“Được bà bầu tặng hoa cho mình, cũng thật là kỳ lạ. . . . . .” Nữu Nữu nhìn vào bó hóa tươi đặt trên bàn mà ca thán.

Minh Nguyệt cúi rạp người trên bàn ăn liếc trộm tứ phía, trong phòng ăn có không ít người hướng về bên này với ánh mắt dò xét, một bó hoa hồng với ba cô gái trong đó có cả bà bầu, kết hợp với nhau thật là hấp dẫn. “Cậu xem mọi người sẽ nghĩ bọn mình như thế nào?” Cuộc hẹn của ba cô gái? Lesbian ư? Vậy còn bà bầu thì sao? Mối quan hệ này thật là quá lộn xộn. . . . . .

“Đừng có nhìn bằng ánh mắt như vậy.” Nhất Nhất ném bó hoa cho Minh Nguyệt, sau đó với vẻ mặt chân thành chuyển hướng tới Nữu Nữu. “Nhận lỗi với cậu.”

“Long trọng quá. . . . . .” Nữu Nữu thực sự bị thụ sủng nhược kinh.

“Không tức giận nữa chứ?”

“Vốn dĩ là không giận, nhưng mà vừa tặng hoa một cái là mình lại thấy tức rồi. Xin lỗi thì cứ nói xin lỗi thôi, còn lắm chuyện viết lên thiệp nữa, hại tớ cứ tưởng chàng trai si tình nào tặng.” Buổi sáng vừa mới vào văn phòng tưởng rằng có chàng nào tặng hoa, ai ngờ mừng hụt một phen, thấy tấm thiệp bèn mở ra thì thấy ba chữ như gà bới hiện ra trước mặt, nhìn là biết không phải người ngoài.

“Cậu làm sao mà biết là tớ tặng.” Sớm biết rằng như vậy thì để cho nhân viên cửa hàng viết cho rồi.

“Chữ của cậu mà còn không nhận ra à?” Minh Nguyệt lật tấm thiệp ra, “Tớ yêu cậu. . . . . . hết. Thực sự đúng là phong cách của Nhất Nhất.” Để lại chút mặt mũi cho Nhất Nhất không bằng nói thẳng ra là chữ rất xấu, chữ lão đại so với cô ấy còn đẹp hơn nhiều.

“Fuck.” Nhất Nhất tức giận nhìn vào thực đơn.

“Dưỡng thai dưỡng thai!” Sắp làm mẹ rồi mà lúc nào cũng nói tục như vậy. “Cậu vác cái bụng bầu chạy tán loạn khắp nơi làm gì vậy, Cẩn Ngôn không đi cùng cậu à?”

“Hôm nay chỉ có ba kiếm khách chúng mình ngồi ăn cơm tán gẫu thôi, không có chỗ cho anh ấy.” Cô ngó đầu xem cẳng chân của Nữu Nữu, “Chân còn đau không?”

“Nếu tớ nói còn đau thì cậu có tặng tớ thêm một bó hoa không?” Tay chỉ chỉ vào bó hoa màu xanh.

“Hứ. . . . . . Không phải nhuộm màu đâu, giá thị trường một đóa cũng phải 500 đấy.”

Lộ rõ gương mặt tính toán, Nữu Nữu với Minh Nguyệt tỏ ra khinh thường. “Nguyệt à, đợi lát nữa cơm nước xong chúng mình đi ra ngoài bán hoa đi, một đóa một trăm cũng đủ chúng mình ăn mấy bữa.”

“Đừng, tặng cho cậu chỉ là để cho cậu thưởng thức vậy thôi, xem xong rồi thì trả lại cho tớ mang về đấy.” Nhất Nhất bổ nhào qua lấy lại bó hoa, không ngờ bụng bầu quá lớn làm trở ngại hành động của cô, xô mấy chiếc ghế qua một bên.

“Cậu đừng lộn xộn!” Nữu Nữu trừng mắt với cô, “Đợi lát nữa trở về xem Cẩn Ngôn lột da cậu thế nào.”

“Anh ấy dám. . . . . .” Bề ngoài thì mạnh miệng, nhưng động tác thì trái ngược. “Cậu muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay tớ mời, coi như là nhận tội với cậu là được chứ gì.”

“Hóa ra mình chỉ là người được hưởng ké, ngay cả hoa hồng cũng chỉ là đồ bố thí.” Minh Nguyệt cầm đóa hoa lên mà trong lòng buồn bã, “Còn tưởng rằng cậu chỉ mời mình tớ ăn cơm.”

“Hứ, tớ còn chưa tính toán với cậu đâu đấy.” Nhất Nhất hai tay khoác lên trên lưng ghế tư thế tựa như đào gốc bới rễ, “Cậu cùng Đông Tử sao lại thế này? Lén lút giở trò tình yêu trong bóng tối không nói cho tớ nghe.”

Minh Nguyệt vội vã mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, sợ cô bạn mượn đề tài để nói chuyện của mình lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Nữu Nữu gọi vài món ăn thanh đạm, dặn nhân viên phục vụ nói với đầu bếp bỏ ít mì chính thôi, nghe phụ nữ có thai kia nói thế thì nhịn không được bật cười: “Bà chị ơi cậu giống với KGB (tổ chức giấn điệp Liên Xô), nơi nơi hỏi thăm tình báo, tháng sau phải sinh baby, quan tâm nhiều một chút đến cháu cưng trong bụng được không hả?”

“Tớ đây không phải thay các cậu sốt ruột sao? Đều hơn hai mấy tuổi đầu rồi mà còn chưa có đối tượng cố định, tớ khẩn trương mà. Nữu Nữu cậu cũng đừng tức giận với lão đại nữa, việc này đâu liên quan gì đến hắn đâu, muốn trách thì trách tớ.”

“Sao có thể đổ hết lỗi lên đầu cậu, đương nhiên là lỗi của anh ta! Anh ta nếu không uống rượu thì sẽ không té xỉu, không té xỉu anh Cẩn Ngôn cũng sẽ không thể gọi điện thoại nói cho cậu nghe, không nói cho cậu nghe thì cậu cũng đâu có nói ra mấy từ như dạ dày xuất huyết, bị sốc khiến tớ sợ hãi.”

“Cậu khẳng định chưa có học qua lô-gic học.” Minh Nguyệt ngắt lời.

“Hừ. . . . . .có học môn tự chọn, kết quả thi còn được loại ưu đó.”

“Giáo sư thả cho đúng không,” Nhất Nhất cũng cảm thấy lời nói kia là loại Logic bóp méo, “Cậu ta khẳng định không đạt tiêu chuẩn, đến khóc lóc với giáo sư.”

“Tất nhiên, trước kia môn toán học thi trượt cũng khóc suốt, còn mắng chửi người ta thế nào nhỉ. . . . . .” Minh Nguyệt chống đầu cố nhớ lại, “Đúng rồi, Đại Quần Cộc. Tự mình đi học không nghe giảng cẩn thận còn mắng thầy giáo là ăn mặc thiếu chỉnh tề.”

“Fuck,” Nữu Nữu nổi giận, “Nói với các cậu về chuyện của Đàm Vi mà, mắc mớ gì nói tớ!”

Hiện tượng tốt, rốt cục cũng chủ động nhắc tới người nào đó rồi. Nhất Nhất hướng Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái: “Cậu còn không biết chuyện ngày đó lão đại đánh nhau một trận với Mạc Tử Vực đúng không?”

“Vì sao đánh nhau?” Đồng lõa ngoan ngoãn giơ tay nêu câu hỏi.

“Đỏ mặt vì hồng nha, Mạc Tử Vực dám đùa giỡn cục cưng trong lòng lão đại, cậu không nhìn thấy biểu cảm kia động tác kia của lão đại, tức sùi bọt mép, đánh cho tình địch chết đi sống lại cả người toàn là máu, rất oách!”

“Aiz. . . . . . Đáng tiếc tớ không thấy được, hai chúng ta a, đừng hy vọng có người đàn ông nào có thể làm đến bậc này . . . . . .”

“Tất nhiên, Cẩn Ngôn làm không đến . . . . . .”

Nữu Nữu mắt lạnh: “Hai cậu có thể đi điền tên vào học việc đại kịch Điền Hán đi diễn vở Song Hoàng đi.”

“Biểu diễn thì không vấn đề gì,” Nhất Nhất vuốt ve cái bụng to chậm rãi nói, “Chỉ sợ diễn xong mệt chết được, có người vẫn còn đang bị vây hãm trong quá khứ không thoát ra được.”

Bị vây hãm trong quá khứ? Không sai, lời nói của mỗi người Nữu Nữu đều thừa nhận là rất có đạo lý, nhưng bọn họ không ở vị trí của cô, không hiểu được tận đáy lòng cô có sự không cam lòng cùng khủng hoảng. Lòng đầy ủy khuất, luôn lo sợ bất an, luôn sợ giấc mộng đẹp tan vỡ, giống đêm hè năm ấy, trong mộng ngồi cười ở tầng mây cao vút, vừa ngủ dậy lại phát hiện bị té xuống hầm mỏ tối tăm, đột nhiên tắc nghẽn.

Nghe nói cảm xúc quá mức lên xuống thất thường rất tổn thương thân thể, yêu quý sinh mệnh, rời xa sự cuồng điên.

Đây là trốn tránh.

Dự án bên Hoa Đằng diễn ra tương đối thuận lợi, không quá thuận lợi chính là văn phòng luôn có kẻ đỏ mắt. Bởi vì dự án này không phải nhỏ, quản lý còn cho Nữu Nữu thêm hai người tạo thành một tổ nhỏ, hành động ấy cũng khiến cho khối kẻ không ăn được nho lại chê nho xanh. Nhân tâm sao lại phức tạp thế nhỉ? Làm việc cũng thấy không có hứng.

“Tùy các cô ấy nói đi, ghen tị với em thôi mà.” Vị chị cả đồng nghiệp vỗ vai nhỏ giọng an ủi.

Nữu Nữu cười bất đắc dĩ, cũng không thể lấy băng keo dán lại miệng người ta. Di động để trong ngăn kéo vang lên, lấy ra vừa nhìn thấy dãy số, chần chờ không nghe.

“Nghe đi.” Bà chị đồng nghiệp thúc giục.

“. . . . . . Uhm.” Cầm lấy di động không nhúc nhích, chờ chị ấy đi tới bàn khác mới nghe máy.

“Nhóc?”

Đây là lần đầu tiên cô từ trong loa điện thoại nghe được giọng hắn nói, có chút xa lạ. “Chuyện gì?” Như là gian tặc vậy quét văn phòng một vòng, may mắn các đồng nghiệp đều bận rộn việc riêng.

“Mời em ăn cơm. Hôm nay không cần tăng ca chứ?”

Câu hỏi rất trực tiếp kia khiến đầu cô nhóc như bị rối lại, trực tiếp đáp: “Không cần.” Nói xong ảo não, sao lại trả lời như vậy?

“Lái xe à?”

“. . . . . . Không.” Chiếc QQ bị cha tịch thu, nói cô có xe chỉ biết lo chơi ngay cả cha mẹ cũng không cần. Ông trời có mắt, chẳng qua là có mỗi một hôm chủ nhật cùng đồng nghiệp đi về nông thôn chơi mới không về nhà, đã bị cha mẹ nói thành như vậy.

“Đợi lát nữa đừng đi trước, anh tới đón em.”

“Uhm?” Cái gì đợi lát nữa? “. . . . . . Alo? Nè nè?” Cúp máy rồi? Không đúng, là di động của mình hết pin rồi! Thấp giọng mắng câu di động cùi bắp, nhìn lên chiếc đồng hồ trên bàn mới biết sắp đến giờ tan tầm rồi, khó trách hắn nói đợi lát nữa. Có nên gọi điện lại cho anh ta nói không muốn đi? Tuyệt đối không, cô chưa từng nghĩ tới việc chủ động gọi điện thoại cho anh ta, cứ như vậy đi. Thuận tay cầm bản tư liệu lên xem.

“Tư Kỳ?” Một bàn tay đập trên vai.

“Oa! !”

“Làm em sợ muốn chết!” Bà chị đồng nghiệp cũng vỗ ngực so với cô càng sợ hơn. “Em uống nước a?” Đứa nhỏ này sợ là có tâm sự, cầm cái cốc không lên mà uống vài ngụm, chẳng lẽ hiện nay lưu hành kiểu uống mới lạ này?

“. . . . . . A.” Nữu Nữu buông cái cốc lặng lẽ cười, “Không có gì, uhm, đang suy nghĩ chút ạ.”

“Nghĩ xem làm cách nào in cái mẫu này à?”

“. . . . . .” Cô vội vã mở cuốn sổ ra nhìn nội dung chính. Bìa mặt cuốn sổ này có cái LOGO lớn in chìm với những hoa văn đặc sắc của Hoa Đằng, cô sờ tới sờ lui, cũng không thể trách người ta tò mò.

“Điện thoại của ai? Nhìn em như mất hồn.” Bà chị cả ngồi xuống chỗ đối diện bắt đầu tám, “Anh chàng lần trước tới tìm em hả, các em phát triển đến đâu rồi? Gọi là Đàm Vi đúng không. Ôi. . . . . . Mấy ngày hôm trước chị xem trên báo có ảnh chụp của cậu ta, chị càng nhìn càng thấy quen mắt, thì ra là lão tổng của Thiên Ký.”

“Đúng không ạ, em không chú ý mấy.”

“Anh chàng đó cũng không tệ, muốn bộ dạng có bộ dạng muốn sự nghiệp có sự nghiệp, nghe nói bây giờ còn chưa có bạn gái, thời đại bây giờ tìm được người đàn ông như vậy cũng không dễ dàng. Các em không phải trước kia có quen biết a. . . . . .”

“Chị Trương nói ai ạ?” Bên cạnh vài đồng nghiệp nữ hưng phấn mà quay đầu lại.

“Chính là anh chàng lần trước đứng dưới lầu tìm Tư Kỳ a, em còn nói là rất đẹp trai đó, đã quên? Ai nha không thể tưởng tượng được lại có lai lịch rất lớn nha.”

“Đúng rồi gọi là Đàm Vi! Làm bất động sản, rất lợi hại nha, gần đây nhất có vài tòa nhà lớn đều do anh ta làm. Nghe nói mới từ nước ngoài trở về, đại khái mới được có nửa năm, công ty trước ở Ý.”

“Aiz các em biết không, bạn chị làm việc ở Phù Dung lâu, nói hai ngày trước anh ta đánh nhau với phó tổng tài Hoa Đằng. Tư Kỳ em biết chuyện này không?”

“A chị nói Mạc Tử Vực ở Hoa Đằng? Tư Kỳ cậu đều quen bọn họ hả, không nói sớm! Về sau có chuyện gì thì xin nhờ cậu. . . . . .”

Nữu Nữu ôm đầu kêu rên, sức mạnh của việc buôn dưa lê vĩ đại cỡ nào, cuộc sống của đám Vương lão ngũ hoàng kim từng chút từng chút một đều bị giám sát dưới con mắt của họ.

Không thừa nhận trong lòng khẩn trương bồn chồn, nhưng Nữu Nữu vẫn cứ uống nước như điên rồi vào toilet như điên, giống như hồi nhỏ tâm tình trước mỗi lần thi, có kháng cự những không thể không đối mặt. Đồng nghiệp đã đi sạch cô vẫn còn đang chơi gỡ mìn, chơi không đến 2 phút lại mắc tiểu, chạy đến cửa toilet, tay vừa chạm đến nắm tay cửa liền nghe thấy bên trong có người nói chuyện, tiếng nói hậm hực cùng với bồn tiếng nước rửa tay.

“. . . . . . Cậu nói cô ta thực sự quen biết bọn họ? Nhìn không ra a.”

“Nhìn không ra đúng không? Người ta cũng đâu thâm trầm giống cậu.”

“Tớ nói sao lại thế này chứ, dự án lớn như của Hoa Đằng lại để cô ấy phụ trách, mới đến công ty được bao lâu a? Thì ra là có quan hệ.”

“Ai kêu chúng ta không có chỗ dựa, mệt sống mệt chết không sánh bằng một câu nói của người ta. . . . . .”

Cơn buồn tiểu bị nén trở về, bứt tóc đến đau mà không nghĩ ra phương pháp giải quyết, thở hồng hộc quay đầu về chỗ ngồi. Quản lý vừa khéo đi ra, hỏi cô sao thế? Cô nói bị toilet làm cho mắc ói. Toilet thật bẩn sao? Quản lý nghĩ ngày mai phải nhắc nhở nhân viên vệ sinh.

Dưới lầu đậu một chiếc xe màu bạc to đùng, chủ xe đang đứng nói gì đó với người đàn ông thân hình vạm vỡ, mồ hôi Nữu Nữu lập tức vã ra trán, đó là lão tổng của công ty! Che mặt chạy lấy người là không có khả năng, bởi vì Đàm Vi đang vẫy tay kêu: “Đây này!”

Ánh mắt chung quanh ào ào phóng tới, cô bất chấp khó khăn lên pháp trường. “Tạ tổng, chào ngài.”

“Cô là nhân viên của công ty chúng tôi?” Lão tổng ưỡn cái đại bụng bia lạ lùng hỏi.

“Dạ, phòng kế hoạch thị trường.”

Quản lý bên cạnh nói là phòng của anh ta .

“Ồ, cô và Đàm tổng. . . . . .”

Đàm Vi cử động khóe môi, cô giành lấy đáp: “Chỉ là bạn, gặp mặt vài ba lần.” Lại giấu đầu lòi đuôi bỏ thêm câu, “Bạn bình thường.”

“Ồ. . . . . .” Tạ tổng kéo dài giọng vỗ vai Đàm Vi. “Bạn cậu ở công ty chúng tôi làm việc cũng không nói một tiếng, tôi cũng không biết.”

“Ngài là người bận rộn còn quản việc nhỏ này làm chi.” Quay đầu bắt tay với quản lý, Đàm Vi khách sáo nói vài câu. “Quản lý Lưu, cô ấy tuổi còn nhỏ, về sau còn nhờ anh chỉ giáo nhiều cho.”

“Làm gì có chứ, Tư Kỳ làm việc kiên định lại chịu học hỏi, là người chịu khó nhất ở phòng chúng tôi, là một nhân viên tốt.”

“Cô ấy kinh nghiệm còn ít, làm việc khó tránh khỏi có chút sơ hở, nếu có phạm sai lầm nên la thì cứ la nên phạt thì cứ phạt, đừng vì nể mặt tôi mà thiên vị. . . . . .”

Nữu Nữu nghe được thì mặt đen lại, người nào kia, lải nhải lảm nhảm với lãnh đạo của cô như đúng rồi!

Trên đường có chút kẹt xe, trong xe cũng không khá hơn gì, cả một đoạn đường dài hai người họ cũng chưa nói chuyện. Cửa sổ xe đóng lại ngăn cách tất cả tạp âm bên ngoài, chỉ có âm nhạc dịu nhẹ vang lên trong xe, không khí là lạ. Ngón tay Đàm Vi gõ xuống tay lái: “Anh. . . . . .”

“Anh. . . . . .” Không ngờ cô đồng thời lên tiếng.

“Em nói đi.” Không có âm thanh. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, “Em sợ lão tổng bên em à?” Y như chuột thấy mèo.

“Áo cơm của cha mẹ, sao có thể không sợ!” Khẩu khí không tốt lắm. Vốn có thể thẳng thắn vô tư, kết quả bị đối thoại của bọn họ dọa cho sợ hãi, về sau sao có thể yên ổn ở công ty mà làm việc đây.

“Chính trực không sợ làm cái bóng của người khác, em cũng không phải đi cửa sau a.”

Ý? Hắn biết Độc Tâm Thuật?

“Em sợ đồng nghiệp biết chúng ta quen nhau nghị luận bậy bạ?”

“Biết còn đến dưới công ty tôi, không phải cố ý để cho người ta thấy sao.”

Hắn buồn cười. “Khó trách lúc đi ra em có cái bộ dạng kia.” Cúi thấp đầu men theo tường đi, còn lấy cái túi xách che khuất mặt, cho rằng đôi con mắt hắn dùng làm đồ trang sức à?

“Ai kêu anh chờ ở đó!” Thấy hắn cười cô càng giận.

“Không phải nói trước là đến đón em sao?”

“Cái gì nói trước rồi hả? Tôi chưa nói xong thì di động hết pin! Nói còn chưa dứt lời anh nghe không ra hả?”

“. . . . . .” Giỏi lắm, đứa nhỏ này còn biết cách già mồm át lẽ phải.

Xe đi tới đầu cầu, Nữu Nữu dán mặt trên cửa sổ xem cảnh sắc ngoài sông, một khung cảnh xám mờ. Nhớ tới những ánh mắt phức tạp của nhóm người đứng dưới lầu vừa nãy và ở trong toilet, trong não thầm muốn nhảy sông, cũng không biết ngày mai lại có phiên bản đồn thổi nào lưu truyền ở văn phòng nữa.

“Em lo lắng cái gì?” Đàm Vi từ trong kính nhìn thấy thần sắc căm tức của cô, “Đồng nghiệp bàn tán nhảm nhí? Người sống xã hội này mỗi ngày đều phải nghe người khác bàn ra tán vào những chuyện nhảm nhí, so đo nhiều quá không sống nổi đâu. Em yên tâm, lão Tạ là người biết cư xử, sẽ không gây phiền toái cho em. Về phần yêu cầu của những người khác, em cảm thấy hợp lý thì đáp ứng, không hợp lí có thể cự tuyệt, không nhất định phải đem lời nói của người khác để trong lòng, bản thân cảm thấy đúng là được.”

“Nhưng bọn họ nói tôi dựa vào quan hệ. . . . . .” Nói nữa nói nữa lại thấy tức, “Dù sao cũng đều là anh, nếu anh không đến công ty chúng tôi ai biết được? Người ta cũng sẽ không bàn ra tán vào.”

“Cho dù không có anh cũng có Cẩn Ngôn. Hoàn Vũ và Trung Viễn luôn luôn có nghiệp vụ qua lại, bây giờ không tìm em là vì bọn họ còn chưa biết mối quan hệ này, sau này nếu biết, cũng bàn tán y như đúc thôi.”

“Cho nên tôi mới không nói a, tôi không thích lợi dụng bạn mình, cũng không muốn dựa vào ai hết.”

“Chưa nói tới chuyện dựa dẫm hoặc là lợi dụng làm gì, em không đồng ý vào công ty của Cẩn Ngôn làm việc anh có thể hiểu, sợ người khác nói em đi cửa sau càng sợ công tư bất phân. Nhưng hiện thực chính là như vậy, trên sách không phải thường nói xã hội là một cái thùng nhuộm lớn sao, không sai, một chút cũng không khoa trương, em bước vào đó mà không muốn bị nhiễm màu là không có khả năng, vậy cũng chỉ có thể làm quen với nó thôi, chỉ có thể học cách nghe nhìn những sự việc và con người em thấy hợp lý. Tựa như sự việc nhận dự án của bên Hoa Đằng kia, có sự nỗ lực của bản thân trong đó, nhưng không thể phủ nhận Mạc Tử Vực cũng giúp đỡ em đúng không. Kỳ thực nếu có thể đôi bên cùng có lợi, đi một chút cửa sau cũng không sao cả, điều này và nguyên tắc cũng không hề xung đột với nhau, chỉ là xem em làm sao biết cách lợi dụng nguồn tài nguyên.”

Nữu Nữu không lên tiếng, nhớ tới trước kia rất lâu rồi hắn giúp cô học thêm môn toán học, tính khí thật sự thô bạo, còn đánh lòng bàn tay cô. Năm tháng thật sự khiến người ta trưởng thành, những sự sắc bén trong tính khí đều bị hắn che giấu đi, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, giống một con báo biết thu lại móng vuốt để ẩn nấp. Chỉ có cô vẫn là một con bé con mới ra đời, vì sự việc này tức tối vì câu nói kia ấm ức, thiếu kiên nhẫn.

“. . . . . . Nhóc?” Hắn phá vỡ sự trầm tư của cô.

“Nhà tư bản. . . . . .” Liếc hắn một cái thì thào nói nhỏ, “Biết giảng đạo lý lớn.”

Đàm Vi ngưng cười, nghiêng đầu ngắm cô, cúi đầu bĩu môi nghịch cái dây an toàn, động tác nhỏ giống như trước đây, rõ ràng trong lòng thừa nhận trên mặt vẫn không chịu phục. Trong lòng ngực ở một chỗ nào đó bỗng rung động, muốn vuốt ve mái tóc cô, bàn tay di chuyển đến giữa không trung lại lùi về. “Chân khỏi hẳn chưa? Chỗ bị ngã lần trước đi bệnh viện đó.”

“Khỏi rồi.”

“Chuyện phải nhập viện anh không gạt em.”

“Biết,” Cô kỳ quái nhìn ra phía ngoài cửa sổ, “Nhất Nhất nói với tôi rồi, tôi không trách anh.”

“Em thích cái gì?”

Ý? Chủ đề này chuyển cũng quá nhanh đi. . . . . . “Tôi thích giống ông chủ chúng tôi ở văn phòng nhìn mọi người làm việc còn mình nghỉ ngơi.”

“. . . . . .” Điều này không dễ mua. Hắn chỉ vào ốc đảo, “Nếu không thì đi chỗ đó ăn cơm đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play