Bạn thân hồi đại học muốn kết hôn, tuy rằng sau khi tốt nghiệp đại học mỗi người mỗi ngả, liên lạc càng lúc càng ít, cảm tình cũng càng lúc càng mờ nhạt, nhưng đụng tới chuyện kết hôn đại sự này , hơn nữa đối phương cũng đến tận nhà gửi thiệp mời, không tham gia có vẻ không phải đạo lắm.

Cho nên Trử Nhĩ Nhĩ đi, sau đó cô gặp lại rất nhiều bạn học hồi xưa, còn nghe được một đống chuyện bát quái của các nhân vật đã từng nổi tiếng trong trường .

Bạn học cũ tụ hợp lại với nhau , trừ bỏ tán gẫu chuyện công việc và cuộc sống của nhau ra, thường nói đến nhất là những nhân vật hồi trước cùng quan tâm giờ ra sao, những việc hồi trước cùng bàn tán giờ đã phát triển như thế nào ,vân vân and vân vân …

Bạn học của Trử Nhĩ Nhĩ tự nhiên cũng không ngoại lệ, một đống người ở trên bàn tiệc người này một lời người kia một miệng , ghé tai nhau thì thầm bàn tán đến chuyện kết giao năm đó của hoa khôi học đường ,cùng với những chuyện sau này bọn họ như thế nào .

Người thì nghe nói bọn họ dạo trước đã chia tay nhau

Người thì la lên bảo không thể nào , nghe đồn năm ngoái bọ họ còn chuẩn bị kết hôn

Có người thì hỏi có ai biết chuyện gì đã xảy ra, dù sao hai người bọn họ cũng chạy marathon tình yêu được 10 năm rồi , làm sao có thể chia tay? Là ai phản bội ai?

“Nhất định là nam sinh bắt cá hai tay.” Các bạn học nữ nhất trí với nhau.

“Uy, các ngươi như thế nào không nói là nữ sinh có mới nới cũ đi ?” Các bạn học nam kháng nghị .

“Nam nhân ba mươi tuổi là thời điểm mị lực tăng cao , nữ nhân ba mươi tuổi cũng là thời điểm xuống dốc của cuộc đời. Ta hỏi các ngươi, một em gái mĩ miều tuổi 20 và một người con gái tuổi 30 mà các ngươi đã nhìn đến 10 năm cùng đi ngang qua ,các người sẽ ngó người nào ,đừng che đậy lương tâm của các ngươi trước khi trả lời.”

Một đám bạn học nam chỉ biết sờ sờ cái mũi không nói gì chống đỡ, mặc không ra tiếng.

“Thân thể thanh xuân chính là lực hấp dẫn chí mạng đối với nam nhân , nữ nhân nào không trải qua thời thanh xuân chứ ? Nam nhân cũng không bao giờ suy nghĩ qua , nữ nhân bên cạnh hắn cũng có thời kì thanh xuân chứ ,cũng không tiếc rẻ mà hiến cho hắn ,nhưng kết quả thì sao ?hắn không những không cảm động ngược lại còn có mới nới cũ ,thật sự là đáng chết mà” Một bạn học nữ nói một cách căm phẫn.

“Cũng không phải nam nhân nào đều như vậy. Ta cũng rất chuyên tình nha, cùng bạn gái kết giao năm năm, thủy chung như nhất.” Có bạn hoc nam vì chính mình phát ra tiếng cãi lại.

“Người ta kết giao mười năm còn phải chia tay? Năm năm như ngươi cũng dám lấy ra nói?” một bạn học nữ hừ một tiếng nói.

Nam đồng học lại lần nữa trầm mặc lên, cảm giác càng nói nhiều càng sai nhiều.

“Suy nghĩ một chút, đối nữ nhân mà nói quả nhiên vẫn là kết hôn có vẻ có bảo đảm hơn. Tuy rằng hiện tại tỷ lệ ly hôn vẫn cao ngất , nhưng mà ít nhất đã từng danh chính ngôn thuận được yêu qua , cho dù tên phụ bạc kia cuối cùng cũng trở thành của người khác, nhưng chí ít cũng là hàng second-hand mà người vợ trước từng sử dụng nha”

Các bạn học nam có vẻ thông minh ra , không ai dám lên tiếng phản đối nữa, miễn cho trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Các bạn học nữ cũng không để ý đến họ nữa, tự hàn quyên với nhau .

“Ta cứ tưởng đây chỉ là lời thoại của bọn nam sinh” một bạn học nữ nói

“Ai nói nữ nhân không thể nói như vậy? Hiện đại nữ nhân trừ bỏ khí lực ra, các khác có thể thua bọn nam nhân sao? Nam nhân bọn họ không muốn làm rõ tình trạng này ,nhưng nữ nhân chúng ta cũng không thể tự hạ thấp giá trị bản thân được”

“Nói hay lắm.” các bạn học nữ đều gật đầu phụ họa.

“Ngươi thấy đúng không , Nhĩ Nhĩ?”

Không nghĩ tới trong nháy mắt, chủ đề bàn tán đột nhiên chuyển đến chính mình , Trử Nhĩ Nhĩ ngây người ngẩn ngơ, chớp chớp đôi mắt , còn không kịp mở miệng trả lời thì một câu hỏi mới lại bay đến ,câu hỏi này làm cho đầu óc cô quây cuồng ,suýt tí nữa đầu rơi máu chảy .

“Đúng rồi, khi nào thì đổi lại uống rượu mừng của ngươi đây ?” một bạn học nữ hỏi,“Hẳn là sắp rồi?”

Sắp ư?

Trử Nhĩ Nhĩ về nhà suy nghĩ nửa ngày, vẫn là nghĩ không ra bạn học của cô lấy đâu ra được cái kết luận như thế này đây .

Rõ ràng một phút đồng hồ trước, đoàn người đều đang sôi nổi thảo luận cuộc tình kết giao đã mười năm cũng chưa kết hôn, rồi cuối cùng lấy chia tay làm kết cục của hoa khôi giảng đường , như thế nào đề tài vừa chuyển qua , lại chuyển đến trên người cô, mà còn có thể đưa ra cái kết luận là sắp có thể uống rượu mừng của cô cơ chứ ? Thật sự là làm người ta tưởng tưởng không nổi mà.

Cô lắc lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ khó hiểu đó ra khỏi đầu , ngẩng lên nhìn đồng hồ treo trên tường .

Đã gần đến mười giờ , anh như thế nào còn không trở về đâu? Cô nhíu mày đoán. Anh sẽ không lại bị khách hàng cố kéo đi nhậu tiếp đây chứ? Cô có nên gọi điện thoại cho anh xem có cần cứu viện không đây ?”

Mới nghĩ như vậy, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng “khách”, cánh cửa đã bị người bạn trai kiêm sếp luôn bận rộn của cô đẩy ra , Lôi Cánh từ từ bước vào nhà .

Bộ dáng của anh nhìn như đã uống chút rượu, quần áo bởi vì mặc một ngày mà có chút nhăn nhíu, tóc cũng không còn thành hình ,trên mặt còn mang chút mệt mỏi , cho dù là như thế nhưng vẫn không làm giảm đi tí nào mị lực đàn ông của anh, vẫn suất đến tê người .

Trử Nhĩ Nhĩ không biết chính mình làm sao có thể vĩnh viễn đều cảm thấy anh suất, cảm thấy xem không ngấy tí nào, mỗi lần nhìn anh đều có cảm giác lại càng thương anh một chút. Cho dù anh cái gì cũng không có làm, cũng chỉ là xuất hiện ở trước mắt cô. Trọng điểm là, bọn họ đều đã ở cùng một chỗ hơn sáu năm, vì sao lực hấp dẫn của anh đối với cô lại vẫn là có tăng chứ không giảm đâu? Loại cảm giác này như rơi vào động không đáy, có đôi khi ngẫm lại thật đúng là đáng sợ, nhất là sau khi trải qua sự chấn động trên buổi hỉ yến hôm nay .

Mị lực của nam nhân tuổi 30 đúng thời gian chín mùi , nhưng nữ nhân 30 lại chính là sự xuống dốc của tuổi xuân .

Thân thể thanh xuân đối nam nhân mà nói là lực hấp dẫn trí mạng.

Kết giao mười năm còn không phải vẫn là chia tay?

Đây có phải cũng là tương lai và kết cục của mối tình của bọn họ hay không ? cô bất giác nghĩ đến .

“Làm chi nhìn anh như vậy? Phát hiện lại một lần nữa yêu anh hơn nữa sao?”

Anh đi đến bên cô, cúi đầu ở môi cô hôn môi một chút, sau đó hỏi cô:

“Hôm nay tiệc cưới vui không? Có hay không nhìn thấy rất nhiều bạn học, giống như một buổi họp mặt bạn cũ không?”

“Ân” Cô phản ứng trì độn đáp nhẹ một tiếng, ánh mắt không tự chủ được ngẩn ngơ nhìn vào điểm nào đó trên quần áo anh.

“Như thế nào ngơ ngác ?” Anh vỗ vỗ mặt của cô.

“Trên quần áo của anh có son môi.” Cô đưa tay ra sờ sờ vào vết son đỏ chói mắt trên cổ áo của anh.

“Ở đâu?”

Anh lập tức cúi đầu xem, sau đó nhíu nhíu lông mày.“Nhất định là không cẩn thận dính vào. Khách hàng hôm nay là người thích mùi son phấn , lúc ăn cơm còn cố tình mời hai vị tiểu thư ngồi bồi rượu .

“Trẻ lắm sao?” Cô giống như tùy ý hỏi.

“Đại khái khoảng hai mươi tuổi, anh không có hỏi.”

Anh nhún vai nói, sau đó xoay xoay cổ và nói: “Mệt mỏi quá, anh đi tắm rửa trước.”

Nói xong, anh xoay người hướng phòng mà đi , nhưng đi không đến vài bước sau đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, lấy vẻ mặt ái muội biểu tình hướng cô nhíu mày hỏi:“Có muốn đi chung không ?”

“Không cần.” Biểu tình của cô có điểm thẹn thùng.

“Làm chi? Thẹn thùng nha?” Anh trêu cô, tổng cảm thấy đã ở cùng một chỗ lâu như vậy, cô còn có thể thẹn thùng, thật sự đáng yêu.

“Em là nhìn thấy bộ dáng anh hôm nay rất mệt” Cô yêu kiều liếc anh một cái.

“Nói như thế này là muốn sỉ nhục hay khiêu khích đây?” Anh nhíu mày nói, vẻ mặt mang vẻ hiếu thắng.

“Cũng không phải, là anh suy nghĩ nhiều quá.” Cô tức giận nói. Nam nhân này!

“Đến đây.”

Anh bỗng nhiên hướng cô đưa tay ra nói: “Anh tiếp nhận khiêu chiến.”

Cô bật cười lắc đầu.

“Em tự qua đây hay là anh đi đến đó?”

Anh cho cô lựa chọn, thấy cô vẫn ngồi trên sô pha, một chút ý muốn đứng dậy đều không có, anh nhíu mày đầu, đi đến chỗ cô.

“Đừng náo loạn, anh hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi–”

Vừa thấy anh đi hướng về phía cô, Trử Nhĩ Nhĩ lập tức vừa cười vừa nói muốn kêu anh đừng đùa nữa, sao biết câu còn chưa nói hết, anh đã đi đến trước mặt cô, sau đó một tay kéo cô ra khỏi sofa, lại xoay người một cái dùng sức liền đem cô ôm ngang lấy.

“Uy, đừng náo loạn nữa” Cô vừa cười vừa nói, một bên vội vàng vòng ôm lấy anh, để tránh chính mình rơi xuống.

“Chúng ta cùng chờ xem, một lát nữa xem ai là người kêu mệt” Anh khẽ cắn lỗ tai của cô mà nói.

“Uy, đừng náo loạn, Lôi Cánh, nhanh chút để em xuống.” Cô vừa cười lại bảo, tay vỗ vỗ vào bờ vai của anh, nhưng anh hoàn toàn bất vi sở động, tự ôm cô bước vào phòng tắm, đem cô đặt ngồi ở bên cạnh bồn tắm lớn.

Hai chân cô vừa rơi xuống đất, lập tức chuẩn bị chuồn , sao biết cánh tay anh duỗi ra một cái, đem cô áp ngồi trở lại bên cạnh bồn tắm. Giây tiếp theo, nước lạnh trong vòi hoa sen nháy mắt chảy ra .

“Lạnh quá!” Cô thét chói tai.

“Trong chốc lát em sẽ nóng chịu không nổi, anh cam đoan.”

Anh đem vòi hoa sen chuyển hướng, sau đó một bên cởi bỏ quần áo trên người cô, một bên hôn lên gáy của cô mà nói

“Anh thật sự là điên rồi.” Cô nhịn không được cười vừa tránh nụ hôn của anh vừa nói

“Nếu ngày đó thật sự đến , thì chắc chắn là do em làm cho anh bị điên .”

Anh có chút không kiên nhẫn cắn răng nói, dùng sức kéo quần áo trên người cô, cái nút áo chưa kịp cởi đã bị bứt rơi xuống sàn nhà.

Anh coi như không nghe thấy, môi theo quần áo rộng mở cùng bong ra từng màng xuống, hôn lên da thịt mềm nhẵn non mịn của cô, vừa cắn vừa liếm trêu chọc mỗi bộ phận nhạy cảm trên da thịt cô.

Nước từ vòi sen chảy ra càng lúc càng nóng, nhiệt khí bốc hơi, anh cũng ở trên người của hai người châm dục hỏa cũng càng lúc càng nóng cháy, tình dục sôi trào……

Sau đó, giữa hai người chỉ còn thở dốc cùng run rẩy.

“Thế nào, thích biểu hiện vừa rồi của anh không?” Qua một hồi lâu, anh hơi hơi ngẩng đầu lên, thỏa mãn trên mặt có tà khí cười.

Cô hướng anh liếc mắt một cái, cự tuyệt trả lời.

“Thích không?” Anh cố ý muốn nghe cô nói, thấy cô ngậm chặt miệng, một bộ dáng liều chết cũng không khuất phục, lúm đồng tiền trên mặt anh chợt lóe lên một cái, lại thúc một cái mãnh liệt vào bên trong cô, làm cô nhịn không được rên rỉ một tiếng.

“A!”

Anh đắc ý nhếch miệng cười, lại hỏi cô: “Thích không?”

“Anh thật sự rất đáng ghét.” Cô kiều mắt trừng anh nói, bộ dáng gợi cảm quyến rũ lại mê người.

“wrong answer.” Anh hôn môi cô, cảm giác chính mình thế nhưng lại cứng lên, thật sự là bất khả tư nghị.

“Vì sao anh cuối cùng vẫn cảm thấy không đủ đâu? Em chắc chắn là vụng trộm hạ cổ anh?”

Anh hôn môi cô nói, vừa hôn lại lần nữa chuyển động trong người cô, mặc dù không kịch liệt giống như lúc nãy, nhưng càng sâu nhập, làm cô không tự chủ được phát ra một tiếng lại một tiếng rên rỉ vui thích, thẳng đến khi hai người đều lại đến cao điểm, toàn thân vô lực ngồi bệt xuống sàn gạch men sứ mới thôi.

Đợi khi khôi phục chút khí lực, anh vẫn đang hư nhuyễn vô lực đem cô ôm vào bồn tắm lớn , cùng nhau tắm trong bồn uyên ương, sau mới cùng tiến lên giường ngủ.

Anh đem cô ôm vào trong lòng, mà cô sớm thành thói quen gối lên cánh tay anh, quen hít vào bầu không khí có hơi thở của anh mà ngủ.

Đêm đã khuya, những người yêu nhau ngủ bên nhau trong không khí thỏa mãn và hạnh phúc .

Trợ lí thư kí mới đến là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp trẻ trung, làn da trắng nõn, tóc dài phiêu dật, dáng người tinh tế, một bộ dạng là sở sở động lòng người, cho người ta một cảm giác trìu mến, cũng khó trách chỉ trong nửa ngày đã liền oanh động toàn bộ công ty, làm cho nhân viên nam trong công ty không ngừng đi qua đi lại trên hành lang mà thám thính .

Hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học mà thôi, thật là quá trẻ tuổi.

Nghĩ lại năm nào lúc cô mới bước vào công ty cũng chỉ hai mươi bốn tuổi mà thôi ,làm sao nháy mắt một cái đã ba mươi mốt? Thật là thời gian làm con người già đi a .

“Trử tỉ.”

Thanh âm ôn nhu mềm mại, ngay cả nữ nhân nghe xong đều có cảm giác tê dại, huống chi là nam nhân?

“Làm sao vậy?” Trử Nhĩ Nhĩ quay đầu hỏi người đẹp mới tới , người ngồi phía sau nàng .

“Chỗ này em không biết làm sai ở đâu, chị có thể giúp em xem một chút được không? Thực xin lỗi, cám ơn.” Lâm Ánh Nhu nhìn thấy cô liền ngóng nhìn nói.

