa lúc, Khải Thụy hướng hậu cung mà tiến, lại trông thấy từ xa vị Quốc Cữu gia cũng đang hướng về hậu cung mà đi, ánh mắt thoáng thâm trầm, nhớ lại buổi thượng triều hôm nay, Tể Tướng và Quốc Cữu lại có bất đồng quan điểm trong một chuyện nhỏ..

" Cho người đi xem, Quốc Cữu gia tìm thái hậu hay muốn gặp Quý phi? Sau đó, đến báo lại cho trẫm."

***

Phụng Nghi cung.

Diệp Ảnh ra hiệu tay, ngay lập tức có một nhóm ám dạ di chuyển lên trước, sau đó chia ra, tìm nơi ẩn thân, canh xung quanh tẩm phòng của hoàng hậu.

Sau khi chờ đợi đủ lâu, không thấy ai đến, suy nghĩ một lúc, Lệ Khuynh đi ra ngoài nhìn một chút, thấy xung quanh quân binh canh gác vẫn như ngày thường, mắt lại liếc nhìn quanh.

Chẳng lẽ tên ám dạ kia bị điếc, tai hỏng mất rồi? Hắn không nghe được cuộc trò chuyện của ta và Lãnh Dao, rằng hoàng hậu, người mà dưới một trên vạn người của nước hắn sắp phải từ trần hay sao? Mà không mau cấp báo cho tên chết tiệt kia rõ?

Lệ Khuynh cất bước vào phòng, bỗng dừng bước, vểnh tai thu thập âm thanh và động tĩnh trên nóc nhà.

Trong lòng Lệ Khuynh lập tức suy già, đón non.

Hoặc là hắn đã biết tình trạng hiện tại của hoàng hậu ta rồi, mà lại coi như không cũng nên..

Lệ Khuynh cắn nhẹ cánh môi anh đào, siết chặt nắm đấm.

Thay vì chờ hắn, ta tự cứu vậy!

Trước một thân võ nghệ 'cũng coi' như là bậc cao thủ đi, mà hiện giờ lại 'tàn phế' công lực, cộng thêm cái tình hình canh gác này, xem ra...khó thoát!

Lệ Khuynh đi vào, ngay lập tức ghé tai nói nhỏ với Hương Ly vẫn ngây ngẩn nhìn nàng từ đầu đến cuối: " Hương Ly, chuẩn bị cho ta một bộ y phục của tiểu thái giám."

Trước ở hiện đại, ngươi nào có võ công thần diệu gì gì đó, vẫn có thể hành sự mấy vụ..

Vẫn là không nên nhắc đến một khoảng đen của cuộc đời đã qua!

Hừ! Giờ có gì gọi là không thể?

Nghĩ vậy, Lệ Khuynh lòng một khắc bừng bừng khí thế, đáy mắt thoáng chốc hạ quyết tâm, muốn đánh liều, chơi lớn!

" Nương nương, người định làm gì a?" Hương Ly nhìn vị hoàng hậu tóm mớ tóc đen tuyền xõa dài, cứ thế búi hờ hửng rồi đi thu gom ít trang sức.

Lệ Khuynh vẫn không trả lời, chuyên tâm thu gom một chút lộ phí.

Đang cầm một mớ tư trang trên tay, sau lại bỏ xuống.

Nào có ngu, đồ trang sức bằng vàng quý báu này, đem ra bán được mà không khiến ai nghi là đồ bất chính, trúng dân chuyện lại biết đồ này của cung mà ra..Vẫn là không nên đem theo cùng!

Ngay lâp tức chuyển sang ngân phiếu, cái này tạm được!

Nhưng mấy nén vàng và thỏi bạc kia...nhét đem theo có vẻ nặng? Không lấy!

Vẫn là mấy hạt trân châu nhỏ được nhất!

Hương Ly vẫn đi theo sau hoàng hậu mà hỏi này hỏi nọ, lầm bầm, mặt lo lắng, miệng nói liên tục không nghỉ.

" Ngươi đừng.." Lệ Khuynh cau mày quay nhìn Hương Ly với ánh mắt bị làm phiền, nhưng chưa đến một giây, một giây sau liền thoáng cái đã là bộ dạng đáng thương.

Đi lại gần, tóm lấy hai tay của nàng ta, đầu hơi cúi thấp, thấp giọng gọi: " Hương Ly!"

Kế tiếp, ngước nhìn nàng ta với một tần sương mờ phủ trong đôi mắt, giọng có chút thương tâm, uất nghẹn mà hỏi: " Chẳng lẽ..ngươi muốn nhìn ta, cứ thế mà chờ hòa vào cát bụi sao?"

" Không! Không.." Hương Ly lắc đầu liên tục, giọng nghẹn ngào đến mức không thể thốt ra lời muốn nói.

Lệ Khuynh nhanh chóng nắm bắt ngay thời cơ này, ngay lúc tâm nàng ta đang dao động mãnh liệt mà nhanh miệng nói: " Nếu không thì..Mau mau đi giúp ta đi?" Nàng trổ hết tài lừa đảo ra.

Ánh mắt đó, quả thực là khiến người ta không thể kháng cự được, mà Hương Ly là một người dễ dàng xúc động, trái tim lại mềm yếu, lại ngàn vạn lần không muốn thấy nàng chết, lập tức không nghĩ ngợi, nàng ta mau chóng làm theo.

Lãnh Dao im lặng nhìn sự tình từ đầu đến cuối, sau đó vừa giúp hóa trang cho hoàng hậu vừa thấp giọng hỏi một câu có ý tứ sâu xa: " Người muốn..'tự' đi tìm Mộ Thiên?" Có vẻ, không đơn giản là chỉ đi tìm Mộ Thiên thôi..

Lệ Khuynh không trả lời, mà lại hỏi, Qủy bà bà kia, bà ta ở đâu? Vì nàng đã nghĩ đến, nếu đi tìm Mộ Thiên..ngay cả hắn ta cũng không thể? Thì đành tìm bà ta.

Nhưng không ngờ Lãnh Dao, không chỉ bảo bà ta ở Hắc Sơn, mà còn muốn dẫn nàng đi.

Lệ Khuynh nhìn nàng ta, sau đó gật nhẹ đầu, nói: " Được! Nếu ngươi có thể tự ra khỏi đây." Ngay cả nàng, còn chưa chắc thoát được!

" Ta đi trước, chuẩn bị phương tiện. Ra khỏi hoàng cung, người cứ hướng phía tây mà đi. Ta sẽ chờ ở cửa phía tây kinh thành." Lãnh Dao giọng chắc chắn, nói ngay cả điểm hẹn gặp nhau.

Nàng ta đưa cho nàng một lọ thuốc: " Trước người dùng tạm thuốc này, nó có thể tạm thời giúp người cầm cự!" Sau đó đưa thêm một lọ, rồi rời đi.

Toàn bộ cung nữ và thái giám hầu hạ hoàng hậu, tất cả bị trúng thứ thuốc mê mà Mộ Thiên đã đưa cho nàng vào lần trước, lần đó dùng còn dư lại, lần này liền xài hết cho đỡ phí.

Sau khi thay y phục của thái giám, Lệ Khuynh dặn dò Hương Ly đôi câu rồi tiếp đó, trực tiếp đánh ngất nàng ta.

Lệ Khuynh đặt nàng ta ngồi tựa vào phụng sàng, nói: " Xin lỗi!" Lại nhìn đám tượng sống xung quanh, nàng liền đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài sảnh phòng.

Ngay sau đó, Lý nữ y cùng với một tên tiểu thái giám đến đưa thêm thuốc và xem bệnh cho hoàng hậu như thường lệ.

Sau khi xong việc, hai người liền rời.

Trời vẫn lạnh thấu đến tâm can, nhưng là tuyết đã tạm ngừng rơi, trên lối đi có rất nhiều tuyết, dày đến hơn đế giày, phía xa có vài tên thái giám và cung nữ đang cẩn thận cào tuyết dọn đường đi.

Gần đến cửa cung thì vô tình gặp Lang Đình Nguyên, nhưng từ lúc xa xa, họ đã thấy hắn ta rồi, có lẽ là cố tình đứng chờ họ đến cũng nên.

Lang Đình Nguyên thấy Lý nữ y vừa đi đến, liền bước ra cất tiếng chào hỏi: " Lý nữ y..Buổi sáng tốt!"

Tiểu thái giám liền lén liếc hắn ta một cái, trong lòng lại thầm mắng một phen, cái tên chết tiệt! Ngươi chọn thả thính, cũng phải chọn lúc chứ?

Lý Nhu Đổng ngay lập tức nở nụ cười: " Lang tướng quân, buổi sáng tốt!" Sau lại thấy hắn muốn dây dưa thêm, nàng ta nhanh miệng nói: " Ta còn có chuyện cần làm. Xin đi trước!"

Lý nữ y cúi chào một cái rồi nhanh chóng rời đi.

"..." Lang Đình Nguyên cũng không kịp nói gì thì người đã đi, nhưng là hắn hôm nay thấy Lý nữ y cứ kì quái? Cả tên tiểu thái giám kia..

Mà mấy tên thị vệ đứng thấy sự việc này làm cho cười một trận như mỗi ngày, nhưng hôm nay còn hơn cả mọi khi, vì thấy vẻ mặt của Lang Đình Nguyên rất là khôi hài khi bị Lý nữ y lơ đến thấy mà tội!

Ai mà không nhìn ra, Lang tướng quân chính là có ý với Lý nữ y? Mỗi lần Lý nữ y đến xem bệnh cho hoàng hậu, khi quay ra, hắn liền chặn đường hỏi vài câu thiếu muối, ngày nào cũng mấy câu hỏi và chào đến chán ngắt!

Lang Đình Nguyên quay nhìn, mặt lạnh đến mức khó tả, khi hắn thấy mấy tên thị vệ kia cười gì đó, còn thầm thì to nhỏ với nhau, còn lén nhìn về hắn.

"..." Bọn lính ngay lập tức khép miệng, đứng nghiêm, mắt như không thấy gì cả.

- - -

Sau khi rời khỏi cung Phụng Nghi, đi thêm một đoạn nữa, Lý nữ y dừng lại, quay nhìn tiểu thái ở phía sau: " Người thật sự không cần ta dẫn đi?"

Lệ Khuynh gật đầu: " Ngươi đi.." Vừa mở miệng liền cảm thấy cái giọng kì quái của nàng, nghe rất là buồn nôn lẫn buồn cười, nghe rất là 'ái'!

Chắc do thứ thuốc có mùi vị kì quặc mà Lãnh Dao đã đưa cho nàng, lúc đó nàng ta chỉ bảo: " Khi thực sự đã sắp xếp ổn thỏa, hãy dùng thứ thuốc này!" Mà nàng đã hỏi qua là thuốc gì? Nàng ta chỉ đáp là rất có ít cho thận phận thái giám của người!

Bây giờ nàng đã rõ.

Lý Nhu Đổng vừa cười vừa nói: " Người hiện tại, là thái giám mà?"

" Ừ! Cảm ơn ngươi! Ngươi đi đi. Chiều gặp lại tại đây." Lệ Khuynh nở nụ cười, nhìn Lý nữ y ngày một đi xa, thì lại nói: " Sợ là, đây là lần cuối gặp nhau."

Lệ Khuynh thở dài một tiếng. Nhiều lúc ngẫm lại, bản thân nói dối, gạt người thật trắng trợn..

Nhưng chẳng phải có câu, 'người không vì mình trời tru đất diệt' còn gì?

Vì vậy, giây phút cảm thấy lương tâm đang kêu gào, liền thoáng cái bị nàng ném xuống vực sâu 'vạn kiếp không siêu thoát', ngoi lên không nổi.

Mà tiểu bạch hồ đang đứng trên hòn giả sơn gần đó nhìn nàng, nàng liền ra hiệu tay, bảo nó xuất phát.

Đi chưa được bao lâu, Lệ Khuynh lại tình cờ, hoặc là ý trời cũng nên, cho nàng gặp một vị đại nhân đang hướng về Tây lục cung mà đi.

Tại chiếc cầu nối liền hai cung Đông - Tây.

Đúng lúc Lệ Khuynh đi ngang qua thì thấy có một vị đại nhân đang hướng đi đến, bộ dạng muôn phần vội.

Nàng không quỳ mà chỉ đứng nép thân qua một bên tránh đường, đầu hơi cúi thấp, người cũng hơi khom, hai tay để phía trước.

Quốc Cữu gia - Miêu Chính Nghiêm vì quá vội, ông cũng không thèm để ý đến cái tên thái giám là nàng, mà cứ thế qua mặt, đi lên cầu, tiếp tục tiến về cung của Miêu quý Phi.

Nhưng mà nàng, làm sao không để ý được?

Thậm chí, một khắc chạm mặt kia, tưởng chừng ngàn năm không thể gặp lại..mà vào lúc này lại gần trong gang tấc.

Thoáng chốc lòng cuộn trào, dâng lên hận thù, hận không thể giết ngay kẻ vừa đi qua mặt đó, hận không thể..

Đúng! Đúng! Chính là không thể..không thể nào ra tay! Vì biết rõ, ông ta không phải, không thể nào ở tại nơi này được.

Nhưng cái gương mặt đó, đôi chân mày rậm xếch lên, đôi mắt sáng quắc như chim ưng, tất cả đường nét từng chút một trên dung mạo đó, dù có chết thêm, đừng nói một lần, dù là vạn lần, thì khi gặp lại..

Hỏi xem, trên đời này có mấy loại người làm ngươi đời đời kiếp kiếp luôn không quên được nhất?

Ý trời chăng?

Lệ Khuynh vẫn là không kiềm lòng được, nên lập tức đi theo sau cái người rất giống Trần Kiện, người đã nuôi dưỡng và cũng là người đào tạo nàng thành một công cụ..

- - -

Phủ của Tô thái phó.

Mộ Thiên sau khi tỉnh lại, mới kinh hoàng, thế nào mà hắn ta lại ở tại phủ của Tô thái phó?

Sau khi nhớ rõ ràng mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, hắn ta không khỏi mở miệng mắng một câu để chào ngày mới: " Tên tiểu tử chết tiệt!"

Phải biết, Tô thái phó đối với Mộ gia hắn cũng là chỗ quen biết, ông cũng từng dạy hắn học chữ, nhưng là, ông có vẻ..không phải, chính là không ưa hắn!

Đơn giản là do, cũng từ cái việc hắn không muốn đi vào triều làm quan. Hắn nhớ, ông đã từng mắng hắn không ít lần!

Lúc nào gặp Tô thái phó, mặc dù ông không nói, nhưng là ánh mắt cho hắn biết, ông đang thầm chửi hắn một câu nào đó trong những câu mà ngày trước hắn đã nghe qua.

Chắc, cái bộ dạng say khướt đêm qua của hắn..Ha ha, đáng tiếc là hắn say! Dù có mắng, hắn nào nghe? Huống hồ khi tỉnh lại, hắn còn không nhớ lấy một câu..Càng nghĩ, càng giống nghịch đồ!

Đoán chắc, tên tiểu tử họ Thái kia, đêm qua, không chỉ cố ý hại hắn, mà cũng hại luôn Tô Kỷ Hằng đi?

- -

Từ đường Tô gia.

Tô Kỷ Hằng vẫn quỳ trước linh đường, cố viết mấy điều cuối cùng rồi đi gặp cha hắn, thì nghe tiếng cười ha hả chế nhạo, lẫn bước chân đến gần của môt người rất quen.

Mộ Thiên nhìn bộ dạng quỳ phạt của Tô Kỷ Hằng thì không nhịn cười được, mà hắn ta không những chỉ cười, mà còn trêu: " Tô đệ, đến giờ nộp rồi..cớ sao ngươi vẫn còn đang viết? Có phải muốn gấp đôi không?"

"..." Tô Kỷ Hằng không nói lời nào, vẫn cố viết cho xong.

Nhịn? Mộ Thiên nhếch miệng, thấy bộ dạng của hắn thấy thật tội, nhưng là thôi mặc kệ. Mắt đảo nhìn quanh từ đường một chút, cũng như từ đường của Mộ gia nhà hắn ta mà thôi, tổ tiên các đời điều hội tụ tại một chỗ rất là trang nghiêm, cùng nhau hưởng khói, hưởng khí thức ăn dâng cúng.

Nhưng là, vì sao lại..

" Tô đệ!" Mộ Thiên nhìn mấy bức họa chân dung qua từng đời của Tô gia, thoáng sửng sốt, sau lại hỏi một câu thiếu đòn: " Vì sao, ngươi lại treo chân dung tự họa của ngươi ở đây a?" Mặc dù mỗi bức là một kiểu dáng trang phục và nét mặt riêng, khí thế riêng, nhưng vẫn là một gương mặt của Tô Kỷ Hằng mà ra đi?

" Ngươi im đi."

Mộ Thiên xoa xoa chiếc cằm, gật gật đầu, cẩn thận nhìn, mắt vẫn chiêm ngưỡng mấy chân dung treo trên các bài vị, dưới là làn khói nhang lượn lờ như đại ngộ, như đã được thông tuệ: Thì ra, cái gọi là mấy đời đều đơn truyền, là như thế này đi? Điều xài một cái chân dung rồi chép ra..

Nhưng là hắn vẫn cảm thán nói ra thành lời, đến mặt cũng nghiêm túc đòi đòn: " Mà cũng quá đáng, thế nào lại giống nhau đến cùng một mặt như vậy? Mà ngươi hiện tại.."

" Cẩn thận, phụ thân đại nhân của ta liền nghe được mà cho ngươi một trận." Tô Kỷ Hằng đặt bút xuống, đồng thời cũng từ từ đứng dậy, quỳ cả đêm, đầu gối liền vừa đau vừa tê, cánh tay cũng mỏi nhừ.

Hắn quay đầu định nói với Mộ Thiên, phải đi tính sổ Thái Hiên Cảnh thì đột nhiên có một lão ông tuổi tác. có lẽ đã ngoài tám mươi, râu tóc bạc phơ đi vào gọi.

" Tô Diệp!" Dứt lời, cụ ông đã nắm chặt hai tay của Tô Kỷ Hằng, sau lại nói: "` Phụ thân, muốn đi nhà xí!"

Mà bên ngoài đang có không ít gia nhân đi tìm ông.

"..." Tô Kỷ Hằng im lặng, sau đó mới lấy lại tinh thần: " Gia gia, con là nội tôn tử, đích tôn của người. Tô Kỷ Hằng!"

Mà Mộ Thiên thấy cảnh này liền không nhịn được cười, ai bảo..hắn đã nói mà, một mặt làm chi? Xem thật hỗn loạn, nếu mấy vị kia còn..

Mộ Thiên không dám nghĩ đến, tình cảnh sẽ hỗn loạn bao nhiêu nếu như sống hết?

