Tôi nghĩ quẩn quanh, sự xuất hiện của bà Lý đã làm
xáo trộn mọi kế hoạch của tôi. Kế tống tình Lý Dương của tôi có lẽ bây
giờ không còn hợp nữa rồi, cho dù tôi có may mắn thực hiện được kế hoạch thì bà ta hoàn toàn có thể cướp lại mấy bức ảnh đó bằng một con đường
phi chân chính khác, tôi bỗng thấy do dự quá. Tôi nghe thấy tiếng gọi từ phía sau của Tiểu Nguyệt: "Anh Tiểu Bảo! Anh Tiểu Bảo!"
Ngoái lại tôi thấy một gã thanh niên trẻ tuổi đang đi lại phía chúng tôi, xem ra cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi, thấy Tiểu Nguyệt gọi, hắn miễn
cưỡng đi đến chỗ chúng tôi.
Tiểu Nguyệt dịu dàng nhìn hắn, hắn lúng túng nhìn hai chúng tôi.
Tiểu Nguyệt giới thiệu hắn với tôi: "Anh Tiểu Cường, đây là anh Tiểu Bảo ở
công ty vật liệu xây dựng Tam Tân, là nhân viên mua vật liệu. Mỗi lần bố em làm ăn với công ty bên đó chỉ có làm với anh Tiểu Bảo là lấy được
tiền thôi."
Tiểu Bảo thở dài nói: "Tôi chỉ có thể cố gắng trả cho công ty các bạn những phần mà tôi phụ trách thôi, còn những khoản khác
tôi không thể giúp gì được. Mà thực ra những khoản tôi phụ trách tôi
cũng đã tốn không biết bao nhiêu nước bọt mới lấy được đấy, tôi chỉ là
một nhân viên thu mua quèn".
Tiểu Nguyệt nói: "Anh Tiểu Bảo, không phải là em nhờ anh đến đòi tiền giúp, em biết anh cũng đã cố gắng hết sức rồi."
Tiểu Bảo có vẻ yên tâm hơn nhưng xem ra vẫn lo lắng.
Tiểu Nguyệt lại giới thiệu tôi với anh ta: "Anh Tiểu Bảo, đây là anh Tiểu Cường".
Tiểu Nguyệt nhìn tôi trìu mến làm Tiểu Bảo bỗng ngạc nhiên hỏi nó: "Lẽ nào Tiểu Cường là ..."
Tiểu Nguyệt lập tức cúi đầu ngượng ngùng, dáng vẻ như thể "thế là bị anh
đoán ra rồi", tôi vội vàng định thanh minh quan hệ giữa chúng tôi thì bộ mặt Tiểu Bảo như được giải tỏa, bộ dạng bất an lúng túng khi nãy biến
mất. Xem ra trước kia Tiểu Nguyệt cũng đeo bám anh ta, anh ta cố gắng
hết sức để trả tiền không hoàn toàn vì lương tâm mà rất có khả năng là
để giải phóng khỏi sự đeo bám của Tiểu Nguyệt. Tôi tự khinh bỉ tư tưởng
tà ác của mình.
Nếu Tiểu Nguyệt không đeo bám tôi thì tinh thần
nhiệt thành theo đuổi tình yêu của nó thật đáng được khen ngợi tặng
thưởng, hành động đầu tiên giăng lưới khắp nơi, sau thấy người đẹp trai
thì đeo bám của nó là rất tích cực.
Khương Thái Công
dùng móc câu thẳng để câu cá, cá tất nhiên không bao giờ mắc câu, nhưng
nhiều lần dùng móc cong thế nào chẳng có ngày một con cá không gặp may
bị xuyên trúng.
Dù sao Tiểu Bảo cũng là nhân viên công
ty Tam Tân, ít nhiều chúng tôi cũng có thể nghe ngóng chút tình hình của Lý Dương từ anh ta. Cách này có thể coi là phương pháp đòi tiền bằng
cách bới lông tìm vết. Chúng tôi kéo Tiểu Bảo ra uống trà ở một quán trà gần công ty, tất nhiên Tiểu Nguyệt thanh toán, các chi phí trong hoạt
động là do nó đảm nhiệm. Tôi chuyển dần chủ đề vào Lý Dương, Tiểu Bảo từ đầu chí cuối rất cẩn thận khi bàn luận đến bà chủ của mình. Tôi bắt đầu chuyển tiếp chủ đề, tôi kể cho anh ta nghe những ông chủ doanh nghiệp
lớn ở quê tôi chèn ép chúng tôi thế nào. Anh ta càng nghe càng bị cuốn
hút, lại ngó quanh không thấy có người nào vả lại cũng không nên so đo
mãi. Thế là anh ta bắt đầu kể cho chúng tôi nghe Lý Dương chèn ép các
công nhân thấp cổ bé họng như anh ta ra sao. Tôi ngồi bên lúc lúc lại đổ thêm dầu vào lửa, anh ta càng lúc càng bức xúc, có lúc còn lôi mấy câu
bậy bạ ra chửi Lý Dương. Tôi hết sức để tâm nghe mọi nội dung anh ta kể
nhưng dường như chẳng thu hoạch được gì, khắp thiên hạ này đức tính của
các ông bà chủ có gì khác nhau, có chăng là lúc ngọt nhạt kêu gọi công
nhân làm thêm giờ, tuy vậy những thứ này chẳng liên quan gì đến việc đòi nợ của chúng tôi.
Tôi bỗng nghe thấy Tiểu Bảo nói: "Hôm nay bà
chủ đi thăm Trưởng phòng Lưu của Ủy ban Nhân dân Thành phố nên chúng tôi mới được tan ca đúng giờ."
Tôi hỏi anh ta: "Sao sếp Lý lại phải đi thăm vị Chủ tịch kia thế?"
Anh ta trả lời tôi: "Ủy ban mở thầu dự án cải tạo kiến trúc thành phố, một
hạng mục rất lớn. Nếu lấy thực lực công ty chúng tôi thì khó mà làm
được, vì vậy họ muốn trúng thầu bằng con đường khác. Nhưng nghe nói ông
Trưởng phòng Lưu này kiên định lắm, bà chủ dạo này đang lo lắng vì không tạo được mối quan hệ với ông ta."
Anh ta cười nhỏ nói tiếp với
tôi: "Thật ra nếu bà chủ không kiếm được mối làm ăn là một việc đáng
mừng, ít nhất chúng tôi cũng không phải bận túi bụi lên."
Trong đầu tôi chợt xuất hiện một ý tưởng, bà Lý Dương đang rất muốn kết thân
với ông Lưu, vậy chúng tôi sẽ giả mạo làm người nhà ông ta, lại vừa hay
Tiểu Nguyệt rất biết về người nhà ông Trưởng phòng. Nếu chúng tôi lừa Lý Dương là thông qua Tiểu Nguyệt có thể nối kết với ông Trưởng phòng thì
việc đòi tiền bà ta sẽ không là việc khó."
Nhưng tôi cần có nội gián bên trong giúp đỡ, không thể lần nào cũng rình mò ở cửa đợi Lý Dương xuất hiện được. Tôi mạnh dạn hỏi Tiểu Bảo xem có đồng ý giúp
chúng tôi cung cấp thông tin về hành tung của Lý Dương không. Anh ta
không ngần ngừ gì từ chối ngay. Kể cũng phải, nếu là tôi tôi cũng chẳng
hơi đâu lo việc thiên hạ như thế.
Cả một nỗi lo buồn bao phủ bộ mặt tôi, tôi ngẩng đầu lên nhưng chỉ thấy một sự bi thương không ai giúp đỡ.
Tiểu Bảo nhìn tôi thông cảm nói: "Tiểu Cường, tuy tôi không thể giúp cậu
nhưng tôi hy vọng cậu sẽ kiên trì, cái gì cũng có thể xoay chuyển
được."
Tôi nhìn Tiểu Bảo nói: "Anh Tiểu Bảo, thật ra vừa gặp anh
em đã có một cảm giác rất gần gũi, anh rất giống một người bạn trong thị trấn của em, em và cậu ấy tuy hai mà như một!"
Tiểu Bảo lộ ra
một nụ cười khó hiểu, dù gì anh ta cũng là một nhân viên kinh doanh, cái kiểu bắt thân với anh ta như tôi vừa rồi anh ta gặp nhiều, xem bộ dạng
anh ta chẳng động lòng gì.
"Nhưng, nhưng ..." Tôi đau khổ nói
không nên lời, tình tò mò trong Tiểu Bảo trỗi dậy, cái người trông giống anh ta rốt cuộc làm sao?
Tiểu Bảo hỏi tôi: "Anh ta thế nào rồi?"
Giọng tôi đầy đau đớn: "Một lần anh ấy vì nói xấu ông chủ sau lưng, kết quả
là bị một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ tâu với ông chủ nên bị ông chủ đuổi
việc rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT