Tiêu Hoài không phủ nhận ngay.

Bầu không khí tĩnh lặng như tờ, ngoài tiếng hô hấp đều đặn của anh ra, chỉ còn tiếng xào xạc của gió đêm lay động tán lá ngô đồng.

Có lẽ do tác dụng của hơi men, cảm xúc không tên bị khơi dậy, như một chiếc thuyền dập dềnh khuấy động làn sóng nho nhỏ trên mặt hồ. Anh mất tự nhiên ngoảnh mặt đi, một tay nới lỏng cà vạt trên cổ áo, yết hầu trượt lên hạ xuống, mơ hồ đáp: "Không phải."

Giọng anh chậm rãi, trầm thấp, Lâm Mộc ở đầu dây bên kia tuy không nhìn thấy anh, không biết anh có biểu cảm thế nào, nhưng từ giọng nói này có thể cảm nhận được sự mệt mỏi giấu đầu lòi đuôi.

Cô gặng hỏi: "Anh không sao thật chứ?"

Nồng độ cồn không cao, nhưng mặt anh thoáng chốc đã đỏ bừng, trên trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, hai cánh môi hé mở, hồi lâu vẫn không trả lời được.

Sao anh có thể nói ra, anh không buồn, chỉ nhớ cô đến mức xiêu hồn lạc phách.

May mà con người anh khá thông minh, tùy cơ ứng biến thốt ra hai chữ: "Lâm Mộc."

"Em nghe."

"Lâm Mộc."

Lâm Mộc ngơ ngác, tưởng rằng tín hiệu không tốt, bèn đến bên cửa sổ ngoài hành lang: "Tiêu Hoài, anh có nghe được tiếng của em không?"

"..."

"Tiêu Hoài?"

Cô gọi anh liên tục mấy lần, giọng nhẹ nhàng êm ái, mê hoặc lòng người, anh suýt không kìm nén được kích động giãi bày nỗi khổ tương tư.

Anh hít thở sâu, nhìn cảnh mây buồn trăng sầu ngoài cửa sổ.

Đôi mắt hẹp dài với ánh nhìn sâu lắng, tựa như đốm mực lan ra trên trang giấy xuyến, lộ ra vẻ ảm đảm không ai hiểu được: "Lâm Mộc, lúc nãy tôi đang lái xe qua đường hầm... em tìm tôi có việc gì vậy?"

Câu hỏi ở cuối, thái độ điềm tĩnh, ngữ điệu bình thản, Lâm Mộc nhất thời nghẹn lời.

Không sai, cô nhìn thấy cái tên "Tiêu Hoài" xuất hiện trên màn hình gọi số, lại không thấy Tiêu Hoài đến khám, lập tức sốt ruột, vội vàng tìm anh.

Nhưng tìm được anh rồi sao nữa?

Những lời Michiko nhục mạ cô còn văng vẳng bên tai. Nhìn từ ngoài vào, cô không so đo chuyện cũ chủ động gọi điện thoại trước, ân cần hỏi han, bất luận phân tích từ góc độ nào, đáp án cũng chỉ có một, cô vẫn chưa nguội lòng với anh.

Anh hỏi như vậy, hẳn là muốn cô biết khó mà lui.

Lâm Mộc mím môi, cố giữ ngữ khí bình thản: "Em gọi điện chỉ muốn xác nhận anh có bệnh hay không thôi, nếu anh vẫn khỏe thì em không quấy rầy nữa."

Đầu dây bên kia rất yên ắng, không thấy đáp lời.

Tay cầm di động của Lâm Mộc từ từ hạ xuống.

Ban đêm nhiệt độ hạ thấp rất nhiều, gió lùa qua cửa sổ se se lạnh, cảm giác hụt hẫng trong lòng lại xua mãi không đi.

Cô nhìn phím kết thúc cuộc gọi màu đỏ trên màn hình đăm đăm, không đành lòng ấn xuống, bèn đưa di động lên bên tai, muối mặt bắt chuyện tiếp: "Trên mạng xuất hiện rất nhiều lời công kích anh, anh có bị ảnh hưởng tiêu cực không?"

Do cuộc tình cũ bị phơi bày khắp nơi, lâu rồi cô không để ý xem tin tức nữa. Cho đến khi Quan Di nhắc đến tình hình gần đây của Tiêu Hoài, cô mới lên mạng xem thử, rất sốc trước lời lẽ của những "người chống đối" kia.

Suy bụng ta ra bụng người, cô đoán chắc chắn anh đang rất phiền não.

Lâm Mộc tức giận nói: "Mấy người bình luận kia lập luận hỗn loạn, đầy lỗ hổng. Nếu Lí Hông Chương là giặc bán nước, vậy ngân hàng Trung Quốc, ngân hàng Giao Thâng do Lí Hồng Chương và đời sau sáng lập ra há chẳng phải cũng là giặc bán nước sao? Nếu nói ông cố Tiêu Chính Phủ của anh là Hán gian, vậy ông cố của anh đứng ra đàm phán, thuyết phục ngân hàng Đức cho chính phủ nhà Thanh vay vốn tu sửa bảy con đường sắt Hỗ Ninh, Quảng Cửu, Hỗ Hàng Dũng... há chẳng phải đều là dấu ấn của Hán gian ư? Những ngân hàng này, những con đường sắt này, đến tận bây giờ vẫn là huyết mạch kinh tế của quốc gia, nên anh không cần phải so đo với những người bình luận trên mạng kia. Họ vô tri ngu xuẩn, sẽ kéo anh xuống ngang hàng với mình, rồi dùng kinh nghiệm mắng chửi người phong phú của mình để đánh bại anh."

Lâm Mộc chưa bao giờ nói một hơi nhiều như vậy, hơi hụt hơi, thở dốc.

Cô tạm nghỉ một lúc, phát hiện đầu dây bên kia vẫn im lặng, im lặng đến mức cả tiếng thở của Tiêu Hoài cũng không nghe thấy được, dường như anh vốn không để ý cô đang nói những gì.

Cảm giác bị người ta ngó lơ thật khó chịu, tim Lâm Mộc chợt thắt lại, nhưng vẫn phải nói cho hết: "Bạn của Quan Di là chủ biên tập của "Tin Đông Phương buổi sáng", nếu anh cần đăng bài đính chính cá nhân lên báo..."

"Không cần."

Anh đột nhiên ngắt lời cô, cô bất giác cảm thấy mình đúng là lo lắng thái quá, tự chuốc lấy phiền.

Cô không nói được gì nữa, đang định kết thúc cuộc gọi, giọng nói của Tiêu Hoài truyền qua ống nghe điện thoại đến tai cô thật rõ ràng: "Lâm Mộc, gần đây em ổn chứ?"

Trước câu thăm hỏi đột ngột, Lâm Mộc im lặng vài giây, khẽ cúi đầu: "Không ổn."

"Sao vậy? Nhà hàng kinh doanh không tốt?"

"Không chỉ có vậy."

"Công việc ở bệnh viện không suôn sẻ à?"

Chắc là ảo giác, Tiêu Hoài thế mà lại đang quan tâm cô.

Nét mặt Lâm Mộc không có gì thay đổi, nhưng bàn tay đang rảnh rỗi kia lại không buông tha cho keo dán khe hở ở cạnh dưới khung cửa sổ, cào cào móc ngoáy: "Hôm nay bệnh viện công bố kết quả thi tuyển sang Việt Nam viện trợ y tế, em không đậu, bị rớt lại rồi."

Đầu dây bên kia ngạc nhiên hỏi: "Em đã là vợ sắp cưới của Quý Vân Xung, sao còn muốn đi Việt Nam?"

Lâm Mộc sửng sốt: "Vợ sắp cưới? Không không, truyền thông muốn hút người đọc, lúc nào cũng phóng đại nói quá, đừng tin họ."

Đầu dây bên kia bỗng chốc im lặng như thể cả không khí cũng bị đông cứng.

Tiêu Hoài đã không ngại nhắc đến Quý Vân Xung, Lâm Mộc cũng không muốn tránh né: "Em nghe nói, anh và Quý Vân Xung là bạn bè?"

Không thấy trả lời, cô cúi gằm mặt thì thầm: "Xin lỗi, lúc anh còn chưa quen biết em, em đã biết đến sự tồn tại của anh. Dù anh có tin hay không, đối với anh em chỉ thấy tò mò, chưa bao giờ muốn cố ý tiếp cận."

Khi đó chưa xảy ra vụ tai nạn xe, cô vào phòng sách của Quý Vân Xung tìm quyển từ điển, vô tình nhìn thấy Tiêu Hoài trên bìa tạp chí. Ngoại hình khôi ngô, tiểu sử xuất chúng, cô nhất thời tò mò hỏi han vài câu, làm cho Quý Vân Xung nổi cơn ghen ôm chặt cô từ phía sau, suốt một thời gian dài đều lấy chuyện này ra để trêu cô.

Về sau, khi gặp được Tiêu Hoài thật sự, cô chợt thấy tự ti.

Anh là nhân vật chủ chốt ngồi ở khu vực trung tâm, là nhà đầu tư ngân hàng có gia thế hiển hách. Cô chẳng qua chỉ là một người qua đường đi nhờ xe, là cô chủ nhà thất tình đau khổ, là một khách du lịch đen đủi.

Đường đời của cô và anh là hai đường xiên, không song song, không giao nhau.

Nhưng không biết bắt đầu tự bao giờ, cô chẳng cần tốn chút sức nào cũng gặp được anh, nghe được giọng nói của anh, nhận được sự quan tâm từ anh... Cô ngây ngô chỉ xem là là "người quen", không phát giác ra tình cảm anh dành cho cô đã vượt mức tình bạn từ lâu.

Anh chắc là rất nhớ cô, mới nói dối chuyến bay bị hoãn, hỏi cô có thời gian gặp nhau hay không.

Anh chắc là thật lòng thích cô, mới ở trong phòng cấp cứu ồn ào đợi suốt cả đêm, cùng cô vượt qua một đêm bận rộn.

Người đàn ông âm thầm bỏ ra tình cảm chân thành là thế, một khi trở mặt, sẽ không có cơ hội vãn hồi. Giống như lúc này, chỉ cần anh không bằng lòng, cô sẽ không có chút cơ hội nào để đến gần anh.

Những lời châm chọc của Michiko, tuy khó nghe nhưng có một câu nói rất đúng, cô đã từng làm được gì cho Tiêu Hoài?

Đúng vậy, cô chưa từng làm gì cho Tiêu Hoài cả, cũng chưa thể hiện sự ỷ lại và yêu thích dành cho anh một cách trọn vẹn, nên sự việc phát triển đến cục diện bây giờ, cô cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ.

Lâm Mộc cố xoa dịu sự chua xót trong lòng: "Tiêu Hoài, anh là người đàn ông mọi mặt đều rất xuất sắc, em chúc phúc cho anh, mong anh sớm giải quyết được rắc rối trong công việc..."

"Bác sĩ Lâm..." Tiếng gọi gấp gáp bỗng nhiên vang lên phía sau.

Lâm Mộc vội đáp lại một tiếng "ơi", nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại: "Xin lỗi, em phải quay về làm việc rồi."

Nào ngờ anh lại bất ngờ cắt ngang lời cô: "Lâm Mộc, giữa chúng ta có thể có hiểu lầm. Tôi có vài lời muốn nói với em, chúng ta có thể gặp nhau ngay được không?"

"Bây giờ sao? Em vẫn đang trực." Cô tranh thủ thời gian đợi xe cấp cứu đưa bệnh nhân đến để lén gọi điện thoại cho anh.

"Ngày mai thì sao?"

"Sáng mai em bay đi Munich rồi."

Câu trả lời này, khiến cho cả hai không hẹn mà cùng im lặng.

"Bác sĩ Lâm..." Tiếng hối thúc lại vang lên.

"Đến ngay đến ngay!" Lâm Mộc chuyển di động từ tai phải sang tai trái, thấp giọng nói, "Tiêu Hoài, tạm biệt."

Cô vội vàng cúp mắt, không nghe rõ anh trả lời thế nào, giống như đang thương lượng, lại như một lời hẹn, thái độ nói chuyện lại thay đổi một trăm tám mươi độ, không còn lạnh lùng xa cách với cô nữa.

"Về sau tôi cũng sẽ bay sang Munich một chuyến. Nếu em có thể, chúng ta gặp nhau ở đó."

Trong bốn mươi mấy ngày qua, Lâm Mộc nhiều lần qua lại giữa Thượng Hải và Munich, trong thời gian này vừa phải làm tốt công việc của mình, vừa phải ứng phó với kỳ thi tuyển qua Việt Nam viện trợ y tế, vừa phải lo cho Quý Vân Xung phục hồi, bận trong bận ngoài đến sứt đầu mẻ trán, gầy đi không ít.

Cực khổ vất vả thế nào cũng không sao, điều đả kích cô thật sự đó là, điểm chuyên môn đứng đầu danh sách, nhưng lại bị cấp trên gạch tên khỏi danh sách đoàn viện trợ y tế.

Lâm Mộc tìm cấp trên hỏi rõ sự tình, cấp trên phê bình cô thường xuyên nghỉ phép cho thấy không chuyên tâm với công việc, nên không xem xét cử cô đi.

Tranh biện không thành, Lâm Mộc vẫn phải tiếp tục làm tốt công việc của mình, trực suốt cả đêm, mệt đến mức đứng cũng có thể ngủ được, nhưng lại không thể ngơi nghỉ, phải tranh thủ thời gian chạy ra sân bay, đón chuyến bay đến Munich.

Vừa ngồi xuống, cô nhận được điện thoại của Quan Di. Có người ra giá cao mua lại căn hộ, chỉ cho thời gian hai ngày để giao nhà. Nói cách khác, Lâm Mộc phải dọn sạch căn nhà ngay lập tức.

Lâm Mộc nhờ Quan Di đóng gói đồ đạc, sau đó tức tốc liên hệ với một công ty chuyển nhà, thuê tạm một kho hàng để trữ hành lí, vậy mới giải quyết xong vấn đề đột xuất này.

Khẽ thở phào, cô lại nhận được tin nhắn nhắc nợ của ngân hàng.

Do không thể phân thân, cô buộc phải đóng cửa nhà hàng, định sau khi được ghi danh vào đoàn viện trợ y tế sẽ chuyên tâm lo liệu chuyện buôn bán. Bây giờ không được đi viện trợ, bên nhà hàng chỉ có nợ nần không có thu nhập, cho dù cô đục trong vá ngoài, cũng khó mà trả được tiền nợ của tháng này.

Lâm Mộc tâm sự ngổn ngang, quên mất lời Quý Vân Xung dặn, không gọi điện thoại cho anh trước khi lên máy bay đã tắt máy.

Sau khi hạ cánh, Lâm Mộc xách hành lí vội vàng chạy về phía lối ra. Hôm nay Quý Vân Xung tái kiểm tra công thức máu và tốc độ máu lắng, nếu kết quả kiểm tra bình thường, anh sẽ được xuất viện.

Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân cũng nhanh hơn, ra khỏi nhà ga sân bay, bầu trời trong vắt, cô đưa tay chắn tia sáng chói mắt, nghe thấy tiếng gọi mang theo ý cười: "Mộc Mộc."

Lâm Mộc nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Quý Vân Xung giữa dòng người hối hả qua lại.

Anh cao lớn đẹp trai, nhưng lại ngồi trên xe lăn, nên đặc biệt thu hút sự chú ý. Anh mặc kệ ánh mắt khác thường của những người xung quanh, nhìn cô chăm chú, thấy cô ngơ ngẩn đứng đó, khẽ nhướng mày, nhếch môi nở nụ cười rạng rỡ.

Lâm Mộc đi về phía anh.

"Đợi chút." Anh ngăn cô lại, hai tay chống lên tay vịn xe lăn nâng nửa thân trên dậy, chân trái duỗi thẳng, chân phải chịu đủ mọi gian khổ cũng chậm rãi được kéo lên, sát nhau, đứng vững.

Anh bước về phía cô.

Anh không phải người què đúng nghĩa, nhưng chân phải nhấc lên vừa chậm vừa không nhích đi được, nên theo anh thấy đây là què rồi, tàn phế rồi.

Người qua đường thấy vậy, nhìn anh bằng ánh mắt thương hại.

Vẻ quẫn bách thoáng qua trên mặt anh, rồi nhanh chóng bình thường trở lại, kiên trì dùng đôi chân của mình đi từng bước về phía Lâm Mộc.

Lâm Mộc không đành lòng, sải bước về phía anh.

Hai người đứng mặt đối mặt với nhau. Cô đang định lên tiếng, anh đã vội ôm cô vào lòng: "Meine liebe, wie geht"s? Denkst du an mich?"

- -- Em yêu, em khỏe chứ? Có nhớ anh không?

Ngữ điệu hỏi han thế này rất quen thuộc, sắc mặt Lâm Mộc khẽ thay đổi, khi lại nhìn Quý Vân Xung, ánh mắt có phần phức tạp.

Anh không hề phát giác, buông cô ra: "Em không gọi điện thoại cho anh, di động lại tắt máy. Anh không biết thời gian em hạ cánh, nhớ ra sân bay Munich dự báo hôm nay gió mạnh, không thể ngồi yên được, nên đã trốn từ bệnh viện ra."

Lâm Mộc nhất thời không biết nói gì.

Chuyến bay hạ cánh muộn hơn thời gian dự kiến rất nhiều, vậy mà anh vẫn một mực ở đây chờ đợi. Nơi này người qua kẻ lại, lỡ như có phóng viên nhận ra anh, anh phải làm sao?

Quý Vân Xung hiển nhiên không hiểu tâm tư của cô, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ dịu dàng: "Có đói không? Anh dẫn em đi ăn trưa nhé? Trông em lại gầy đi nhiều rồi, có phải công việc vất vả lắm không?"

Trước sự quan tâm tận tình, Lâm Mộc không biết nên trả lời thế nào, đành dìu Quý Vân Xung ngồi trở xuống xe lăn, vừa đẩy anh ra bãi đậu xe, vừa trò chuyện đôi câu.

Khi xe chạy vào trên đường lớn, Lâm Mộc cũng kể xong những chuyện xảy ra gần đây, cô nói: "Chuyện nhà cửa dễ giải quyết, thuê một phòng trọ gần bệnh viện là được. Tiền nợ của nhà hàng thì hơi khó, tạm thời em vẫn chưa biết giải quyết thế nào."

Quý Vân Xung quả quyết nói: "Anh trả giúp em."

"Em nói với anh những chuyện này, không phải muốn chìa tay xin tiền anh. Em sẽ nghĩ cách, chẳng hạn như vay vốn ngân hàng..."

"Ngân hàng không phải nhà từ thiện, không có thế chấp, sẽ không cho em vay đâu." Quý Vân Xung nhướng mày, "Em có từng nghe đem quyền kinh doanh của nhà hàng ra thế chấp chưa? Giống như thế chấp quyền sở hữu."

Lâm Mộc mờ mịt, Quý Vân Xung lại tiếp: "Anh lấy một ví dụ, bây giờ em đang thiếu vốn lưu động, nên đem quyền kinh doanh thế chấp cho anh để vay một triệu, cam kết nửa năm sau sẽ trả một triệu hai. Nếu không trả được, anh sẽ nắm quyền kinh doanh trong một năm."

Lâm Mộc muốn nói lại thôi.

Quý Vân Xung nhìn thấu tâm tư của cô: "Em không nợ anh gì cả. Một khi em không trả nợ đúng hạn, anh có thể nắm quyền kinh doanh nhà hàng. Nhà hàng của em nằm ở khu trung tâm, là mặt bằng tốt danh xứng với thực, anh chỉ lời chứ không lỗ."

Lâm Mộc không trả lời ngay. Nhưng đã nói đến thế chấp quyền sở hữu, cô không khỏi tò mò: "Nghe nói Đông Thịnh vì muốn thu mua Y dược Trung Tây đã nhiều lần thế chấp quyền sở hữu công ty, có phải thật không?"

"Em theo dõi tin tức về anh à?"

"Ừm."

"Vậy, chắc em cũng biết anh là chủ tịch của tập đoàn Đông Thịnh, dù ở nơi công khai hay riêng tư, trước khi trả lời bất cứ câu hỏi nào cũng phải suy xét đến lợi ích của các cổ đông."

Câu trả lời cao ngạo làm cho Lâm Mộc nghẹn lời. Cô còn muốn hỏi chuyện khác, nhưng chỉ có thể nuốt hết vào trong.

Quý Vân Xung nhìn cô, trong một lúc không nói thêm gì nữa.

Anh có đôi mắt biết nói, ví như lúc này, đôi mắt sâu thẳm kia sáng hơn bình thường rất nhiều, ánh mắt như ngọn đuốc, như đang nghiền ngẫm điều gì đó.

Lâm Mộc hỏi: "Sao vậy?"

Ngữ khí của anh chợt lạnh: "Em khá đơn thuần, đừng dễ dàng tin tưởng những lời đồn thổi bên ngoài. Có một số tổ chức hoặc ngân hàng đầu tư vì lợi ích không thể cho người khác biết, thỉnh thoảng lại tung tin đồn giả, muốn hại anh, hại Đông Thịnh."

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nói một câu "vâng".

Thấy người mình yêu ngoan ngoãn như vậy, anh không cầm lòng được đưa tay xoa đầu cô: "Mộc Mộc, tuy lúc nãy em chỉ nói sơ qua, nhưng anh biết việc khiến em không vui thật sự là bị loại khỏi đội viện trợ y tế."

Sự ăn ý khi cùng nhau lớn lên là đây, có những chuyện không cần nhấn mạnh, đối phương vừa nhìn đã biết ngay.

"Vì anh mà em bay tới bay lui, ăn không ngon, ngủ không đủ, ngay cả cơ hội trong công việc cũng bị người khác giành mất, anh thấy rất áy náy. Để anh bù đắp cho em có được không? Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, không để em phải vất vả cực nhọc nữa."

Những lời này đầy chân thành, chan chứa tình cảm. Lâm Mộc mấp máy môi, muốn nói gì đó lại nhịn xuống.

Quý Vân Xung nhìn cô say đắm, đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Cô tránh đi, anh xoay mặt cô lại, ngón tay lướt qua mày mắt, rồi dừng lại trên cánh môi mềm mại.

Đáy mắt anh đong đầy tình cảm chân thành, bất giác cúi đầu, như muốn trán chạm trán với cô.

Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc, nét mặt cô hơi bối rối: "Quý Vân Xung."

"Ngoan, nhắm mắt lại." Nói xong chửa cuối cùng, tình ý miên man đầy ắp trong lồng ngực khiến anh quên đi tất cả, chỉ muốn hôn cô.

Ngón tay thon thả chợt chắn trước môi anh.

Như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh toát từ đầu đến chân, Quý Vân Xung nhìn Lâm Mộc đăm đăm, lùi người về phía sau.

Lâm Mộc dời mắt đi: "Cảm ơn ý tốt của anh, em không cần bù đắp gì cả. Hơn nữa..."

Cô ngừng lại một lúc, ngữ khí trở nên kiên định: "Hơn nữa đầu gối của anh bị thương là do em mà ra, em có trách nhiệm không thể chối bỏ, về tình về lí đều nên cùng anh chữa bệnh."

Quý Vân Xung im lặng, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt cô, giọng nói lạnh lùng đi đôi phần: "Em vẫn chỉ xem anh là bệnh nhân?"

Lâm Mộc không phủ nhận.

Quý Vân Xung nhíu mày: "Em đã hứa sẽ cố gắng thích anh, bây giờ lại nuốt lời?"

"Không phải." Lâm Mộc mím môi khó mà mở lời, "Em đã cố gắng rồi, nhưng trong bốn mươi mấy ngày qua, cảm giác em dành cho anh đã không còn nỗi nhớ nhung của ngày xưa, chỉ còn sự lo lắng của bác sĩ dành cho bệnh nhân."

Phải, cô vẫn còn tình cảm với anh, chỉ tiếc rằng tình cảm này không phải tình yêu.

"Em nói dối. Rõ ràng là vì anh sắp xuất viện, em thấy mình có thể thành công rút lui, nên mới nói lời cự tuyệt anh."

Lâm Mộc không thể nào ngờ Quý Vân Xung lại nghĩ về mình như vậy, đang muốn giải thích, lại nghe anh nói: "Mộc Mộc, nếu người đàn ông em thích nói muốn chăm sóc em, chắc chắn em sẽ không do dự mà gật đầu ưng thuận. Chúng ta yêu nhau mười năm, tình cảm mười năm lại không bằng hai tháng chung đụng ngắn ngủi của em và người đàn ông đó. Em tự hỏi lại lòng mình đi, giả sử người bị tai nạn đánh mất sức khỏe là em, liệu có thể giống anh không oán không giận, hết lòng hết dạ mà yêu em hay không?"

Vụ tai nạn là vết thương theo Lâm Mộc suốt đời, suýt chút nữa cô đã không cách nào vùng thoát khỏi gánh nặng đạo đức, đối mặt với sự chất vấn của Quý Vân Xung, cô bỗng nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng vì kích động.

May mà lúc này xe đã đến bệnh viện, anh không nói tiếp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play