Đi vào trong, cô tinh mắt phát hiện loại hoa hồng “Hắc Phu Nhân” thơm nhất đẹp nhất trong vườn đã bị hái đi không ít. Đẩy cửa lớn ra, trong nhà giống như vừa trải qua một vụ cướp vậy, đâu đâu cũng có mảnh thủy tinh vỡ, vết rượu vang, cánh hoa hồng, sổ phác thảo bản vẽ bằng than chì…
Còn có quần áo của nam và nữ rơi tán loạn trước bậc cửa, hành lang, phòng ăn, sô pha… và tất cả nhưng nơi trong phạm vi tầm mắt cô.
… Hai người kia là ai?!
Một cô gái trẻ tóc vàng mắt xanh đang nằm bò trên sô pha, bờ mông cong vểnh lên, ánh mắt quyến rũ, mặc cho người thanh niên phía sau đòi hỏi. Chàng trai có gương mặt như con lai, lúc này có vẻ rất hưng phấn, lật cô gái sang tư thế nằm ngửa như lật một con rối.
Đầu Lâm Mộc vang lên một tiếng “bùm”, giật mình lui về phía sau, lưng chạm vào tấm bình phong trong phòng khách.
Chuyện tốt bị cắt ngang, chàng trai kia quay mặt qua nhìn, đôi mắt đen láy lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Tiêu Hoài đã kết thúc cuộc gọi, vừa đẩy cửa vào đã thấy trên sàn nhà rải đầy cánh hoa hồng.
Sắc mặt anh khẽ thay đổi, bước nhanh vào trong nhà, nhìn thấy một màn không dám để vào mắt.
Đứa em họ hơn nửa năm không gặp giờ đang toàn thân trần chuồng, đè lên người một cô gái, không những không biết xấu hổ, còn ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào Lâm Mộc.
Tiêu Hoài nhíu chặt chân mày, không nói tiếng nào, lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Chàng trai nhảy dựng lên như lửa cháy đến mông: “NO!”
Cậu ta vừa hành động, toàn thân trần trụi, cái có thể nhìn, không thể nhìn đều hiện hết ra trước mắt người khác.
Khoa trương hơn nữa là: anh – ta – khỏa – thân – chạy – đến!
Lâm Mộc kinh ngạc hít sâu vào một hơi.
Tiêu Hoài nắm cổ tay kéo cô qua, Lâm Mộc không kịp đứng vững, bất giác lao thẳng vào lòng anh.
Cằm anh tựa lên trán cô, mặt cô dán chặt lên cổ áo anh, hai người bất ngờ dựa vào nhau như thế, ánh mắt giao nhau, mi mắt chớp động. Lúc này cô chỉ cần hơi ngửa đầu lên một chút, cánh môi mềm mại sẽ chạm vào yết hầu đang nhô ra của anh ngay.
Vẻ mặt Lâm Mộc cứng ngắc.
Một bóng người mang theo tiếng gió lướt qua bên cạnh Lâm Mộc, tay chân luống cuống nhặt quần áo đang rơi vãi khắp mọi ngóc ngách lên.
Một cơ thể trắng phau phau nhảy loạn khắp nơi, phi lễ chớ nhìn, Lâm Mộc vô thức nhắm chặt mắt lại.
Vừa nhắm mắt, tim cô lại thót lên.
Bây giờ cô đang ngoan ngoãn dựa vào lòng Tiêu Hoài, như vậy đã ngại lắm rồi, lại còn nhắm mắt, hình như đang rất hưởng thụ cái ôm của anh…
Tiêu Hoài nhận thấy vẻ mặt Lâm Mộc rất căng thẳng, làn da trắng trên mặt, cổ và tai đều nổi lên một tầng ửng đỏ, chẳng bao lâu cô đã biến mình thành một con tôm bị luộc chín.
Anh vốn định buông cô ra, ánh mắt lại không nhịn được mà dừng lại trên đôi môi bị cô cắn chặt vì thẹn thùng trong vài giây.
Cảm nhận được ánh mắt hơi lâu của anh, cô mất tự nhiên nhấc mi mắt lên, hé ra một đường ti hí, tầm mắt từ từ chuyển lên trên, đầu tiên cô nhìn thấy chiếc cằm đường nét rõ ràng, đôi môi hơi cong, sau đó là một đôi mắt sáng lấp lánh.
Anh không mở lời, cũng không buông cô ra, chỉ im lặng nhìn cô.
Ánh mắt chạm nhau chỉ một giây, mặt Lâm Mộc đã đỏ như gấc. Ánh mắt Tiêu Hoài nhìn cô sâu lắng và chăm chú, còn mang theo chút ý nghiền ngẫm, chắc đã hiểu lầm cô rồi…
Tiêu Hoài nhẹ nhàng buông Lâm Mộc ra, gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Anh họ, có gì từ từ thương lượng mà.” Chàng trai trẻ vừa mặc quần vừa nói, đưa mắt ra hiệu cho cô gái kia đi trước.
Cậu ta dang tay ôm chặt Tiêu Hoài như một con bạch tuộc, sống chết ngăn cản cuộc gọi, cười lấy lòng nói: “Anh à, anh lúc nào cũng nghiêm túc thế, sau này cùng nhau vui vẻ chơi đùa có được không?”
Tiêu Hoài chán ghét nhíu mày: “Muốn chơi? Tự đến đồn cảnh sát mà chơi.”
Cậu em họ đã quen kiểu mắng người này của anh: “Dinh thự của anh quanh năm suốt tháng không có ai ra vào, thi thoảng em ghé qua xem thử, đỡ phải lãng phí.”
“Nhà tù Munich cũng quanh năm suốt tháng để trống, cậu vào đó mà xem thử, cũng đỡ lãng phí lắm đấy.”
“No, no, em là người nổi tiếng, làm vậy sẽ lên trang nhất cho xem, sẽ làm mất mặt gia tộc ta.”
“Tôi và cậu không cùng gia tộc.”
Cậu em họ: “…”
Tiêu Hoài vẫn muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, cậu em họ quay đầu nhìn Lâm Mộc bằng ánh mắt bị tổn thương, làm cô nhớ đến những con mèo con chó hoang không nơi để về phải chịu đói chịu rét giữa ngày đông, khi chúng muốn được vuốt ve, muốn được cho ăn, đôi mắt nhỏ đen láy lấp lánh nước cũng không đáng thương được như cậu ta.
Lâm Mộc bị cậu em họ nhìn đến tê cả da đầu, đang do dự xem có nên nói gì đó để hóa giải bầu không khí này không thì Tiêu Hoài lên tiếng: “Lâm Mộc, xin hãy tránh mặt vài phút, tôi cần bàn luận thêm với Simon Lee.”
Lâm Mộc nói “Được” rồi xoay người định đi. Cậu em họ không đồng ý, đột nhiên bắt lấy cổ tay trái của cô: “Cái gì là Simon Lee, rõ ràng em có tên tiếng Trung đàng hoàng mà, gọi là Lý Thế Dân.”
Lâm Mộc không nhịn được mà bật cười trước câu nói này.
Cậu em họ thấy Lâm Mộc có vẻ xinh đẹp, cất lời chào hỏi: “Xin chào, Mị Nương.”
Tiêu Hoài mở miệng, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Buông tay cậu ra khỏi cổ tay của cô ấy.”
Simon vẫn không buông: “Anh họ, Mị Nương là bạn gái anh hả?”
“Không phải.” Lâm Mộc giành trả lời trước Tiêu Hoài.
Simon hài lòng huýt sáo, đánh giá Lâm Mộc từ trên xuống dưới.
Lâm Mộc cảm thấy ánh mắt của cậu ta khi nhìn không giống như những người khác. Ánh mắt có thần của cậu ta dường như xuyên qua lớp da để nhìn vào kết cấu cơ, vị trí nội tạng, tỉ lệ khung xương… của cô vậy. Ngoài bác sỹ ra còn ai có thể dùng góc độ giải phẫu cơ thể học để nhìn người sống như cách nhìn tiêu bản đây?
“Phân khúc theo tỉ lệ hoàng kim và các điểm đối xứng mà nói, ngực cô không lớn không nhỏ, eo thon, chân dài, mông cong, cảnh tượng khi không mặc quần áo chắc chắn rất đẹp.” Simon híp mắt nói, “Mị Nương, làm người mẫu khỏa thân cho tôi đi, tôi có thể dùng nét vẽ để lột tả đường cong đẹp nhất của cô.”
Cậu ta là họa sỹ?
Tiêu Hoài không muốn nghe Simon khua môi múa mép, bắt lấy cánh tay Lâm Mộc định kéo cô trở lại. Simon vừa thấy Tiêu Hoài muốn giành người mẫu mình vừa nhìn trúng đi, lập tức nắm chặt cổ tay cô: “Anh họ, anh định làm gì?”
Trong lúc lôi kéo, không biết người nào đã kéo đứt sợi lắc thủy tinh tím trên cổ tay trái của cô lần nữa, hạt thủy tinh rơi khắp sàn.
Lâm Mộc giật mình, bàn tay thon dài của Tiêu Hoài đúng lúc che đi vết sẹo trên cổ tay trái của cô, cất giọng vô cùng bình tĩnh: “Simon, cậu làm đứt lắc tay của cô ấy rồi, hãy bồi thường tổn thất cho cô ấy.”
Simon buông Lâm Mộc ra, cúi đầu nhận lỗi: “Được, xin lỗi.”
Lâm Mộc đang định lên tiếng, Tiêu Hoài đã siết chặt cổ tay cô, kéo cô đi thẳng lên cầu thang xoắn ốc.
Simon hỏi với theo: “Đừng đi mà, phải bồi thường thế nào? Bồi thường bao nhiêu?”
Tiêu Hoài không để ý đến cậu ta, khi đi đến giữa lầu bốn và lầu năm, anh dừng lại.
Lâm Mộc cũng đứng lại, đoán chừng có thể Tiêu Hoài có chút chuyện muốn nói với cô.
Thậm chí cô có thể đoán được chuyện mà anh muốn nói, nhưng cô không muốn nghe, cũng không muốn đối mặt, bất giác xoay xoay cổ tay đang nằm trong lòng bàn tay anh.
Tiêu Hoài buông tay ra.
Khi lòng bàn tay ấm áp vừa rời khỏi vết sẹo sần sùi, Lâm Mộc lập tức nhét tay trái vào túi áo.
Tiêu Hoài nói: “Để cô chê cười rồi. Simon là bà con xa của tôi, con lai Trung Đức, tuy có chút tài hoa nghệ thuật, nhưng cũng thường hay làm càn.” Anh dừng một chút, “Mong cô bỏ quá cho.”
Lâm Mộc lắc đầu: “Không sao.”
“Cô có ngại đêm nay ngủ lại phòng khách ở lầu năm không?”
Lâm Mộc vẫn lắc đầu: “Không cần đổi phòng đâu, tôi ngủ dưới lầu một là được.”
“Simon đang ở đây, nếu cô vẫn ngủ dưới đó, đoán chừng đến nửa đêm cả người lẫn giường đều bị cậu ta chiếm mất.” Tiêu Hoài nói rất thẳng thừng, giọng điệu cũng có chút hơi cao, “Cô về phòng nghỉ ngơi trước đi. Tôi xuống nói chuyện với Simon một chút, đây không phải lần đầu tiên cậu ta đưa người mẫu đến chỗ tôi làm bậy rồi.”
