“Anh Hoắc! Sống trên đời này,
chuyện buồn phiền là không thể tránh khỏi, thất bại hay thành công đều
do may mắn thôi. Em tin tởng vào thực lực của anh.” Cô như một con ong
mật nhỏ, lượn quanh ý trung nhân của mình để động viên khích lệ tinh
thần.
Đôi mắt của Tiêu Đồ tối sầm lại, ánh mắt quét thẳng qua chàng trai phía trước một cái giống như chỉ là sự vô tình.
Bên cạnh anh, các nữ sinh vẫn còn vây quanh, nói líu lo không ngừng. Bầu
không khí quá ngột ngạt khiến cho ngực của anh càng thêm khó thở. Tại
sao các cô gái này không tránh qua một bên nhỉ?
Ngoài ra còn nói cái gì ‘thất bại hay thành công đều do sự may mắn? Em tin tưởng vào
thực lực của anh?’ Có phải cô rất mù quáng cười hay hông?
Anh
chỉ tin vào sự việc trước mắt, thất bại chính là thất bại, không đủ mạnh chính là không đủ mạnh. Sự may mắn, hên xui đều là ngụy biện nhưng con
heo ngốc nghếch kia không nghĩ như vậy.
“Anh Hoắc! Em mời đi ăn kem nhé.” Nụ cười cô ngọt ngào như giữa cái nóng của nắng hè, bất chợt có một cơn mưa rào đổ tới.
Cô vẫn đứng bất động tại đó, buồn bực chỉnh trang lại chiếc váy đồng phục
học sinh dài quá gối. Không biết kẻ dư hơi thiếu đạo đức nào dám khiếu
nại lên ban hiệu trưởng nhà trường, khiến tất cả các bộ đồng phục đã sửa chữa của các cô đều bị lên án. Không những phải viết đơn kiểm điểm, mà
còn bị bắt mua đồng phục học sinh mới nữa.
Bây giờ vẫn trong
giai đoạn nguy hiểm, nên cô không dám gây náo loạn, đành ép lòng mặc bộ
‘trang phục nữ tu’ xuất hiện trước mặt người trong mộng của mình.
Chàng trai họ Hoắc đang ở tâm trạng tồi tệ, nhưng trước ánh mắt sùng bái
không thay đổi của cô, làm sắc mặt của anh ta dần sáng lên.
“Được rồi! Chúng ta cùng đi thôi.” Cậu ta gật đầu đồng ý với thái độ hết sức kiêu ngạo.
Những chàng trai ở độ tuổi này rất ham hư vinh, rất lấy làm hãnh diện vì có
một cô gái xinh đẹp như búp bê say mê theo đuổi. Huống chi, hình như cô
gái xinh đẹp này là thiên kim tiểu thư con nhà giàu, đi học có kẻ đón
người đưa rất sang trọng.
Trước ánh mắt của mọi người, cậu ta
không chút bối rối cởi bỏ chiếc áo thể thao ướt đẫm mồ hôi, làm lộ ra cơ ngực rắn chắc như tảng đá.
Mắt Duy Duy sáng lên và cũng chẳng
một chút thẹn thùng nhìn chằm chằm vào bộ ngực trần trụi săn chắc của
cậu ta. Trên môi cô nở nụ cười càng thêm ngọt ngào, giống như một con
nhền nhện tinh đang quan sát miếng thịt ngon của Đường Tam Tạng.
Bắt đầu từ khi nào con heo chết tiệt Chu Duy Duy đã học được những thói xấu này? Hóa ra bây giờ trường học cũng là một cái kho lớn nhuộm đầy tạp
chất. Tiêu Đồ kìm nén không được, đưa tay sờ lên khuôn ngực gầy gò của
mình, trái tim anh nổi lên từng cơn chua xót.
Chàng trai kia như một con công kiêu ngạo, cũng rất coi trọng vóc dáng của mình. Anh thấy
cậu ta mặc vào một chiếc áo trắng bó sát, càng làm lộ ra những cơ bắp
cuồn cuộn đang được ẩn dấu. đây là ‘sự thật’ của việc dấu giếm tham gia
vào đội thể dục sao?
Tiêu Đồ nhớ rất rõ, hình như Duy Duy rất
thích những chàng trai đô con. Mỗi khi trên TV có cuộc thi đấu về hình
thể, cô luôn canh chừng xem không bao giờ bỏ sót.
Người này rõ ràng đang mặc đồng phục đã qua chỉnh sửa, khiến Tiêu Đồ nhíu mày suy nghĩ.
Học sinh hiện nay rất thích mặc đồng phục đã chỉnh sửa sao? Cuối cùng anh
cũng hiểu được, Duy Duy là bị ai làm cho hư hỏng rồi. Đột nhiên, thù cũ
hận mới đan xen vào lòng anh.
“Duy Duy ơi!” Anh từ từ đứng lên, mở miệng kêu to tên của cô.
Anh ngồi ngoài nắng suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng cay đắng quá! Cô không phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Vừa mới đứng dậy, thì anh và người bạn học họ Hoắc đã có sự khác biệt rõ
ràng. Anh – mười sáu tuổi vẫn mặc trên người bộ đồng phục theo quy cũ
nhưng đã thành một người đàn ông bình tĩnh trầm ổn. Đối lập hoàn toàn
với chàng trai khoa trương, khoe thân hình đầy cơ bắp đang đứng kia.
“Anh Tiêu Đồ!” Duy Duy cũng hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.
Anh đến trường học không phải là việc kì lạ, nhưng điều kì lạ là người chưa bao giờ chơi thể thao lại xuất hiện tại khán đài của sân bóng rổ.
“Về nhà thôi.” Anh đè nén giọng nói giải thích.
Tiếng nói của anh vẫn dịu dàng không thay đổi, thế mà Duy Duy cảm thấy ba chữ được thốt ra từ miệng anh có trọng lượng cực kì mạnh.
Anh đang ra lệnh cho cô sao? Duy Duy thấy không vui, bước chân đang muốn đi lại bên anh, bỗng dưng dừng hẳn lại.
Các học sinh hết nhìn qua anh rồi lại nhìn Duy Duy, trong tức thời bọn họ
đều không hiểu quan hệ của hai người là gì. Chàng trai họ Hoắc nhìn thấy anh, sắc mặt hơi thay đổi, cất giọng thúc giục cô:
“Chu Duy Duy! Chúng ta đi thôi.”
Cậu ta và Tiêu Đồ cùng học chung lớp nhưng cho dù cậu ta có dùng cách nào
đi nữa cũng không lọt vào danh sách danh dự 100 người chăm học. Trái lại một người luôn vắng mặt tại trường như cơm bữluôn luôn vượt trội tại
các kì xếp hạng bảng vàng hàng năm.
“Chu Duy Duy! Chúng ta đi về nhà thôi.” Tiêu Đồ cũng kêu cả họ tên của cô ra.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả bầu không khí của sân thể dục đông cứng lại,
khiến người ta liên tưởng đến cảnh hai chàng trai tranh giành một cô
gái. Nhưng có vẻ không giống lắm, bởi vì dưới ánh nắng, gương mặt trắng
nõn của Tiêu Đồ rất nghiêm túc, tựa như vai của một người anh trưởng.
Nghe đồn rằng, Tiêu Đồ và Chu Duy Duy là hai anh em. Trên mặt các học sinh đều mang theo vẻ tò mò cùng ghen tị.
“Duy Duy à, không em phải muốn mời anh đi ăn kem sao? Đừng nói em đổi ý rồi nhé?” Bạn học họ Hoắc nắm lấy tay cô, nôn nóng nói.
Sắc mặt của Tiêu Đồ cứng đờ lại, nhưng Duy Duy cố tình không nhìn thấy sự
thay đổi tinh tế đó. Con nhện tinh sắp cắn được thịt ngon của Đường Tăng rồi, nên vô cùng phấn khích…
“Em không đổi ý, chúng ta đi thôi.” Cô vui vẻ gật đầu, mái tóc đuôi ngựa cột chiếc nơ con bướm tung bay.
Cô bay đi như một con bướm nhỏ, khiến trái tim anh như bị ai bóp nghẹt.
“Anh Tiêu Đồ à! Buổi tối gặp lại nha.” Cô sợ đối tượng mình theo đuổi hối
hận nên vội vã vẫy tay chào. Cô quả thật là người trọng sắc khinh bạn,
bỏ rơi anh.
Trong đầu anh tràn ngập hoảng sợ, bởi vì cô lựa chọn mà không một chút do dự.
Các học sinh bên cạnh anh cũng nhìn nhau trao đổi những ánh mắt bất ngờ, bởi vì người nổi tiếng học giỏi bị thua hoàn toàn.
Anh không giận, thật sự không tức giận một chút nào.
Ở trong ánh mắt của các học sinh, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, dường
như không có việc gì vừa mới xảy ra. Chỉ có người tinh mắt mới thấy
được, trên khóe môi của anh, nụ cười tươi tắn đã dần phai nhạt.
Một bóng người cao lớn áp lại gần, giúp anh che lại cái nắng chói chang của mặt trời. Đó là người có hình dáng thô kệch, to lớn như một con King
Kong, mặc trang phục tuyển thủ ‘Số 7’.
Người đó to cao, nước da
ngăm đen, trên người đầy mồ hôi, trên nhân trung còn có một hàm râu rậm
đen như thanh niên mới lớn, trông rất hung hãn nhưng ánh mắt lại cẩn
trọng, trong sáng.
“Tiêu… Tiêu Đồ… anh… anh sao lại ở chỗ này?”
Một nữ sinh lưng dài vai rộng, chỉ vì được gặp chính người trong mơ của
mình mà uy phong sững sừng bỗng biến thành lắp bắp. Thậm chí căng thẳng
đến nổi giữa trán đều đổ mồ hôi hột.
Cái bóng cao lớn chiếu
xuống mặt đất là một cơ thể quá mức lực lưỡng, thành công che chắn toàn
bộ ánh nắng chiếu trên người anh… Nhưng một loạt tiếng động vang lên sau đó…
“Hôi quá đi.” Các nam nữ học sinh bịt mũi bỏ đi chỗ khác vì sự bốc mùi từ mồ hôi của nữ King Kong.
Cô ta rụt bả vai lại, tự ti muốn xoay người rời đi. Nhưng ngay lúc đó,
trên mặt anh lộ ra nụ cười tươi như ngọn gió mùa xuân, rút chiếc khăn
tay ra đưa cho cô ta.
Triệu Dung Hoa thấy mình được ưu ái mà đâm ra hoảng sợ. Vì anh bỗng nhiên dịu dàng quá mức.
“Bạn học! Muốn đi ăn kem không?” Anh – mười sáu tuổi, lần đầu tiên mỉm cười đối với một người con gái xa lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT