Đại thụ cành lá rậm rạp đan xen, cỏ dại xanh mượt bóng bẩy khắp nơi tập hợp, dòng suối trong veo như gương sáng…
Ta đã bị ném tới trong rừng rậm nguyên thủy cảm thụ sinh mệnh?!
Cẩn thận mà thám thính xung quanh một phen,sau khi xác định chung quanh không có nguy hiểm, ta mở bản đồ hệ thống ra(chỉ hiển thị thành thị và địa điểm mà người chơi đã từng đến, còn lại đều là màn đen).
Rừng rậm nguyên thủy là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Biết làm thế nào lợi dụng thì ngươi sẽ biến nó thành một nguồn sinh lực và địa điểm ẩn náu lớn nhất, mặc ngươi tung hoành; nếu như đối với nó không mảy may biết gì cả….Vậy ngươi liền cầu nguyện cho bản thân, thời gian sống có thể cao hơn 10 tiếng đồng hồ đi….
Ân, nguyên lai đây là “Dạ mị sâm lâm” nơi săn thú ở bên ngoài thành.
Minh bạch bản thân ở nơi nào, ta liền phóng tâm mà suy nghĩ câu hỏi của Bối bá đặc.
Sinh mệnh sao, hẳn là loại đồ vật gì đó rất trân quý đi.
“Xuy”, trong đầu đột nhiên xuất ra cái đáp án khiến bản thân không kìm được khúc khích cười ra tiếng.
Về sinh mệnh (sinh mạng), ta trong mười năm làm sát thủ cảm thụ được chỉ có khinh thường. Bởi vì nó có giá, có thể so đo tính toán cũng có thể mua bán. Trân quý? Xuy, có ở chỗ nào?
Xé ra một mạt cười châm biếm, ta quyết định tạm thời đem vấn đề này vứt sang một bên .
Nếu đã tới Dạ mị sâm lâm, không hảo hảo xem xét một phen thì không phải thật có lỗi với bản thân sao?
Quyết định chủ kiến, ta liền thong dong nhởn nhơ, vênh váo mà bắt đầu — “ngắm cảnh”.
Ngô,là ảo giác của ta sao?
Lần thứ hai cấp tốc quay đầu lại, phía sau vẫn như cũ trống không.
Không có ai.
Nhưng ta đích xác là cảm thấy có một tầm mắt rơi vào trên người ta. Lúc gần lúc xa, không hề có địch ý.
Thực sự là kỳ quái, có ai lại theo dõi ta a, ta ở chỗ này không hề quen biết người nào. Ân, hẳn là không có NPC nào buồn chán như vậy đi…
“Ti–” thanh âm làm kẻ khác run rẩy ở phía bên phải, trên đầu, vang lên, bị cắt đứt mạch suy nghĩ, ta chậm rãi ngẩng đầu, đối diện ở trên,có một đôi mắt kim sắc –
Tên gọi: Kim ti mãng (trăn tơ vàng) ( trưởng thành)
Đẳng cấp: ???
… Ta ghét động vật thân mềm….
Thực là thất sách, lại bị ảnh hưởng bởi việc xem xét phía sau mà hoàn toàn không đề phòng.
Híp lại hai mắt,ta quyết định ở trước khi con kim ti mãng to chừng một thước phát động tấn công,bắt đầu chuồn đi.
Mặc dù trong huấn luyện sinh tồn ở rừng nhiệt đới giết qua không ít rắn, nhưng bình thường gặp trăn thì ta có thể trốn liền trốn,có thể chạy liền chạy, dù sao thì loại sinh vật này độ nguy hiểm cũng rất cao, hơn nữa con trước mặt lại còn là con trưởng thành!
Vừa đem vũ khí trong hai tay đổi thành Vẫn tinh,vừa hối hả lui về phía sau, ta tạm thời bỏ qua phía sau có thể là nguy hiểm tiềm ẩn.
“Ti–” Kim ti mãng dựa vào thế như mũi tên lao tới, thừa dịp ta nghiêng đầu tránh thoát cái miệng lớn như chậu máu của nó, thân thể trơn nhẵn dính dớp nhanh chóng quấn lấy ta.
Chết tiệt! Vẫn là chậm một chút.
Sau khi bản thân bị trăn đuổi theo, thì ta vẫn không nhúc nhích mặc cho nó quấn quanh,thu hồi Vẫn tinh ở giữa ngón tay lóe lên hàn quang sắc bén, chuẩn bị mổ bụng nó,khi ta chú ý tới miệng trăn đang mở ra trước mặt.
Nhìn miệng lớn như chậu máu càng mở càng lớn chuẩn bị nuốt xuống “thức ăn”, ta không đếm xỉa gì đến toàn thân bị siết chặt đến đau đớn,ung dung mỉm cười, “Mở lớn,mở lớn…”
“Ca.” Ta mơ hồ nghe được tiếng xương hàm gãy vỡ.
Nhanh chóng như khi quấn lên người ta thì hiện tại tốc độ từ trên người ta lui ra, cũng nhanh như vậy, kim ti mãng miệng trên dưới đã căng đến 270 độ, điên cuống mà đụng vào thân cây, mặt đất.
Vừa đứng ở rất xa để tránh bị mảnh gỗ bay ngang ảnh hưởng đến, vừa khe khẽ vận động tứ chi ban nãy bị trăn siết chặt đến có chút cứng ngắc, ta cười tít mắt mà nhìn kim ti mãng lấy đau đớn đánh đau đớn kỳ vọng có thể giảm nhẹ thống khổ, lại không biết như vậy sẽ khiến cho chính mình càng nhanh tiến tới cái chết hơn.
Hi, đây là lần giết trăn nhẹ nhàng nhất từ trước tới nay.
“Bành!” Sau khi một lần nữa mãnh liệt va đập, kim ti mãng rốt cục xụi lơ trên mặt đất.
Lẳng lặng mà đứng một phút đồng hồ, xem xét thấy chủ nhân ánh mắt theo dõi kia không hề có ý tứ hiện thân, ta nhún nhún vai, bắt đầu nhặt lấy chiến lợi phẩm.
Ngô,rất ít quái lại rơi ra mũi tên nha,nhất là loại mũi tên kim loại hai cạnh này.
Nhìn lướt qua một lượt bảy vũ tiễn đủ màu buộc cùng một chỗ trong tay, ta thu chúng ném vào túi Càn khôn.
Nhờ quái cung thủ bán thú nhân trong “Nhất tuyến thiên” ban tặng, mà ta cùng chúng (vũ tiễn) quan hệ không có bao nhiêu thiện cảm.
Đem xác kim ti mãng thu thập đến chắc chắn không còn gì có thể lấy,ta vừa đề phòng người phía sau,vừa tiếp tục “lộ trình”.
Ân,như thế nào lại cảm thấy là lạ,ở đây,hình như lại có rất nhiều ánh mắt ẩn giấu đang nhìn ta.
Mới vừa tiến vào một chỗ đất trống nho nhỏ trong rừng rậm, ta giống như vô tình mà nhìn lướt qua bốn phía — không có gì đáng ngờ.
Xem ra ẩn núp ở chỗ này đều không phải quái rồi.
Mặc kệ những người chơi “ẩn núp” này, ở chỗ này giết quái hay giết người, phỏng chừng cùng ta không quan hệ, bị ánh mắt theo dõi phía sau khiến cho có chút mệt mỏi, ta không tính tiếp cận vụ náo nhiệt này, nhưng khi ta chuẩn bị nhanh bước chân ly khai thì,tầm mắt lại bị một vật bên cạnh một gốc cây đại thụ kéo lấy.
Đây là một cái cây rất bình thường. Vỏ cây cứng rắn,thân cây to khỏe,cành lá sum suê. Duy nhất không bình thường chính là, trên thân nó mọc một đóa hoa nhỏ màu trắng. Sinh mệnh bé nhỏ mềm mại,yếu đuối,lại có thể cùng đại thụ giành giật chất dinh dưỡng và ánh sáng mặt trời.
Xem ra,thái độ của ta đối với sinh mệnh có chút lệch lạc.
Cánh hoa trắng noãn mềm mại mà mơn trớn, ta thấp giọng lẩm bẩm –
“Sinh mệnh….Kiên cường như thế, lại yếu đuối như vậy, đáng kính nể lại có thể…” Dễ dàng vò nát hoa nhỏ trong tay,ta cười đến càn rỡ, “Vò nát.”
“Người chơi “Ám dạ đích vãn ca” lĩnh ngộ “Sát lục chi tâm” , “Sát lục chi vũ” thăng cấp.”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, đồng thời ta nhìn đến bên người toát ra hoàng quang mới xuất hiện khi giết quái, không có nhìn kỹ sau khi “Sát lục chi vũ” thăng cấp sẽ trở thành bộ dáng gì,trong tay trái, Thanh lệ phỉ thúy (có ai còn nhớ thanh đoản kiếm này không ~)theo thân thể của ta cấp tốc quay trở về ,theo một góc 45 độ bay nhanh như gió chém xuống –
Máu tươi ấm áp phun mạnh ra,một vật nặng ầm ầm đập xuống mặt đất.
Thẳng đến lúc này ta mới nhìn rõ bản thân đánh trúng là cái gì — gấu,một con gấu đen cường tráng ,công cao,phòng cao,máu nhiều.
Thừa dịp Vũ giả sáo trang đang hoa lệ thăng cấp, ta vừa lau vết máu trên mặt, vừa kiểm tra kỹ năng. Tất nhiên,ta không hề quên ánh mắt vẫn theo sát lúc trước và những người chơi xung quanh đang từ từ hiển hiện ra thân hình.
Sát lục chi vũ (bản hoàn chỉnh) : Thị huyết chi yêu, vũ khí phàm trần. Kỹ năng chủ động. Công kích gia tăng 80%, 50% xác suất lơ là phòng ngự. Xác suất nhất định thi triển ra kỹ năng triệu hoán — Tu La địa ngục.
Phản xạ chi vũ: Hành tiên vu ý, vũ động vu thuấn. Kỹ năng bị động. Khi gặp phải nguy hiểm lập tức công kích vào nhược điểm, xác suất 30% một đòn mất mạng.
Xem ra những người kia muốn tiêu diệt chính là con gấu này…
“Thực là không phải,” phủ thêm áo choàng đem Vũ giả sáo trang xanh thẳm che lấp (khi Vũ giả sáo trang thăng cấp, Ngôn linh y bào tự động cởi ra), ta không nhìn đến đủ loại biểu tình của người chơi trước mặt, tùy ý nhếch khóe môi, “Những cái này hẳn là của các ngươi.” Đầu ngón tay chỉ về phía đồ vật từ con gấu rơi xuống.
Giương mắt nhìn về phía ánh mắt “âm hồn không tiêu tan” kia , ta bóp nát khối làm bằng ngọc dùng để truyền tống.
Trong mơ hồ, phảng phất như nghe thấy tiếng gọi từ một hướng xa xa khác truyền đến — “Mặc….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT