Đầu chôn ở trong áo ngủ bằng gấm màu lam, Liễu Nha có chút khó thở, nam nhân lại vui thích mò trên người, bắt đầu có chút thô bạo, cuối cùng lại có chút dịu dàng. Xúc cảm man mát lành lạnh lại hơi ngứa khiến Liễu Nha càng thêm không thể hô hấp.

"Buông tay!" Nàng cắn răng nghiến lợi mở miệng, năm ngón tay dùng sức bắt được bàn tay nam nhân, muốn vặn bung ra, nhưng lại phí công, vẫn không nhúc nhích.

Hô hấp nóng bỏng của nam nhân phun trên cổ của nàng, nàng cảm thấy chán ghét hơn, nhưng thân là nữ tử trời sinh nhu nhược khiến nàng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

"Ta rất nhớ ngươi. . . . . ." Nam tử lẩm bẩm mở miệng, giọng điệu mập mờ khó khăn ấy tựa như sợi tơ mềm mại dẻo dai quấn đầy ở trên người nàng, giãy không được kéo không bung, từng sợi tơ như thiên đầu vạn tự.

Liễu Nha ngẩn ra, nắm chặt lấy bàn tay lực lượng hơi buông lỏng của hắn, cũng bởi vì hơi buông lỏng nên sức tiến công của nam nhân càng thêm sắc bén, đôi tay không đứng đắn chợt bắt đầu chạy lung tung, vừa bắt đầu là eo ếch, sau đó là sống lưng bóng loáng giống như tơ lụa của nàng, khi hắn muốn đánh úp tới ngực của nàng thì Liễu Nha đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ra sức nắm chặt lấy bàn tay to của hắn lần nữa.

Cửa phòng phịch một tiếng bị đụng mở, Liễu Nha khó khăn quay mặt sang, mắt cơ hồ bị ép tới thay đổi hình dạng, trong lúc mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy một bóng dáng màu xanh đen đứng nghiêm ở cửa, tia sáng mặt trời bao phủ xuống, cho nàng một tia hi vọng.

"U. . . . . ."

"Đi ra ngoài!" Kim Minh ngoái đầu nhìn lại lạnh lùng rống một tiếng, âm thanh lạnh lẽo giống như Diêm La địa ngục, mắt xanh yêu dị lấp lánh mê người.

U Dạ La đứng ở nơi cửa phòng, kinh ngạc nhìn một màn trước mặt, hai mắt như đầm đen trong nháy mắt trở nên mơ hồ, u buồn, giống như có thứ gì đó vỡ ra, bay đi mất.

"Đi ra ngoài!" Giọng nói lạnh lẽo vô cùng của nam nhân vang lên lần nữa, chỉ là lần này, tăng thêm một phần rét lạnh và uy nghiêm đáng sợ không thể bỏ qua, một tầng tơ máu nhàn nhạt nổi lên trong tròng mắt xanh biếc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào U Dạ La ở cửa phòng.

U Dạ La nắm chặt hai quả đấm, từ từ xoay người, ở trong ánh mắt đầy mong đợi của Liễu Nha, đi về phía trời sáng, cho đến khi lờ mờ biến mất. Hắn mang đi ánh sáng duy nhất của nàng.

Cửa phòng đóng lại, ánh nắng ấm áp bị chặn lại bên ngoài, trong phòng tràn đầy khí lạnh làm người ta hít thở không thông. Liễu Nha cắn chặt môi anh đào, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nàng cảm thấy mình tựa như một món đồ chơi, không ngừng bị người đàn ông này đùa giỡn ở lòng bàn tay.

"Ngươi. . . . . . Sờ đủ chưa?" Nàng lạnh lùng mở miệng, giọng điệu dạy bảo khiến trong mắt xanh biếc của nam tử thịnh nộ tàn ác giống như ngọn lửa tùy ý bốc cháy lên, hắn nhíu mày lại, tay trái vừa dùng lực, trong không khí đột nhiên truyền đến âm thanh xương rắc rắc, hắn muốn nữ tử này khuất phục, nhưng nữ tử này lại hừ cũng không hừ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng, duy trì đường cong vừa rồi.

Hắn ngẩn ra, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, hơi nhướng mi, sau đó lại gần mặt của nàng, dùng âm điệu tức giận nói: "Ta cho là những ngày ngươi rời đi sẽ cực kỳ nhớ nhung ta!"

Liễu Nha khó khăn xoay mặt, nhe răng nhếch miệng đối diện với con ngươi lạnh lùng tàn khốc như tảng băng ngàn năm: "Nhớ nhung? Nhớ nhung ngươi làm cái gì? Nhớ nhung ngươi ngược đãi ta như thế nào sao?" Khóe môi nàng đột nhiên nâng lên châm chọc, châm chọc này hiện lên lúc khuôn mặt nàng bị ép tới biến hình, cực kỳ không phối hợp.

Nam tử trầm mặc, đột nhiên buông nàng ra, lật người nằm xuống trên giường, chỉ là hai chân thon dài vẫn đè ở trên người Liễu Nha như cũ.

Tóc vàng tán lạc trên mặt áo ngủ bằng gấm màu lam, tạo thành bức tranh sơn thủy diêm dúa lòe loẹt, màu đỏ khát máu nơi đáy mắt từ từ rút đi, mắt hắn từ từ trở nên sáng trong, xinh đẹp như lá xanh mùa xuân, nhưng chỗ sâu đáy mắt ẩn giấu rét lạnh tận xương không thể bỏ qua.

Liễu Nha khó khăn lật người lên, đối mặt nóc nhà, thở mạnh giống như là một con mèo chết chìm.

Nam tử an tĩnh nhìn nóc nhà, khóe môi bởi vì mím môi thật chặt mà tạo thành đường cong sắc bén, có một tia cao ngạo, một tia quật cường, nhưng nhiều hơn cả là sự cô đơn.

Liễu Nha thận trọng đưa mắt liếc về phía hắn, nam tử trầm tĩnh khác thường khiến trong lòng người thấp thỏm.

"Ngươi chán ghét ta?" Hồi lâu sau, hắn lạnh lùng mở miệng, đột nhiên ngồi nằm, cùi chỏ chống trên đỉnh đầu, hai mắt sáng loáng nhìn Liễu Nha.

". . . . . ." Lời nói khẳng định vọt tới bên môi, lại bị cô đơn cùng cô độc trong ánh mắt hắn ép trở về.

"Có phải ngươi chán ghét ta hay không?" Nam tử kiên nhẫn hỏi tới cùng, cặp mắt xanh xinh đẹp như lưu ly, Liễu Nha thấy được cái bóng của mình, nho nhỏ, giương mắt to hoảng sợ nhìn nam nhân.

Có phải ngươi chán ghét ta hay không —— câu này được nam nhân hỏi ra, giờ phút này đến tột cùng là trong lòng bất lực đến cỡ nào?

Liễu Nha không trả lời, chỉ là quỷ thần xui khiến lại nhẹ nhàng nâng tay xoa lên trên mái tóc vàng của nam tử. Trong vài giây đầu tiên, nam tử có chút kháng cự, khóe môi hơi co rúm, nhưng sau đó hắn giống như nhanh chóng thích ứng loại vuốt ve này, lạnh lẽo cùng tịch mịch tựa hàn băng mùa đông trong nháy mắt từ từ hòa tan.

Hắn giơ tay tháo xuống mặt nạ hoàng kim của mình, trong nháy mắt đó vẻ đẹp mỹ lệ khiến tâm tư Liễu Nha có chút hoảng hốt, tay trắng noãn có chút cứng ngắc, hơi dừng lại trên tóc hắn.

Nam tử nhẹ nhàng nhíu mày, giống như không thích Liễu Nha sững sờ, hắn từ từ dịch đầu, tự động dán lên tay Liễu Nha. Khi gương mặt tuyệt mỹ của hắn đụng vào tay nhỏ bé của nàng thì trong nháy mắt tròng mắt xanh u ám chợt trở nên trong trẻo sáng ngời, hắn từ từ kéo khóe môi ra nụ cười nhạt nhòa, nụ cười xinh đẹp mê hoặc lòng người.

Một thế giới đầy hoa, lá cây đầy trời, tiếng cười khuynh đảo trời đất. Những từ ngữ này vốn dùng để hình dung nụ cười của nữ tử, lúc này thế nhưng không đủ để hình dung nụ cười nam nhân này.

Trái tim Liễu Nha chợt bị cái gì đó kích động, nàng đột nhiên nghĩ đến, có lẽ Hoàng thượng không hề tàn bạo và biến thái giống nhìn từ bề ngoài.

Hắn cũng có một trái tim khát vọng được người tiếp nhận hắn chứ !

Nam tử cúi người, tựa đầu nhẹ nhàng vào trên gối đầu thêu của Liễu Nha, mặc cho Liễu Nha vuốt ve tóc vàng của hắn, mặt của hắn, sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Chân mày hắn còn nhăn thật chặt, chỉ là trên mặt không hề thô bạo nữa, mà từ từ trở nên bình thản.

Hắn đưa cánh tay qua ôm nữ tử ôm vào trong ngực, giống như một hài tử đem mặt hướng về phía nữ tử, lắng nghe hô hấp của nữ tử.

Hô hấp của hắn từ từ trở nên đều đều, bình tĩnh, từ từ nặng nề.

Liễu Nha dời mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, đây là lần đầu tiên nàng quan sát Hoàng đế thô bạo thành tính ở khoảng cách gần như vậy, lông mi thật dài màu đen nhẹ nhàng nhấp nháy, ở dưới ánh mắt thâm thúy tạo thành bóng mờ xinh đẹp, giống như bươm bướm mới sinh phe phẩy đôi cánh mỏng, đôi môi đỏ tươi lại mỏng manh khẽ mím, mất đi thô bạo cùng tà mị những ngày qua, lại tăng thêm một phần hồn nhiên làm cho người ta khắc cốt ghi tâm.

Kim Minh đang ngủ say cực kỳ giống Kim Nhật không một chút tâm cơ. Liễu Nha nhẹ nhàng bĩu bĩu môi, buông xuống một kết luận.

Bên ngoài phòng, có một bóng người nhẹ nhàng thoáng qua, tiếng bước chân rất nhỏ cắt đứt suy nghĩ của Liễu Nha. Nàng cau mày, nhẹ nhàng động động thân thể, muốn thu hồi cánh tay nhưng trên mặt nam nhân đột nhiên có chút bực bội, lông mi khẽ run, mắt xanh cắn nuốt lòng người dường như muốn phá kén bay ra. Liễu Nha lập tức đem tay nhỏ bé trở về chỗ cũ, cũng không dám làm xằng nữa.

Rốt cuộc nam nhân cũng yên ổn lại, hắn rất không muốn xa rời nàng, hai chân kẹp chặt lại thân thể của nàng, giam cầm nàng trong ngực.

Mệt quá, tiếp tục như vậy, tay của nàng sẽ rất tê!

Không biết đã trải qua bao lâu, ngoài cửa sổ, trời sáng từ từ biến mất, mắt trời khuất núi, bóng đêm âm thầm buông xuống, nhưng Liễu Nha lại nghe được tiếng bụng kêu ùng ục.

Ưmh, thật đói! Nàng nhàm chán vô cùng nhìn nóc nhà.

Ngoài cửa phòng, Mạc Thương xuyên qua song cửa sổ chạm trổ, lạnh lùng nhìn tất cả, khóe môi mím chặt lại, để lộ ra lo lắng.

Đêm tối của Kim Minh là thuộc về một người khác . . . . . .

U Dạ La đứng ở sau lưng Mạc Thương, không nói một lời, chỉ là tay nắm chặt hai quả đấm từ từ nổi lên gân xanh, đường cong tuấn tú lạnh lùng, khóe môi ẩn hiện đường cong khát máu.

*****

Lưu ly Cung, Thái hậu vừa nghe tin Hoàng thượng xuất cung xong thì sắc mặt đại biến, nước trong ly trà nóng vẩy vào trên làn váy.

"Mẫu hậu!" Kim Huy tiến lên, ánh mắt không hiểu.

"Huy nhi, ngươi xác định Minh nhi đi nước Tiên Nô?" Trong giọng nói của Thái hậu cũng để lộ ra lo lắng.

"Mẫu hậu, hôm nay chỉ là ngày hai mươi lăm, cuối tháng, người không phải lo lắng!" Kim Huy nhẹ giọng mở lời an ủi nàng.

"Huy nhi, mau chóng chạy tới nước Tiên Nô! Chỉ mong. . . . . . Chỉ mong tới kịp!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play