Tô lão thái gia do tuổi tác cao, mà lại tâm trí có chút không ổn định, cũng không trách được!

" Hả?" Tô lão thái gia nheo nheo mắt nhìn, nhưng vẫn là nhằm: " Ngươi là Tô Địch?"

Tô Địch là cha của ông.

Nhưng sau lại bảo: " Ta mặc kệ, ngươi là Tô gì? Ta chính là, chính là muốn đi..đi nhà xí. Ngươi mau dẫn. Bằng không.."

Ông nói là làm.

Ngay lập tức, Tô Kỷ Hằng vội ngăn màn thoát y nửa người của ông: " Được! Được! Hằng nhi liền đưa người đi nhà xí.." Nhưng là, sau đó ông liền mắng hắn.

" Ngươi nói cái gì?" Tô lão thái gia quát lớn, lại hỏi: " Ta chính là muốn đi ăn sáng, thế mà ngươi muốn dẫn ta đến nhà xí?"

" Được! Là nội tôn sai. Người muốn đi đâu, ra khỏi đây trước, liền dẫn đi." Tô Kỷ Hằng đau đầu, ngay sau đó liền dìu ông nội của hắn đi.

Mộ Thiên vừa cười vừa nói: " Ta cáo từ đây, không cần tiễn đâu."

Mà lúc Mộ Thiên vừa đi ra khỏi phủ của Tô thái phó liền bất ngờ gặp Diệp Lương, nghe nói phải vào cung, mặc dù biết hoàng hậu trúng độc, nhưng là hắn ngàn vạn lần không muốn đi vào cung thêm lần nào, còn bảo, muốn thì bảo hoàng hậu đến gặp.

" Ta đi uống rượu. Ngươi mau.." Mộ Thiên quay đầu đi, nhưng lại bị người sau đánh cho hôn mê mà không kịp trở tay.

" Vẫn là cứ vậy đi." Diệp Lương nhìn tên nằm bất tỉnh, ra hiệu tay, liền có người đến mang Mộ Thiên đi.

- - -

Hoàng cung.

Lệ Khuynh đi ra khỏi cung Tây Nương của Miêu quý phi.

Miêu Chính Nghiêm đến gặp riêng Miêu quý phi nói chuyện một lúc rất lâu, nhưng chủ đề của họ thì lại không có gì xa, chính là bàn đến cái thân thể này.

Hai người ngồi với nhau một lúc, sau đó cùng nhau đến cung của thái hậu.

Một lũ có lòng dạ rắn rết!

Lệ Khuynh nghe được toàn bộ chuyện xấu xa mà họ đã và đang định làm, tính kế muốn hại nàng.

Vì là...Không biết chừng, chuyện khối thân thể này chết, kẻ ra tay giết nàng ta, bọn họ có khi là chủ mưu đứng sau cũng nên.

Thế là Lệ Khuynh liền tìm Lý nữ y, muốn quay lại tẩm cung, không đi nữa.

Nhưng cũng là thật đúng lúc.

Lý nữ y bị quân binh áp giải đến cung Phụng Nghi của nàng.

Chắc là hắn đã phát hiện rồi!

Nàng cũng không muốn đi, bèn đi ra.

" Tên thái giám kia, ngươi..Còn không mau tránh đường!" Một tên lính đi lên nhìn kẻ cản trở người thi hành công vụ.

Lý nữ y nhìn Lệ Khuynh, vui có, sợ hãi có: " Hoàng hậu!"

" Chuyện này, không liên quan đến nàng ta. Là do bổn cung mà ra. Hoàng hậu ta sẽ tự đi giải thích với hoàng thượng của các người thật rõ ràng." Lệ Khuynh thấy bọn lính vẫn ngẩn ra, liền quát: " Còn không mau buông nàng ta ra?"

Cũng khó trách, giọng nàng vẫn 'ái' thế mà? Dù muốn nói uy nghiêm một chút..e là rất kho đi. Bộ dạng còn..nhìn cỡ nào mà ra dáng hoàng hậu, lại càng thêm khó. Giống một tiểu thái giám thì đúng hơn!

Mấy tên quân binh nhìn nàng với nét mặt kì quái, nhưng rồi cũng nghe lệnh mà làm theo, buông Lý nữ y ra, cho nàng ta tự đi đến cung Phụng Nghi. Nhưng là bọn họ làm sao tin nổi, tiểu thái giám này, khi nào đã là hoàng hậu? Mà nghe Lý nữ y gọi thế, họ cũng làm sao không tin?

Bọn liền đi về cung Phụng Nghi, tiến thẳng đến chính điện, nơi mà tất cả thái giám lẫn cung nữ đều đang quỳ trước một người.

Khải Thụy ngồi ở chỗ cao nhất, đưa mắt nhìn người đang tiến vào, mà có chút không đúng, tên tiểu thái giám lại dám hiên ngang dẫn đầu, tay chắp ra sau, bộ dạng không chút sợ hãi nào khi bước vào gặp hắn.

Đôi mày kiếm hơi nhíu lại, định nói hay hỏi gì đó, nhưng chưa thốt thành lời, tiểu thái giám kia đang tiến đến đã lên tiếng trước rồi.

Lệ Khuynh nhìn vị nam tử trong bộ long bào uy nghiêm nở nụ cười, nói: " Hoàng thượng, đến thật sớm!"

Hầu như mọi người đều là vẻ mặt sửng sốt.

Minh công công liền lên tiếng: " Tên tiểu thái giám kia, ngươi thật to gan. Ngươi có biết.." Ông chưa dứt lời thì tên thái giám kia đã ném cho ông một ánh mắt không vui.

" Kẻ vô lễ và đáng chết đó, chính là ông. Nên.."

Lệ Khuynh còn chưa nói hết, thì nghe 'lão công' của nàng lên tiếng rồi.

" Người đâu? Mau đem kẻ dám giả mạo là hoàng hậu của trẫm ra chém!" Dứt lời, Khải Thụy nâng trà lên miệng hớp một ngụm, khóe miệng ẩn hiện nụ cười.

Qủa thật có hai tên lính đi vào, họ định phụng lệnh mà hành sự, nhưng lại thấy Lang Đình Nguyên nhìn họ lắc đầu, bèn không dám manh động.

Lệ Khuynh nghe bảo đem nàng đi chém, trên mặt còn không có chút nào, gọi là lo sợ, ngược lại còn bảo: " Tốt nhất là mau một chút. Đem đi chém đi!"

Minh công công lúc này mới sáng tỏ, kia, tên tiểu thái to gán lớn mật đó, là hoàng hậu a!

Không dừng lại đó, Lệ Khuynh nhếch miệng cười như không cười, cố ý thở dài rồi nói tiếp: " Hoàng thượng. Nếu như thiếp nghe ngài nói, thiếp đây giả mạo phi tần của ngài, dù chém, rồi dù có chết đi, cũng thật là đem oán hận mà không cam tâm siêu thoát." Miệng lúc này mới nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt đầy tình cảm, lại tiếp tục nói: " Nhưng, ngài lại bảo 'hoàng hậu của trẫm'..Dù có chết, thiếp cũng toại nguyện!"

Khải Thụy nâng mí mắt nhìn tiểu thái giám có gương mặt nhỏ bé, lại có màu da do nắng làm cho đen đi, mà nhìn đến đôi mắt phượng lại thấy sự cam lòng chết, dù chết cũng không hối tiếc của nàng, đáy mắt lại ẩn hiện vui buồn không rõ.

Đúng là giả dối!

Mà hắn thấy, bản thân nói chuyện cũng quá sơ suất đi, để 'tiểu thái giám mặt bị nắng ăn cháy đen' nhân cơ hội phản kích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play