Cả người Duy Duy hưng phấn tột độ, đạp ga tăng tốc chiếc Porsche đến sắp nổ tung cả đồng hồ, chỉ mong có thể chạy nhanh đến bên cạnh Thỏ Thỏ.

Lộ trình hai mươi phút, vậy mà cô chỉ mất mười phút để tới nơi. Sau đó cô tốn thêm mười lăm phút nữa, tìm một nhà vệ sinh công cộng mặc bộ đồng phục vào, rồi nhìn gương trang điểm cho gương mặt mình thật xinh đẹp.

Đôi má hồng nhạt, bờ môi mọng nước… che đậy thần sắc u ám của bệnh tật, làm cô tươi tỉnh rạng ngời. Tiếp theo cô kéo chiếc vali rỗng màu hồng, sửa bước chân giống như khi khởi hành, khiến người ta cảm thấy thanh lịch và đoan trang.

Cô sẽ dùng năm phút cuối cùng, giết chết anh tại nhà!

Thỏ Thỏ có phấn khởi khi nhìn thấy cô? Chỉ cần cô nói lời xin lỗi và cho biết mình không kết hôn thì anh sẽ tha thứ, rồi bọn họ tiếp tục hòa hảo như ban đầu đúng không?

Cô bấm chuông cửa nhà anh kêu ‘đinh đong

Cô biết anh ở căn hộ nào, nhưng đây là lần đầu tiên đến tìm anh, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương… Thật lâu vẫn chưa có người ra mở cửa.

“Đinh đong.”

“Đinh đong.”

“Đinh đong.”

Duy Duy bắt đầu bất an, hơi thơ dồn dập hoảng hốt.

Thỏ Thỏ sẽ không cùng con gái ông viện trưởng đi ngủ trong khách sạn được miễn phí chứ? Hoặc họ sẽ không đang nằm chung trên giường?

“Đinh đong.”

“Đinh đong.”

Duy Duy xem chuông cửa như chân ga, lòng nóng như lửa đốt bấm liên tục. Trước khi đến đây cô không gọi điện thoại cho anh, bây giờ cô cũng chẳng dám gọi. Nếu lỡ… thì phải sao đây?

Rốt cuộc cũng có tiếng chân vang lên, tim Duy Duy treo lơ lửng theo từng nhịp bước ấy. Đây chẳng phải lần đầu cô đi ‘bắt ghen’, nhưng là lần cô căng thẳng và quan tâm nhất.

Nếu cô thật sự bắt gặp, thì cô nên làm sao? Có như trước kia, đem chiếc vali đập trên đầu anh rồi ‘say good bye’? Lòng cô dâng lên sự nhút nhát. Tuy nhiên không chờ cô đủ thời gian để lảng tránh và đấu tranh, cửa nhà đã mở.

Có vẻ Tiêu Đồ đã đi ngủ, anh khoác trên người bộ đồ ngủ ra mở cửa.

Anh ăn mặc lôi thôi chẳng đẹp đẽ gọn gàng như trước, nhưng lúc này Duy Duy lại cảm thấy anh gợi cảm và có hương vị hấp dẫn chết người.

Duy Duy dò xét nhìn sau lưng anh, ánh mắt sắc bén như chiếc máy kiểm tra an ninh.

Sau một hồi quan sát, cô mới an tâm. Bởi vì điều khiến cô vui vẻ là đằng sau anh không kèm theo gương mặt của người con gái ngái ngủ, quần áo thiếu chỉnh tề, cũng không có ai hỏi: ‘Cưng ơi, ai tới vậy?’.

Cô vui sướng nhảy vào lòng ôm lấy cổ anh, mặt dày nói: “Thỏ Thỏ, mừng sinh nhật em đi.”

Trái với thái độ của cô, Tiêu Đồ lạnh nhạt nhìn sự xuất hiện bất ngờ này.

“Trông em có đẹp không?” Duy Duy cố ý xoay vòng để anh nhìn rõ bộ đồng phục cô đang mặc trên người.

Bọn họ hẹn ngày sinh nhật cô, anh sẽ mặc áo blouse trắng, cô mặc đồng phục tiếp viên hàng không, vì thế bây giờ cô tới thực hiện lời hứa.

“Rất đẹp.” Tiêu Đồ mở miệng, nhưng giọng điệu hết sức nhạt nhẽo.

Duy Duy tự nhủ, đừng sợ hãi trước sự thờ ơ của anh, người làm sai trước tiên chính là cô.

“Vậy anh có muốn gần gũi em không?” Cô xông tới ôm eo anh, ngước mắt lên cười hỏi.

Cảm giác thật tuyệt diệu, ban nãy cô ở trong lòng người đàn ông khác hoàn toàn vô cảm, nhưng bây giờ chỉ ôm Thỏ Thỏ thôi mà cơ thể mềm mại bỗng sản xuất một phản ứng sinh lý vô điều kiện.

“Đây là câu chuyện hài hước, nhưng chẳng hề buồn cười tí nào.” Anh lạnh nhạt hất tay cô ra.

“Em… em nói thật…” Duy Duy ngại ngùng thừa nhận, chỉ cần anh dùng ánh mắt lấp lánh quyến rũ cô, thì cô chẳng khách sáo để nhào tới bên anh.

Cô nhớ anh, muốn gần gũi anh đến ngay bản thân cũng giật mình. Bắt đầu từ khi nào anh đã ngấm từng giọt từng giọt vào nội tạng của cô?

“Bác sĩ Triệu đâu?” Vẻ mặt anh vẫn vô cùng xa cách.

“Anh ấy…” Dù rất bối rối, Duy Duy cũng dũng cảm nói.

“Em và bác sĩ Triệu sẽ không đám cưới nữa. Chính xác mà nói, bọn em chia tay rồi!” Cô có thứ cảm giác như trút được gánh nặng.

Thế mới nói trước kia cô quá ngốc nghếch, tự chuốc buồn rầu đan thành lưới trói hồn mình lại. Sau khi được tự do, bỗng phát hiện hóa ra cảm giác tự tại thật tốt.

Anh yên lặng hạ chân mày vì câu trả lời bất ngờ ấy. Không phải cô rất thích anh ta sao? Thế mà bây giờ trông cô chẳng có chút khó chịu của kẻ đang thất tình.

“Hiện giờ em không có bạn trai lẫn chồng sắp cưới, chẳng còn đạo đức nào ràng buộc… Vì vậy Thỏ Thỏ à, chúng ta tiếp tục làm bạn tình nhé!” Cô vội nói xong tin vui, nhưng anh vẫn im lìm bất động.

Sắc mặt Tiêu Đồ vẫn lạnh lẽo.

“Làm bạn tình?” Anh hỏi rất nhẹ, rất lạnh như đang kiểm tra độ chính xác.

“Vâng.” Lúc này bọn họ có thể lên giường ái ân rồi!

Duy Duy vô cùng phấn chấn, nhưng…

“Xin lỗi em, chỉ sợ chúng ta không thể duy trì mối quan hệ đó nữa.” Anh nhàn nhạt nói.

Ơ! Duy Duy sửng sốt.

Một tiếng ‘đinh’ vang lên, đồng hồ báo mười hai giờ. Sinh nhật của cô đã trôi qua…

“Sau hai tuần chia tay, những tình cảm anh từng có với em đã phôi pha cả rồi. Đối với câu, gần nhau chỉ nói chuyện thân xác chứ không nói chuyện yêu đương, anh cũng chẳng còn hứng thú nữa.”

Cô đứng bất động chôn chân tại chỗ.

“Chu Duy Duy, anh đã có bạn gái! Tình yêu anh đối với em đã phai nhạt, cũng rất chán ghét!” Anh tàn nhẫn nói.

Duy Duy giật mình chấn động, khó tin nhìn anh.

Làm sao anh có thể như vậy? Khi cô muốn… anh lại nói không cần cô nữa.

“Về phần quà sinh nhật, nào là đồng phục cám dỗ này nọ… anh chả có hứng thú, em tìm người khác đi!” Không đợi cô nói thêm, anh đóng sầm cửa lại.

Đối với cơ thể cô, anh không còn hứng thú nữa. Anh chẳng thèm liếc mắt xem bộ đồ cô mặc, hoặc nhìn cô ăn diện có đẹp hay không…

Anh đã hết say mê cô, đáy mắt anh chẳng mảy may xúc động.

Duy Duy ngơ ngác, mờ mịt từ từ ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lấy mình cuộn tròn người lại.

Rốt cuộc làm sao vậy? Từ thiên đường xuống địa ngục chỉ cách có vài phút…

Hóa ra cảm giác bị người ta vứt bỏ là như thế đấy

Thỏ Thỏ, không cần cô nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play