Tiểu Nguyệt xuống xe ở góc phố, phấn khởi về nhà để thông báo tin vui, tôi cũng vui thay cho nó, cả nhà họ vậy là đã yên ổn trở lại. Tiểu nguyệt cũng chẳng có lý do gì để suốt ngày chạy đến chỗ của tôi nữa. Tôi và Tiểu Thuý trở về nhà trọ, Tứ Mao túm lấy chúng tôi không ngớt mồm hỏi han tình hình. Tiểu Thuý sung sướng tường thuật lại toàn bộ sự tình cho Tứ Mao nghe, bản thân câu chuyện đã khá nguy hiểm, thêm vào khả năng miệng lưỡi của Tiểu Thuý quá hoàn hảo nên tứ Mao đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Tôi nằm ườm trên giường, tuy có vài việc kỳ lạ nhưng dù sao cũng đã kết thúc được mọi thứ.

Tiểu Thuý vui vẻ bảo Tứ Mao: "anh Tứ mao, Lý Dương còn tặng cho tụi em r6a1t nhiều đồ đó."

Tứ Mao nghểnh cổ sang, Tiểu Thuý đưa ra cái túi đen, nó và Tứ Mao cùng kêu lên kinh ngạc.

Tôi đang nằm vội bật dậy hỏi: "Sao thế?"

Tiểu Thuý đem cái túi lại trước mặt tôi, bên trong là từng tập dầy tiền nhân dân tệ. Tôi cũng không nén nổi thốt lên thành tiếng. Hoá ra mấy ông lãnh đạo có nhiều cái sung sướng vậy sao? Chả trách ai cũng bằng mọi giá dốc sức leo cao. Một người có quyền lực có thể nhận được một cách dễ dàng số tiền bằng thu nhập bao nhiêu năm của người khác

Bình thường tôi ghét nhất những kẻ biếu và nhận hối lộ, nhưng lần này tôi không chửi vì tôi là người được biếu.

Tôi xếp tiền thành một đống trên giường, một đống rất lớn, tôi tiện tay đến thử, hình như mỗi tập là 10.000 tệ, như vậy là có khoảng hơn 20.000 tệ. Cả cuộc đời trương Tiểu Cường tôi có lẽ không bao giờ được nhìn số tiền lớn đến thế!

Ba đứa sung sướng xếp đống tiền lên giường, tôi bỗng thấy lo lắng. Lý Dương đưa tiền cho chúng tôi không phải là không có mục đích, bà ta muốn Trưởng phòng Lưu giúp bà ta thắng thầu được, nhưng chúng tôi có thể báo với bà ta rằng có một số chuyện ngoài dự tính, sau đó trả lại tiền cho bà ta, tuy Lý Dương sẽ tức điên lên nhưng bà ta không thể nói gì được. Dù gì vẫn là ở cái thành phố này, sau này bà ta còn rất nhiều cơ hội cần dùng đến Trưởng phòng Lưu, bà ta chắc sẽ không định rạch mặt Ngô Đại Thành và Ngô Tiểu Nguyệt ra, nhưng nếu muốn có số tiền này thì cách duy nhất là cầm tiền rồi biến mất. dù Lý Dương có xã hội đen đỡ đầu thì bà ta cũng khó mà tìm được chúng tôi, nhưng nếu chúng tôi bỏ đi, Lý Dương chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ mà Ngô Đại Thành và Ngô Tiểu Nguyệt thì vẫn ở thành phố này, họ sẽ rơi vào thảm kịch.

Tôi nói với Tiểu Thuý và Tứ Mao: "Số tiền này chúng ta không thể nào giữ được, nếu cầm chúng ta sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng của Ngô Đại Thành và Ngô Tiểu Nguyệt đấy!"

Tôi biết mình không phải là một người tốt nhưng không phải là tôi không có chút lương tâm nào.

Tôi, Tiểu thuý và Tứ Mao trầm ngâm ngồi nhìn đống tiền mà cả đời chưa từng được nhìn thấy.

Tứ Mao hạ giọng nói: "Tiểu cường, mình nghĩ cũng chẳng biết phải tiêu thế nào với số tiền nhiều thế."

Tiểu Thuý hét lên, lao lên giường, tôi nhẹ nhàng ngăn nó lại nói: "Tiểu Thuý, xin lỗi em anh biết số tiền này họ cho em, nhưng chúng ta thật sự không thể lấy."

Tiểu Thuý càng hét to: "Em không bảo em cần, em chỉ muốn đếm chúng thôi."

Đúng đấy, đúng đấy, không lấy tiền thì cũng đếm thử xem sao? Tôi và Tứ Mao cùng lao lên giường, tháo tung từng cọc tiền, sau đó ngồi đếm rành mạch trong niềm sung sướng, chúng tôi vừa cười vừa đếm to, nhẹ nhàng vuốt ve đống tiền sắp không thuộc về chúng tôi.

Tôi cứ thế đếm, bỗng cảm thấy có gì đó khang khác ở đây, không phải, những tờ tiền ở giữa sờ có cảm giác hơi khác. Tôi nhớ mỗi năm lúc nông nhàn, thị trấn chúng tôi thường mời những chuyên gia in tiền giả ở thị trấn Thất bình đến tập huấn cho chúng tôi về cách nhận biết tiền giả, làm vậy để ngăn chặn hành vi lấy tiền giả trả cho nhân công của mấy ông chủ thầu công trình trọn gói.

Tôi nhìn kỹ lại, đúng là có rất nhiều tiền giả.

Lý Dương đã có ý định đút lót chắc chắn sẽ không dùng tiền giả để đi đút lót, nhưng vậy kẻ nào đã đánh tráo chúng?

Nếu như trả lại đống tiền giả này cho Lý Dương không những không cứu được gia đình Tiểu Nguyệt mà còn làm Lý Dương càng thêm phẫn nộ.

Bây giờ cách duy nhất là quay trở về thị trấn Thất Bình, nơi có nhiều khả năng là nguồn gốc của đống tiền giả này nhất để điều tra gốc rễ câu chuyện.

Đầu tiên, tôi chỉ định ngấm ngầm một mình đi xem xét tình hình bên thị trấn Thất Bình, nhưng Tiểu Thuý và Tứ Mao lo tôi đi một mình nguy hiểm nên quyết định đi cùng tôi.

Chúng tôi hẹn nhau sáng sớm hôm sau lên đường, vì Tiểu Thuý không ở cùng chúng tôi nên chúng tôi phải ngồi đợi nó, không ngờ Tiểu Nguyệt lại đến trước.

Tiểu Nguyệt cầm một tập tiền dày đưa cho tôi nói: "Anh Tiểu Cường, bố em bảo em đem tiền thù lao đến trả các anh."

Mắt tôi sáng quắc lên, tuy tối hôm qua tôi được thử thách bằng một đống tiền lớn nhưng hôm nay nhìn thấy tiền tôi vẫn cứ trào lên một niềm rạo rực vui sướng từ đáy lòng.

Đồ ăn có ngon đến mấy ăn nhiều cũng sẽ ngấy, con gái có xinh đến mấy nhìn mãi cũng phát mệt, chỉ có tiền là thứ mà có nhiều đến mấy cũng không chán.

Tiểu Nguyệt cười tít mắt ghé đầu vào tai tôi thì thầm: "Anh Tiểu Cường, bây giờ em đã có của hồi môn, nếu anh... thì em..."

Của hồi môn thì tôi rất thích, nhưng vật phẩm đi kèm thì ăn không tiêu được.

Tiểu Nguyệt thấy chúng tôi chuẩn bị ra ngoài bèn hỏi han chúng tôi, tôi tóm tắt đầu đuôi mọi chuyện cho nó nghe, thật tình tôi không muốn Tiểu Nguyệt nhúng tay vào, chỉ một chuyện này thôi cũng đủ để nó và Ngô Đại Thành chuốc thêm rắc rối. Nói cho nó biết cũng là để nó biết đường mà chuẩn bị

Tiểu Nguyệt lấy làm kinh ngạc, vì mọi chuyện không như nó nghĩ, cứ tưởng lấy được tiền của mình về là xong, không ngờ mọi thứ bây giờ còn nguy hiểm va phức tạp hơn trước.

Tiểu Nguyệt nói: "Anh Tiểu Cường, cho em đi cùng các anh với, thêm một chân một tay cũng dễ bề xoay sở hơn."

Chúng tôi cũng chỉ là đi nghe ngóng xem tình hình tiền giả thế nào, nên chắc cũng không có gì nguy hiểm lắm, Tiểu Nguyệt có đi cùng chắc cũng không sao, đông người kể ra cũng thêm phần náo nhiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play