“Chị xem xem.”

Trử Nhĩ Nhĩ vô phương từ chối lại lời nói đó mà đứng dậy đi đến kế bên cô ,cúi đầu xuống nhìn vào đống dữ liệu đã được xử lí một nữa trên màn hình máy tính

Cô rê rê chuột, ấn vài phím trên bàn phím , rất nhanh đã tìm ra mấu chốt của vấn đề.

“chỗ này,”

Cô nói “Công thức ở chỗ này đánh sai rồi . Em thử lại xem , có vấn đề hỏi lại chị.”

“Hảo, cám ơn Trử tỉ.”

Bộ dạng mĩ, thanh âm ôn nhu, lại có lễ phép. Xem ra, nam nhân độc thân trong công ty đại khái tất cả đều muốn điên rồi.

Trử Nhĩ Nhĩ nhếch môi mỉm cười trở lại chỗ ngồi. Suy nghĩ lại đột nhiên nhớ đến lời nói của những bạn học trong buổi tiệc cưới hôm đó .

Một em gái mĩ miều tuổi 20 và một người con gái tuổi 30 mà các người đã nhìn đến 10 năm ……

Cô ngăn không được ngây người ngẩn ngơ, sau đó bật cười lắc lắc đầu, tự nói với mình không nên suy nghĩ bậy bạ.

Lôi Cánh không phải nam nhân đứng núi này trông núi nọ, huống hồ em gái mới tới mới chỉ hai mươi hai tuổi mà thôi, ước chừng nhỏ hơn Lôi Cánh một giáp còn cộng thêm một tuổi, anh hẳn là không đến mức sẽ đối với một cái tiểu nữ sinh cảm thấy hứng thú đi.

Cô a, thật là rất nhàn rỗi mới có thể miên man suy nghĩ như thế, thật chịu không nổi chính mình.

Hít sâu một hơi lại chậm rãi thở ra, cô chuyên tâm nhập vào công việc, không muốn tự tìm phiền não.

Không biết qua bao lâu, tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân trên hành lang từ xa truyền đến ngày càng gần, tổng tài đại nhân xuất ngoại công tác đã trở về, cùng đi còn có phó tổng tài Kha Kiến An.

Hai người vừa đàm luận công sự vừa hướng bên này đi đến, lúc vừa đi ngang đến trước mặt nàng, Kha phó tổng đối với nàng gật đầu một cái, còn tổng tài đại nhân kiêm bạn trai sống chung thân yêu của nàng ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không có. Thật là….Tập làm quen thôi .

“Chuyện này giao cho cậu.” Lôi Cánh đối phó tổng tài nói.

“Tôi đã biết.” Kha Kiến An thận trọng gật đầu nói.

“Còn về vấn đề kia… –” Tiếng nói của Lôi Cánh đột nhiên dừng lại, cước bộ cũng trong nháy mắt ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về Lâm Ánh Nhu gương mặt mới của phòng thư kí .

Chú ý tới ánh mắt anh, Trử Nhĩ Nhĩ đang định mở miệng hướng anh giới thiệu đây là vị trợ lý thư ký mới tới, không ngờ anh lại mở miệng trước.

“Em đã đến rồi.”

Anh nói với Lâm Ánh Nhu , trên mặt mang theo nét cười.

“Các người quen nhau ư?” Trử Nhĩ Nhĩ trừng mắt nhìn, không tự chủ được bật thốt lên .

“Đúng” Lôi Cánh gật đầu trả lời, lại không giải thích gì nhiều, chính là hướng Lâm Ánh Nhu nói: “Đợi tôi và phó tổng bàn việc xong , em đến văn phòng của tôi một lát.”

“Vâng.” Lâm Ánh Nhu gật gật đầu, ôn nhu trả lời.

Hai nam nhân tiếp tục vừa đi vừa nói, chỉ lát sau biến mất sau cánh cửa phòng tổng tài ,tiếng đóng cửa vang lên “Cạch” một tiếng.

“Em quen biết tổng tài sao?”

Trử Nhĩ Nhĩ hoàn toàn không thể khống chế sự hiếu kì của chính mình , quay đầu hỏi Lâm Ánh Nhu.

“Vâng.”

Cô vẫn như trước ôn nhu trả lời nhưng lại không có phần giải thích tiếp theo.

“Hai người là quen biết như thế nào ?” Trử Nhĩ Nhĩ đành phải tiếp tục hỏi.

Lâm Ánh Nhu do dự, không có câu trả lời.

“Không thể nói sao?”

Cô hỏi lại, nghi hoặc trong lòng càng thêm bành trướng lớn lên .

“Trưởng bối giới thiệu.”

Lâm Ánh Nhu uyển chuyển nói.

Đáp án này làm cho Trử Nhĩ Nhĩ sửng sốt sửng sốt.

“Trưởng bối giới thiệu ? Sẽ không phải là giới thiệu xem mắt đấy chứ?” Cô đùa đùa nói .

“Không phải.”

Trử Nhĩ Nhĩ sau khi nghe được câu trả lời mới an tâm nhẹ nhõm thở ra một hơi, thế này mới phát hiện chính mình vừa rồi như thế nào lại theo bản năng khẩn trương đến ngừng hô hấp rồi. Cô rốt cuộc đang nghi thần nghi quỷ cái gì nha? Thật sự là mau chịu không nổi chính mình !

Nhưng là cô vẫn là không có biện pháp ngừng chính mình không quan tâm đến.

“Nếu không phải như thế thì chuyện gì đã xảy ra?” Cô tò mò hỏi lại.

“Kỳ thật……” Lâm Ánh Nhu muốn nói lại thôi do dự một hồi lâu , sau đó mới cúi đầu nhỏ giọng nói:“Kỳ thực cái công việc này kiếm được không phải dựa vào thực lực của em”

Trử Nhĩ Nhĩ trừng mắt nhìn, sửng sốt trong chốc lát mới bừng tỉnh hiểu được ý tứ của cô

“Em là nói tổng tài giúp em đi cửa sau?” Cô cảm thấy bất khả tư nghị.

Lâm Ánh Nhu nhất thời lộ ra biểu tình xấu hổ cùng bối rối, tựa đầu cúi càng thấp.

“Ai, em không cần cảm thấy xấu hổ, dù sao đặc quyền loại này này nọ cũng không phải mỗi người đều có thể có, nếu đã có được , không tận dụng cơ hội mới là ngốc”

Trử Nhĩ Nhĩ nói với cô “Điều chị quan tâm chính là biểu hiện sau này của em, hy vọng em có thể thật sự tận tâm trong công việc, đừng để bị rớt lại phía sau ,lãng phí đí một cơ hội người khác khó mà có được.”

“Em sẽ cố gắng làm việc.”

Lâm Ánh Nhu lập tức gật đầu như thề với chình mình, thanh âm vẫn là ôn nhu mềm.

Trử Nhĩ Nhĩ hoài nghi Lôi Cánh tám phần cũng là đã bị bộ dáng của nàng sở sở động lòng , cô thấy cũng do bộ dáng mê hoặc, mới chịu đáp ứng giúp nàng đi cửa sau đi? Bằng không, với cá tính công tư phân minh như anh lại như thế nào đáp ứng trưởng bối làm loại sự tình này?

Nhưng mà anh, như thế nào chưa bào giờ đề cập chuyện này với cô chứ.

Là quên mất ? Hay là cảm thấy nó không đáng để nhắc tới?

Nếu là chuyện không đáng nhắc đến, thì câu nói mang theo nụ cười lúc nãy của anh “Em đã đến rồi” liền có vẻ quá thân thiện. Bởi vì với cá tính của anh, chuyện không đáng nhắc đến, anh nhiều nhất chỉ biết nghiêm túc gật cái đầu xong việc, chứ không phản ứng như thế này .

Không hiểu, trong lòng có loại cảm giác bất an đang lan tràn.

Nhưng có thể hay không là do cô suy nghĩ nhiều quá? Đều do những lời bát quái của đám bạn học hôm hỉ yến, mới hại cô chịu ảnh hưởng, tạo nên di chứng hồ tư loạn tưởng như thế này, thật sự là đáng giận!

Nhưng mà ,viễn cảnh anh cười với cô thư kí đó vẫn cứ lẫn đâu đây trong đầu của cô, làm cho cô thực sự khó quên đi , anh không phải là loại nam nhân dễ dàng cười với phụ nữ.

Cho nên……

Thật là cô suy nghĩ quá nhiều sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play