-Thằng nhóc kia chú bảo ai già hả? Anh đây mới 20t thôi đấy anh mà già thì chả ai dám trẻ đâu. Mà ai cho chú đấm anh hả? HẢ?
-Hân, anh ta là ai?
-Là...
-Nhóc kia dám lơ anh hả?- Song đã bị cướp lời.
-Hân, sao cậu cầm tay anh ta. Đây tay tớ đây này cậu cầm đi cầm cả đời luôn cũng được- Có phải là tên này đang ăn giấm chua không nhỉ?
-Nhóc kia...
-Hân...
-Nhóc kia...
-Hân trả lời tớ.
-Nhóc...
-DỪNG- Cuối cũng phải gào lên, sao cứ cướp lời người ta thế?
-Đây là ộp pa của tôi tên Quân, ộp pa đây là bạn cùng lớp của em tên Khánh. Được rồi ộp pa chúng ta đi.
-Khoan đã ộp pa là người yêu à?
Người yêu á? Nghĩ gì! Yêu ông này để ngày nào cũng đánh nhau sứt đầu mẻ trán à?
-Người... người yêu?- Ộp pa ấp úng hỏi lại.
-Hai người có quan hệ gì?- Đấy hỏi thế có phải đỡ ngạc nhiên hơn không.
-Anh trai em gái- Đồng thanh cho nó hoành tờ ráng.
-Ồ zê! Không phải bạn trai là tốt rồi may mà là anh trai. Hả? A nhờ anh trờ ai trai, anh trai. Anh trai của Hân.
Xem kìa nghiêm trang chưa kìa chân chữ vê tay dọc theo chỉ quần gập người chín mươi độ làm như chào tổng thống không bằng á.
-Anh vợ! Em xin lỗi!- Anh vợ á? Tên khốn này.
-Anh vợ? Vậy chú là người yêu cái con lanh chanh thích ăn canh, đánh đá thích ăn cá này á?- Ông ộp pa này, đã cướp lời lại còn bêu xấu người khác thích chết à? Bán sang Trung Quốc bây giờ.
-Không em chỉ đang theo đuổi thôi ạ. Nhưng chắc chắn là Hân sẽ làm vợ em ạ! Em xin lỗi về cú đánh ạ!
Gì? Vợ á? Mơ à? Dừng ngay cái trò vào rừng mơ chơi với con tưởng bở đi ông nội. Đây thèm vào nhá.
-Mơ h...
-Rất tốt có chí khí. Một nghìn phần trăm nó sẽ làm vợ chú!- Tên khốn ộp pa này sao thích mang ghế vào họng người ta ngồi thế.
-Em cảm ơn anh vợ đã ủng hộ!
-Em rể đừng khách sáo!
Hai tên lên cơn động cỡn này. Mở miệng là một câu anh vợ hai câu em rể trong khi nhân vật chính của câu chuyện chưa kịp lên tiếng đã bị đá sang một bên. Tuyên bố tớ Nguyễn Bảo Hân nhân vật chính của câu chuyện đã giận.
Giận, giận, giận, giận, GIẬN.
5 phút. 15 phút. 20 phút.
Trời ơi hai tên kia người ta đang giận phát rồ lên đây này lo mà dỗ đi. Sao cứ buôn chuyện thế nhở? Hai thằng đàn bà.
15 phút. 20 phút. 30 phút.
Bây giờ mới quay ra là sao hả? Nói cho mà biết đây giận rồi nhá cứ liệu thần hồn đi.
Có hai người hỏi làm sao tớ chả thèm nói chỉ hứ một cái rồi đi về.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...!!!
-Con hâm kia mới sáng sớm gà chưa gáy trời chưa mở mắt mà mày hét cái đếch gì hả?
-Trời ơi Thư ơi tao tăng cân rồi. Tao sắp mất vóc dáng ngôi sao hô ly gút rồi Thư ơi.
-Tăng bao cân mà la làng la nước la thế giới la luôn cả giải ngân hà hả?
-Tao tăng những một gam cơ, Thư ơi chết tao rồi.
-Mày. Đang lên cơn hay là lên cân?
-Tao lên cân lên một gam cơ chết rồi.
-Có một gam mà mày cũng nhặng xì loạn lên là sao hả? Mày đúng là điên cmnr.
Gì thế? Tăng một gam không phải là tăng à. Tất cả là tại tên Khánh khốn nạn, rõ ràng kéo được ộp pa về rồi mà hắn còn giữ lại, hại tớ ăn không đúng bữa thế là tăng cân. Bực hết cả thằng người.
Lên lớp
-Khánhhhhhhhhhhhhh
-Dạ có tớ!
-Dạ vâng cái gì ở đây? Tại cậu mà tôi tăng cân đây này- Vừa nói tớ vừa dí trán hắn ta cho hả dạ.
-Hân tăng nhiêu cân?
-Một gam.
-Cái lề gì thốn? Có một gam mà Hân cũng làm loạn?
-Hả? Nói lại tôi nghe.
-A không không thế giờ Hân muốn giảm xuống hay tăng lên?
Ơ hay thằng cha này hỏi ngu. Là con gái đang giữ dáng ai lại muốn tăng cân.
-Tất nhiên là giảm xuống rồi.
Ra chơi tiết 1.
Quơ tay vào ngăn bàn chả thấy có cái gì.
-Khánh! Sữa đâu?
- Hân, cậu đang giảm cân.- Rồi biết rồi không cần nhắc
Ra chơi tiết 2.
Quơ tay trong ngăn bàn chả thấy gì.
-Khánh. Sữa đâu?
-Cậu đang giảm cân Hân ạ
Nhịn nhịn vì vóc dáng cả thế giới đều mê phải nhịn không được phát rồ, nhịn.
Giờ nghỉ trưa.
- Khánh lấy cái này cái này cái này cái này cái này nữa!
-Không được cậu đang giảm cân để tớ chọn đồ ăn cho cậu, đợi nhá.- Phắn đê cho rảnh nợ tí mang đồ ăn về là được.
-Chồi ôi giống một đôi quá rồi đấy mày ơi- Lại đến lượt con Thư.
-Im đi vẹt. Lo nhắn tin cho anh Phong ba bão táp của mày đi kìa tó.
-Cơm về cơm về.
-Hả?????
Nhìn khay cơm mà tớ muốn chốt vào mặt cái thằng đi lấy. Cơm chay có mỗi muối vừng. Ăn muối vừng thì không sao nhưng quan trọng là cơm của tớ nó còn mỗi một phần ba. Cơm hàng ngày tớ đã ăn ít rồi ăn ít hơn để chết đói à? Không thể nhịn được nữa.
-Khánh lấy lại cơm cho tôi.
-Giảm béo chỉ ăn thế thôi.
-Tôi không cần.
-Cậu không sợ béo à?
-Giữ lại con số 46,1kg cho nó phong thuỷ đi lấy lại cơm cho tôi đi. Nhanh lên.
-Vâng
Cơm chay à! Chúng ta không thuộc về nhau, nên, mày cứ đi đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT