Hai người ở riêng, sinh hoạt mỗi người tự quản lý. Mà sau khi hai người ở chung, có rất nhiều chuyện nhất định phải phân công hợp tác.
Nhưng trong căn nhà Kỷ Tử Mân với Ngôn Hành chung sống hơn nửa năm có vẻ không phải chuyện như vậy…
[Sáng sớm]
-Tử Mân, dậy nào. – Ngôn Hành ngồi xuống mép giường, bàn tay ấm áp xoa lên cái đầu màu nâu duy nhất lộ ra khỏi chăn, nhẹ giọng gọi: -Buổi sáng em có tiết, nếu không dậy anh sẽ đổi cách khác đánh thức em.
-Ưm… – Vật thể trong chăn nhúc nhích vài cái, Kỷ Tử Mân ló ra một khuôn mặt còn buồn ngủ, hỏi: -Cách gì?
Ngôn Hành mỉm cười, nghiêng người hôn lên đôi môi giống chủ nhân không hề phòng bị. Hai người môi lưỡi quấn quít, nụ hôn này giằng co đúng nửa phút.
Bởi vì thiếu không khí, người Kỷ Tử Mân thì tỉnh nhưng đầu óc vẫn mơ màng.
-Hôn tỉnh hoàng tử ngủ trên giường em. Em xem, không phải rất hữu hiệu? – Ngôn Hành xốc chăn đắp trên người Kỷ Tử Mân ra, nhìn cậu vì lạnh mà cuộn người lại. –Bữa sáng là bánh trứng vị cá tùng mà em thích, nhanh dậy đi.
-Ừm… – Kỷ Tử Mân lăn lộn trên giường rên rỉ không cam lòng, cuối cùng vẫn phải chấp nhận xuống giường rửa mặt.
[Ngày nghỉ]
Ngôn Hành đứng trước cửa phòng làm việc của Kỷ Tử Mân, gõ cửa nói:
-Tử Mân, anh lấy quần áo đi giặt.
-Hả! – Người bên trong bạch bạch bạch vội vàng mở cửa, Kỷ Tử Mân lộ ra khuôn mặt kinh ngạc. –Hôm nay đến phiên em mà?
-Không sao, tiện tay ném vào máy giặt thôi mà.
Ngôn Hành duỗi tay lau đi vết bút chì trên mặt Kỷ Tử Mân, xem ra người này lại mệt trực tiếp gục đầu trên bản vẽ ngủ rồi.
-Giặt xong để em hong khô! – Kỷ Tử Mân tương đối kiên trì.
-Được, em tập trung đẩy nhanh tốc độ đi, không phải ngày mốt phải giao bản thảo à?
-A! Chết chắc rồi… – Kỷ Tử Mân xị mặt lại quay vào phòng làm ổ.
Đến hai giờ đêm, Ngôn Hành viết xong báo cáo đi vào bếp uống nước, phát hiện trong khe cửa phòng làm việc còn hắt ra ánh đèn liền lặng lẽ mở cửa nhìn.
Kỷ Tử Mân úp mặt trên bàn ngủ say, dưới mắt là hai quầng thâm xanh.
Ngôn Hành đến gần nhìn, phát hiện bản thiết kể đặt một bên đã ký tên, mà ký tên sau khi bản thảo xong là thói quen của Kỷ Tử Mân.
Bất đắc dĩ thở dài, Ngôn Hành nâng người dậy rồi ôm ngang lên đi về phòng ngủ của hai người. Hắn đặt Kỷ Tử Mân lên giường xong lại vào phòng tắm dấp ướt khăn mặt, lau một lượt mặt cùng toàn thân Kỷ Tử Mân, động tác rất nhẹ nhàng, cả quá trình đều không làm người thức giấc.
Nguyên nhân khác tự nhiên là Kỷ Tử Mân thức ba ngày đêm, hoàn toàn mệt tê liệt rồi.
Kỷ Tử Mân ngủ một mạch đến trưa hôm sau mới tỉnh. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất phủ kín trong nhà, vừa ra khỏi cửa cậu liền thấy Ngôn Hành xách giỏ quần áo đã giặt đi vào.
-A! – Kỷ Tử Mân vừa nhìn thấy quần áo liền nghĩ đến ngày hôm qua mình nói phải hong khô, kết quả vẫn quên mất. –Xin lỗi, em lại…
-Ngủ no rồi à? – Ngôn Hành đi qua dắt Kỷ Tử Mân đến bên solon, đặt giỏ quần áo ở giữa hai người rồi nói: -Nào, gấp quần áo với anh.
Kỷ Tử Mân cảm thấy cực kỳ áy náy, bởi việc này không phải là lần đầu, phải nói là xảy ra nhiều lần.
-Gấp xong chúng ta ra ngoài ăn đi, lần trước không phải em nói muốn nếm thử thức ăn ở nhà hàng mới mở kia sao?
Ngôn Hành cầm một chiếc áo gấp trước, hắn cảm thấy hai người đã sống chung với nhau, có một số việc kỳ thật không cần phân chia rõ ràng như vậy.
Cái gọi là chia sẻ, không phải tất cả mọi chuyện đều chia đôi mỗi người một nửa, mà là khi người còn lại gặp khó khăn chủ động giúp đỡ, đây mới gọi là chia sẻ.
-Ừm. – Kỷ Tử Mân vì mệt mỏi vài ngày, nghe thấy có thể ăn thức ăn ngon tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Hai người nhanh chóng gấp xong tất cả quần áo, sau đó vui vẻ ra ngoài.
[Bữa tối]
(Ngôn Hành, hôm nay em phải ở lại giúp triển lãm thiết kế, có lẽ phải mười giờ mới về được)
Thả đĩa rau vừa xào xong trên tay xuống, Ngôn Hành trả lời:
-Ừ, đừng để mệt quá.
Cúp điện thoại, Ngôn Hành nhìn bữa tối đã chuẩn bị gần xong, sau đó quay vào bếp xới cho mình một bát cơm, một mình ngồi trên bàn bắt đầu ăn.
Kỷ Tử Mân học nghệ thuật thiết kế, một khi có công việc hoặc bài tập thì bận rộn như không muốn mạng, thời gian dài làm việc nghỉ ngơi không ổn định, song song với Ngôn Hành nghiên cứu sách vở cùng vụ án chiếm đa số, hai người thường xuyên gặp cảnh sinh hoạt không thể phối hợp.
Ngôn Hành cơm nước xong xuôi mới dùng màng giữ tươi cất đồ ăn thừa cùng cơm vào tủ lạnh, thời gian cũng mới 6:30. Hắn quyết định đến phòng sách để sửa lại tài liệu đề tài nghiên cứu.
Một khi tập trung cùng bận rộn thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đợi đến lúc Ngôn Hành nghỉ ngơi thư giãn thì kim đồng hồ đã chạy tới vị trí 9:30.
Tâm tư Ngôn Hành khẽ động, quay về phòng mặc áo khoác dày, lấy chìa khóa xe trên tủ quầy rồi ra ngoài.
Tuy Kỷ Tử Mân dự tính mười giờ có thể xong việc, nhưng trên thực tế vẫn bận đến hơn mười một giờ.
Chào các bạn học xong, Kỷ Tử Mân vừa đi ra cổng trường đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở ven đường. Một anh đẹp trai dáng người cùng ngoại hình đều rất hấp dẫn đứng cạnh xe, lúc Kỷ Tử Mân vừa xuất hiện ánh mắt liền khóa chặt trên người cậu.
Kỷ Tử Mân nhìn thấy Ngôn Hành thì rất bất ngờ, mùa động rét lạnh vì sự xuất hiện của hắn mà như không còn lạnh nữa.
-Anh đẹp trai, đang chờ ai vậy?
Nhìn vẻ ngả ngớn của Kỷ Tử Mân, Ngôn Hành cười nói:
-Đang đợi hoàng tử điện hạ nhà tôi, cậu nhìn thấy cậu ấy không?
-Khư, hoàng tử nhà anh có đẹp trai như tôi không? Công phu trên giường có tốt hơn tôi không?
-Trong lòng tôi cậu ấy là nhất, nhưng nhìn thấy cậu thì không nhất định… – Ngôn Hành ôm eo Kỷ Tử Mân, hôn lên gương mặt lạnh buốt của cậu. –Bên ngoài lạnh, chúng ta về nhà thôi.
Kỷ Tử Mân cũng thu tâm tư chơi đùa, chà xát bàn tay theo lên xe.
Trước khi khởi động máy, Ngôn Hành lấy bình thủy ở ghế sau đưa cho Kỷ Tử Mân uống trước.
-Uống chút canh nóng cho ấm dạ dày, có lẽ em còn chưa ăn gì đúng không?
Kỷ Tử Mân một khi bận rộn có khi ba bữa cũng chẳng quan tâm, nếu Ngôn Hành không ở bên nhắc nhở chắc chắn là đói đến mức đau dạ dày.
-Chậc chậc, đúng là người đàn ông tri kỷ. – Kỷ Tử Mân rót một chén canh nóng, cảm giác ấm áp cực kỳ hạnh phúc. –Đàn ông tốt như vậy lại bị em nhặt được, đúng là được lời!
-Đúng vậy, động vật quý hiếm xin hết sức bảo vệ. – Ngôn Hành hiếm khi cũng hùa theo Kỷ Tử Mân nói đùa.
Đường về nhà lái xe khoảng nửa tiếng, sau khi về nhà Kỷ Tử Mân như đứa trẻ gào khóc đòi ăn, đợi Ngôn Hành hâm nóng bữa tối cho ăn.
Khi Kỷ Tử Mân ăn như gió cuốn để đền bù cho dạ dày chịu ngược đãi của mình, Ngôn Hành ngồi một bên nhìn cậu ăn.
-Trước kia còn không biết, nhưng bây giờ phát hiện một mình ăn cơm thật sự rất khó nuốt. – Kỷ Tử Mân ăn được một nửa đột nhiên nói. –Xin lỗi, để anh chuẩn bị phong phú như vậy lại không cùng ăn với anh.
Kỷ Tử Mân vốn là người cực kỳ sĩ diện không thích xin lỗi, lúc mới bắt đầu hẹn hò xin lỗi trước vĩnh viễn là Ngôn Hành. Trải qua những ngày này, dần dần cậu cũng thành người luôn đặt xin lỗi ở cửa miệng.
-Không sao, nhìn em ăn cũng rất tốt.
Với áy náy của Kỷ Tử Mân, Ngôn Hành vĩnh viễn luôn bao dung.
Kỷ Tử Mân bật cười, nói:
-Ngày mai là em rảnh rồi, cùng nhau ăn lẩu đi!
-Đương.
Với đề nghị của Kỷ Tử Mân, từ trước đến giờ Ngôn Hành luôn phụ họa.
[Tụ hội]
Một ngày, Kỷ Tử Mân ôm notebook ngồi trên ghế salon, hướng về phòng sách nói lớn:
-Steve hẹn em ngày mai đi liên hoan với bọn họ!
Ngôn Hành đi ra phòng, nhíu mày hỏi:
-Steve là người tóc dài thích nhai kẹo cao su?
-Đúng. – Kỷ Tử Mân phát hiện sắc mặt Ngôn Hành không vui, khó hiểu hỏi: -Anh làm sao thế?
-… Không được đi. – Có lẽ Ngôn Hành cũng tự giác không có lập trường gì can thiệp vào quyết định của Kỷ Tử Mân, bởi vậy giọng rất cứng nhắc.
Không được…? Ngôn Hành gần đây rất tôn trọng lẫn nhau trừ khi trong trạng thái cực kỳ tức giận mới có thể thất thường, bình thường rất ít khi dùng giọng điệu mệnh lệnh kiểu này nói chuyện với cậu.
-Cho em một lý do. – Kỷ Tử Mân không tức giận, ngược lại rất ngạc nhiên vì sao Ngôn Hành lại phản đối.
-Tên kia… Cứ luôn nhìn chòng chọc vào eo với mông em. – Chỉ cần nghĩ tới là tức giận, vẻ mặt Ngôn Hành càng lúc càng khó coi. –Biết rõ anh là bạn trai em rồi cũng không nghiêm chỉnh lại.
Kỷ Tử Mân cố gắng nhớ lại hành vi cử chi của Steve, quả thực là người rất thích lượn lờ xung quanh cậu, thỉnh thoảng khoác vai ôm eo. Cậu lập tức hiểu vì sao Ngôn Hành lại không vui như vậy, bởi vì mình khuyết thiếu cảnh giác ở mặt này, mà Ngôn Hành mắt thấy tất cả rồi lại không dám ảnh hưởng đến bạn bè của cậu, chỉ có thể buồn bực trong lòng.
-Có những người khác cũng không được? – Kỷ Tử Mân lại hỏi.
-… Không được.
-Nếu anh nói thế, vậy được rồi! – Kỷ Tử Mân thoải mái đồng ý yêu cầu của Ngôn Hành, đồng thời từ chối lời mời của đối phương trong nhóm chat.
Thấy Kỷ Tử Mân không giống đang tức giận, Ngôn Hành lại có cảm giác áy náy.
-Tử Mân, em có thấy phản cảm với anh không?
-Tại sao em phải vì một người ngấp nghé mông em mà phản cảm với anh? Tuy anh cũng là người có hứng thú với mông em. – Kỷ Tử Mân vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ám chỉ Ngôn Hành đến ngồi. –Đây là quyền lợi của anh với tư cách là tình nhân của em, đổi lại là em, cũng sẽ không khách khí với anh!
-Ừ… – Không thoải mái của Ngôn Hành vì mấy câu của Kỷ Tử Mân mà biến mất.
Sau đó vì Ngôn Hành phản đối, số lần đi chơi của Kỷ Tử Mân với bạn bè giảm rất nhiều, chỉ cần có mặt Steve Kỷ Tử Mân sẽ không xuất hiện. Dần dần Steve cũng phát hiện vẻ xa cách cùng khách sáo của cậu, chỉ có thể xoa mũi thức thời bỏ tà niệm.
-Thế này anh vui chưa?
-Ừ, nữ sinh tên Angel kia em cũng phải từ chối.
Không có điểm cuối, chỉ có được voi đòi tiên.
[Cosplay]
Bởi vì một lần lỡ miệng nào đó của Kiều Hải Tinh, không cẩn thận tiết lộ lịch sử đen tối Kỷ Tử Mân từng mặc váy phù dâu trong hôn lễ của cô.
Với dáng người của Kỷ Tử Mân, trong buổi hôn lễ tràn ngập người mẫu, tomboy cũng không tính là đột ngột, dù sao người mẫu nữ ngoại quốc khung xương cùng thân cao hơn cậu có khối người. Ngũ quan vốn xinh đẹp được trang điểm, đeo lông mi giả, nhét ngực giả, cạo sạch lông mọc trên người. Đa số người đều cho rằng cậu cũng là người mẫu, từ đầu tới cuối không bị vạch trần.
Sau khi Ngôn Hành biết chuyện này đã buồn bực một thời gian.
Cho đến một ngày —
-Anh nhìn hộ em xem bộ lễ phục này thế nào, có phải quá xinh đẹp rồi không?
Một tiết học của Kỷ Tử Mân hợp tác với công ty người mẫu quy mô lớn, mở một buổi triển lãm thiết kế liên hợp, lễ phục là chủ đề của cậu. Cậu nghiêm túc tập trung vào bài tập lần này, thiết kế một bộ lễ phục dùng màu đen cùng màu vàng làm chủ đề.
-Không đâu, rất trang nhã. – Ngôn Hành không có mắt thưởng thức, chỉ có thể đơn giản cho cảm nhận cá nhân.
-Rất tốt! – Kỷ Tử Mân chính là muốn cảm tưởng trực tiếp kiểu này của Ngôn Hành.
Ngôn hình nhìn bộ lễ phục mặc trên người ma-nơ-canh, trong đầu nhớ lại ảnh chụp Kiều Hải Tinh vụng trộm cho hắn xem sau lưng Kỷ Tử Mân. Dáng vẻ Kỷ Tử Mân mặc lễ phục hằn sâu trong óc hắn.
Có cảm giác kích động.
-Tử Mân… – Ngôn Hành mở miệng cắt ngang động tác kiểm tra tác phẩm của Kỷ Tử Mân.
-Có chuyện gì?
-Em có thể mặc bộ lễ phục này vào cho anh xem không? – Ngôn Hành không kiềm được dục vọng trong lòng thúc giục, mặt dày thăm dò.
-Hả? – Kỷ Tử Mân sửng sốt, sau đó xấu hổ. –Anh, anh nghĩ cái gì vậy? Em cũng không biết anh có sở thích này!
-Không phải, chỉ là…Lúc trước Kiều Hải Tinh cầm ảnh chụp em mặc lễ phục trong hôn lễ cho anh xem, anh rất muốn nhìn em mặt thật một lần.
-Xin lỗi, muốn em mặc đồ nữ em không thoải mái là bình thường, coi như anh chưa nói gì. – Ngôn Hành cũng cảm thấy yêu cầu của mình rất mất mặt, tuy là khát vọng thật sự trong lòng nhưng không nên miễn cưỡng Kỷ Tử Mân đáp ứng.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ lại lúng túng của Ngôn Hành, Kỷ Tử Mân nhướng mày nói:
-Em mặc, anh ra ngoài trước.
-Hả…
-Hả cái gì mà hả, em chịu mặc không phải anh nên cười trộm à? Đi ra ngoài đợi trước đi! – Kỷ Tử Mân đẩy Ngôn Hành ra ngoài cửa, đóng sầm cửa lại.
Ngôn Hành đần người đứng ngoài cửa, hoàn toàn không ngờ Kỷ Tử Mân lại đồng ý mình.
Mười phút sau, cửa lại mở ra lần nữa, Kỷ Tử Mân xách chân váy lảo đảo đi ra.
Bởi vì là quần áo thiết kế cho người mẫu ngoại cỡ, kích cỡ này với đàn ông như Kỷ Tử Mân cũng vẫn rất rộng. Lễ phục mặc trên người cậu rộng thùng thình lụp xụp, không cách nào bày ra sự xinh đẹp của lễ phục.
Ngôn Hành nhìn chằm chằm vào Kỷ Tử Mân, không nói ra lời.
-… Được rồi! Xem xong rồi em muốn đi thay!
Một thằng con trai mặc đồ nữ có thể không e lệ sao? Lần trước là vì Kiều Hải Tinh có trợ cấp phí tổn tinh thần cho cậu, còn có thể coi như công tác, nhưng hiện tại chỉ vì thỏa mãn hi vọng của tình nhân, Kỷ Tử Mân cảm thấy vừa thẹn vừa giận, cảm giác rất phức tạp.
-Chờ chút! – Ngôn Hành bỗng giữ chặt Kỷ Tử Mân, ôm cậu vào lòng.
-Này, anh còn muốn làm gì nữa?
Ngôn Hành ôm chặt Kỷ Tử Mân không chịu buông, cả người khô nóng.
-Tử Mân… Anh có cảm giác rồi.
-Cảm giác, cảm giác… Đ*t! – Kỷ Tử Mân không nhịn được văng tục, ý đồ giãy giụa. –Anh muốn xằng bậy thì tối thiểu cũng phải đợi em cởi đồ ra đã, đây là tác phẩm em phải nộp đấy!
-Anh muốn em mặc bộ đồ này làm với anh. – Ngôn Hành lúc này cố chấp bất ngờ, không chịu để ý lời kháng nghị của Kỷ Tử Mân.
Tay Ngôn Hành chui vào khóa lưng chưa kéo lên, trực tiếp tìm được đầu vú trước ngực vuốt ve.
-Ưm… – Chỉ là núm vú bị đùa bỡn dục vọng của Kỷ Tử Mân đã thành công bị nhóm lên, không giãy giụa nữa.
Lần yêu này tiến triển rất nhanh, tỉnh táo của Ngôn Hành từ lúc nguyện vọng trở thành sự thật nháy mắt bị cắn nuốt gần như không còn. Hắn vừa hôn môi nồng nhiệt với Kỷ Tử Mân, tay phải luồn vào trong làn váy cởi quần lót, vuốt ve thứ đó của tình nhân.
-Ha ha! – Lúc ân ái từ trước đến giờ Kỷ Tử Mân đều tùy Ngôn Hành chi phối, hưởng thụ đồng thời cũng rất phối hợp yêu cầu của Ngôn Hành.
Hai tay chống vách tường, hai đầu gối quỳ dưới đất, làn váy bị vén lên tận eo. Ngôn Hành tìm trong ngăn kéo nào đó ở phòng khách bao cao su cùng dầu bôi trơn, đè nén dục vỏng kiên nhẫn mở rộng cửa mình chặt khít, cuối cùng đưa thứ kia của mình vào lỗ nhỏ mềm mại.
-A! – Kỷ Tử Mân hét lên, hai tay bấu chặt vách tường.
Ngôn Hành không ngừng thúc về trước, một tay xóc dương vật Kỷ Tử Mân, tay kia thì tiếp tục xoa bóp núm vú săn cứng trước ngực cậu.
-Có cảm giác như đêm tân hôn… Em không cảm thấy ư? – Ngôn Hành thở dốc nói.
-Tân hôn cái đầu… A… Ừm, anh đừng làm bẩn quần áo của em, a a… Bằng không em chém anh… Ưm a…
Hai người tận hứng cả một buổi trưa.
Còn về kết cục của lễ phục như thế nào, nhìn từ kết quả Kỷ Tử Mân với Ngôn Hành chiến tranh lạnh hai ngày, có thể biết được một hai phần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT