Sau khi rời bỏ anh ấy, em đi đến nhà anh ở Bối Lộ.

Em không vào nhà anh. Em đoán người giúp việc già của anh sẽ không cho em vào nữa. Lần đó, sau khi em đi, chắc anh đã giáo huấn bà ấy rồi.

Mỗi ngày em đều ngồi ở bậc thang lầu năm, nhìn xuống cửa nhà anh ở lầu bốn. Em muốn chờ anh về, muốn nhìn thấy anh một chút.

Nhiều ngày liên tiếp, em không thấy anh, chỉ thấy người giúp việc của anh ra ngoài mua đồ này nọ.

Có lẽ anh đã rời khỏi.

Nhưng em vẫn chờ anh trên cầu thang lạnh lẽo mỗi ngày.

Khi đó là lúc trời đông giá rét, em lạnh run bần bật. Sợ lúc anh về em đang ngủ nên em không dám ngủ, thỉnh thoảng em đứng lên, xoa nắn đôi tay lạnh băng của mình.

Rốt cuộc có một ngày, em nghe thấy những bước chân của anh.

Em vội tránh ở một góc cầu thang nhìn lén anh.

Đúng là anh! Là anh! Anh mang theo vali trở về, trên người mặc áo măng tô, cả người đầy bụi.

Em vẫn luôn chờ anh. Nhưng, khi em nhìn thấy anh, em lại sợ hãi.

Thậm chí em sợ cả chuyện anh sẽ bắt gặp em, nên em phải tránh đi.

Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa của anh, em mới lặng lẽ xuống lầu. Nhìn cánh cửa đã đóng kín, em khinh miệt sự sợ hãi của mình.

Tay em khẽ vuốt ve cánh cửa anh mới chạm qua, mang theo dư vị của anh, rời khỏi tòa nhà.

Em ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà anh. Em thấy ánh đèn sáng tỏa ra từ nhà anh.

Có nhiều ngày, ban đêm em đều đến đây, đứng ở cùng một nơi nhìn lên cửa sổ nhà anh, mãi đến khi anh tắt đèn, em mới chịu rời đi.

Em muốn nhìn đến khi em tuyệt vọng.

Nhưng, em càng nhìn lại càng nhớ anh.

Ban đêm hai tháng lạnh lẽo đó, em đều ngồi ở cầu thang lầu năm chờ anh.

Em quyết định, em sẽ nói hết nỗi lòng mình cho anh nghe.

Lại một lần nữa em nuôi trong mình thứ hy vọng hèn mọn.

Đại khái có một đêm, rốt cuộc em cũng nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang. Em đứng dậy, tâm tình kích động, chuẩn bị đi về phía anh.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Nhưng anh không đi một mình, anh dẫn theo một phụ nữ về. Cô ta ôm lấy cánh tay anh. Em nghe thấy tiếng cười vui vẻ, khiêu khích của hai người.

Em thấy cô ta và anh cùng nhau vào nhà.

Anh đã yêu rất nhiều phụ nữ, chỉ không yêu em mà thôi.

Mắt em nhòa nhạt lệ, thất thểu bước xuống cầu thang, bỏ qua cửa nhà anh. Lúc này đây, em không còn muốn lấy đôi tay lạnh băng vuốt ve cánh cửa anh vừa chạm qua nữa.

Em rời khỏi nhà trọ của anh, không ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ.

Mãi đến hai mươi năm sau em mới trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play