“Sao ngươi lại hôn ta?” Ngồi trong lòng Mạc Lân, tim của Kinh Vô Tuyết đập thình thịch, trống ngực vang rền như tiếng sấm nổ, toàn thân nàng nóng bừng, hơn nữa do phần dưới tiếp xúc xát gần nhau, nên toàn thân nàng không ngừng run rẩy.

“Nàng làm cho ta lại muốn hôn nàng nữa”. Môi Mạc Lân hé ra một nụ cười quỷ dị, rồi ngay lập tức áp sát lại gần nàng, thổi một luồng hơi ấm nóng vào tai nàng.

“Ngươi không được làm vậy nữa, ta đến Nghiễm Châu là vì công việc không phải là để cho ngươi đùa bỡn thân thể”. Nàng cứ luôn tin rằng, việc nhị tỉ phái nàng tới đây làm việc là để tránh cho nàng khỏi bị bức hôn, tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng.

“Ta không đùa bỡn, tình cảm của ta với nàng là thật”. Mạc Lân thật sự muốn mở banh đầu nàng ra xem trong đó chứa những gì.

“Này ngươi có thấy không, xung quanh đây chẳng có ai cả, cũng chẳng biết đây là đâu nữa, trước hết chúng ta đi về đã đi”. Gương mặt nhỏ nhắn của Kinh Vô Tuyết nhìn thẳng vào Mạc Lân, chăm chú chờ đợi.

Nhưng Mạc Lân lúc này chẳng thể nghe thấy được nàng nói lời nào hết “nàng vừa nói cái gì?”

Trán Mạc Lân nhăn lại, nhanh chóng cúi đầu hôn nàng mãnh liệt, luồn lưỡi vào sâu trong miệng nàng, hít hà hương thơm ngọt ngào dễ chịu ấy.

“Ta ghét ngươi”. Nàng giận, mắt ngập lửa, đẩy Mạc Lân thật mạnh, rồi bất chấp tất cả nhảy phốc xuống ngựa.

Trong một phút Mạc Lân thần cả người, nữ nhân khác được hắn ôm hôn thì đắm chìm, còn nàng thì lại chối bỏ.

“Đáng chết thật”. Mạc Lân luôn tự hào kỹ thuật hôn của hắn thiên hạ đệ nhất, nữ nhân nào được hôn đều ý loạn tình mê, mất tự chủ dính xát vào lòng hắn. Duy chỉ có mình nàng không giống người thường, làm cho hắn càng khát khao có được nàng hơn nữa.

Mạc Lân bế nàng lên ngựa rồi ngoan ngoãn cho ngựa chạy về hướng Tô Châu trà phường.

“Mạc Lân, ngươi nhanh lên, hình như Tô Châu trà phường đang cháy lớn”. Bất chợt, Vô Tuyết la lên thất thanh.

Hắn ảo não rầu rĩ dục ngựa chạy cấp tốc, “Được rồi đây”.

“Tại sao lại như vậy chứ?”. Kinh Vô Tuyết buồn rầu, lo lắng, nhảy phốc xuống ngựa, len qua bức tường người vào xem xét việc cứu hoả. Mạc Lân thấy vậy vội chủ động tiến lên hỗ trợ thì bất chợt một bàn tay giữ chặt lấy vai hắn, khiến hắn không thể di chuyển.

“Đã không kịp nữa rồi, có cố gắng cũng vô ích”. Mạc Lân nheo mắt nhìn ngọn lửa lớn đang dần nuốt chửng Tô châu trà phường, trận hoả hoạn này thật không tầm thường.

“Đều là ta không tốt, nếu ta đến sớm một chút sẽ không phát sinh trận hoả hoạn này”.

“Hừ! dù ngươi có đến sớm đi nữa, cũng chưa chắc đã làm được gì”. Mạc Lân khinh thường nói.

Ngay lập tức bàn tay đang đặt trên vai hắn ấn xuống thật mạnh, khiến hắn đau đớn vô cùng, dù không muốn nhưng giọt nước mắt to bằng hạt châu vẫn lăn xuống gò má.

Lực ấn ngày càng mạnh. Mạc Lân đau đớn thét vang, tiếng thét thương tâm vang vọng khắp chốn, quanh quẩn trong gió, nghe não cả lòng người.

Sự đau đớn, tiếng rên la vẫn không làm giảm đi nét phong lưu tiêu sái của Mạc Lân. Hắn đưa mắt tìm kiếm Kinh Vô Tuyết, ánh mắt ấm áp, yêu thương.

“Lí bá à, xin hãy từ từ thôi, hắn đau chết mất”. Kinh Vô Tuyết chạy tới giữ tay của người đàn ông đang khống chế Mạc Lân, đồng thời lên tiếng khuyên can.

Người đàn ông dần thả lỏng tay, nên Mạc Lân mới xoay người nhìn rõ ông ta được. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, cằm to bạnh chĩa làm ba, thân hình khổng lồ tựa như phật di lặc.

“Nha đầu Vô Tuyết, con đến đây làm gì?” Lí bá nhìn thấy nàng có chút kinh ngạc.

“Nhị tỉ bảo con đến đây, lúc trở về thì không gặp được người”. Vô Tuyết mắt rớm lệ, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh “Lí bá, Có chuyện gì đã xảy ra thế? Vì sao trà phường của chúng ta lại phát hoả? Tất cả mọi người có bình an không?”

“Trước mắt mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, nhưng may mắn nhất là mọi người đều không ai bị thương hết”. Lí bá cúi người nhìn xuống dưới “ra đây là Mạc thiếu gia”.

“ Lí bá, đã lâu không gặp”. Mạc Lân khiêm nhường cúi người vái chào.

Lí bá là tổng quản của Tô Châu trà phường, cùng Kinh Tề Tu là anh em kết nghĩa lâu năm.

Tuy đều thuộc thành Nghiễm Châu, nhưng bởi vì kinh doanh lĩnh vực bất đồng nên Lí Bá cùng Mạc Lân không có cơ hội chạm mặt. Công việc buôn bán của Mạc gia chủ yếu liên quan tới việc xuất hàng ra nước ngoài, trong khi công việc buôn bán của Tô Châu trà phường lại chỉ diễn ra tại các thành phố lớn trong nước.

“Ái dà, lần đầu khi ta gặp ngươi thì ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ không ngờ bây giờ lại lớn như vậy”. Chuyển hướng sang Vô tuyết, Lí bá ôn hoà hỏi “Vô Song bảo con đến đây, có phải là có điều gì muốn truyền đạt không?”.

“Không phải, chị ấy chỉ bảo con đến nhìn xem thế nào, ai ngờ …” Hiện tại mọi thứ đều đã bị thiêu cháy thành tro bụi.

“Không sao đâu, lửa cháy hết rồi thì chúng ta vẫn có thể xây lại mà”. Mạc Lân nắm chặt tay nàng, an ủi, giọng nói thể hiện sự yêu thương thắm thiết.

“Nói đúng đấy”. Lí Bá vuốt râu, ánh mắt ngời sáng nhìn hai người trẻ tuổi nói “ Các ngươi sớm muộn cũng sẽ thành thân thôi nhỉ? Vô Tuyết cũng đã không còn nhỏ nữa rồi”.

“Lí bá” Kinh Vô Tuyết đỏ mặt.

“HA HA …” Lí bá cười to, lúc này xa xa chợt có người cất tiếng gọi ông.

“Thật có lỗi không thể chiêu đãi các ngươi được, Lí bá còn phải xử lý mọi chuyện. Ta đi ra đây một chút”. Nói xong, ông xoay người đi về hướng người vừa gọi ông.

“Chúng ta đi thuê phòng nghỉ tạm trước đã”. Mạc Lân yên lặng nhìn khói lửa bốc cao ngụt trời, trong lòng thầm nghĩ, tại sao chỉ có trà phường bị thiêu cháy trong khi tiệm bán vàng hương ngay bên cạnh lại không có việc gì? Chắc chắn trong chuyện này có điều khuất tất. Nhưng trà phường này đã tồn tại ở đây hơn mười năm, mọi người đều là những người lão luyện nhiều kinh nghiệm, sao có thể bất cẩn như vậy chứ ?

“Trận hoả hoạn này càng nghĩ càng thấy thật bất thường”. Mạc Lân thì thào nói nhỏ, không ngờ lại lọt vào tai Vô Tuyết.

Lĩnh vực mà Mạc gia kinh doanh bao gồm cả quán trọ, giờ phút này, Kinh Vô Tuyết cùng mạc lân ngồi trong một gian phòng thượng hạng thuộc quán trọ của Mạc gia, nụ cười vui vẻ thường nhật trên gương mặt Vô Tuyết giờ được thay bằng sự u buồn.

“Nàng ăn một chút điểm tâm nhé?” Mạc Lân nhìn nàng âu yếm, ôn nhu hỏi.

“ Ta không đói”. Khẽ vuốt bộ lông mềm mại của Tiểu Bụi nàng thỏ thẻ, “ta muốn về nhà”.

“Cũng tốt, khi nào rảnh rỗi ta sẽ cùng nàng trở về, ta cũng muốn thăm lại nhà cũ của Mạc gia”. Nhìn thấy gương mặt nàng không nở nụ cười, lòng hắn đau buốt.

“Ta muốn về một mình”. Nàng không muốn chờ đợi nữa, nàng muốn về bây giờ, chỉ đợi Mạc Cấn đưa Đông Mai tới đây thôi.

“Nàng muốn trờ về ngay sao? Chẳng lẽ nàng không muốn điều tra chân tướng vụ hoả hoạn ở Tô Châu trà phường sao?” .

“Lí bá nói đó là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, ông ấy cùng cha ta là anh em cùng hợp tác làm ăn mười mấy năm nay, ông ấy sẽ không gạt ta đâu”. Cũng may là nhân viên không có ai bị thương.

“Nàng có tin tưởng ta không?” Hai bàn tay áp nhẹ lên má nàng để mắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình, hắn cất tiếng êm ái hỏi.

Giọng nói ấm áp và đôi mắt ngời sáng, nhìn Mạc Lân lúc này tuấn dật vô song, đẹp trai vô đối, Vô Tuyết khẽ rùng mình, né tránh ánh mắt hắn. Đối với nàng, hắn chỉ là anh trai nhà hàng xóm, không biết từ lúc nào lại biến thành một người đàn ông khí vũ hiên ngang, thông minh xuất chúng vậy, trong lòng nàng tựa như có con hươu nhỏ đang chạy loạn, nàng bối rối ngượng ngùng, gò má đỏ ửng.

Mạc Lân hôn nhẹ lên trán nàng, còn nàng vẫn đang trong tình trạng ngây ngốc, đủ loại cảm giác dị thường nảy sinh mà nàng không tài nào hiểu nổi. Nàng thích hắn sao?

“Ta nhất định sẽ tìm hiểu rõ mọi chuyện để cho nàng một cái công đạo”. Mạc Lân thành tâm nói, không biết rằng trong lòng cô gái nhỏ đang có sự biến hoá. Mạc Lân định sẽ triển khái từng bước kế hoạch theo đuổi mới.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên “ thiếu gia”.

Ý thức được mình đang xát gần Mạc Lân, Kinh Vô Tuyết tránh thoát, “là Mạc Cấn cùng Đông Mai”.

Mạc Lân hậm hực, sao lại đến đúng vào thời điểm này cơ chứ? Bao giờ hắn mới có thể thấy sự yêu thương trong đôi mắt trong suốt của nàng?

“Tiểu thư”. Cánh cửa bật mở, Đông Mai nhanh nhẹn lao lên ôm lấy Vô tuyết, giọng nói của Đông Mai tràn ngập sự thương tâm quá độ “Đông Mai nghĩ mãi không biết có chuyện gì xảy ra với người không? Người có khỏe không tiểu thư? Bọn người xấu đó có gây ra chuyện gì bất lợi đối với người không?”.

Kinh Vô Tuyết lắc đầu, “Ta không sao nhưng Tô Châu trà phường bị thiêu cháy hết rồi”.

“Nô tì cùng Mạc Cấn mới vừa từ trà phường về đây, trà phường bị thiêu cháy có thể xây dựng lại, quan trong nhất là không có chuyện gì xấu xảy ra với tiểu thư”. Đông Mai quan sát Kinh Vô Tuyết từ trên xuống dưới, sau khi xác định tiểu thư hoàn toàn vô sự mới yên tâm thở nhẹ, lúc này, tự dưng nàng mới phát hiện có một đôi mắt từ phía sau đang nhìn nàng toé lửa, nàng xoay người lại cất tiếng “Mạc thiếu gia”.

“Mạc Cấn, ta có một chuyện quan trọng muốn nói”. Khuôn mặt Mạc Lân ngày thường luôn tươi cười, giờ nhìn thấy Đông Mai nhào vào lòng Kinh Vô Tuyết, hắn thấy không vui lắm nên nhăn mặt lại, rồi tìm cớ để né tránh đi chỗ khác.

Vô Tuyết cảm thấy không thoải mái tự nhiên khi ở gần Mạc Lân nên nói “Ta cùng Đông Mai đi ăn cơm, các ngươi nói chuyện đi”.

Đôi mày kiếm của Mạc Lân nhếch lên, chằm chằm nhìn hai cô gái thân mật cùng nhau rời khỏi phòng, hắn mới là phu quân tương lai của nàng, thế mà nàng lại thân cận với nữ tì kia hơn hắn (meo: ăn dấm chua với con gái, nản nhỉ “…”)

“Thiếu gia”. Mạc Cấn chưa bao giờ nhìn thấy trên khuôn mặt thiếu gia có biểu tình biến hóa phong phú đến vậy.

“Đóng chặt của lại”. Mạc Lân xoay người tiến vào phòng trong “Ta muốn ngươi điều động nhân lực tra cho ra vụ cháy ở Tô Châu trà phường, bắt được kẻ chủ mưu, cứ việc thẳng tay”. Giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh thấu xương, làm Mạc Cấn nghe xong không khỏi rùng mình.

“Tiểu thư, người có tâm sự phải không?” Đông Mai chăm chú nhìn Kinh Vô Tuyết, nàng lúc này trông hết sức trầm mặc.

Giờ này đúng vào bữa trưa, nên khách nhân vào quán trọ vô cùng đông đúc tấp nập, nhưng bởi vì nơi này là quán trọ thuộc sản nghiệp của Mạc gia, nên trưởng quầy vẫn dành một chỗ yên tĩnh trong một gian phòng trang nhã cho chủ mẫu tương lai của Mạc gia.

“Đông Mai, sao ngươi biết được là ta có tâm sự?”, nhìn ra ngoài của sổ lầu hai, Kinh Vô Tuyết ánh mắt xa xăm, dù trên bàn có rất nhiều cao lương mĩ vị ngon lành, mà nàng chẳng hề động tâm, suy nghĩ bay miết về tận phường trời nào “ta nói cho ngươi nghe một bí mật, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được nói cho người khác nghe nhé”.

“Chuyện gì mà có vẻ thần bí vậy?”

“Ngươi phải nhớ giữ bí mật giúp ta đấy nhé”. Nàng cẩn thận ngó nghiêng xung quanh, sau khi xác định xung quanh mình không có ai nàng mới nói nhỏ “Ta nghĩ có lẽ ta đã yêu rồi”. (cuối cùng cũng có 1 cái tiển triển tí ti nhỉ các nàng – mừng quá)

“Cái gì?” Đông Mai kêu lên sợ hãi “Tiểu thư nói thật hay nói đùa?” Tiểu thư của nàng xưa này luôn ngây thơ vậy mà dạo này lại có nhiều lúc hành động quái dị thì ra là do tiểu thư yêu, mắt mở to kinh ngạc, nàng nhịn không được hét lên khá to, khiến mấy người khách khác dù đã ngồi khá xa vẫn nhịn không được tò mò mà quay lại ngó.

“Ấy chà, nói nhỏ thôi, việc này ta không muốn cho người khác biết”.

“ Đối tượng là ai?” Đông Mai nhìn chăm chú vào đôi gò má đang đỏ ửng lên của tiểu thư, đây rõ ràng vẻ mặt của một cô gái khi yêu mà, chợt nhớ lại dạo gần đây tiểu thư và cô gia tương lai thường xuyên ở gần nhau, chẳng có nhẽ … ý nghĩ chợt lóe, nàng hạ thấp giọng hỏi “người mà tiểu thư nói không lẽ là Mạc …”.

“Không được nói ra”. Nhanh nhẹn che miệng Đông Mai lại, Vô Tuyết ngó nghiêng bốn phía, nàng có cảm giác dường như mọi người đều đang nhìn chăm chú vào các nàng “Lỡ vô tình để ai đó nghe được rồi nói lại cho hắn nghe, sẽ không hay lắm”.

“Sao lại phải làm thế? Mạc thiếu gia có biết thì cũng có làm sao đâu? Dù có dấu thì sớm muộn mọi người cũng đều biết hết thôi mà”. Nhìn vẻ mặt do dự của tiểu thư, Đông Mai thở dài “Tiểu thư có muốn cho lão gia biết chuyện này không?”.

“Không được”, Kinh Vô Tuyết hối hả la lên thất thanh, rồi mới hạ thấp âm lượng “đây là chuyện riêng của ta, ta muốn tự mình xử lý”.

“Thế tiểu thư định tính sao?”

“Ta cũng không biết nữa, ta đã quen hắn từ khi còn nhỏ xíu, chỉ cách xa một khoảng thời gian, hắn đã biến đổi không ngờ, trở thành một người mà ta tưởng như không quen biết”. Nàng vừa nói vừa thở dài não nề, bên cạnh hắn có quá nhiều hông nhan tri kỷ.

“ Tiểu thư……” Đông Mai nhăn mày.

“Vô Tuyết con cũng dùng bữa trưa ở nơi này sao?”

“ Lí bá, người có muốn ngồi chung bàn với con luôn không?” Kinh Vô Tuyết vừa thấy người tới, lập tức đứng dậy nghênh đón.

“Lí tổng quản” Đông Mai vội đứng lên, cúi người hành lễ.

“Người nhà cả mà, không cần khách sáo, ta cũng tới đây dùng bữa, nhìn hai người các con đang nói chuyện, nên đi tới đây để chào hỏi”. Lí bá vừa nói vừa vung tay ra hiệu cho Vô Tuyết và Đông Mai cứ thoải mái ngồi xuống ghế.

Kinh Vô Tuyết quan tâm hỏi thăm “Chuyện của trà phường giải quyết xong hết chưa?”.

“Ồ” Lí bá tảng lờ nói sang chuyện khác, trong mắt lóe lên những tia kì lạ “ Vừa nãy, hai đứa nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”.

“Không có gì hết”. Đông Mai kín đáo liếc Vô Tuyết, còn Vô Tuyết cười cười, hai tai đỏ ửng. Nếu để Lí bá biết những lời lúc nãy mà nàng nói, chắc chắn ông ấy sẽ nói lại cho cha nàng nghe, vậy nàng còn mặt mũi nào mà sống ở Tô Châu nữa.

“Con đã không muốn nói cho ta nghe thì thôi vậy, rảnh rỗi nhớ ghé nhà ta chơi”. Lí bá chăm chú nhìn hai người các nàng một lúc lúc, rồi gật đầu, cười chào và quay đi.

“Trà phường đó là tâm huyết nhiều năm của Lí bá, giờ bị hủy hoại tất cả, ông ấy nhất định là bị đả kích rất lớn”. Kinh Vô Tuyết sầu não thở dài thậm thượt.

“Tiểu thư, người vẫn còn tâm trạng lo chuyện của người khác ư, nên lo chuyện của mình trước đi”. Đông Mai cười giễu cợt.

“Đông Mai”. Khuôn mặt của Vô Tuyết như bị đám mây đỏ che kín, nhưng vừa nhớ tới những vị hồng nhan tri kỷ ở khắp đại giang nam bắc của Mạc Lân là khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại ảm đạm.

Bầu trời đêm đen mịn với những vì sao nhấp nháy sáng và ông trăng tròn lơ lửng tít trên cao.

Buổi đêm không gian yên ả tĩnh mịch, Kinh Vô Tuyết một mình ngồi nhìn ra cửa sổ, Đông Mai đã đi ngủ từ lâu, nàng vuốt ve Tiểu Bụi, bỗng nhiên, thanh âm của tiếng bước chân chạy trên hành lang khiến nàng chú ý.

Nàng lặng lẽ ngó ra ngoài của sổ tìm kiếm, hai tay nhẹ nhàng kéo Tiểu Bụi vào trong lòng, ôm thật chặt.

“Ủa là Mạc Lân mà, hắn muốn đi đâu vào lúc này nhỉ?”. Nàng nhẹ nhàng đuổi theo.

“Chắc chắn là ở Bách Hoa lâu chứ?”. Mạc Lân chất vấn Mạc Cấn.

“Dạ vâng ạ, Mộng Cơ cô nương và Vân Nương cô nương đã thay thiếu gia giữ chân hắn”.

“Tốt lắm, đợi lát nữa khi Trăm Hoa lâu đóng cửa nhớ khao thưởng các nàng”. Mạc Lân nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, nhìn bộ điệu thật ung dung tự tại, Kinh Vô Tuyết chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy.

“Các nàng còn nói, vì thiếu gia dù có phải vượt lửa băng sông cũng không từ chối, cầu xin thiếu gia sau khi thành thân cũng không quên các nàng”. Mạc Cấn thay các nàng chuyển lời cho Mạc Lân.

“Đương nhiên, các nàng đều là hồng nhan tri kỷ của ta mà”. Mạc Lân hồn nhiên cười cười nói nói, hoàn toàn không hề biết vị hôn thê tương lai và con chuột già đang nghe lén.

“Mọi chuyện hôm nay không được cho Kinh tiểu thư biết có hiểu không?”.

“Dạ vâng, thiếu gia không cần lo lắng, Kinh tiểu thư không thể nào biết được những cô nương đó đâu”.

Mạc Lân vì thực lòng thương Vô Tuyết nên không nghĩ tới chuyện cưới thêm cô nương khác. Nghĩ tới Vô Tuyết, hắn không khỏi thở dài, tới khi nào nàng mới mở lòng ra với hắn.

Xuyên qua con đường tĩnh lặng là một nơi tràn ngập ánh sáng, có vô số người ồn ào huyên náo. Cùng một phố chỉ cách có một đoạn đường mà lại có thể khác biệt như vậy, khiến Kinh Vô Tuyết nhìn mà không khỏi cảm thấy choáng váng.

Mạc Lân Và Mạc Cấn chủ tớ hai người vừa xuất hiện lập tức bị một đám cô nương vận quần áo hoa lệ níu kéo, các cô nương đó đều ăn mặc rất hở hang, dưới ánh trăng họ kéo hai người vào một căn nhà trước cửa trồng rất nhiều hoa, trên biển đề ba chữ “Bách Hoa lâu”.

Kinh Vô Tuyết thầm nghĩ nơi đây sao giống như kỹ viện mà nhị tỷ vẫn hay kể cho nàng nghe vậy … mà khoan đã, kỹ viện ư?

Mạc Lân tới kỹ viện!

Vô Tuyết vừa ấm ức vừa tức giận, đầu óc trỗng rỗng không suy nghĩ gì được, nàng tiến thẳng tới cửa chính của BáchHoa lâu, nhưng ngay lập tức bị người gác cửa ngăn lại.

“Cô nương chậm đã, ngươi có biết đây là nơi nào không?”. Một vị phu nhân có tuổi nhìn nàng dò xét từ trên xuống dưới, trong ánh mắt của bà ta lộ ra sự kinh ngạc, nàng thật đẹp.

“Ta đương nhiên biết, đây là kỹ viện, nhị tỷ của ta cũng thường tới những nơi thế này mà”. Vô Tuyết nổi giận nét mặt xa xầm, nhìn hướng theo bóng lưng của Mạc Lân dần khuất giữa một đám các cô nương.

Diễm ma ma cười châm biếm “một cô nương mà lại tới kỹ viện, thật chết cười, ngươi có biết người ta tới kỹ viện để làm gì không?”.

“Không biết. Người ta tới kỹ viện để làm cái gì?’. Nàng thực sự không biết, nhị tỷ chưa từng nói cho nàng nghe.

Diễm ma ma nghe nàng nói như vậy thì càng cười rung cả người “kỹ viện là nơi nam nhân đến chơi bời, cô nương không thể vào, mau đi chỗ khác chơi đi”.

“Nhưng nhị tỷ của ta là khách quen của kỹ viện mà, chưa từng nghe nói có kỹ viện nào không chào đón tỷ ấy”. Kinh Vô Tuyết nhăn mày nói nốt “ Chẳng lẽ nữ nhân không thể vào trong chơi bời sao?

Mọi người xung quanh nghe nàng nói vậy thì nhất loạt cười ầm ĩ.

Diễm ma ma cố nhịn cười “cô nương, nhìn cách ăn mặc của ngươi rất sang trọng chứng tỏ gia thế nhà ngươi không tầm thường, chẳng lẽ cha mẹ của ngươi không chỉ cho ngươi biết “kĩ viện là nơi chỉ có nam nhân tới được sao?” Bà ta vừa nói vừa nhìn nàng lắc lắc đầu “thực đáng tiếc, nhìn như vậy mà não lại có vấn đề, ngươi có hứng thú tới chỗ ta làm việc không?”.

“Làm việc?” Kinh Vô Tuyết nghi hoặc, “Nếu đồng ý làm việc thì ta có thể vào chứ hả?”.

“ Đương nhiên, bằng vào điều kiện của ngươi, ta có thể bồi dưỡng ngươi trở thành Bách Hoa lâu hồng bài”. Diễm ma ma nhìn nàng mơ tưởng thấy một đống tiền tài trong tương lai.

“Hồng bài là gì? Là thẻ bài treo tên ở trong Bách Hoa lâu hả? Giống như thẻ bài treo tên các món ăn trong quán trọ?”.

“Cũng có thể nói như vậy”. Trong mắt của Diễm ma ma lóe tinh quang, âm thầm nghĩ kế.

“Ta không thích, ta không muốn mắc mưu của các ngươi làm thẻ bài để bị treo lên cao hả? Ta còn phải trở về Tô Châu, sao có thể ở đây làm thẻ bài được, hay ngươi đi tìm người khác đi”.

Mọi người càng cười to hơn, cười tới quặn thắt cả ruột gan.

“Diễm ma ma, tiểu cô nương này thực thú vị, cô ấy là cô nương vừa mới tới làm hả?”. Một người trẻ tuổi đứng nghe gần đấy, hứng trí nồng nhiệt cất tiếng hỏi, “Ta bao cô ấy”.

“Diễm ma ma, ta có rất nhiều bạc, sẽ đưa cho ngươi tất, ngươi phải để cô nương này cho ta”. Một lão gia có tuổi không chút do dự đem một số bạc lớn ra để muốn có nàng.

“Là ta nhìn thấy nàng ấy trước”.

“Là ta chứ”.

“Này……” Diễm ma ma nhìn một đám người đang tranh cãi vì một cô nương xa lạ không phải là cô nương của Bách Hoa lâu, trái phải đều gây sức ép, mắt nhướng lên không dấu được sự đắc ý, bà phải có được cô nương này, sau này sẽ phát tài to rồi …Ủa đâu rồi? Tiểu cô nương lúc nãy vẫn còn đứng bên cạnh bà giờ đã biến mất tiêu, không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Đại Vũ, vị cô nương vừa rồi đâu?”. Diễm ma ma vội vã cất tiếng hỏi người giữ trách nhiệm hộ viện ở Bách Hoa lâu.

“Không thấy đâu hết”. Đại Vũ lắc lắc đầu.

“Đáng chết thật, mọi người mau đi tìm tiểu cô nương đó, ai tìm thấy trước, Diễm ma ma ta sẽ có thưởng cho người đó”. Lời vừa nói ra, tất cả hộ viện cùng những người đứng quanh đấy lập tức bủa ra tìm kiếm.

Kinh Vô Tuyết nhân lúc mọi người cãi nhau nhốn nháo đã hồn nhiên lẻn vào Trăm Hoa lâu, vô tư leo lên tầng hai, trên hành lang dài hun hút có rất nhiều phòng nhưng phòng nào cũng đóng chặt cửa, từ các căn phòng truyền ra tiếng cười ngân vang lanh lảnh, nàng nghĩ thầm chẳng biết Mạc Lân ở nơi nào, chi bằng cứ mở cửa các gian phòng ra xem, biết đâu sẽ tìm được hắn thì sao?

Đi vào gian phòng thứ nhất, nghe thấy tiếng một vị cô nương khóc nấc lên “không được, không được, đừng như vậy mà …”, Nghe thấy tiếng kêu, trực giác mách bảo cho nàng biết, cô nương đó chắc đang bị khi dễ.

“Ngươi có làm sao không?”. Càng đi vào gần căn phòng thanh âm của tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, nàng lo âu cất tiếng hỏi thăm, không có tiếng người đáp trả, nàng nóng vội đẩy cửa phòng, cánh cửa hoàn toàn không khóa.

Lập tức, nàng chạy ào vào, “buông vị cô nương kia ra…… Cô nương……” Thấy hai người đang quấn lấy nhau ở trên giường, thân thể lõa lồ, bao lời mà nàng muốn nói đã phải nuốt vào bên trong.

Chuyện tốt đang làm bị phá khiến hai người đang nằm trên giường cứng đờ, xấu hổ trừng trừng nhìn nàng.

“Ngươi là ai?” Cô nương nằm trên giường là người thức tỉnh đầu tiên, nàng chưa từng nhìn thấy tiểu nha đầu này bao giờ.

“Các ngươi đang là cái gì vậy, vì sao lại không mặc quần áo?” Kinh Vô Tuyết ngốc nghếch hỏi, cô nương kia nhìn lại nàng sắc mặt đỏ ửng không trả lời.

“Không phải chuyện của ngươi, mau đi ra ngoài đi”, phát hiện nam tử bên cạnh đang nhìn tiểu nha đầu này chảy nước miếng, sợ rằng tiền bạc sẽ bị tuột khỏi tay, cô nương kia nhìn nàng sẵng giọng “nhìn cái gì mà nhìn, chúng ta tiếp tục, mặc kệ nha đầu ngu ngốc này”.

Nam tử nghe thấy nữ nhân bên cạnh nói vậy thì thần mặt, xoay người về phía nữ nhân kia, cúi người vặn vẹo thân mình.

“Á! Thực sự xin lỗi, ta lập tức đi ra ngoài ngay đây”. Kinh Vô Tuyết mơ hồ nhận thấy mình không nên tiếp tục ở lại đây để nhìn cảnh không nên nhìn, mặt đỏ tai hồng xoay người vội vàng đi ra ngoài, bất chợt nắp hộp giữ Tiểu Bụi bị bật tung.

“ A…… chuột”. Tiếng thét vang xuyên qua mái nhà.

“Tiểu Bụi, mau tới đây, thực lòng xin lỗi”. Nàng chạy nhanh tới bắt lấy Tiểu Bụi, miệng rối rít nói lời xin lỗi rồi vội vã rời đi.

Lại gây họa rồi. Nàng vừa bắt được Tiểu Bụi, ngay lập tức đi hướng về gian phòng tiếp theo, lúc này thì nàng không dám làm loạn nữa, ngoan ngoãn gõ cửa hai tiếng, rồi mới mở ra.

Tiểng thở hổn hển truyền vào tai nàng.

Nàng nhìn thấy trong gian phòng này có một nam nhân và hai nữ nhân, trên người nam tử chỉ còn mỗi chiếc áo lót, còn hai cô nương lộ rõ ngực, nam tử nhìn nàng trợn trắng mắt, thân hình to béo nung núc thịt đang đè lên một cô nương, ba người – tám mắt nhìn nhau chăm chú ….

Kinh Vô Tuyết tò mò lẫn say mê nhìn ba người đó, trợn to mắt hỏi “các ngươi làm gì thế?”

“ A……” hai cô nương kia quay đầu nhìn nàng, ngây người, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu thê lương này khiến Vô Tuyết thiếu chút nữa nổ lỗ tai, bịt chặt tai, nàng xoay người hối hả rời khỏi hiện trường.

Sau mỗi lần đi ra khỏi phòng nàng lại tự hỏi, sao các cô nương ở đó đều kêu la thảm thiết vậy? Hơn nữa, sao họ lại không mặc đồ nhỉ?

Nàng nghi hoặc, nhưng có nghĩ cũng không ra. Mà cũng buồn cười thật, nàng chỉ nhìn có một chút thôi có sao đâu, vì sao những người này đều tỏ ra kinh hoàng thất thố nhỉ? Nhưng túm lại tầng này không có Mạc Lân, nàng lên tầng tiếp theo thôi.

Lầu ba không có các phòng riêng theo kiểu khép kín như lầu hai, nơi này chỉ có các gian sương phòng thôi.

Kinh Vô Tuyết cứ theo cách cũ mà làm, nàng mở từng gian một để tìm người.

Đi vào gian phòng thứ nhất, nàng cứ vô tư bước vào không hề gõ cửa, chợt nghe thấy trong đó truyền ra tiếng cười kiều mỵ của nữ nhân.

“Mạc thiếu gia, chàng đã lâu rồi không đến thăm Mộng Cơ, ta phải phạt rượu chàng mới được, chàng mau uống hết chén này đi”.

“Mạc thiếu gia, chàng thật đáng ghét, có việc mới nhớ tới chúng ta, Vân Nương không thèm để ý tới chàng nữa”.

“ Thôi nào, các nàng đừng có như vậy nữa mà,các nàng nói đi, ta phải bồi thường các nàng làm sao đây?

Thanh âm của Mạc Lân, chính là gian phòng này rồi.

Đột nhiên, trong gian phòng im bặt, không nghe thấy tiếng gì nữa.

“Hôn có một cái thế này, thiếp không chịu đâu”. Tiếng nữ nhân vang lên nằn nì, nhõng nhẽo tỏ ý bắt đền.

Hôn? Hắn hôn nữ nhân khác! Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, ngay lập tức một cỗ uất khí dâng lên ngập lòng, trái tim nàng đau nhức nhối.

“Kinh tiểu……” Mạc Cấn đi lên lầu, phát hiện Kinh Vô Tuyết đang đứng trước cửa nghe trộm, giọng nói tắc nghẹn, không biết nên làm sao cho phải bây giờ.

Mạc Cấn hắng giọng ra hiệu.

“Là Mạc Cấn sao?”.

“Dạ thưa thiếu gia, ta thám thính tin tức xong rồi”. Mạc Cấn đi qua Kinh Vô Tuyết toàn thân cứng ngắc như tượng, vẻ mặt hắn tỏ ra khó xử vô cùng, xem ra thiếu gia dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan.

“Còn đứng ngoài cửa làm gì? Không mau tiến ….” cánh cửa vừa được mở ra, Mạc Lân khiếp sợ, đôi mắt muốn lọt tròng, lắp bắp nói “Tuyết … Tuyết nhi … nàng … nàng …. Tới đây làm gì?”.

Kinh Vô Tuyết chậm rãi tiến lại gần “Háo sắc, đúng là bản tính của nam nhân mà, nhị tỷ nói quả không sai chút nào”. Nàng dùng sức tung chân sút cho hắn một cái, sau đó xoay người chạy xuống lầu, suýt nữa va phải người đang lên lầu.

“Tìm được rồi”.

“Hay lắm! Chính là ngươi đã phá hư chuyện tốt của ta, đêm nay ngươi phải bồi ta mới được”. Một khách nhân bắt lấy nàng đòi đền bù.

“Ngươi đã hại Trăm Hoa lâu của ta bị tổn thất nghiêm trọng, giờ người phải làm ở đây để trả nợ cho ta”. Diễm ma ma cũng lao lên nắm chặt lấy tay của Kinh Vô Tuyết.

“Buông ta ra, ta có làm cái gì đâu”.

Vô Tuyết vừa nói vừa trừng mắt, nàng đang vô cùng tức giận. Mạc Lân nhìn thấy nàng lúc này cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng.

“Khoan đã nàng là người của ta, ai dám động vào nàng?”. Mạc Lân quét mắt về phía cánh tay của Diễm ma ma đang nắm chặt lấy tay của Vô Tuyết, “buông ra mau”.

Diễm ma ma nghe vậy sợ tới run rẩy nhanh chóng buông tay.

“Ngươi là ai? Ngươi có quen với ta hả? Ngươi có hai cô nương kia là tốt lắm rồi, quan tâm tới ta làm gì nữa”. Kinh Vô Tuyết bĩu môi, trừng mắt nhìn Mạc Lân.

Mạc lân rùng mình, vui sướng lao tới ôm chặt lấy nàng vào lồng ngực hắn lên tiếng chất vấn “Nàng ghen hả?”. Thật tốt quá, tiểu nương tử của hắn cuối cùng cũng chú ý tới hắn.

“Ghen? Ta việc gì phải ghen, ngươi không đáng để ta phải ghen”. Nàng quyết rồi, nàng không thương hắn nữa, cũng không thèm gả cho hắn nữa.

“Tuyết Nhi, nàng là vị hôn thê của ta mà”. Mạc Lân vẫn kiên quyết ôm chặt lấy nàng.

Mọi người xung quanh tới giờ phút này mới hiểu ra, vị cô nương này hóa ra chính là thiếu phu nhân tương lai của Mạc gia trang, sắc mặt tất cả nhất loạt trở nên trắng bệch, Mạc thiếu gia trách tội, họ sao gánh nổi đây?.

“Ta nói cho ngươi hay, sáng mai ta sẽ về Tô Châu nói cho cha ta nghe chuyện này, chúng ta từ giờ phút này không còn quan hệ gì nữa”. Nói xong, nàng ủn hắn ra thật mạnh, kéo váy, chạy ùa đi thật nhanh.

Đám người xung quanh nhanh chóng tránh ra mở đường.

“Tuyết Nhi, nàng đứng lại”. Mạc Lân vội vàng đuổi theo, hắn đằng đằng sát khí nhìn đám người dám mở đường cho nàng chạy thoát, gằn từng tiếng lạnh như băng sơn “các ngươi dám mở đường hả? đáng chết”.

“Thiếu gia”. Mạc Cấn thấy tình hình căng thẳng, vội bước lên ngăn cản, nhưng ngay lập tức bị sự ngoan độc trong đôi mắt Mạc Lân bức lui, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn vẫn phải nhắc nhở thiếu gia một chuyện quan trọng.

“ Mạc Cấn, đừng làm phiền ta”. Đáng chết thật! nàng chạy đi mất rồi, hắn tuyệt không thể đánh mất nàng được, sao hắn lại có thể sơ sẩy như vậy chứ, để sự cố như vậy phát sinh, hắn điên rồi ….

“Các ngươi là rùa đen sao? Còn không mau tránh ra hết cho ta, nếu không ta sẽ khiến cho Trăm Hoa lâu trở thành lịch sử”.

Vừa nói Mạc Lân vừa tung chưởng đánh vào vách tường “Ầm”. Một tiếng nổ vang lên, bức tường lớn giờ chỉ còn là cát bụi, mọi người nhốn nháo bỏ chạy mất biệt.

“Nhưng thiếu gia à……”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì hả?”. Mạc Lân trừng mắt nhìn Mạc Cấn, Mạc Cấn đã không giúp hắn thì thôi, lại còn ở bên cạnh lắm chuyện

“Người vì sao không dùng khinh công?” Mạc Cấn rất muốn cười, nhưng phải cố nhịn, khiến gương mặt nhăn nhó trông rất hài hước.

Mạc Lân mắng chửi liên tục, khiến mọi người trong nháy mắt kinh hoàng thất sắc chạy mất biệt, còn người muốn đuổi theo cũng đã biến đâu mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play