Kế toán đưa tới báo biểu, số liệu tổng hợp và số liệu chi tiết không hợp, bị mắng.

Người chịu trách nhiệm photo in ấn bản kế hoạch, tiêu đề dùng sai chữ, bị giáo huấn.

Tổng giám truyền đến báo cáo điều tra nghiên cứu, chậm nửa giờ so với thời gian dự định, bị phê bình.

Quản lý bộ phận nghiệp vụ đưa hợp đồng đến ký tên, trên áo sơmi có hai cái cúc áo không cài, bị trừng mắt.

Usb copy tài liệu, copy được một nửa thì bị lỗi, bị ném đi. . . . . .

Lầu 16 văn phòng lão tổng hai ngày này áp khí thấp đến nỗi làm người ta hô hấp bị ngắt quãng, những người bước vào đều câm như hến, lúc đi ra giống thoát khỏi tình trạng thập cửu nhất sinh. Ông chủ lớn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế da màu đen sau bàn, sắc mặt u ám ánh mắt lạnh lẽo, rất giống địa chủ ác độc của xã hội cũ đang đối phó với người hầu đáng thương, moi móc ra được một chút sai lầm nào từ họ liền muốn quăng họ từ cửa sổ xuống.

“Chị Lý !”

Trong văn phòng lại truyền đến tiếng la, bí thư Lý vội vàng lên tiếng: “Lập tức xong liền. . . . . .” Bưng cái cốc tiến vào trong văn phòng, tiếng cửa tách một tiếng bị mở ra, thiếu chút nữa bị đụng phải ông chủ đang bước ra. “Trà, trà đã pha xong.” Sắc mặt bi thương buồn bã của đối phương khiến chị nhịn không được cà lăm.

“Cám ơn.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói cảm ơn, nghe qua sao lại đi vào lòng người như thế? “Không không cần cảm ơn.”

Ngỡ ngàng tiếp nhận chén trà nhấp một ngụm, lông mày Đàm Vi đột nhiên kết chặt lại với nhau. “Đây là cà phê sao?!”

A? Thư ký Lý há hốc mồm, nhỏ giọng: “Thực xin lỗi, tôi đã quên, ngài trước kia chỉ uống trà không uống cà phê . . . . . .”

“Trước kia là trước kia! Hiện tại tôi muốn uống không được sao?”

“. . . . . . Được, tôi lập tức đổi.” Sao lại giống đứa con nít thế, bình thường chỉ ngửi thấy mùi cà phê đều nhíu mày, bây giờ lại muốn uống. Thói quen của thư ký Lý thích uống café pha sẵn, cũng không biết ông sếp trẻ con này thích loại nào, chạy tới bên cạnh bình nước cầm một túi rồi xé ra.

“Thôi đi, trà đi, dù sao cà phê tôi cũng uống không quen.”

Không nói sớm, đều xé ra một gói rồi. Bà chị thư ký cầm gói vừa bị xé ra không dám lên tiếng, làm sao bây giờ? Tự mình uống .

“Tôi nghỉ một lát, có điện thoại gọi đến thì nói tôi đi vắng.” Đàm Vi bưng chén trà tiến vào văn phòng mình, sau một lúc lâu nhìn chằm chằm vào lá trà lắng xuống phía dưới cốc, lại quay trở lại. “Vẫn đổi thành cà phê đi.”

“. . . . . .” Nửa hớp cà phê đang ngậm trong miệng chưa kịp nuốt xuống, chị Lý rất muốn khóc.

“Đã uống?” Động tác thực mau! “Thôi khỏi.” Chà xát mặt đi ra ngoài đường hành lang đi dạo một vòng, xung quanh vắng vẻ ảm đạm. “Mọi người đâu, đều chạy đi đâu hết rồi?”

“Hôm nay thứ bảy.” Sắc mặt chị Lý xám như tro tàn, chẳng lẽ ông chủ đến thời kì mãn kinh? Làm việc lộn xộn như vậy.

Tiếp theo còn một câu càng ngốc hơn “Thứ bảy sao chị còn ở chỗ này” may là còn kịp thời nuốt xuống bụng, hắn nhớ tới là tự mình gọi điện thoại kêu chị ta tới. “Được rồi, không có việc gì chị về trước đi.”