Lâm Mộc hơi ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nên không đưa ra nhận xét gì, chỉ nói: “Nói xong anh cũng nghỉ ngơi sớm.”
Tiêu Hoài xoay người đi xuống.
Lâm Mộc đi đến giữa lầu bốn, tâm trạng vẫn có chút không yên, tình cảnh sợi lắc thủy tinh bị đứt lướt qua trong đầu.
Cô lẳng lặng ló đầu ra, cúi người liếc nhìn xuống bên dưới, liếc thấy bóng lưng thon dài của Tiêu Hoài, một câu hỏi chợt hiện lên trong đầu.
Có phải anh đã phát hiện ra bí mật của cô từ lâu rồi không?
Cách bày trí phòng ngủ dành cho khách ở lầu năm và lầu một không khác nhau mấy, ngoài một tấm đệm trải thẳng xuống sàn như một chiếc tatami.
Nếu đã đến rồi thì cứ an yên. Lâm Mộc quả thật đã buồn ngủ, vừa nằm xuống gối đã chìm vào giấc ngủ, đến chập tối mới thức dậy.
Cô ra khỏi phòng đi xuống lầu một, cảnh hỗn loạn đã được dọn dẹp, dinh thự đã sạch sẽ ngăn nắp trở lại.
Không thấy Simon, chắc cậu ta đã đi từ lâu rồi.
Lâm Mộc nghĩ xem bữa tối nên ăn gì. Tối hôm qua ăn món Trung, hay là hôm nay làm một bữa món Tây, đùi thịt nướng Bavaria?
Cô rửa sạch giò heo, thả vào nồi nước dùng để luộc, sau đó chuẩn bị khoai tây viên, do tập trung tinh thần vào việc nấu nướng nên không phát hiện có người đã lẻn vào phòng bếp.
Người này không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát Lâm Mộc, sau đó mở tập vẽ ra, viết chì than trong tay lướt trên mặt giấy, nhanh chóng bắt lấy thần thái của cô.
Lâm Mộc đặt giò heo đã được luộc chín lên khay nướng, bên dưới lót một lớp hành tây, rắc thêm tiêu đen, rau thì là, rồi bỏ vào lò nướng.
Giò heo từ từ chuyển sang màu vàng, lớp da khô lại, hương thơm ngào ngạt.
Hương thơm mê người, nét bút của người họa sỹ dừng lại.
Lâm Mộc lấy giò heo hơi cháy đen, thơm phưng phức ra khỏi lò, rưới bia và nước tương lên, lúc này một bóng người từ bên cạnh vụt qua, chìa ra một chiếc nĩa sáng bóng.
Giò heo có lớp da dày, chiếc nĩa không giữ vững được. Giò heo nặng nề như một quả bom nhỏ rơi tự do, bay thẳng xuống đất, mỡ bắn tung tóe.
Lâm Mộc: “…”
Simon ra vẻ áy náy, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Lâm Mộc buồn bực liếc cậu ta, dùng ánh mắt nói “sao cậu còn ở đây”.
“Anh họ bắt tôi dọn dẹp căn phòng, còn phải nói lời xin lỗi và bồi thường cho cô nữa.” Vẻ mặt Simon rất chân thành, “Cưng à, xin hãy nhận lời làm người mẫu khỏa thân cho tôi, để tôi vẽ cô xem như quà tạ lỗi.”
Quà tạ lỗi kiểu gì vậy…
“Cô hãy xem tác phẩm của tôi trước rồi mới quyết định được không?” Simon thấy Lâm Mộc im lặng không lên tiếng bèn đưa mấy bức phát họa khi nãy cậu vừa vẽ cho cô xem.
Những nét vẽ mảnh và chuẩn xác vạch trên trang giấy trắng, biến mặt phẳng trở thành không gian lập thể. Simon dùng nét vẽ đậm nhạt khắc họa lại từng thần thái khác nhau của cô. Cho dù là mỉm cười xuất phát từ nội tâm, hay im lặng suy tư, hoặc một thoáng giật mình, đều hiện lên sống động trên mặt giấy.
Những bức tranh giống như tấm gương soi, Lâm Mộc bỗng nhận ra sự nhạy cảm của mình đã để lộ ra ngoài, không hề được che giấu tốt như cô vẫn nghĩ.
“Tác phẩm của cậu rất có tính nghệ thuật, nhưng tôi thật sự không có hứng thú làm người mẫu khỏa thân.” Cô trả lời.
Simon đóng tập tranh lại, nghiêm túc nói: “Tôi thích những tâm tình mà cô đang cất giấu trong cơ thể, tôi muốn thông qua hình thức nghệ thuật tao nhã để biểu đạt chúng. Có lẽ cô nghĩ tôi nói nhiều như vậy chỉ vì muốn lừa cô lên giường? No, xưa nay tôi không lừa gạt phụ nữ.”
Để chứng minh mình trong sạch, cậu ta nói tiếp: “Bên cạnh tôi và anh họ lúc nào cũng không thiếu phụ nữ, nếu muốn làm tình, lúc nào cũng được. Tình dục với chúng tôi mà nói chỉ đơn giản như ăn uống ngủ nghỉ thôi. Nghệ thuật thì khác, nó có thể sưởi ấm tâm hồn. Tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô khi không mặc quần áo, cũng hy vọng có thể dùng nét vẽ của mình để người xem thấy được sự mâu thuẫn tận sâu trong nội tâm cô.”
Lâm Mộc kinh ngạc trước những lời cậu ta nói, lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên, trong giọng có chút bức người hiếm thấy: “Simon.”
Simon ngượng ngùng quay đầu lại. Anh họ đến rồi.
Tiêu Hoài nghe dưới lầu một có tiếng động, lại ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của giò heo, đoán chừng Lâm Mộc đã chuẩn bị xong bữa tối, nhưng khi vào đến phòng bếp lại thấy giò heo đang nằm trên sàn nhà, Simon đang bám lấy Lâm Mộc.
Ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua cậu em họ, khi lên tiếng không dùng tiếng Trung nữa, mà dùng tiếng Đức giọng Bavaria.
Simon ngẩn người, cũng đáp lại anh bằng tiếng Đức ấy.
Lâm Mộc nghe không hiểu họ đang nói gì, giọng Simon ngày càng do dự, sau đó đáng thương nói “Xin lỗi” với cô, không chút tình nguyện ra khỏi phòng bếp.
Không gian rộng lớn chỉ còn lại Tiêu Hoài và Lâm Mộc, hai người đều không lên tiếng ngay, bầu không khí có chút lúng túng.
Một lúc sau, Tiêu Hoài nói: “Simon nói chuyện rất thẳng tính, đừng để tâm.”
Lâm Mộc không chắc vì sao anh đuổi Simon đi, chần chừ chút rồi gật đầu: “Tôi hiểu, anh cũng đừng để tâm.” Anh rất ưu tú, lại được con gái mến mộ, đời sống riêng tư phong phú chút cũng là chuyện bình thường.
Nghe cô trả lời như vậy, Tiêu Hoài có chút bất ngờ.
Cô khom người xuống, dùng giẻ lau sạch dầu mỡ trên sàn.
Thu dọn tàn cuộc xong, cô quay lưng về phía anh rửa tay, giọng nói ôn hòa: “Tôi là cung Nhân Mã, chuyên gia về các chòm sao từng nói người như tôi rất điên cuồng, là người dễ bị phân liệt nhân cách… Đổi một góc độ khác để suy nghĩ, Simon nói không sai.”
Tiêu Hoài càng thêm bất ngờ hơn.
Tắt vòi nước, cô nói tiếp: “Tôi phải làm lại bữa tối, có món gì anh đặc biệt muốn ăn không?”
“Có.”
“Món gì?”
“Canh Mạnh Bà.”
Lâm Mộc kinh ngạc quay đầu lại.
Tiêu Hoài nói: “Vừa nghĩ đến Simon yêu cầu được ở lại đây mười ngày nửa tháng là tôi liền thấy đau đầu không thôi. Trong văn hóa truyền thống Trung Quốc không phải có một món người ta ăn rồi sẽ quên hết phiền não sao?”
Lâm Mộc ngẩn ra vài giây, khóe môi khẽ cong lên: “Đó gọi là cỏ quên sầu, không phải canh Mạnh Bà. Tiêu Hoài, tiếng Trung của anh do ai dạy thế?”
Cô nói dứt lời liền phì cười, ánh mắt lấp lánh, giống như ánh trăng trong đêm tối, sáng ngời có chút chói mắt.
Tiêu Hoài hơi ngẩn ngơ, ánh mắt đi từ đôi mắt lấp lánh kia đến đôi môi căng mọng, dừng lại một lúc rồi dời đi nơi khác.
“Trong này có cần tôi giúp không?” Anh nhẹ giọng nói.
“Không cần, anh cứ làm việc tiếp đi.” Cô xua tay, đẩy anh đi.
Lâm Mộc không biết nấu canh Mạnh Bà, nhưng đã nấu một nồi canh bổ đủ lửa, rồi làm thêm vài món kiểu Tây đơn giản.
Simon ngồi trên bàn ăn nói không ngừng, câu nào cũng xoay quanh các tác phẩm tranh sơn dầu của cậu ta, khi nói đến chỗ kích động mặt mày rất hớn hở.
Lâm Mộc không hiểu về tranh sơn dầu, chỉ im lặng lắng nghe.
Sắp kết thúc bữa ăn, Simon buông dao nĩa xuống, than thở: “Hôm nay em với người phụ trách triển lãm tranh kết thúc chẳng vui vẻ gì.”
Tiêu Hoài cũng buông dao nĩa xuống, chăm chú lắng nghe.
Giọng điệu của Simon trở nên nóng nảy: “Mai là ngày triển lãm cuối cùng rồi. Em yêu cầu đặt bức “Cây sồi trong gió tuyết” ở vị trí bắt mắt nhất, người phụ trách lại bác bỏ ý kiến của em, nói bây giờ người mua không có hứng thú với tranh tả thực, thích tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ, nét vẽ tươi vui hơn, còn khuyên em nhanh chóng thay đổi phong cách nữa. Cái tên khốn hám lợi đó, lúc tranh của em bán chạy thì vui vẻ nịnh nọt bợ đỡ em; năm nay bán kém hơn một chút thì lập tức giở thói ngậm đầy một miệng shit.”
Tiêu Hoài nhìn qua Lâm Mộc đang mải uống canh, lên tiếng nhắc nhở: “Trên bàn ăn cậu chú ý cách dùng từ chút.”
Simon buồn bực im miệng, sau đó liền nghiêng đầu nhìn Lâm Mộc, cười cười hỏi: “Cưng à, ngày mai cô có hứng thú đến tham quan triển lãm tranh không? Tranh sơn dầu của tôi có giá trung bình không dưới mười tám nghìn Euro đâu, bản thân tôi năm ngoái cũng được đánh giá là họa sỹ trẻ tuổi có thực lực và có giá trị nhất nước Đức đấy. Buổi triển lãm ngày mai chắc chắn đáng để cô tham dự.”
Cậu ta nói rất huênh hoang, Lâm Mộc không hiểu nghệ thuật, nhưng cũng hiểu mức giá cao và danh hiệu lợi hại kia chứng tỏ địa vị của cậu ta trong giới vẽ tranh sơn dầu không hề thấp, gật đầu nhận lời.
Simon đầy vẻ tự tin: “Cô xem xong triển lãm, rất có khả năng sẽ thay đổi suy nghĩ, đồng ý làm người mẫu cho tôi.”
“Anh cũng đi xem.” Tiêu Hoài nhẹ nhàng tiếp lời.
Simon kinh ngạc ra mặt, đứng bật dậy khỏi ghế, cảm động ôm chặt Tiêu Hoài: “Anh họ, anh làm việc mười mấy tiếng mỗi ngày mà còn có thời gian rảnh đi xem triển lãm tranh? Chẳng lẽ lương tâm của anh trỗi dậy, chịu công nhận kỹ thuật vẽ tranh cao siêu của em rồi?”
“Không, anh chỉ công nhận màn trình diễn dở tệ của cậu.”
Lâm Mộc suýt thì phun hết nước canh ra.
Triển lãm tranh sơn dầu cá nhân của Simon được tổ chức tại bảo tàng thành phố. Hôm trước khai mạc có rất nhiều chính trị gia, doanh nhân và các nhân vật quan trọng trong giới nghệ thuật đến tham dự, tối nay là ngày bế mạc, cảnh tượng không những không yên ắng mà còn vì sự xuất hiện của Tiêu Hoài mà trở nên long trọng hơn.
Tiêu Hoài là nhà đầu tư có gia thế nổi trội, quỹ tiền tệ anh quản lý lại thường xuyên thu được lợi nhuận trên thị trường tiền tệ, các tinh anh của ngành tài chính không hẹn mà cùng đến tham quan buổi triển lãm, nắm bắt cơ hội hiếm có này để tiếp cận Tiêu Hoài, tìm cách kết giao.
Lâm Mộc cũng ăn mặc khá nghiêm túc: váy dài xếp li màu bạc, xắc tay nhỏ, mái tóc dài được búi lên, đội một chiếc mũ len truyền thống của Bavaria màu đỏ với quả cầu tròn trên đỉnh, rất ra dáng người ngoại quốc.
Điểm duy nhất không phù hợp là vết sẹo trên cổ tay trái.
“Cưng à, đã chuẩn bị xong chưa?” Simon gõ cửa phòng ngủ dành cho khách, “Anh họ nói trong điện thoại là xe sắp đến rồi.”
“Xong ngay đây.” Lâm Mộc vội trả lời, tiếp tục vật lộn với vòng đeo tay trên tay trái.
Vì tránh sự cố, cô cố ý mua một sợi lắc tay mới. Chiếc này tuyệt đối sẽ không bị đứt, vô cùng chắc chắn, vô cùng chặt… nhưng cũng vì nó quá chặt… dù là đeo và hay tháo ra đều phải vặn chốt thật chặt, kết quả cô không cận thẩn vặn quá chặt, muốn nới lỏng ra một chút cũng trở nên khó khăn.
Khi cô bước ra khỏi phòng, Simon đang nói chuyện điện thoại với người phụ trách triển lãm về danh sách khách mời, nghe tiếng mở cửa, cậu liếc mắt nhìn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, giơ ngón cái lên.
Lâm Mộc khẽ gật đầu, hai tay nhấc váy lên, bước trên đôi giày cao gót nhanh chân đi xuống.
Simon đúng lúc kết thúc cuộc gọi, ở phía sau trêu chọc: “Đừng vội, xe của anh họ đâu phải đến giờ sẽ bị biến lại nguyên hình thành trái bí ngô đâu.”
Lâm Mộc không hề thả chậm bước chân. Tối qua Tiêu Hoài ở trong phòng sách làm việc rất khuya, hôm nay lại ra ngoài từ rất sớm. Anh cố rút ra chút thời gian giữa bộn bề công việc, sao cô có thể để anh đợi lâu cho được?
Ra khỏi dinh thự, một chiếc xe kiểu phục cổ góc cạnh rõ ràng, đường nét cứng rắn đã đợi ở đó một lúc lâu. Chiếc xe này là Tiêu Hoài cố ý chọn, thân xe rất cao, trông rất trang trọng mạnh mẽ, lại có phong cách rất riêng, rất hợp với thân phận nhà nghệ thuật của Simon.
Simon tinh thần hăng hái, huýt một tiếng sáo.
Tiêu Hoài bước xuống xe.
Anh mặc bộ vest kẻ sọc tối màu, thắt cà vạt, tay áo sơ mi lộ ra đúng một inch một cách nghiêm ngặt, phối hợp với chiếc măng sét chạm đá quý, từng chi tiết nhỏ đều tản ra nét điềm tĩnh nhưng không mất đi vẻ sang trọng.
Anh thấy Lâm Mộc liền tiến lên hai bước.
Cô vừa định chào hỏi thì Simon ra vẻ thần bí nói: “Anh họ, anh biết mình có bao nhiêu người hâm mộ không?”
Tiêu Hoài nhìn Lâm Mộc, khóe môi hơi cong lên, Simon tiếp tục nói: “Con gái người phụ trách vừa nghe anh sẽ đến liền kích động tỏ ý nhất định phải dâng nụ hôn đầu cho anh. Oh my god, độ tuổi của người hâm mộ anh lại lập kỷ lục mới rồi, phá được kỷ lục tuổi mười bốn.”
Anh im lặng một giây, bình tĩnh nói: “Lâm Mộc, lên xe trước đi.”
Tay phải Lâm Mộc nhấc nhẹ váy lên, tay còn lại định đỡ lên cửa xe, Tiêu Hoài liền lịch sự đưa tay ra.
Cô hơi khựng lại, sau đó đưa tay cho anh.
Lòng bàn tay của hai người áp vào nhau, Tiêu Hoài để ý thấy gì đó: “Lắc tay của cô có phải chặt quá không? Da đỏ cả lên rồi.”
Lâm Mộc vội thu tay lại: “Không có.”
Ba người ngồi lên, xe nhanh chóng khởi động. Nửa tiếng sau xe đã đến bãi đậu xe của bảo tàng thành phố, theo lối VIP vào chỗ đậu xe dành riêng cho Tiêu Hoài. Nhân viên phụ trách đã đợi ở đó khá lâu, đưa Simon vào khu vực triển lãm.
Còn một tiếng nữa là đến thời gian bế mạc, Lâm Mộc đi theo Tiêu Hoài vào trung tâm triển lãm tranh. Bên trong tụ tập rất nhiều khách quý quần là áo lụa.
Người trong giới tài chính thấy Tiêu Hoài liền lũ lượt đến bắt chuyện. Lâm Mộc đi theo bên cạnh, nghe được nội dung trò chuyện của họ, có người tưởng cô là Michiko, bèn dùng tiếng Nhật để bắt chuyện, hỏi cô nghĩ thế nào về tình hình suy giảm của thị trường chứng khoán Nhật trong thời gian gầy đây.
Cô đang định giải thích thì Tiêu Hoài đã giới thiệu với mọi người: “Vị này là cô Lâm Mộc, là bạn tốt của tôi, không ngại đường xa đến Munich để du lịch.”
Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Mộc khác hẳn, chủ để trò chuyện không còn xoay quanh vấn đề tài chính kinh tế nữa, bắt đầu tùy ý nói với cô đủ chuyện trên trời dưới đất.
Lúc này vài người ăn mặc rất bảnh bao đến chào hỏi, chủ để nói chuyện lại trở nên rất uyên thâm. Lúc bắt đầu Lâm Mộc còn có thể đáp lại vài câu, lát sau tiếng Đức, tiếng Nhật, tiếng Anh, tiếng Pháp… đủ thứ tiếng cứ luân phiên nhau vang lên, cô gần như không thể tiếp lời đươc, cuối cùng Tiêu Hoài mượn cớ kéo cô rời khỏi, đến một sảnh triển lãm nhỏ.
Cô thấy xung quanh không có bao nhiêu người, thấp giọng nói: “Có thể cho tôi rời khỏi anh, đi ngắm tranh một mình không? Những gì các anh nói cao siêu quá, khi thì hội đồng điều tiết chứng khoán Trung Quốc khởi động lại IPO, khi thì ảnh hưởng của số liệu phi nông nghiệp Mỹ đến kế hoạch nới lỏng tiền tệ, trình độ nghe của tôi không đủ dùng, IQ cũng bị đè bẹp rồi, đứng bên cạnh các anh cảm thấy áp lực rất lớn.”
Tiêu Hoài cười nói: “Không đâu, cô rất thông minh. Tổng giám đốc chi nhánh ngân hàng Mizuho tại Đức nói tiếng Đức lơ lớ thế kia, cô không những nghe hiểu, còn nói chuyện rất vui vẻ với ông ấy nữa.”
Lâm Mộc ngại ngùng nói: “Tôi chỉ đoán bừa thôi, mấy câu cuối cùng nghe không hiểu gì cả, cứ ‘Ja Ja’ mà lấp liếm cho qua thôi.”
“Thảo nào ông ấy hỏi có phải cô và tôi đang hẹn hò không, cô cũng trả lời ‘Ja’ (vâng).”
Lâm Mộc giật nảy mình: “Thật sao?”
“Thật.”
Lâm Mộc há hốc miệng, toàn thân cứng ngắc.
Ý cười bên môi Tiêu Hoài càng rộng hơn, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trầm lắng như mặt nước, giọng nói cũng nhẹ nhàng thoải mái: “Vì công việc nên tôi thường phải xã giao, tiếp xúc với phái nữ cũng khá nhiều, thường bị hiểu lầm đang qua lại với ai đó, thật ra họ chỉ là đối tác trong công việc. Lâm Mộc, mong cô đừng để tâm đến những gì người khác nói.”
Thì ra mình nằm không cũng trúng đạn… Sắc mặc Lâm Mộc bình thường trở lại: “Không có, tôi không để ý đâu.”
Anh đổi chủ đề: “Khi cô nói chuyện với tổng giám đốc đó, hình như cũng nghe hiểu tiếng Nhật?”
“Vâng. Trong tiếng Nhật có rất nhiều từ vựng y học bắt nguồn từ tiếng Đức, nên năm đó tôi học tiếng Đức cũng sẵn học luôn tiếng Nhật.”
“Thảo nào lần đầu chúng ta gặp nhau, Michiko vừa lên tiếng thì sắc mặt cô liền trở nên mất tự nhiên, thì ra cô nghe hiểu những gì cô ấy nói.”
Nhắc đến Michiko, Lâm Mộc không nhịn được hỏi: “Hôm nay cô ấy không đến sao?”
“Đến rồi, đang ở phía sau cách cô không xa, cô ấy đang nói chuyện với giám đốc điều hành ngân hàng Bưu Cục Đức.”
Lâm Mộc quay nhìn lại. Michiko vừa khéo vừa kết thúc cuộc trò chuyện, nghiêng mặt nhìn qua.
Bây giờ không phải thời gian làm việc, Michiko mặc bộ Kimono tuyệt đẹp, trang điểm tinh tế, khến người ta vừa nhìn đã thấy bắt mắt.
Nhớ đến những lời lần trước mình nói sau lưng người ta, Lâm Mộc có chút ngại ngùng, bèn mỉm cười.
Hình như để đáp lại cô, Michiko nhấc tà áo lên, chầm chậm bước tới.
“Hermann, tôi đến trễ, để anh phải đợi lâu rồi.” Michiko cúi người với Tiêu Hoài, giọng nói nhỏ nhẹ.
Cô hoàn toàn bỏ lơ Lâm Mộc, chỉ chăm chăm thuật lại cuộc trò chuyện khi nãy: “Giám đốc điều hành của ngân hàng Bưu Cục hài hước hơn tôi nghĩ nhiều, còn chủ động ngỏ ý hợp tác với chúng ta.”
Tiêu Hoài trả lời: “Chuyện công việc sau này hãy nói, tôi muốn giới thiệu Lâm Mộc với cô.”
Michiko đánh giá Lâm Mộc một lượt, vẻ mặt có chút không vui.
“Trưởng bối của Lâm Mộc và tôi là chỗ quen biết, cô ấy là bác sỹ giỏi của khoa cấp cứu, bệnh viện tư nhân mà cô ấy đang công tác đứng đầu trong ngành.” Nói đến đây, Tiêu Hoài ngừng một chút, “Nhưng trông cô ấy không giống bác sỹ cho lắm.”
“Vậy giống cái gì?” Lâm Mộc tò mò.
Tiêu Hoài chỉ cười không nói, tiếp tục giới thiệu: “Michiko từng là giám đốc cấp cao của phòng thu mua và sáp nhập ngân hàng Chase Nhật Bản, sau đó từ bỏ chức vụ giám đốc của một công ty sắp lên sàn, đảm nhận vị trí trợ lý riêng của tôi, cũng là trợ thủ không thể thiếu của tôi.”
Lâm Mộc đang định khen ngợi vài câu, Michiko đã đổi sang chủ đề khác: “Hermann, sau khi triển lãm kết thúc chúng ta đi uống một ly, bàn xem nên sắp xếp công việc sắp tới thế nào chứ? Bên trụ sở chính hối thúc mãi, yêu cầu chúng ta phải đưa ra bản dự thảo thu mua trước lễ Giáng Sinh.”
Tiêu Hoài không trả lời ngay lập tức.
Michiko lạnh lùng nói với Lâm Mộc: “Nếu bác sỹ Lâm có thời gian cũng có thể đi cùng.”
Lâm Mộc biết điều từ chối: “Mấy ngày nữa tôi phải về nước rồi, muốn dạo quanh bên ngoài một chút, xem cảnh đêm ở thành phố Munich. Nghe nói món nghêu ở nhà hàng kia rất ngon, tôi định đến đó ăn thử.”
Tiêu Hoài nhìn bộ váy dài mỏng manh trên người cô, muốn nói lại thôi.
Lúc này lại có vài người trong giới tài chính đến bắt chuyện, Lâm Mộc lịch sự lui lại, Michiko xoay người tiếp đón, nơ Taiko-musubi thắt phía sau Kimono đẩy Lâm Mộc một cái, tách cô ra khỏi Tiêu Hoài.
Sau đó lại thêm vài cô gái người Đức thân hình quyến rũ đi tới, từng người, từng người một vây xung quanh Tiêu Hoài. Có thêm phái nữ tham gia, chủ đề trò chuyện của cánh đàn ông không còn bó hẹp trong tài chính tiền tệ nữa, trở nên thú vị hơn nhiều, những lời hài hước không ngừng chọc cho các cô gái kia bật cười.
Lâm Mộc nhìn đồng hồ, còn hơn nửa tiếng nữa là buổi triển lãm sẽ kết thúc.
Cô im lặng rời đi, tự mình đi ngắm cách bức tranh sơn đầu. Ngắm càng nhiều, càng thấy Simon có phong cách tả thực, tâm tình được tả trong tranh cũng mang sức truyền tải rất mạnh.
Chẳng hạn như bức tranh “Cô gái khỏa thân hút thuốc” ở trước mặt. Đôi mắt cô gái nhắm lại, khuôn mặt trẻ trung ngập trong làn khói mơ hồ, có chút đắc ý, buông thả, trầm luân, mờ ảo, rất nhiều tâm trạng phức tạp mà chân thật.
Lâm Mộc bất giác nhớ lại những bức phát thảo mà Simon vẽ cho cô, nếu cô gái đang hút thuốc kia là mình, trên mặt sẽ mang theo thần thái thế nào?
Cô lắc đầu mỉm cười, đi sang gian triển lãm khác, thấy tác phẩm “Cây sồi trong gió tuyết” mà Simon từng nhắc.
Trong tranh là một cây sôi cao to mập mạp. Trên cây chất đầy lớp tuyết trắng thật dày, thân cây không chịu được sức nặng, đã gãy tách thành một hình chữ V.
Cây sồi là cây đại diện của nước Đức, tượng trưng cho tinh thần bất khuất và vinh quang. Cây sồi trong tranh đâu đâu cũng nhấn mạnh cảm giác bất lực và gợi đến cái chết, nhất là thân cây gãy thành một đường nhọn hoắt, lộ ra vẻ tàn nhẫn lạnh lùng.
Cho dù ai nhìn thấy bức tranh như thế này đều sẽ cảm thấy khó chịu.
“Cưng à, tôi tìm cô rất lâu đó.” Tiếng của Simon đột nhiên vang lên sau lưng, mang theo ý cười, “Cô thích bức tranh này?”
Lâm Mộc không tỏ thái độ ngay, sự chú ý của cô vẫn còn tập trung trên bức tranh. Dù là cây đã bị gãy thành hai nhánh, những vẫn cố gắng vươn cành ra dưới ánh mặt trời ngày đông. Việc này tượng trưng cho sinh mệnh chưa lụi tàn.
“Người phụ trách nói bức tranh này là tác phẩm tệ nhất từ trước đến nay của tôi, cố ý khắc họa cái chết, không có chút sức hút nghệ thuật nào.” Simon nở nụ cười, giọng nói buồn bã, “Tôi nghĩ cô sẽ thích nó, không ngờ cả cô cũng không thích.”
Thấy cậu ta thất vọng như thế, Lâm Mộc bèn lên tiếng: “Đừng buồn, tôi thích nó lắm.”
Simon híp mắt: “Thích thì mua nó đi, chỉ hai chục nghìn Euro thôi.”
Lâm Mộc: “…”
“Như vậy đi, cô tặng tôi một cái ôm chân thành, bức tranh này không lấy một đồng, ok?”
Không đợi Lâm Mộc trả lời, Simon đã cười hì hì dang rộng tay, ra vẻ muốn ôm. Cô lui về phía sau để tránh theo bản năng, nhưng lại đụng trúng một cô gái trẻ dáng người cao gầy.
Lâm Mộc vội nói xin lỗi, vừa ngẩng đầu nhìn rõ dáng vẻ đối phương liền sững người.
Cô gái kiêu căng nhìn Lâm Mộc, lập tức ngây người.
“Sao cô lại ở đây? Cô đến Đức làm gì?” Cô gái đột nhiên lên tiếng, thái độ rất hống hách.
Simon kéo Lâm Mộc đến bên cạnh mình: “Người đẹp, xin khống chế giọng nói của mình, đừng làm ồn.”
Cô gái thấy anh cao lớn đẹp trai, cười lạnh: “Anh là bạn trai mới của Lâm Mộc?”
Simon nhướng mày: “Ừm.”
“Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, loại đàn bà như Lâm Mộc ngủ vài lần còn được, muốn cưới cô ta thì thôi đi. Cô ta là tội phạm giết người, lúc nào cũng có thể làm ra chuyện giết người đoạt của đấy.”
Simon sững sờ, Lâm Mộc lúc này không tiếp tục im lặng nữa: “Cô Quý, xin cô hãy dừng việc phỉ báng người khác lại.”
Cô gái phản bác: “Những gì tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật?”
Lâm Mộc không muốn tranh cãi, quay người bỏ đi.
Simon đuổi theo: “Cưng à, có cần báo cảnh sát không?”
“Không cần.” Cô mím chặt môi, nói nhanh hơn bình thường rất nhiều, “Ngại quá, có thể để tôi ở một mình một lát không?”
Simon dừng chân, nhìn theo bóng lưng Lâm Mộc.
Giọng nó của cô gấp gáp bất thường, đi cũng rất nhanh, không hề quay đầu nhìn cậu lấy một lần, dường như rất vội vàng muốn rời khỏi nơi này.
Simon không tiện ngăn cản, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiêu Hoài.
“Anh họ thân mến, anh hãy trông chừng Lâm Mộc. Đợi em phát biểu bế mạc xong chúng ta cùng về dinh thự.”
Khi Tiêu Hoài nhận được tin nhắn của Simon, anh đang đi tìm Lâm Mộc. Gần như cùng lúc đó anh nhận được tin nhắn Wechat của cô: “Tôi đã chào Simon rồi, đi trước đây.”
Chỉ vài chữ ngắn ngủn, giọng điệu lạnh lùng đến lạ.
Anh đọc lại mấy lần, khẽ thở dài, không trả lời Lâm Mộc, chỉ trả lời Simon: “Cô ấy có kế hoạch riêng rồi, anh không tiện ngăn cản.”
Sau khi buổi triển lãm kết thúc, Tiêu Hoài và Michiko cùng ra khỏi bảo tàng thành phố. Xe chạy chưa được bao lâu thì Simon gọi đến: “Anh họ, em không hiểu ý anh, Lâm Mộc đâu?”
Lúc này Tiêu Hoài nhớ Lâm Mộc chỉ nói đi ngắm cảnh đêm, không nói nơi cụ thể.
“Đợi chút, anh hỏi xem cô ấy đang ở đâu.” Anh ngắt máy, đúng lúc này một tin nhắn Wechat mới nhảy ra.
Lin: “Tôi quên mang theo sạc điện thoại. Nếu có tắt máy, không có gì lạ.”
Tiêu Hoài lập tức gọi qua, điện thoại của Lâm Mộc đã tắt máy, anh đành gọi lại cho Simon.
Simon nhận điện thoại xong liền nói: “Anh họ, có khi nào Lâm Mộc nghĩ quẩn không?”
Lúc này xe vừa đến trước quán bia mà Michiko chọn, Tiêu Hoài ngồi bất động trên xe: “Có ý gì?”
Simon tóm tắt lại chuyện xảy ra ở trung tâm triển lãm, sau đó hỏi: “Anh họ, anh cảm thấy thế nào?”
Đầu dây bên kia im lặng khác thường.
Một giây sau, giọng nói trầm thấp của Tiêu Hoài vang lên, giọng điệu không cho người khác cãi lại: “Anh đang quay lại đường cũ, cậu hãy tra tất cả những nhà hàng có bán món súp nghêu ra, sắp xếp theo thứ tự từ khoảng cách rồi báo lại cho anh.”
“Hả?” Simon không hiểu sao đột nhiên lại nói đến chuyện ăn uống rồi.
“Anh đi tìm cô ấy.”
Vừa dứt lời, tiếng “tút…” ngắn ngủi vang lên, điện thoại đã bị ngắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT