Thập Lục biết lão gia vẫn có liên hệ với các ảnh vệ, có điều cho đến lúc chính mắt nhìn thấy Thập Nhất quỳ gối trước mặt bảo chủ, y vẫn sửng sốt một chút. Y thậm chí còn không biết Thập Nhất theo họ đến tận đây bằng cách nào.

"Ngươi nói Lộ Nhị đã tìm được nơi Vân đệ bị nhốt? "

“Thưa phải."

"Người đâu? Có bị thương hay không?"

"Không có, ngoại trừ tinh thần không được tốt lắm, còn lại Vân công tử mọi mặt đều khỏe. Lộ Nhị muốn thuộc hạ đi trước đến báo báo cáo với lão gia, hắn cùng Vân tiểu công tử và hai vị khách nhân ở phía sau theo đến Hổ Lạc trấn cùng lão gia hội hợp. "

Việc này y tuyệt đối không biết.

"Tốt lắm. Chuyện này ngươi cùng Nhị làm không tồi. " Phất tay, tỏ vẻ Thập Nhất đã có thể rời đi.

Được ngợi khen Thập Nhất quỳ một gối xuống đất, điểm thủ hành lễ rồi nhanh chóng rời đi. Trong suốt lúc đó, từ khi đến đến khi đi, đều không liếc mắt đến Thập Lục một lần.

Thập Lục sờ sờ mũi, ngửa đầu nhìn không trung.

Không trung thực sáng sủa, có lẽ là ban ngày gió to, buổi tối ánh sao lấp lánh, ánh trăng sáng mênh mông khắp không trung.

Lộ Tinh Thiên quay đầu lại nhìn, Thập Lục đã nhóm xong lửa, cạnh đống lửa cũng chuẩn bị xong xuôi hai chỗ nằm đơn giản nhưng thoạt nhìn có vẻ rất ấm áp. Lộ Tinh Thiên không thể không thừa nhận rằng ảnh vệ này của hắn rất hữu dụng, cũng rất có khả năng. Hơn nữa, dường như y còn biết hắn yêu gì, thích gì, cùng một số thói quen của hắn.

"Mới đầu xuân, tuyết chưa tan, muốn đi săn cũng khó."

Lộ Tinh Thiên nói thầm mấy câu, lại nhìn Thập Lục lấy trong hành lý ra gói thịt cùng bánh mỳ loại lớn, dùng đoản kiếm tước miếng thịt to thành từng miếng nhỏ, xé vụn bánh mì loại lớn, bỏ vào trong nồi đun chung, thỉnh thoảng còn cho vào một chút gia vị, dùng một đôi đũa khuấy.

Thứ như vậy ăn ngon được sao?

Nấu trong chốc lát, mùi thơm quyến rũ đã nhè nhẹ tỏa ra. Lộ Tinh Thiên ngửi ngửi, ân, tựa hồ cũng không tệ lắm.

Thập Lục lại lấy từ trong bọc hành lý ra hia cái bát bằng gỗ, múc đồ ăn trong nồi đưa về phía Lộ Tinh Thiên. "Chúc mừng lão gia, đã có tin tức của Vân tiểu công tử."

Nhận lấy bát thức ăn, Lộ Tinh Thiên dùng chiếc đũa hướng về phía Thập Lục lắc lắc.

"A!" Thiếu chút nữa đã quên.

"Đừng a, ta sẽ không vì ngươi lại bảo ta một tiếng lão gia mà trừng phạt ngươi...Ngô, mùi vị không tệ!" Lộ Tinh Thiên không sợ nóng bỏng miệng, uống một hơi, nhất thời lộ ra vẻ thích thú. (Cẩm nang tán zai của Thập Lục - bài số 3: con đường đi đến trái tim đàn ông thông qua cái dạ dày. Thành công!)

Thập Lục cao hứng cười cười. Ngài thích là tốt rồi.

Lộ Tinh Thiên có vẻ như thật sự rất thích, liên tiếp ăn hai bát. Chờ hắn đi múc bát thứ ba, Thập Lục bát thứ nhất còn chưa ăn xong.

"Ngươi có biết chuyện mấy năm trước triều cục chấn động, vài vị hoàng tử đều vì chưa lập  Thái tử vị mà âm thầm kết bè phái hay không?" Lộ Tinh Thiên đột nhiên mở miệng nói.

"Có biết một phần. Bất quá chuyện này không phải đã chấm dứt, cuối cùng vẫn là đại hoàng tử lên ngôi Thái tử sao?"

"Đúng vậy, mà Vân gia chính là bên trước đây đi theo tứ Hoàng Tử."

A!"Nói như vậy..."

"Hỏa thần giáo cùng đại hoàng tử cũng chính là đương kim Thái tử có chút quan hệ."

"Lão gia vậy...vậy ngay từ đầu ngài đã biết Vân đệ bị Hỏa thần giáo bắt đi?" Thập Lục nâng bát, còn một miếng cuối cùng uống vào bụng. Y không định đi múc bát thứ hai, trong nồi đã không còn bao nhiêu...

"Ngay từ đầu là chỉ khi nào? Biết cừu địch của Vân gia cùng Hỏa thần giáo có liên quan, cũng là chuyện trước lễ mừng năm mới Thập Nhất báo về ta mới biết. Vân gia này đã trêu chọc phải người không nên trêu chọc, Thái tử không muốn lưu lại cái đuôi cho người mượn cớ nên đã mượn lực lượng trong giang hồ làm cho Vân gia biến mất.”

"Sách, Vân gia lão nhân cũng là lão hồ đồ, dám chen chân vào cuộc tranh đấu của hoàng thất. Nếu bên hắn trợ giúp mà thắng được thì tốt, một khi thua chẳng lẽ Vân gia còn có nơi yên ổn mà sống!"

"Như vậy, Lộ gia bảo chúng ta chen chân vào chuyện này liệu có việc gì không?" Thập Lục lo lắng nói.

"Ai nói chúng ta phải chen chân vào chuyện này?" Lộ Tinh Thiên nhướng mày.

"Chính là, Vân tiểu thư hiện tại..."

"Ngươi nói Vân Nương? Ha, yên tâm đi, mỹ nhân tự sẽ là có người thương tiếc, nếu không ngươi cho là nàng - một cái thiếu nữ tử chẳng qua hiểu chút gia truyền y dược - có thể mang theo tiểu đệ nhỏ tuổi bình yên tránh né đến nay? Đối phương chẳng qua là chơi lạt mềm buộc chặt thôi." Lộ Tinh Thiên hắc hắc cười quái dị.

Vậy người này là ai? Nghĩ đến hẳn không phải là Thái tử...Trách không được lão gia đối với Vân cô nương dường như vẫn xa cách, không giống như trước đây chỉ cần mỹ nhân cố ý, hắn cũng không ngại phong lưu một phen.

Nguyên lai... Thập Lục bừng tỉnh đại ngộ.

"Ngươi a cái cái gì!" Lộ Tinh Thiên bất mãn, tùy tay ở sau ót Thập Lục gõ một chút, "Chuyện này cũng có của ngươi công lao, lần trước ta giả cho ngươi chịu hình cũng đã phát huy công dụng.  Chúng ta lại liên tục tìm đến Hỏa thần giáo náo loạn, bọn họ không hiểu chúng ta có ý gì, cũng chỉ có thể suy đoán nguyên nhân là Vân đệ, hết lần này đến lần khác chuyển người đến nơi mà bọn họ cho là an toàn. "

Thì ra lão gia cũng không phải tùy tiện ra tay với mấy phân đà của Hỏa thần giáo mà là sau khi nhận được tin tức từ Thập Nhất, cố ý tìm đến nơi Hỏa thần giáo nhốt Vân đệ, từng nơi từng nơi một náo loạn.

Như vậy, bất kể có thật là Vân đệ bị nhôt ở mấy nơi đó hay không, bọn họ tất nhiên sẽ đem phạm nhân trọng yếu chuyển đến địa điểm an toàn, mà chuyển dời càng nhiều lần, tự nhiên sẽ để lại càng nhiều đấu vết.

Chỉ cần lưu lại một tia dấu vết, Lộ Nhị - người rất am hiểu cách truy tung - tất nhiên sẽ tìm được đến nơi lão gia muốn hắn phải tìm được.

Có điều theo như lời lão gia nói về chuyện làm ăn với vị “lão Đại” kia, chuyện làm ăn này sẽ không có liên quan với Vân Nương đi?

"Ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Không, không có gì."

Lộ Tinh Thiên ha ha cười, đột nhiên cảm thấy cái kẻ rõ ràng cảm thấy đau cũng không dám ôm đầu, rõ ràng có một bụng nghi vấn cũng không dám hỏi - Thập Lục - có chút ngốc nghếch hồ hồ. Thật xứng với khuôn mặt chẳng có gì đặc sắc y đang mang... Hắn lắc đầu, thầm thấy thật không một chút hấp dẫn nhưng lại khiến người ta muốn đạp mông y một cước.

Thập Lục đối với ánh mắt lão gia quen thuộc, rất muốn từng bước thối lui đến địa điểm an toàn, lúc này mới phát hiện trên tay còn bưng bát.

Từ trong tay lão gia còn cầm cái bát gỗ trống không đưa ra trước mặt, y múc hết số thức ăn còn lại trong nồi vào bát, rồi đưa lại cho hắn.

Lộ Tinh Thiên cười, liếc mắt một cái về phía cái bát gỗ đưa đến trước mặt mình, "Ngươi ăn đi. Ta cũng không muốn đang nửa đêm lại nghe được có người bụng thầm thì kêu."

Thập Lục ngẩn ngơ.

"Thế nào, chê bát ta đã dùng qua không sạch sẽ?"

Nào dám? Nhanh nhẹn rút tay lại, phần phật phần phật dùng tốc độ nhanh nhất đem thức ăn giải quyết.

"Ha ha ha!"

Thập Lục hình như nghe được tiếng cười to vui vẻ của người nào đó. Về phần đối phương vì sao mà vui vẻ như vậy, y cũng không rõ lắm.

"Ăn xong rồi? Ăn xong rồi thì tới giúp ta xoa bóp đầu." Lộ Tinh Thiên còn nhớ rõ tựa hồ Thập Lục có một thủ pháp mát xa tuyệt hảo. (Cẩm nang tán zai của Thập Lục - bài số 4: Ngôn ngữ cơ thể!)

"Nga. Đến đây!"

Nhanh nhẹn địa dọn dẹp bát đũa nồi niêu, đem đến dòng suối cách đó không xa rửa sạch, chờ y trở về, Lộ Tinh Thiên đã nằm trên một trong hai “cái giường”, nhắm mắt dưỡng thần.

"Tinh Thiên?"

"Ân?"

Ngón tay theo trán của hắn tiến vào trong tóc.

Da đầu bị kìm lại một cách thuần thục, thực thoải mái, thoải mái đến làm cho người ta muốn cứ như vậy ngủ.

Tay Thập Lục cũng không đẹp mắt, ngón ngắn, khớp xương thô to, bàn tay ngay ngắn. Nhưng những ngón tay này cũng rất khéo léo, Lộ Tinh Thiên cơ hồ không cảm giác thấy trên đầu trên mặt có cảm giác gì khó chịu.

Ngón tay từ trong tóc lướt ra, chậm rãi chuyển qua cái trán thậm chí khắp khuôn mặt.

Bàn tay ấm áp giống như gần giống như xa phủ lên khuôn mặt lành lạnh, lén lút, ngón tay cái nhẹ nhàng nhẹ nhàng phác thảo hình dáng cái miệng đôi môi của hắn...

Một người xứng đáng được xưng tụng là nam nhân hoàn mỹ.

Một người được xưng tụng là nam nhân trong truyền thuyết.

Một người nam nhân có nhiều khuyết điểm như vậy, lại mê hoặc y đến sâu sắc

Một người nam nhân, cỡ nào buồn cười?

Để cho một người nam nhân mở ra hai chân của mình, lại là đáng chê cười đến mức nào?

Người nam nhân đang nhắm mắt lại không nhìn thấy trong mắt Thập Lục này những yêu say đắm, cũng không nhìn thấy đáy mắt y toát ra bao nhiêu đau đớn.

Ai không muốn có được tất thảy của vợ mình, ai không muốn...

"Vân Nương là một nữ hài tử thực thiện lương thực ôn nhu, nàng là điển hình cho cái loại hiền thê lương mẫu. Nam nhân mỗi ngày sinh hoạt tại đao quang kiếm ảnh, âm mưu quỷ kế thực dễ dàng bị mỹ nhân loại này hấp dẫn."

Ngón tay cái củaThập Lục dường như đã bị giật mình nhanh chóng rụt trở về. Không dám tiếp tục phân tâm, chuyên tâm dưới tay công tác.

"Thực buồn cười có phải hay không? Đứa con muốn kết liễu tính mệnh cả nhà, lão cha lại nhìn trúng nữ nhân nhà người ta."

Quả nhiên.

"Vân đệ nhờ phúc của tỷ tỷ mà còn giữ được tính mạng, tuy rằng xem ý tứ của đối phương, trong Vân gia ngoài Vân Nương căn bản không cần lưu lại một người nào khác. Nhưng ngươi phải dự đoán đến đã có được mỹ nhân còn muốn được đến tâm của mỹ nhân, sự tình liền không thể làm đến tận tuyệt. Hơn nữa lưu lại Vân đệ, tiến có chỗ để lung lạc, lui có thể lợi dụng mối quan hệ này, tác dụng nhiều hơn. Vì thế, Vân đệ cũng tuyệt đối không thể chết được. Lần này cứu ra Vân đệ, chúng ta xuất lực, đối phương xuất người. Chỉ chờ đối phương mang Vân đệ đầy lòng cảm kích  đến Lộ bảo rước đi vị tỷ tỷ này, từ nay về sau cũng sẽ không có việc của Lộ gia chúng ta nữa. Về phần Lộ bảo có thể cùng Hoả thần giáo kết hạ thù hận hay không, đương nhiên cùng đối phương không quan hệ. Dù sao, ta chính là người thu được của người ta một vốn ưu đãi. Ha hả!"

Tay Thập Lục dừng lại một chút.

Một hồi trò khôi hài. Cũng là một chuyện hoàng thất đáng gièm pha.

Vân gia vì tứ Hoàng Tử thất thế bị liên lụy. Thái tử muốn giết cả nhà Vân gia. Nhưng không nghĩ tới lão hoàng đế lại nhìn trúng Vân Nương, không muốn để cho con của mình biết mình đối với Vân gia có hứng thú, đang lo phải làm cách nào đem mỹ nhân đoạt đến bên người.

Mà lão gia vừa lúc biết được tin tức này, biết có thể có lợi bèn buông tha cho mỹ nhân, lựa chọn lợi ích, cùng vị “lão Đại” kia làm một giao dịch.

Nếu để cho Vân Nương - trước nay đối với lão gia vẫn có tâm ý - biết được, sợ là không biết sẽ thương tâm đến mức nào.

Ai nói bọn y chỉ là cái tiểu nhân làm gì, cho là mình sống được tự do, lại không biết sống chết của bản thân kỳ thật sớm bị người tùy tâm khống chế.

Thế giới này quả thật là thế giới chỉ thuộc về kẻ mạnh. Thập Lục thật sự nghĩ thế.

Mà bản thân y khi còn sống lại ở trong lòng bàn tay của người khác. Một tầng lại một tầng  khống chế, từ nhỏ, y chính là một quân cờ; chết đi, cũng thế.

Cũng từng nghĩ tới phải hoàn toàn sống cuộc sống của chính mình, đi con đường của chính mình. Nhưng một cái như y, không có quyền lực chẳng qua là một quân cờ, cũng chỉ có thể ở trong lòng suy nghĩ thôi. Thấy đủ vui buồn của thế gian, không đi nghĩ nhiều sẽ không có thống khổ.

Nếu như mình là một nữ tử, là một mỹ nhân tuyệt sắc vô song nghiêng nước nghiêng thành,  như vậy y sẽ có cơ hội độc chiếm hắn, trở thành duy nhất của hắn? Hoặc là nếu người y yêu, không phải “hắn” mà là “nàng”, như vậy y hẳn là có thể cùng hắn làm bạn đến thiên nhai? (lằng nhằng chút, ý ảnh là nếu Thiên ca không phải là nam nhân mà là nữ nhân, như vậy họ có thể mãi mãi sánh bước chân trời góc biển...)

Có điều sự thật là y là nam nhân, hắn cũng là nam nhân. Chẳng những địa vị xa cách một trời một vực, còn là... (cái này liên quan đến thân thế thực sự của anh Thập Lục)

Ngươi hỏi y thương tâm sao, ai cũng không thể theo vẻ mặt của y nhìn ra được chút gì.

Nơi hoang dã im ắng, sự im lặng an hòa cùng ban ngày hoàn toàn bất đồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play