Thời tiết tháng tư còn có chút lành lạnh, trên đường không ít người đi đường còn mặc áo khoác thật dày. Gió từ cửa sổ đang bị mở ra kia thổi vào phòng, hơi lạnh, Đàm Vi lại cảm thấy khô nóng, trong lòng như có lửa cháy giống như có đặt một chậu than lửa đang cháy hừng hực vậy. Nới lỏng caravat, xoay người giảm điều hòa xuống nhiệt độ chỉ còn mười mấy, nhớ tới tình cảnh ngày đó ở quán cà phê.

Bạn gái Mạc Tử Vực? Chuyện khi nào! Tên kia cũng thực biến thái, một ngụm nước cũng không được uống, không biết xấu hổ còn kêu hắn trả tiền giúp, tính tình ác liệt giống hệt lúc còn đi học. Nhân viên phục vụ ở bên cạnh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, sợ hắn quịt nợ, hắn đành phải thanh toán tiền, đuổi theo bọn họ đi ra ngoài, sớm đã không thấy bóng hai người họ rồi. Trong lòng buồn bã cực kỳ, lại tìm quán rượu uống vài chén, vốn chuẩn bị gọi xe về nhà, không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại nói ra địa chỉ của Nữu Nữu với bác tài.

Là rất khiếp sợ rất thất bại, mới muốn hỏi cho rõ ngọn ngành. Đợi dưới lầu hai giờ rốt cục mới đợi được người, lại thấy cô ấy cùng Mạc Tử Vực vẫn cứ chàng chàng thiếp thiếp liếc mắt đưa tình, thánh nhân cũng sẽ giơ chân đúng không? Huống chi hắn chưa bao giờ là thánh nhân. Hắn biết bản thân quá đáng, cũng biết trong lòng Nữu Nữu chẳng phải tuyệt tình giống như ngoài miệng đã nói, bằng không cũng sẽ không thể kêu Đặng Minh Nguyệt gọi một cú điện thoại hỏi thăm an toàn của mình. Nhóc ngốc, cô cho rằng tự hắn lái xe tới à? Nhưng mà Đàm Vi lại không biết là có còn tư cách đi giúp đứa ngốc ấy lau nước mắt hay không. Con người chính là như vậy, càng lớn khôn lại càng có nhiều điều băn khoăn lo nghĩ, kém rất xa thời niên thiếu hết sức lông bông lỗ mãng ấy.

Di động trên bàn vang lên, Cẩn Ngôn hỏi hắn đang ở đâu. Hắn nói ở công ty. Cẩn Ngôn nói muốn qua, điện thoại cúp luôn. Năm phút sau chưa thấy người đã thấy tiếng: “Lão đại, lão đại sao chủ nhật mà còn tăng ca?”

“Cái bụng lớn thế kia còn chạy lung tung làm gì?” Đàm Vi nhìn thấy cái bụng sắp vỡ ra kia của Nhất Nhất liền buồn cười.

“Dẫn cô ấy đi khám thai, vừa khéo đi qua chỗ của cậu.” Cẩn Ngôn giống tiểu thái giám dìu Từ Hi thái hậu, đỡ bà xã vào cửa, chỉ thiếu chút không khom người la ó. “Nhường đường một chút.” Một tay vung ra đẩy chủ nhân phòng sang một bên, kéo chiếc ghế lớn kia ra cho thái hậu ngồi.

“Hai ngươi đừng diễn trước mặt tôi nữa.” Vợ chồng ân ái khiến Đàm Vi nóng mắt.

“Lão đại ghế của anh dựa vào êm ái hơn ghế của văn phòng Cẩn Ngôn.” Nhất Nhất ngồi nghiêng xuống, còn muốn đem hai cái đùi vểnh đến trên tay vịn, bị tướng quân trong nhà trừng mắt, mím môi ngồi đoan chính lại.

“Kêu ông xã nhà cậu mua cho.” Đàm Vi cố ý chọc giận cô, ngồi vào trong sofa co lên hai bắp chân dài, “Aiz. . . . . . Thoải mái.”

“Anh xem anh ta chọc giận em.” Nhất Nhất ủy khuất nhìn ông xã, thời kì có thai cô bị phù chân, chỉ có ngồi cong chân lại mới thấy thoải mái chút, vấn đề là cái bụng giống như quả bóng lớn bị thổi căng khí, khoanh chân lại không phải dễ dàng như vậy.

“Ngoan, đừng so đo cùng cậu ta, người cô đơn tính khí có chút cáu bẳn.” Cẩn Ngôn nhẹ nhàng mát xa hai chân cho cô, lời nói tàng đao.

“Nóng trong người thì mau uống thuốc viên Hoàng Liên a.”

“Không đúng bệnh.”

“Vậy cái gì mới đúng bệnh a?”

“Không thuốc trị, ai buộc chuông thì người đó đi gỡ chuông.”

Đàm Vi lạnh mặt nhìn hai vợ chồng kẻ hát người xướng. “Có lời gì nói thẳng, đừng âm dương quái khí nữa.” Hắn từ trong túi lấy thuốc ra, ngẫm lại còn có thai phụ ở đây lại cất đi.

“Aiz. . . . . . Lão đại không thật hoan nghênh chúng ta, Cẩn Ngôn chúng ta đi thôi.” Nhất Nhất đứng dậy thở ngắn thở dài, “Vốn đang muốn bán chút tin tình báo cho lão đại, anh ấy đã không muốn nghe, thôi quên đi.”

“Không tiễn.” Đàm Vi mí mắt đều lười nâng lên.

“Thực không muốn nghe? Cái này quan hệ đến hạnh phúc nửa đời sau của anh đấy.”

“Cẩn Ngôn dẫn bà xã của cậu về nhà đi.” Hắn biết cô khẳng định sẽ không nín được mà nói ra.

Quả nhiên trong óc cô nhóc kia vẫn là ương bướng đến cùng, chịu không nổi một khi người khác coi nhẹ mình, hai tay chống sau lưng quay lại kêu to: “Anh không muốn nghe em cũng muốn nói cho anh nghe, lão đại! Còn không mau hành động, anh đời này đều đừng nghĩ đoạt lại Nữu Nữu rồi !”

“Nghiêm trọng như vậy.” Cẩn Ngôn đi lại rót cho cô chén nước.

“Sao không nghiêm trọng?” Cô chống nạnh bộ dáng giống như hỏa thiêu đến đỉnh, “Lão đại anh cũng biết Mạc Tử Vực là loại người nào, hoa hoa công tử đúng không? Bề ngoài không tệ miệng lại ngọt xớt, bao nhiêu phụ nữ đều bị mê hoặc. Anh có biết hay không anh ta hôm nay lại hẹn Nữu Nữu đi ra ngoài? Theo tôi được biết bọn họ đều hẹn hò riêng tư hai lần rồi! Hai ~ lần ~ rồi. . . . . .”

“Không phải cậu giới thiệu à?” Đôi mắt Đàm Vi lạnh lẽo nhìn về phía Cẩn Ngôn.

“Tớ? Không có a.”

Hắn ngẩn ra. “Không?” Vậy hai người bọn họ sao lại có dịp ở chung?

Ánh mắt chuyển một vòng ở trên mặt hai người đàn ông to xác kia, Nhất Nhất vỗ tay mạnh một cái: “Lão đại anh xong rồi, lần này là Mạc Tử Vực chủ động xuất mã, theo tin tức dò la được, cho tới bây giờ chưa có ai mà hắn không tán được.”

“Nữu Nữu khác.” Cẩn Ngôn diễn vai phản diện.

“Dù khác thế nào cũng là phụ nữ đúng không? Cần một bờ vai kiên cố để cô ấy dựa vào, hiện tại thì tốt rồi, Mạc Tử Vực xuất hiện, vừa khéo lấp đầy sự cô đơn và trống vắng trong lòng cô ấy.”

“Làm thơ hả.” Đàm Vi nghĩ phụ nữ có thai có phải đều thần bí lảm nhảm như vậy a.

“Dù sao anh cũng xong rồi, xong rồi, sau này anh không có cơ hội nữa rồi, em đau lòng nha, em. . . . . .”

Cẩn Ngôn vội vàng làm động tác thuận khí cho cô, kêu cô đừng quan tâm đến nữa.

“Em có thể không quan tâm sao, trơ mắt nhìn Nữu Nữu như hoa như ngọc nhà chúng ta rơi vào trong hang sói, anh ta một chút phản ứng đều không có, thật sự là hoàng đế không gấp thái giám gấp mà. Aiz, em thấy thôi đi, kỳ thực Mạc Tử Vực và Nữu Nữu hai người bọn họ nhìn qua cũng rất xứng đôi, thêm nữa hai người họ hợp nhau, có đề tài nói chuyện. Cẩn Ngôn anh có nhìn thấy không, Mạc Tử Vực đối với Nữu Nữu tốt nhất, ôn nhu nhỏ nhẹ, tự mình gắp thức ăn cho cậu ấy ăn, còn mua cho cậu ấy sợi dây chuyền. Em cảm thấy anh ta lần này hẳn là đã cải tà quy chính, trước kia những chuyện hắn trêu hoa ghẹo nguyệt thôi chúng ta cũng không nhắc lại, chỉ cần hắn đối xử tốt với Nữu Nữu, em cũng yên tâm rồi. Về phần lão đại cứ coi như hết, anh ấy thích làm hòa thượng thì cứ để anh ta làm đi, em không xen vào. . . . . .”

“Cậu phiền chết.” Đàm Vi không thắng nổi trận này thấy phiền toái cầm lên áo khoác đi ra cửa, “Tôi về nhà, hai ngươi tự khóa cửa cho tôi.”

“Aiz hai người bọn họ đang ở Phù Dung lâu!”

“Tôi về nhà!” Thanh âm từ xa xa bay tới.

“Về nhà cái rắm.” Nhất Nhất che miệng cười trộm.

Cẩn Ngôn nhíu mày vuốt ve tóc của cô. “Em tung tin vịt về hai người họ chứ gì, xem đến lúc đó bọn họ thế nào trừng trị em.”

“Bịa đặt gì!” Cô trừng hắn, “Đây là chất xúc tác tình yêu.”

“Bọn họ xúc tác xong rồi em thì thế nào?”

Nhất Nhất vỗ về cái bụng hít vào ngụm khí. “Chẳng lẽ lão đại sẽ đánh phụ nữ có thai? Mất nhân cách. . . . . .”

Kim đồng hồ trên bảng đồng hồ tốc độ không ngừng thuận theo hướng kim đồng hồ di động, đốm lửa trong lòng Đàm Vi kia cũng thuận theo số kim đồng hồ càng cháy càng mạnh, chân sống chết dẫm ở chân ga. Đinh Nhất Nhất con nhóc thối kia từ trước đến nay luôn thích thổi phồng mọi chuyện, chuyện bé bằng hạt vừng cũng có thể khiến con bé nói thành Đại Chiến Thế Giới lần thứ ba, cái gì mua dây chuyền, cái gì gắp thức ăn, hắn căn bản không tin, nhưng . . . . . Mẹ nó hắn chính là hoảng hốt!

Trên thực tế Nữu Nữu thật sự có cùng Mạc Tử Vực ở Phù Dung lâu nâng cốc nói cười. Khoảng thời gian trước Hoa Đằng cần làm kế hoạch mới tuyên truyền sản phẩm, các loại công ty lớn nhỏ đều tranh nhau sứt đầu mở trán, Hoàn Vũ cũng không ngoại lệ. Bởi vì công ty cho phép nhân viên bộ phận kế hoạch có thể tự mình kéo khách hàng được trích phần trăm, cho nên Nữu Nữu vác lá gan khá lớn ra ngoài làm nghiệp vụ, không biết mất bao công sức mới làm cho người phụ trách hạng mục này ngó vào bảng kế hoạch. Mất mấy đêm không ngủ mới viết ra được bước đầu dự án, đưa đến Hoa Đằng, đối phương tương đối vừa lòng. Tiếp theo trình lên cấp trên Mạc Tử Vực, người này vừa đọc thấy liền vui vẻ, liền bán cho một cái ân tình, cái gọi là nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, ưu tiên chiếu cố bạn bè. Nữu Nữu tức giận đến ngửa mặt lên trời cười dài: “Tôi mất ba buổi tối viết ra cái đó bị anh nói thành ‘chiếu cố’!” Mạc Tử Vực dõng dạc: “Tôi hiện tại thành khách hàng lớn của em, em phải nịnh nọt lôi kéo tôi.”

Vì thế tư liệu còn chưa có tập hợp xong, tiền thưởng trích phần trăm càng không bị ảnh hưởng, Nữu Nữu đã bị vị khách hàng lớn kia gõ đầu.

Khách hàng chính là Thượng Đế, nhưng Thượng Đế này thật sự rất. . . . . . “Có thể cho thiếu không? Trong túi tôi chỉ có 500 tệ.” Ăn cơm ca hát rửa chân chơi bowling trọn vẹn các tiết mục, đến lúc đó không có tiền trả cũng đừng đem cô để lại chỗ này rửa chén a.

“Hỏi ông chủ một chút xem có thể trả theo từng kì không.”

“Người ta sẽ nghĩ tôi bị thần kinh.”

“Nếu không thì như vậy đi,” Mạc Tử Vực dựng thẳng lên bàn tay lên dán tại bên miệng thần bí nói, “Đợi lát nữa ăn xong rồi em trốn ra ngoài trước, toilet chỗ đó có cửa sau, tôi sẽ giả bộ nghe điện thoại a, sau đó đi ra ngoài, chạy!”

Nữu Nữu lại một lần nữa nhấn mạnh, hắn ta thật sự bị nhân cách phân liệt.

“Tiểu Kỳ Kỳ à. . . . . .” Một viên tôm đột nhiên đưa đến bên miệng.

Lại phát bệnh rồi. “Không ăn.”

“Giúp đỡ một chút thôi,” đôi mắt đào hoa chớp chớp, ý bảo cô nhìn sang bên trái một cô gái mặc váy đỏ dáng người nóng bỏng. “Cô gái đó cứ đeo bám lấy tôi suốt, dứt thế nào cũng không xong, diễn trò chút đi, nha?”

Tính buôn dưa lê của phụ nữ lập tức hiện ra, Nữu Nữu không cần nghĩ ngợi cắn một miếng tôm viên, chờ xem kịch vui.

“Hi. . . . . . Thật khéo.” Mạc Tử Vực cười tủm tỉm giơ tay lên hướng bên trái vẫy tay.

Cái gì thật khéo? Theo phương hướng nhìn qua, ở chỗ cửa đang bước vào một bóng dáng cao lớn làm cô suýt nữa đem miếng tôm viên phun ra ngoài, cuống quít bưng ly nước lên uống một ngụm, không muốn vì quá nóng vội mà bị sặc.

“Aiz nhìn em kìa, sao không cẩn thận như vậy?” Mạc Tử Vực cầm khăn ăn lên giúp cô lau miệng, đó gọi là một động tác săn sóc tỉ mỉ.

Lại bị thằng nhãi này đùa giỡn rồi! Nữu Nữu đoạt lấy khăn ăn quay mặt. “Tự tôi lau.”

Cặp mắt đào hoa kia ngược lại nhìn về phía người đi tới. “Chưa ăn cơm sao? Thấy cậu đi một mình, ngồi chúng đi, cùng ăn cho vui.”

“Không quấy rầy đến các cậu chứ.”

Tiếng nói quen thuộc lúc này nghe vào trong tai thực quái dị, Nữu Nữu rất đau xót phát hiện ra bản thân không có chút tiền đồ nào, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn đều không có. Chột dạ sao? Cô cũng không phải đang làm chuyện hồng hạnh vượt tường, không dám nhìn người ta, chột dạ cái rắm! Đứng dậy thuận miệng nói câu “Tôi đi toilet chút” , cúi đầu bước nhanh tránh ra.

Thấy cô rẽ đến sau bức tường không thấy nữa, Đàm Vi dằn xuống tính tình hỏi: “Các cậu đang làm gì?”

“Hẹn hò.” Mạc Tử Vực với bộ dáng ít thấy chuyện quái lạ.

“Cậu rốt cuộc là muốn gì?”

“Muốn gì, nam nữ yêu đương phạm pháp à?”

“Nhiều phụ nữ như vậy tùy tiện tìm người nào đó đều được, cậu đừng tìm cô ấy đùa chơi được không!”

“Ai nói là chơi đùa, tôi thật nghiêm túc.”

Đàm Vi nhịn không được xiết chặt năm ngón tay. “Cậu nghiêm túc, mẹ nó đám oanh oanh yến yến bên người cậu đó thì sao hả?”

Khi nói chuyện cô gái có dáng hình bốc lửa mặc chiếc váy đỏ chu môi đỏ mọng đi tới, Mạc Tử Vực không biết sống chết hướng cô ta nháy mắt. “Đàn ông có mị lực, không có biện pháp a. . . . . .” Thấy hoa mắt, cái mũi thực sự bị nắm đấm đánh trúng. “. . . .Fuck, mẹ nó cậu đánh tôi!” Hắn bỗng chốc đỏ mắt, có qua có lại một quyền vung tới.

Cùng với tiếng thét chói tai của cô gái váy đỏ kia, hai người PK chính thức lên võ đài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play