Biết mấy đứa bạn đó sẽ không dễ dàng buông tha cô, Nữu Nữu giống con chuột qua đường vậy, trốn ở khách sạn hai ngày, điện thoại đều bị gọi cho cháy máy, đánh chết cũng không báo ra nơi ẩn thân. Cực kỳ bất hạnh chính là, con chuột không cần kiếm tiền nhưng cô lại phải đi làm gặp người ta. Thứ hai cố ý gửi tin nhắn nói cho Đặng Minh Nguyệt đại nhân rằng cô phải tăng ca, buổi tối lề mề đến hơn mười giờ mới về nhà, hi vọng lúc này vị đại nhân đó có thể đã sớm đi ngủ.
Không ngờ vừa mở cửa ra Minh Nguyệt tựa như đạn pháo bay đến trước mặt, xoa xoa ta dùng ánh mắt dâm tà nhìn cô: “Tiến triển thần tốc a thần tốc!”
“Còn chưa ngủ sao?” Cô quyết định giả ngu, chỉ vào TV, “Ai diễn.”
“Hai người các cậu ăn cơm trước kẻng rồi hả?”
“Oa, Châu Tinh Trì .”
“Ai chủ động?”
“Phim cũ quá rồi.”
“Hẳn là lão đại đúng chứ?”
“Chao ôi buồn cười chết mất. . . . . .”
Quả thực chính là ông nói gà bà nói vịt. Minh Nguyệt lười nói những lời vô ích, trực tiếp tiến lên vén quần áo của cô lên, nhìn thấy làn da đã khôi phục lại trắng nõn bình thường, thất vọng cực kỳ. “Chứng cớ nào cũng không có.”
“Cái gì cái gì!” Nữu Nữu ôm hai tay ở trước ngực lui đến góc tường.
“Nhìn coi ánh mắt của cậu kìa, bổ nhào lên cậu cũng đâu phải tớ. Aiz, đi hai bước.”
“Làm chi?”
“Các cụ nói sau khi sex dáng đi sẽ khác với lúc trước, tớ sao lại nhìn không ra nhỉ.”
Cô cầm lên cái đệm ôm trên sofa đập tới. “Cậu cái đồ lưu manh!”
“Sai,” Minh Nguyệt tránh thoát công kích, rút vào trong phòng chạy còn nhanh hơn thỏ, “Tớ là lưu manh học thức cao thế hệ mới. . . . . .”
Lưu manh không chỉ có một mình Minh Nguyệt, buổi tối sắp mười hai giờ rồi cư nhiên còn có người đến cửa thăm viếng: cặp vợ chồng siêu nhân. Không cần hỏi cũng biết khẳng định là Đinh Nhất Nhất réo gào muốn tới. Gặp mặt trước tiên không lên tiếng, lôi kéo đương sự nhìn đủ một phút đồng hồ mới lệ nóng lưng tròng mở miệng: “Nữu Nữu a cậu và lão đại rốt cuộc đã bước qua một bước có tính lịch sử rồi nha!” Nữu Nữu đứng tại chỗ hộc máu. Về phần Thượng tổng Thượng Quan Cẩn Ngôn, không hổ là lãnh đạo nhìn xa trong rộng của cả một công ty lớn, lúc đang trên đường đến đây cũng đã bắt đầu suy xét về phương án cụ thể kết hôn của hai người họ.
Hai người phụ nữ với một người đàn ông làm ổ ở một góc trong phòng khách xì xà xì xồ, Cẩn Ngôn lúc bình thường là một CEO trầm ổn cỡ nào cao quý cỡ nào, lúc này giống hệt như 500 con vịt lại kết hợp với 1000 con vịt kia cạc cạc cạc kêu mãi. Nữu Nữu như cương thi ngồi trong sofa vì hắn mà tiếc nuối, gần mực thì đen là chân lý a, chân lý!
Cạc cạc cạc còn chưa hết đâu, giữa trưa hôm sau tận dụng thời gian nghỉ ngơi lên mạng, mở ra QQ chỉ nghe thấy tiếng cuồng vang lách cách, tất cả đều là ở vị nào đó ở Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ gửi tới tin nhắn, câu đầu tiên khiến cho người ta kinh hách:
“Nhất Nhất nói cậu và lão đại hòa nhau rồi hả ?”
“Các cậu, ha ha ha. . . . . . (mặt đỏ thẹn thùng )”
“Gọi di động cho cậu thì không liên lạc được, trả lời đi, ngượng ngùng a?”
“Trả lời!”
“Con nhỏ chết tiệt kia!! (N quả bom)”
Người này vẫn không nhẫn nại, mới có ba câu đợi không được trả lời liền bắt đầu mắng chửi người rồi. Nữu Nữu kiên trì gửi cho hắn biểu tượng khuôn mặt tươi cười, không nghĩ tới bên kia rất nhanh liền trả lời, muốn chat video. Trên màn hình máy tính xuất hiện gương mặt của anh chàng soái ca, sau hai tiếng alo alo là một phen chửi loạn: “Sao không lên mạng, điện thoại cũng không gọi được? Có lão đại sẽ không cần chúng tớ nữa hả ?”
May mắn bàn làm việc có tấm vách ngăn cách với chỗ bên cạnh, cũng may mắn vặn âm thanh thấp xuống không ai nghe thấy. Cô đeo tai nghe vào hỏi: “Tầm này còn không ngủ đi?” Chiếu theo thời gian sai lệch mà tính thì bên kia hơn mười hai giờ đêm.
“Chờ cậu online a! Chờ muốn chết, chỉ biết trốn.”
“Tớ không trốn, tớ và . . . . . đồng nghiệp đi chơi.”
“Vớ vẩn, là không dám ló mặt ra thì có ha ha. . . . . .” Gia Vũ ngửa đầu cười như điên, suýt nữa thì bị lật ghế. “Minh Nguyệt nói lão đại dẫn cậu đi bỏ trốn rồi, tìm muốn chết cũng không tìm ra. Hắc hắc, lão đại thực sự có vài chiêu nha, giấu người kín thật.”
Nữu Nữu yên lặng lau mồ hôi, thời đại tin tức tin tức truyền bá đi nhanh quá đi thôi.
“Nói đi, đã đi đâu vậy? Lần sau dễ tìm người.”
“Kim Thiên.” Dù sao trốn cũng trốn rồi, bây giờ nói ra cũng không sợ, về sau còn có sự tình phát sinh liền đổi nơi là được.
“Khách sạn cao cấp Kim Thiên? Fuck. . . . . . Minh Nguyệt tên ngốc này, khách sạn nổi tiếng của thành phố C như vậy còn tìm không ra. . . . . .” Lại là một trận oán trách, thuận tiện đem đôi vợ chồng kia cũng lôi vào luôn, khẳng định nói Cẩn Ngôn chắc chắn biết cô ở đâu nhưng không nói, tiếp theo phê phán nhũ danh của đôi long phượng nhà bọn họ đặt rất không văn hóa. “Vừa nghe là biết do cô nhóc kia đặt, Điểm Điểm Trích Trích (từng ly từng tý).”
“Người ta đều làm mẹ rồi, cậu còn cứ cô nhóc mà kêu.”
“Làm sao, cô nhóc đó có làm bà ngoại cũng nhỏ hơn tớ, em gái em gái. . . . . . cậu cũng nhỏ hơn tớ, em gái. . . . . .”
Miệng Nữu Nữu không ngốc, nhưng ở trước mặt Nhất Nhất cùng Gia Vũ cảm thấy vốn từ nghèo nàn, bởi vì cả hai người bọn họ đời này đều là vì sự nghiệp đấu khẩu mà cống hiến.
“Aiz, cậu và lão đại khi nào thì kết hôn?”
“. . . . . . Hạ Mông đâu? Lâu rồi không thấy cậu ấy.”
“Cậu không nói tớ đi hỏi lão đại.” Nói sang chuyện khác? Chiêu này dùng mất công hiệu rồi.
“Cậu đừng quấy rầy anh ấy, anh ấy đi Italy có công chuyện, nhiều chuyện.”
“Biết, ngày hôm qua tớ gọi điện thoại cho anh ấy rồi. Aiz cậu lại gần chút.” Kêu cô ghé sát vào camera, Gia Vũ cẩn thận quan sát một phen, sau đó vui mừng nói, “Bé gái nhà ta rốt cục đã trưởng thành, nhìn đi khóe mắt tràn đầy ý xuân.”
Nữu Nữu vã mồ hôi, đi Mỹ mới hai năm sao hắn nhanh như vậy liền vứt bỏ truyền thống hàm súc của dân tộc Trung Hoa rồi hả? Di động vang lên, hiện lên một chuỗi dài chữ số, không quen thuộc. “Ai a.” Cô lắc lắc di động.
“Khẳng định là lão đại. Ô ô Nhóc anh rất nhớ em. . . . . .” Liếc mắt đưa tình gửi tới một cái hôn gió.
Cô nắm lấy chuột nhanh chóng đem hình ảnh bĩu môi đó thu xuống. “Gia Vũ tớ tặng cậu một món quà.” Nghe thấy hắn kinh hỉ hỏi quà gì, cô cười gian hai tiếng nói, “Vài ngày nữa cho cậu, cậu nhất định sẽ thích .”
Hắn không hiểu nên gật đầu liên tiếp: “Tớ muốn tớ muốn!” Cười đến xán lạn mê người.
Nữu Nữu cũng cười, cười đến ngầm bi thương, Gia Vũ thu hồi khuôn mặt tươi cười hoảng sợ nhìn cô, không rõ đứa nhỏ này bị sao vậy. Cô khụ khụ nghiêm túc nói: “Mau ngủ đi đừng thức đêm, cậu nhìn đi mặt mọc đầy mụn rồi đó.” Nhấn chuột một cái thoát ra.
Điện thoại vừa thông chợt nghe thấy tiếng cười hi ha, Đàm Vi khóe môi cũng cong lên. “Nhóc?”
Cô nghe ra giọng nói của hắn, ngữ điệu hơi hơi giương cao: “Đến rồi?”
“Vừa đến nhà.” Dừng một chút bổ sung thêm, “Mẹ anh bên này.”
“Nhà mẹ anh không phải nhà anh a.” Còn cố ý thuyết minh. “Bây giờ mấy giờ rồi hả?”
“6 giờ rưỡi, buổi sáng.”
“Không ngủ được?”
“Trên máy bay có ngủ một giấc, không buồn ngủ. Mẹ anh cũng thức dậy rồi, em muốn nói chuyện với mẹ không ?”
“Đừng đừng. . . . . .” Nữu Nữu sợ hãi, “Em còn chưa nghĩ ra phải nói cái gì, đợi lát nữa sẽ mất mặt anh . . . . .” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười ha ha mới phát giác mình bị lừa. Liếc văn phòng một cái, cô giơ di động đi ra hướng cầu thang. “Tinh thần tốt đúng không hả, sáng tinh mơ đã ra ngoài lừa gạt.”
“Lúc vừa mới nghe điện thoại cười cái gì thế?”
“Gia Vũ đó, em nói trên mặt cậu ta mọc mụn để chọc giận cậu ấy. Hắc hắc chờ thêm hai ngày anh online đi em gửi cái này cho anh coi.”
Đàm Vi nghe ra trong lời cô có sự vui sướng khi người gặp họa. “Cậu ta lại làm gì em rồi ?”
Làm gì? Nữu Nữu mặt đỏ tai hồng dí sát vào tường.”Cậu ấy nói em. . . . . . Em cảm thấy cậu ấy hẳn là đã biết. . . . . . Cậu ấy cười em. . . . . .” Thanh âm dần dần biến mất, chỉ còn lại âm thanh cắn răng.
Nghe hiểu rồi. “Đinh Nhất Nhất nói.”
“Còn có Minh Nguyệt.”
“. . . . . .” Hắn cũng muốn nghiến răng rồi.
Cô trầm mặc một hồi, có chút xấu hổ nho nhỏ, nhớ tới lời Gia Vũ nói lại đột nhiên bật cười. “Gia Vũ nói tên Điểm Điểm liền liên tưởng đến chó đốm, Trích Trích thì nghĩ đến còi xe ô tô.”
Đàm Vi phì cười: “Đinh Nhất Nhất không bóp chết hắn.” Nhưng hình dung thật quá hình tượng.
“Em cũng cảm thấy như vậy, nhưng Nhất Nhất nói Điểm Điểm Trích Trích có ý nghĩa.” Kỷ niệm cùng nhau đi qua năm tháng? Nhưng cũng quá khôi hài đi. “Gia Vũ gọi điện cho anh rồi hả ? Nói gì đó?”
“Cậu ta nói. . . . . . Ha ha. . . . . .” Tiếng cười lại vang lên. “Không có gì, chỉ hàn huyên vài câu.” Tên nhóc chết tiệt đó gọi điện tới liền trực tiếp hỏi: nghe nói lão đại anh thu phục được Nữu Nữu nhà chúng tôi rồi hả? Sau đó giả mù sa mưa nhắc nhở: chú ý biện pháp an toàn nha, không cẩn thận một cái là ra mạng người . . . . . .
Nghe thấy tiếng cười này. . . . . . mặt Nữu Nữu càng đỏ hơn, lầu bầu mắng: “Con Cá Thối, cũng không biết ở nước Mỹ học được chút gì đó hay ho.” Chẳng lẽ nói bằng cấp càng cao con người càng lưu manh? Minh Nguyệt chính là điển hình.”Anh lát nữa phải chuẩn bị đi làm hả ?”
“Uhm, đợi lát nữa đến công ty.”
“Nhớ ăn cơm đúng bữa, quá đói bụng không tốt đối với bao tử. Còn nữa, anh hút ít thuốc lá đi.”
“Biết.” Hắn theo bản năng dụi tắt nửa điếu thuốc đang hút dở, nhìn gạt tàn cười, ôm di động đi đến phía trước cửa sổ mở toang cửa sổ ra. Sáng sớm không khí mới mẻ phả lên mặt, bên tai là tiếng nói thanh thúy của cô ríu ra ríu rít, bỗng nhiên có một loại ảo giác, phảng phất khoảng thời gian tách ra bảy năm rưỡi thật dài đó không hề tồn tại, hắn vẫn là đứa trẻ lớp 11 năm ấy đến Milan thăm mẹ, thăm xong thì trở về nhà, trong nhà còn có một cô bé chờ hắn. “Em cũng ít ăn đồ ăn vặt đi, nghiêm chỉnh ăn cơm vào.”
“Minh Nguyệt làm cơm không thể ăn.”
“Bản thân lười thì đừng đổ cho ai khác. Bên em sắp hai giờ rồi hả?”
“A, làm việc thôi. Anh chừng nào thì về?”
“Không xác định, khoảng hai ba tuần lễ. Chờ anh.”
Ý. . . . . . Có phải ai đó đã nói cái gì? Cô hì hì cười: “Không nghe thấy.”
“Chờ anh trở lại.” Lần này không thể lại vứt bỏ em.
Thanh âm của hắn có chút nghẹn, Nữu Nữu đột nhiên cảm thấy hốc mắt cực xót, vội vàng hít hít cái mũi ngẩng đầu lên chớp mắt hai lần. “Em cúp máy đây.” Trong cầu thang thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy trái tim trong lồng ngực bồn chồn vang lên thùng thùng, cô che miệng nhỏ giọng nói, “Ti amo.” Ngón cái nhẹ nhàng ấn xuống phím tắt.
Không nghe lầm chứ? Bên tai truyền đến âm thanh tút tút cúp máy, Đàm Vi cầm lấy điện thoại cuời như ngốc. Bị một bàn tay khác vỗ lên đỉnh đầu một cái.
“Sáng tinh mơ không đi công ty cười ngây ngô cái gì.” Đàm Ký đang đang xuống tay.
Mẹ Đàm trừng mắt nhìn hắn: “Con trai lớn như vậy còn đánh, anh tưởng là hồi còn nhỏ a. Gọi điện thoại cho ai vậy con?”
“Hỏi ba con ấy.” Đàm Vi đi tới cửa đổi giày, “Con đi làm, ba muốn đi xem hay không.”
“Không đi, ba đã về hưu, công ty tùy con giày vò thế nào cũng được.”
Ba hắn là người hiểu được cách hưởng phúc, 50 tuổi đã đòi về hưu. Từ sau khi bỏ xuống một thân trọng trách hai vợ chồng già thích đi du lịch khắp thế giới, một năm ít nhất có tám tháng ở ngoài, bỏ lại hắn đứa con trai độc nhất này gánh vác gia đình. Đổi giày xong phát hiện ba mình còn chưa có nhích người chuẩn bị, hắn thuận miệng hỏi: “Không phải nói đi Thụy Sĩ sao, thế nào còn chưa đi?”
“Còn không phải muốn nghênh đón con sao, liền vội vã đuổi chúng ta đi. . . . . .” Đàm Ký buồn bực thì thào, “Nuôi con trai phí công, chỉ mong sao chúng ta không xuất hiện ở trước mặt. . . . . .”
“Ba theo mẹ con ôn chuyện cũ đi, con làm bóng đèn làm gì?” Đàm Vi quay đầu hướng mẹ cười, “Mẹ có vẻ càng ngày càng trẻ ra đó.”
Mẹ Đàm thật kinh hỉ, chọc đức ông chồng nói: “Hiện tại tiểu Vi nhà ta miệng ngọt không ít nha.”
“Mẹ. . . . . .” Khuôn mặt tươi cười trở nên bất đắc dĩ, “Con đều 28 rồi, đừng tối ngày gọi tiểu Vi.”
“OK, Honey.”
. . . . . . Vẫn là kêu Tiểu Vi tốt hơn. Cầm lên chìa khóa xe trên tủ giày đi tới gara, mẹ Đàm theo ở phía sau, Đàm Vi đợi mẹ sóng vai cùng đi. “Nếu không con đưa hai người đi sân bay?”
“Không cần, bác Trương đưa chúng ta đi. Honey, cô gái đó mẹ còn chưa thấy qua.”
“Ba gặp qua rồi.”
“Ba con nói con bé thích khóc.”
“Hồi nhỏ bé gái nào cũng thích khóc hết, ba nói mẹ hồi trẻ cũng thích khóc.”
“Nói bậy.” mẹ Đàm quay đầu liếc mắt một cái, oán trách nhìn về phía sau, trên hành lang vị kia đang nhàn nhã ngắm hoa.
“Ba nói như vậy đó. Chờ hai người về Trung Quốc con dẫn Thẩm Tư Kỳ đi gặp hai người, mẹ rất nhanh sẽ có con dâu thôi.”
“Mẹ vẫn cho rằng là Diệp Lam.”
Tay mở cửa xe dừng một chút, Đàm Vi quay đầu cười cười. “Khôngphải.”
“Nhưng Đàm Vi à, con không biết là Diệp Lam càng thích hợp con hơn sao?”
Thời điểm mẹ gọi đầy đủ tên hắn là tỏ vẻ muốn bàn bạc vấn đề nghiêm túc, hắn đóng cửa xe đứng thẳng. “Việc của bản thân con tự con sẽ quyết định, không cần hôn nhân lợi ích.”
“Sao có thể tính hôn nhân lợi ích chứ, Diệp Lam thích con mẹ có thể nhìn ra được, hơn nữa con bé có thể hỗ trợ con trong sự nghiệp.”
“Con chỉ coi cô ấy như bạn bè, điểm này cô ấy cũng biết. Con cảm thấy giữa bạn bè có thể giúp đỡ cho nhau như thường, mẹ đừng quên Thượng Quan Cẩn Ngôn, ở thời điểm chúng ta khó khăn nhất là nhà bọn họ đã giúp đỡ chúng ta. Thêm nữa con cũng không cho rằng hôn nhân lợi ích thì nhất định có thể sinh ra lợi ích, giống cậu ba và mợ, lúc trước hai nhà liên hôn oanh oanh liệt liệt, hai người bọn họ cũng coi như tình đầu ý hợp đi, hiện tại thì sao? Còn không phải là vì chút cổ phần công ty mà ầm ĩ lên không ra thể thống gì, không ai nhường ai, con cái cũng bị ảnh hưởng theo.”
“Nhưng. . . . . .”
“Mẹ, mẹ có biết con hâm mộ nhất là cái gì? Con hâm mộ nhất là mẹ và ba con chịu nhiều cực khổ như thế còn có thể bên nhau, rất không dễ dàng.”
Trầm mặc một lát, mẹ Đàm ôm lấy con trai. “Mẹ biết, mẹ chỉ sợ con một mình gánh vác rất mệt.”
“Ai nói một mình con? Không phải có Thẩm Tư Kỳ sao.” Nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, khóe miệng Đàm Vi hiện lên một tia cười yếu ớt. “Cô ấy cũng rất thông minh, học marketing thị trường, còn học hai bằng học vị, còn lợi hại hơn con trai của mẹ đó.”
“Uhm. . . . . . Nhìn con nhắc đến con bé mà vui vẻ kìa. Đi thôi,” Mẹ Đàm mở cửa xe đẩy hắn đi vào, “Đi đường cẩn thận chút. Đúng rồi, có thời gian đi thăm các cậu dì của con đi, dù sao cũng đều là thân thích.”
“Bọn họ cũng đâu coi mẹ là em gái.”
“. . . . . . Tùy con thôi.” Bà có chút mềm lòng, nhưng con trai ở phương diện này có chút tàn nhẫn cũng tốt, trong cuộc đấu tranh gia tộc cho tới bây giờ đều là thắng làm vua người thua làm giặc.
“Mẹ đừng nghe bọn họ lôi thôi dài dòng, nể mặt ông ngoại con đã cho bọn họ quá nhiều rồi, nếu dám làm loạn lên nữa mấy cái công ty kia cũng thu hồi lại.”
Mẹ Đàm thở dài. “Tính cách giống hệt với ba con. . . . . .”
“Nói gì đến anh đấy?” Đàm Ký cười tủm tỉm đi thong thả tới, “Tính cách anh như thế nào?
“Độc ác.” Không nể mặt liếc hắn một cái. Không hổ là xã hội đen, đến dạy dỗ con cái cũng thủ đoạn độc ác như vậy.
“Dù có độc ác cũng không thể độc ác qua em a honey,” Đàm Ký đẩy đẩy gọng vàng mắt kiếng trên mũi, một tay ôm vai bà xã, “Có độc ác nữa thì cả người và trái tim đều bị em mang đi đó thôi.”
Đàm Vi ho nhẹ một tiếng. “Con còn ở chỗ này.”
“Còn đứng như trời trồng ở đó làm chi?” Nụ cười lúc xoay mặt biến thành nhìn bằng nửa con mắt, “Đống ngói lớn như vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT