Anh vốn định tiến dần từng bước, làm cô cảm thấy hứng thú với thân thể của anh trước, sau đó anh sẽ chộp lấy tâm hồn cô. Thế nhưng bây giờ cô nói: Muốn – kết – hôn! Không, là đính hôn!

Cả ngày nay sắc mặt Tiêu Đồ tối đen khó chịu. Hết lần này tới lần khác ngập trong việc đối đầu với thứ tình yêu ngu ngốc chết tiệt, khiến anh mất kiên nhẫn tới cực độ.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Ở cửa phòng bệnh, Duy Duy thò đầu ra nhìn.

Mọi người đang tò mò ban nãy có gã đàn ông đẹp trai, sắc mặt tái nhợt, vội vã ôm một cô gái gợi cảm như nữ thần xông vào bệnh viện. Lúc ấy anh ta luôn miệng la hét cứu mạng, nói rằng máu của cô gái chảy liên tục. Anh ta quá lo lắng, làm Duy Duy cũng sốt ruột vội giúp anh ta đăng kí rồi chạy đi gọi bác sĩ.

Ai dè khi vị nữ thần gợi cảm kia vừa tỉnh lại, khóc lóc ỉ ôi rồi giáng cho gã đàn ông một cái tát nẩy lửa. Nhìn một kẻ nóng giận bừng bừng, một người cười ngây ngô… Một người muốn đỡ, một người chối từ rời khỏi bệnh viện. Duy Duy tự hỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhỉ?

“Đây là lần đầu tiên của cô gái, anh chàng kia cho rằng âm đạo bị rách.” Mặt anh không chút thay đổi giải thích.

Trời, lố lăng như vậy đó?

“Buồn cười quá hả?” Nhớ tới cảnh gã đàn ông căng thẳng đến mức mặt mày tái xám, Duy Duy che miệng sợ mình bật cười thành tiếng.

Tiêu Đồ liếc cô sắc như dao. Anh không cảm thấy buồn cười, tuyệt đối chẳng buồn cười chút nào. Bây giờ anh ghét nhất phải nhìn thấy thứ tình yêu ruồi bọ chết tiệt này.

“Có người tự mình bán nửa lá gan, đổi lấy một cuộc hôn nhân, anh cảm thấy điều đó mới đáng buồn cười.” Anh nhàn nhạt lạnh lùng châm chọc.

Cô thích bác sĩ Triệu đến mức chẳng thiết luôn lá gan của mình sao?

Nghĩ đến vẻ khẩn trương sợ người khác chạm vào cơ thể cô, mà vội vã xông vào phòng thí nghiệm, khi chân tướng sự thật được phô bày thì cũng giống với gã đàn ông ngớ ngẩn ấy, vừa oan ức vừa buồn cười.

Anh lo có người tác động đến tâm trí cô, vội vã tìm kiếm sự thật. Nào ngờ cô vì đổi lấy một cuộc hôn nhân và một người đàn ông mà chủ động hiến nửa lá gan của mình. Hơn nữa, còn mừng rỡ như trúng số. Vì thế anh còn có thể nói gì được? Nhiều lúc danh dự của người đàn ông còn quan trọng hơn trái tim rất nhiều.

Bị nhạo báng thẳng thừng không khách sáo, sắc mặt Duy Duy lúc đỏ lúc trắng.

“Anh…” Cô không muốn tranh cãi, nhưng rất muốn mắng người.

Hết lần này tới lần khác, có người còn kiêu căng hơn cô, trực tiếp xoay lưng, chẳng thèm đáp lại, bắt tat vào giải quyết các công việc của bác sĩ theo lịch trình, trưng ra dáng vẻ muốn tiễn khách.

“Hâm mộ, ghen tị, oán hận!”

Duy Duy tức giận dậm chân, chuẩn bị xuống lầu tiếp tục với vị trí công việc. Nhưng vừa đi được vài bước, chợt nghe phía sau có tiếng Tiêu Đồ cầm điện thoại nói:

“Alô, Dung Hoa hả? Tối mai anh muốn gặp em…”

A? Duy Duy khựng lại. Hai người đang làm gì?

Anh phớt lờ việc cô đang dừng bước, tiếp tục nói vào điện thoại:

“Chẳng có việc gì đâu, anh chỉ muốn gặp em thôi…”

Chỉ muốn gặp cô ấy? Duy Duy vểnh tai lên nghe ngóng. Đây có được xem là lời tâm tình không? Thấy anh gác máy, Duy Duy cười gượng:

“Gần đây dường như anh rất hay qua lại với Dung Hoa nhỉ?” Cô nhịn không nổi đành nhún nhường hỏi thăm.

Tiêu Đồ thong thả chớp rèm mi dài, không ngẩng đầu lên nói: “Cứ xem là vậy đi. Bởi vì anh định hẹn hò với Dung Hoa.”

Duy Duy giật mình. Anh tính hẹn hò với Dung Hoa?

“Sao bỗng nhiên lại thế ?” Cô giới thiệu hai người với nhau cũng được một khoảng thời gian, nhưng anh chẳng nhiễm chút điện. Bây giờ đột nhiên muốn hẹn hò cùng Dung Hoa, khiến tim cô nhảy múa liên tục.

“Em lấy anh trai của cô ấy, anh cưới Dung Hoa. Mai một mọi người tiếp tục kết thân, không phải rất tốt ư?” Anh thản nhiên bất động.

Câu nói đó làm Duy Duy hết hồn.

“Anh có thật tình muốn cùng Dung Hoa hẹn hò không?”

“Thật tình?” Anh hơi nhướn mắt, thản nhiên nhìn cô.

“Hình như cuộc đời của anh rất ít chứa mấy thứ ấy.” Tất cả thật lòng anh đều dành cho người nào đó, những người khác một chút cũng không chiếm được.

Câu trả lời này làm mặt mày Duy Duy tái nhợt.

“Anh, anh, anh muốn ám chỉ điều gì?” Lòng cô đang kinh hoàng.

Nếu anh không thật tình, vậy vì sao anh lại hẹn gặp Dung Hoa?

Anh tiếp tục níu giữ cô trong im lặng.

“Có phải là do em?” Vấn đề này Duy Duy vẫn muốn lảng tránh, nhưng vì Dung Hoa, cô không thể phớt lờ.

“Em giới thiệu bọn anh với nhau, đương nhiên là vì em.” Anh từ chối cho ý kiến, mập mờ xem như cái nào cũng được.

“Họ Tiêu kia, anh hãy cho em một đáp án chính xác! Đừng có nửa vời, đừng đem Dung Hoa ra đùa giỡn!” Duy Duy nổi giận vỗ ầm lên bàn.

Anh khó chịu, muốn trả thù, muốn sửa lưng, cô đều vui vẻ chịu đựng, nhưng không được đem bạn tốt của cô ra đùa giỡn. Hơn nữa người giới thiệu là cô, nếu xảy ra chuyện gì, cô phải gánh trách nhiệm sao đây? Vì thế đừng hòng lợi dụng bạn cô, lại càng không cho phép đùa giỡn!

Muốn đáp án chính xác ? Được, anh sẽ cung cấp cho cô!

“Đừng làm tiệc đính hôn, anh sẽ không ‘chặt chém’ bất cứ ai.” Anh lạnh lùng ném cây bút trong tay, dựa lưng vào ghế ra điều kiện với cô.

A a a ! Tên bỉ ổi nham hiểm!

“Anh là tên thần kinh, là tên mắc bệnh cô độc!” Duy Duy tức giận mắng mỏ.

Anh vờ như chẳng nghe thấy gì.

“Em sẽ cùng bác sĩ Triệu kết hôn, không ai có thể ngăn cản được.” Duy Duy tức giận vung nắm tay lên không trung thề thốt.

Không ai có thể ngăn cản cơ hội hạnh phúc của cô!

“Xin cứ tự nhiên.” Vậy là trò hay sắp diễn ra rồi, anh sẽ vui vẻ mà đùa giỡn bạn bè của cô!

Duy Duy hừ lạnh một tiếng.

“Em nhất định sẽ vạch trần anh!” Duy Duy oán hận!

Vào buổi trưa lúc nghe được tin tức kết hôn, anh chỉ buông đũa, lạnh mặt rời khỏi quán lẩu. Cô còn tưởng rằng, tuy khó chịu nhưng anh sẽ chúc phúc cho cô. Tốt lắm, đây chính là sự chúc phúc của anh đấy.

Quả nhiên là cô quá ngây thơ rồi!

Cô tức giận bỏ đi. Tiếu Đồ buông bút, cứng người bất động.

Tỉnh táo, anh nhất định phải tỉnh táo.

“Chị à, chị sẽ đính hôn với người đàn ông khác hả? Đính hôn xong còn muốn chuyển tới ở chung với bác sĩ Triệu?” Sau khi đi du lịch xong, Hi Hi gấp gáp quay về thì nghe được tin tức nóng hổi, cô hoảng hốt đến mức rơi cả cằm.

Người đàn ông khác? Bốn chữ này, Duy Duy nghe cứ thấy là lạ.

“Ừ.” Cô gật đầu, chẳng muốn nói lời thừa thãi.

Buổi tối ngày thứ hai là hai bên gia đình gặp mặt, cô mang theo Hi Hi đi.

Đêm nay, Duy Duy xõa tung mái tóc ngắn lộn xộn của mình có trình tự, tỉ mỉ để ý từng chút. Cô mặc chiếc quần bằng tơ tằm khêu gợi, áo lông thú màu be, trông rất nữ tính và xinh đẹp như một bức tranh con gái xuân thì.

Triệu Nhân Thành nhìn thấy cô, quả nhiên hơi sửng sốt.

Đây là kết quả mà cô mong muốn. Tuy nhiên cô lại chẳng cảm thấy có chút hưng phấn nào. Bởi vì…

Duy Duy ngơ ngác nhìn đằng sau anh. Ngoài cha mẹ của anh ra, quả nhiên thiếu mất Dung Hoa.

“Anh đã nói Dung Hoa rồi, nhưng nó nói đêm nay có cuộc gặp mặt quan trọng, không thể cùng đi tới đây được.” Triệu Nhân Thành giải thích.

Anh không hiểu vì sao Duy Duy bỗng nhiên hỏi như vậy. Hai bên gia đình gặp mặt, Dung Hoa cũng nên tham dự, nhưng em gái đã nói thế, anh cũng không miễn cưỡng.

Cuộc gặp mặt quan trọng…

Duy Duy đờ ra nhìn chằm chằm hướng đó, dường như nếu cô nhìn chăm chú hơn có thể bắn tới một niềm vui bất ngờ.

“Hi hi hi” Hi Hi cất tiếng cười vang.

“Chị, anh rể, hai người thú vị quá! Chị dõi theo anh đến đờ người, anh nhìn chị sợ run, hai người có cần tình tứ như vậy không?”

Anh rể thoạt nhìn rất bắt mắt: Gương mặt anh tuấn, vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, tính tình lịch sự nhã nhặn. Thậm chí chiều cao của chị gái đứng gần anh cũng chả nhằm nhò gì.

Đúng là hợp với khẩu vị của chị gái. Hi Hi im lặng buồn thay cho anh trai mình.

Trò chơi đã chấm dứt rồi.

Bị trêu chọc, hai người trong cuộc đều giật mình lấy lại tinh thần.

“Bác trai, bác gái, hai bác khỏe không?” Thái độ Triệu Nhân Thành khiêm tốn, lịch sự.

Mẹ và cha dượng cũng tỏ ra rất hài lòng.

“Còn có em mà? Em là em vợ tương lai của anh đấy! Gọi một tiếng em vợ đi.” Hi Hi bắt đầu gạ gẫm chẳng chút sợ hãi.

Cha mẹ nhà trai đang ngay trước mặt, cha dượng vì sợ cử chỉ của Hi Hi không đúng mực, nên chiếu ánh mắt dò xét nhìn cô.

Cha dượng là giáo sư dạy đại học, vóc dáng không cao, là một người đàn ông hiền lành an phận, mang kính mắt, lịch sự có lễ nghi. Duy Duy rất có cảm tình với ông. Có lẽ cặp mắt kính ở trên người ông, khiến cô luôn tìm thấy một chút bóng dáng của cha mình. Đôi lúc Duy Duy rất bùi ngùi, nếu mẹ vẫn tìm mẫu đàn ông giống cha như thế, thì sao ban đầu lại rời khỏi nhỉ? Có lẽ một người phụ nữ xinh đẹp rồi cũng sẽ già đi.

May mắn thay, cha dượng đối với mẹ rất tốt, đối với cô cũng rất tốt. Nhưng sắc mặt ông luôn ngượng ngập, thiếu tự nhiên mỗi lần nhìn thấy Hi Hi. Duy Duy hiểu, chú Tiêu là một người đàn ông thành đạt, chắc chắn làm nhiều người áp lực, rất muốn vợ con mình chẳng còn bất kì mối liên quan nào đến bên kia. Mà Hi Hi là máu mủ của mẹ và chú Tiêu, làm sao có thể cắt đứt được? Khác với cô, muốn cắt đứt nó thật rất dễ dàng.

Đối với sự thử thách nghịch ngợm của cô em vợ,TriệuNhân Thành chỉ cười cho qua. Cha mẹ hai bên lúc này đã bắt đầu nôn nóng thảo luận chuyện kết hôn.

Duy Duy vẫn còn bất an.

“Chị, cha em biết chị lập gia đình, để chị khỏi tốn thời gian đi chọn xe, ông muốn tặng chị một chút của hồi môn lúc thành cô dâu.”

Duy Duy nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Không cần! Hi Hi à, con thay dượng cảm ơn Tiêu Tuấn đã có lòng. Duy Duy không có quan hệ gì với nhà họ Tiêu, đồ cưới dượng sẽ thay nó mua sắm.” Cha dượng mất vui, mẹ cúi đầu bối rối.

Bầu không khí bất chợt trùng xuống.

“Ha ha, chuyện này Nhân Thành nhà tôi đã bàn bạc với Duy Duy rồi, không tính sẽ mua xe gì cả.” Bà Triệu vội hoà giải.

Duy Duy vẫn mất tập trung, nên dứt khoát đứng dậy: “Xin lỗi, con xin phép vào toilet một lát.”

“Chị…” Hi Hi biết mình lỡ lời, vội vàng đứng dậy đi theo.

“Hi Hi, đừng ở trước mặt dượng mà nhắc đến anh trai và cha của em nữa.” Duy Duy lo lắng dặn dò.

Hi Hi sửng sốt.

Duy Duy giải thích: “Dượng không hi vọng chúng ta có mối quan hệ thắt chặt với nhà họ Tiêu. Nếu em mong mẹ sống tốt với cuộc hôn nhân của mình, thì đừng nói linh tinh.”

Nói dứt lời, Duy Duy nhanh chóng chui vào toilet. Bởi vì, cô còn có chuyện quan trọng cần giải quyết.

Cô vội vàng nhấn phím điện thoại. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Duy Duy đã dùng giọng điệu côn đồ hỏi ngay:

“Họ Tiêu kia, có phải anh đang ở bên Dung Hoa không?”

“…”

Im lặng một lúc sau, Tiêu Đồ nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”

“Các người đang ở đâu?” Cô rất lo lắng cho an nguy của bạn mình, cả đêm như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!

“Khách sạn Hoa Kiều.”

“Khách, khách sạn Hoa Kiều…” Duy Duy lắp bắp.

“Anh, anh đưa Dung Hoa đến đó để làm gì?” Ăn cơm ư? Tốt nhất là như vậy!

“Đồng nghiệp tặng cho anh một căn phòng miễn phí rộng rãi, không nhận thì thật đáng tiếc.” Tiếu Đồ trả lời, làm cô rụng rời tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play