Tôi không còn đi học nữa và bắt
đầu lang thang khắp thị trấn, tuy vậy tôi không phải là kẻ vô công rồi
nghề, dù thế nào chăng nữa, tôi cũng có 9 năm cộng mấy ngày ngồi trên
ghế nhà trường, cũng là phần tử tri thức, những người không biết chữ
thường đến nhờ tôi viết thư mà toàn viết không công, chỉ có chú Ba là
tốt bụng, mỗi lần nhờ tôi xong đều cho tôi mấy thứ đồ rất hay. Chú ấy
cần viết rất nhiều thư, mỗi bức đều cực ngắn, đại loại thế này: "Ông chủ Lý, nếu trong 3 ngày mà ông không đem 30 ngàn tới thì con ông sẽ mất
mạng." Hoặc là: "Cô Mai, 10 ngàn mua lại bức ảnh đó là rất rẻ, nếu tôi
bán nó cho giới báo chí thì chắc tôi còn kiếm được hơn đấy."
Chú
Sáu cũng hay nhờ tôi viết thư, nhơng chú toàn mang đến 1 quyển sổ hát,
bên trong dán đầy những lời bài hát cắt trên báo, chú ấy cắt từ đống báo phế liệu cô Ba mua về, cô Ba mỗi lần xót của đều nói với chú: "Một chữ
bẻ đôi không biết, cắt mấy thứ ấy làm gì cơ chứ!"
Chú Sáu mang
quyển vở đến bảo tôi đọc, nghe đến câu nào tâm đắc, chú lại nói với tôi: "Chính câu này đấy, hay lắm, chép lại cho chú", thế là tôi lại chép ra: "Nếu có kiếp sau, chúng ta dù chết cũng sẽ luôn ở bên nhau." Chú Sáu
đem máy tờ giấy này của tôi cho một giáo viên trường dân lập tên là Thúy Hoa.
Năm tôi 19 tuổi thì họ kết hôn, không phải hoàn toàn do
công của mấy tờ giấy tôi viết mà nghe nói chú Sáu và thím Hoa vào một
đêm thanh vắng đã làm cái chuyện "ăn cơm trước kẻng". Một lần nữa chân
lý làm thật hơn nói suống đã được chứng minh rõ ràng.
Có lúc tôi cũng mắc phải sai lầm, năm ấy tôi viết cho chính mình một bức
thư tình vào một đêm trăng không sao, rồi đem thả vào cửa sổ nàng Tú nhà cô Tư, mãi chẳng thấy nàng hồi âm, gặp tôi vẫn như không có chuyện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT