Lễ đính hôn sẽ diễn ra rất long trọng, không chỉ có
quan cảnh mà cả nghi thức cũng na ná như một đám cưới. Vì vậy trước ngày làm lễ, bà Triệu đã yêu cầu Duy Duy và Triệu Nhân Thành ra cửa hàng áo
cưới mua lễ phục.
Bộ lễ phục bằng tơ màu trắng của cô đơn giản
thanh lịch, trên đầu chỉ cần đội tấm khăn voan bằng lụa nữa thì chiếc áo cưới đã cực kì tinh xảo.
Nhìn Duy Duy thật xinh đẹp, người nhân viên khéo ăn nói đã khen cô trông như một nàng
“Xem em có đẹp không?” Cô hỏi chồng sắp cưới.
Hôn lễ long trọng, lễ phục tuyệt đẹp… Người phụ nữ chú ý nhất mãi mãi chỉ
có người đàn ông trước mắt. Nhưng vị hoàng tử lại đang đọc sách, khi
nghe cô hỏi mới ngước mắt lên.
“Đẹp lắm.” Nụ cười anh luôn lịch
sự, nhẹ nhàng là thế. Cũng như vòng tay ôm ấp ở trong bệnh viện, chỉ có
độ ấm không có cuồng nhiệt.
Cô nằm bệnh viện bảy ngày, rồi vì muốn bồi dưỡng thêm tình cảm mà dọn về nhà anh ở thêm mười bảy ngày.
Suốt hai mươi bảy ngày qua, anh đối với cô rất tốt, vô cùng tốt. Anh vừa
chăm sóc Tiểu Vũ, đồng thời vừa bỏ ít thì giờ quan tâm cô.
Anh nấu cho cô rất nhiều các món ăn chống miễn dịch, nhưng anh lại chẳng biết: Cô chưa bao giờ ăn hành tây và rau hẹ.
Anh muốn để cô tịnh dưỡng, nên làm căn phòng hoàn toàn yên ắng, nhưng anh lại chẳng biết: Thật ra cô sợ nhất chính là vắng lặng.
Anh tìm nhiều tạp chí của các phụ nữ bị cắt mất vú cho cô xem, nhưng anh
lại chẳng biết: Bây giờ cô không muốn nghe nhất chính là các chữ ấy.
Anh đối với cô tốt, thật sự rất tốt, nhưng những điều này giống như một loại trách nhiệm bắt buộc phải quan tâm.
Nó khiến cô tự hỏi bản thân mình nhiều lần, có phải thứ trách nhiệm ấy đến từ việc cô tình nguyện hiến nửa lá gan cho đứa con gái yêu quý của anh
không? Sở dĩ anh chấp nhận săn sóc cô chu đáo là do nhân cách anh quá
tốt, không thể làm ra những hành vi quá lố? Còn cô chẳng phải vì lợi
dụng nhược điểm này, mới giữ được buổi hôn lễ?
“Mua cái này hay mua cái đã đặt từ trước?” Lúc cà thẻ tính tiền, anh hỏi cô.
Trên thực tế, mấy lần trước cô thử qua vài bộ, anh đều khen cả. Tuy nhiên
Duy Duy dám khẳng định, nếu cô khăng khăng bắt anh phải lựa một trong
những bộ đã thử, sẽ dồn anh vào thế bí. Vì vậy cô sẽ không làm chuyện
ngu xuẩn, khiến mọi người xấu hổ.
“Bộ này được rồi, mai mốt đâu có mặc lại nó nữa, mua đắt quá rất lãng phí.” Duy Duy giả bộ ra vẻ người vợ biết tiết kiệm.
Thật ra cô rất thích sắm quần áo, đặc biệt là quần áo đẹp. Quần áo cũng thật đắt tiền, vì vậy tiền lương hàng tháng đều bay vèo vèo.
Cô từng mơ ước trong ngày cưới, nhất định phải mặc mười bộ lễ phục, biến mình
thành một con công. Dù sao cả đời chỉ có một lần, nhưng cô lại sợ kiểu
phụ nữ chưng diện phung phí sẽ khiến bác sĩ Triệu mất hồn, nên đành nín
lặng.
Trên đường về nhà, trời đã thật tối. Triệu Nhân Thành vừa lái xe, vừa nghe tin tức.
Trong xe rất yên ắng, chỉ có tiếng tin tức nặng nề phát ra từ radio, làm hứng thú Duy Duy hoàn toàn rệu rã.
Duy Duy từng nghĩ, nếu cô có xe thì mỗi ngày sẽ vừa lái xe vừa nghe nhạc.
Lúc bị ùn tắc giao thông có thể nghe tiếng hỗn loạn phía sau, khi tới
đèn đỏ có thể hát một bài ca mùa xuân vạn dặm rợp bóng cờ đỏ…
Tuy nhiên bây giờ người lái xe là anh, chẳng phải cô. Vì vậy khi đến đèn
đỏ, cô đành quay ra cửa sổ nhìn những tấm biển quảng cáo. Thỉnh thoảng
ngẫm nghĩ, khi nào thì đến mùa quần áo giảm giá, mặt hàng nào được giảm
thấp nhất và cửa hàng đó nằm ở đâu.
Cô là người con gái thiếu
kinh nghiệm như vậy, sao có thể mất đi một bên vú? Ngoại trừ lo âu sâu
sắc ra, vẫn còn cảm giác tự ti phức tạp nảy sinh.
Thậm chí cô
từng nhiều lần có ý nghĩ ngốc nghếch trong đầu, hay là cô không phẫu
thuật, miễn điều trị, cứ như vậy sống thanh thanh thản thản cho hết thời tuổi trẻ tươi đẹp? Thế nhưng nó chỉ là một ý định ngớ ngẩn, cô chẳng
dám thố lộ với ai, chỉ ôm chặt vào lòng mình.
Nói với mẹ, sẽ khiến bà rơi nước mắt.
Nói với Hi Hi, sẽ bị nó mắng xối xả vào đầu.
Còn về… Cô liếc nhìn chồng sắp cưới, chỉ sợ vừa mở miệng, sẽ mãi mãi là lời dạy nên kiên nhẫn. Trong lòng có thể còn vụng trộm khinh bỉ.
Duy Duy cảm thấy bây giờ không ai hiểu cô hoang mang ra sao, mất tâm trạng để nghĩ đến hai chữ ‘tương lai’ như thế nào.
Có lẽ… Cô nghĩ nếu nói với Tiêu Đồ, anh sẽ ủng hộ cô ư? Không cần làm phẫu thuật, cứ như thế mà chết đi
Hôm ấy, Tiêu Đồ nói không nhất thiết phải cắt bỏ một bên vú. Rất nhiều lần
xúc động, Duy Duy muốn tìm anh, muốn hỏi anh làm cách nào để không cắt
bỏ vú? Nhưng cô đã đổi bác sĩ, hơn nữa còn nói với anh ‘đừng lấy sinh
mạng của em ra làm trò đùa, được không?’.
Cô đem sinh mạng mình
giao vào tay bác sĩ Triệu, thì hãy nghe lời anh, tin tưởng anh. Mặc khác Thỏ Thỏ là một tên tính tình keo kiệt, anh sẽ đồng ý giúp cô, tình
nguyện quan tâm cô sao?
Đã hai mươi bốn ngày qua, hầu như cô và
Thỏ Thỏ không liên lạc với nhau. Thậm chí ngày đầu năm, hai người cũng
chẳng có lời chúc mừng năm mới. Rất giống như tám năm bặt vô âm tín
trước đây.
Chỉ tình cờ từ trong miệng chồng sắp cưới biết được,
Tiêu Đồ vẫn thường xin nghỉ phép, nhưng thái độ làm việc nghiêm túc hơn
rất nhiều. Hơn nữa, anh đã bắt đầu tham gia vào làm phẫu thuật.
Lúc trước hai người rất thân thiết, nhưng bây giờ lại từ trong miệng người
khác mới biết được tin tức của anh. Cô có thể thấy được mối quan hệ thân tình và hữu hảo dường như đã tắt lịm. Mối bất hòa giữa họ đã đi quá xa, xa đến mức khiến hai người thành những kẻ xa lạ.
Trước đây vì
muốn phân rõ sự mờ ám càng lúc càng trầm trọng, cô thầm nghĩ tránh xa
anh ra, tâm niệm muốn thoát khỏi anh. Tuy nhiên khi anh tỏ thái độ phớt
lờ, không muốn theo đuổi nữa, cõi lòng cô lại chất chứa đầy mất mát.
Duy Duy định nghĩa cho sự mất mát này là do bệnh tật, cô vô cùng – vô cùng cần người nhà quan tâm.
“Bíp bíp.” Có tiếng tin nhắn đến điện thoại của Triệu Nhân Thành.
Đang lúc chờ đèn đỏ, Triệu Nhân Thành mở máy xem tin nhắn. Chỉ thấy, anh rùng mình ngẩn người vài giây.
“Tin của ai gởi vậy anh?” Duy Duy lập tức hỏi. Bởi vì mấy ngày trước, cô cũng thấy biểu hiện này.
“Của một bệnh nhân thôi.” Anh trả lời, điều chỉnh điện thoại trở về mục xem giờ.
Sau đó suốt đường đi, vẫn hoàn toàn im lặng. Nhưng Triệu Nhân Thành có vẻ bất an. Rồi họ cũng về đến nhà.
“Duy Duy, em đi vào trước nhé. Anh đến nhà bệnh nhân một lá không xuống xe mà cất tiếng nói.
Đi bây giờ? Ngay lúc này?
“Được.” Duy Duy mỉm cười, nhẹ nhàng xuống xe.
Lịch sử lại tái diễn.
Hôm nay Kim Tính Tâm bỗng nhiên online nói cô hãy nghĩ kĩ chuyện đính hôn
của mình. Kim Tính Tâm là nick name mới đổi của Kim Bàn Tính.
Xe vừa rời khỏi, Duy Duy vội vàng leo lên chiếc taxi vừa trờ tới. Cô thấy
mình không nên làm vậy, nhưng cô có một dự cảm, nếu không đi, về sau cô
nhất định sẽ hối hận.
Tất cả mọi người đều biết cô sắp đính hôn, nếu ngày mai hủy bỏ buổi lễ, cô còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa? Nhưng
nếu Triệu Nhân Thành cũng là loại đàn ông điên cuồng muốn tìm hiểu vài
điều trước khi kết hôn, thì phải làm sao? Kinh nghiệm trong quá khứ
khiến cô run rẩy, đáy lòng rên riết nhiều lần: Sẽ không, sẽ không! Tuy
nhiên chẳng phải chết cũng muốn tìm hiểu sao?
Chiếc xe hơi màu đen của Triệu Nhân Thành dẫn cô tới một khu phố nhỏ, cô lấp ló theo sau anh chui vào cầu thang.
Triệu Nhân Thành bấm chuông, rất nhanh đã có một người phụ nữ đi ra mở cửa.
Gương mặt xinh đẹp ấn tượng ấy, khiến Duy Duy ngẩn ngơ và càng thêm bất
an.
Tất cả mọi kịch tích này giống như được ai bố trí. Khi Triệu Nhã Vi vào nhà, cô ta chẳng thèm khóa cửa.
Duy Duy đứng nép bên cánh cửa khép hờ, không biết nên tiến hay lùi. Cô có cảm giác đâm lao thì phải theo lao.
“Có chuyện gì quan trọng về Tiểu Vũ mà đêm nay nhất định phải bàn bạc với
tôi?” Bên trong truyền ra tiếng nói chồng sắp cưới của cô.
Đó là giọng điệu cố tình lạnh lùng. Khi anh muốn kháng cự một người nào đó,
thì luôn dùng giọng điệu này. Duy Duy đã từng gặp qua, nên rất quen
thuộc.
“Em tìm đến anh là hy vọng anh đừng kết hôn!” Triệu Nhã Vi nói toạc ra.
“Tôi không nghĩ rằng chuyện này phải cần cô cho ý kiến.” Tiếng nói thản nhiên ấy vẫn là của Triệu Nhân Thành.
Duy Duy choáng váng lẫn bối rối, chỉ có thễ phỗng ra như gỗ, không biết nên đi vào hay là rời khỏi.
“Bởi vì anh không yêu cô ấy!”
Tiếng Triệu Nhã Vi rõ ràng như đinh đóng cột, làm trái tim Duy Duy đập liên hồi.
“Cô dám khẳng định như vậy sao?” Vẫn là tiếng nói chẳng gợn chút sóng.
Nhiều lúc Duy Duy cũng hiểu được, Triệu Nhân Thành quá bình tĩnh, dường như
người có thể ảnh hưởng đến cuộc đời anh – chỉ có một mình Tiểu Vũ.
Lòng Duy Duy đau ê ẩm. Chắc đây là di chứng phẫu thuật, từ khi biết mình có thể mắc ung thư, cô rất nhạy cảm.
“Em tin rằng bất kể anh sống với ai, thì trái tim anh vĩnh viễn chỉ có mình em.” Một câu nói hết sức chắn chắn và tự tin.
Duy Duy dựa người vào vách tường, ngẩn ngơ.
Đúng như thế sao? Vì cô không nghe có tiếng phản đối, nó khiến lòng cô trùng xuống im lặng.
Cô không cầu mong được mối tình thắm thiết, nhưng ít nhất người chồng
tương lai đối với cô cũng có chút cảm giác. Tình yêu cần thời gian để
vun đắp, cô sẽ không để tình cảm của mình chờ đợi trong vô vọng.
Cô là người con gái sống thực tế, ép buộc chẳng thể mang lại một tình yêu
tự nguyện, cô sợ mình sẽ chết mòn trong héo úa. Trước đây cô rất tự tin
với sự hấp dẫn của mình, nhưng giờ này cô chợt không xác định được.
Đặc biệt khi chồng sắp cưới lằng nhằng với vợ cũ, thái độ im lặng như một sự đồng ý lẩn quẩn trong đầu cô.
“Em biết vì sao anh cưới cô ấy.”
Làm ơn đi, người trên trái đất này đều biết là vì gan, vì gan! Lòng Duy Duy điên cuồng hò hét.
Triệu Nhân Thành vẫn mím môi im lặng chẳng nói lời nào.
Duy Duy cảm thấy vô vị, mất hứng thú để nghe tiếp.
“Em có một câu muốn nói với anh, đây là bí mật chôn dấu trong lòng em đã
nhiều năm. Hy vọng sau khi nghe xong, anh đừng kết hôn với cô ấy nữa…”
Tiếng của vẫn thật nhẹ nhàng thiết tha, nhẹ nhàng như một con bò cạp
hung tàn.
Duy Duy không muốn biết con bò cạp ấy, cô chỉ muốn bước đi, rồi bỗng khựng lại.
Nói cái quái gì đấy? Câu nói tục đến chẳng thể nào tục hơn: I love you? [Em yêu anh]
Ok, my god! Đừng có bỉ ổi kiêm mất nết như thế chứ?
Trước đêm đính hôn, vợ cũ đi tỏ tình với chồng sắp cưới của cô? Và, vị hôn phu của cô đã bị lung lay rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT