…..Ngươi nói ngươi trộm cái gì không trộm lại trộm cái này…
“Ai dùng? Dùng như thế nào?” Nhắm mắt lại đè xuống cực độ phiền muộn trong mắt,ta vẻ mặt bình tĩnh mà mở miệng.
Nếu nàng mang theo loại vẻ mặt này chạy tới tìm ta, vậy hỏi nàng có phải có người đã dùng thứ này rồi hay không đã không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa rồi.
“Là tiểu Xướng!” Búp bê SD không chút dài dòng, ” Hắn đổ một chút ở lòng bàn tay, muốn xem cái này rốt cục là cái gì…”
….Lãng Đức sẽ đem ta giải phẫu sống mất…
“Người khác đâu?” Thầm than một tiếng, ta từ trong tay Ngân sắc phong linh cầm lại “Nhị nguyên thủy” ngày hôm nay đã biến thành mị dược.
“Còn đang ở chỗ chúng ta luyện cấp.” Ngân sắc phong linh tuy là hé ra vẻ mặt đau khổ, nhưng hiếu kỳ trong mắt lại không thể ngăn cản được, “Vãn ca tiền bối, trong bình này là cái gì?”
Nhận được đáp án mình cần, ta vốn không tính để ý tới câu hỏi của búp bê SD, nhưng khi ta quay đầu lại định sau khi nói với Thất Nguyệt và Tập thiên hắc mạc thì sẽ một mình đi giải quyết việc này, lại chứng kiến bọn họ trong mắt đều hiện lên một chút nghi hoặc và hiếu kỳ.
” “Nhị nguyên thủy”, sử dụng ngoài, đan nhật: độc dược, song nhật: mị dược..” Ta có phần bất đắc dĩ mà cười khổ, “Mị dược!”
Hiển nhiên hiểu rõ hàm nghĩa của cái này, hai nam nhân sắc mặt tức khắc liền rất khó nhìn, mà nữ hài duy nhất khuôn mặt đã hồng thành quả anh đào chín mọng.
“Ta cùng nàng đi xem,” đi tới bên cạnh búp bê SD, ôm lấy nàng, ta quay đầu lại nhìn hai người bởi vì động tác của ta, mà sắc mặt càng thêm khó coi, “Các ngươi…tùy ý đi.”
Dù sao thì bọn họ đi cũng vô dụng, huống chi….Ta cũng không muốn bị thương….
“Ôm chặt ta.” Đối với nữ hài trong lòng có chút dại ra nở một nụ cười nhợt nhạt, ta ôm nàng rời khỏi mặt đất, nhanh chóng bay về phía “Nhất tuyến thiên”, bởi vì ta đã giao xong nhiệm vụ mà đã không còn hoa tường vi xanh biếc nữa.
Hiện tại cũng không cố ẩn dấu thực lực nữa, ta cũng không muốn nửa đời sau bị ngâm ở trong Formalin mà sống qua ngày.(formalin là dung dịch hóa học dùng để ngâm xác người đó ~)
“Phong linh, ngươi làm thế nào từ trên người ta trộm được cái thứ kia vậy?” Vừa cẩn thận mà phi hành xuyên qua chỗ giữa sườn núi, vừa chú ý đến thảo nguyên liệp ưng bay lượn trên bầu trời, ta có chút tò mò hỏi nữ hài trong ngực.
Khi đạo tặc đối với người chơi sử dụng “Đạo thiết thuật” (thuật ăn cắp), chỉ có tiếp xúc với đồ vật kia của đối phương hoặc túi đồ mới có tác dụng, mà Ngân sắc phong linh chỉ nắm tay của ta; hơn nữa, cho dù “Đạo thiết thuật” thành công hay không, thì người bị trộm đều phải nhận được nhắc nhở của hệ thống, mà ta rõ ràng không có loại “Đãi ngộ” này.
“Ân, ta hiện tại là “Thần thâu” (thần trộm), có thể sử dụng “Thần thiết thuật”,” Ngân sắc phong linh ôm chăt cổ ta, tựa đầu vào ngực ta tránh né luồng không khí đập vào mặt, “Chính là có thể ở bất cứ tình huống nào sử dụng kỹ năng , chỉ có 25% xác suất xuất hiện nhắc nhở của hệ thống”
….Không nghĩ tới ngươi thật đúng là đem tinh túy của “Đạo” (Trộm) phát huy tới cực hạn rồi….
“Nếu như không phải ngài một phen chỉ bảo kia, ta khẳng định sẽ không giữ vững niềm tin của bản thân, càng không thể gây ra chức nghiệp ẩn dấu chuyển thành “Thần thâu” ,” Ngân sắc phong linh trong thanh âm tràn đầy cảm kích, “Có điều khi cùng ngài bắt tay sử dụng “Thần thiết thuật” chỉ là động tác vô thức, ta tuyệt đối không cố ý!” khuôn mặt khả ái của búp bê SD vung lên, vẻ mặt lời thề son sắt, “Đáng lẽ ta muốn lập tức trả lại cho ngài, nhưng vừa nghĩ đến lời ngài nói lúc đó lại bắt đầu do dự…”
….Ta đây có tính là tự làm tự chịu hay không a….
“Vãn ca tiền bối, “ lại thấp giọng lẩm bẩm vài câu, búp bê SD bỗng nhiên nghiêm chỉnh mà nhìn ta, “Ta có phải đã làm sai rồi hay không?”
“Không có!” Ta như đinh đóng cột mà trả lời. Nét mặt đương nhiên cũng treo một bộ biểu tình nghiêm túc, “Tuy là về phương diện này mà nói, ngươi thật sự là làm có chút không thỏa đáng,nhưng “Trộm không trả” một điểm cũng chưa từng sai!” Sau khi vứt vài câu chính khí nghiêm nghị, ta lại nở một nụ cười an ủi, “Đương nhiên, nếu sau khi trộm được đồ vật,không thể xác định “tang vật” là cái gì,nên tìm nhân sĩ chuyên nghiệp giám định một chút, không được liều lĩnh…”
Không chút nào keo kiệt tinh lực của bản thân, ta phi thường hào phóng mà hướng Ngân sắc phong linh truyền thụ tri thức “Chuyên nghiệp”. Tuy rằng bản thân đều không phải là một đạo tặc trình độ cao nhất, nhưng ” kỹ thuật hắc ám, thông thạo một liền biết một trăm”, nắm chắc tinh túy, chỉ dẫn khóa học chức nghiệp cũng không phải là cái gì khó khăn. Cho nên khi chúng ta tới nơi cần tới, một con dê con thuần khiết vốn chỉ sa vào đầm lầy một nửa, đã bị ta hoàn toàn ném vào vực sâu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT