Yên Sơn công chúa nói với Bách Thảo Ông :

- Lạc Dương Tiên, lão đưa thuốc giải độc đây.

Lạc Dương Tiên nhíu đôi mày mỏng, rồi nhướng mày nói :

- Ơ! Thuốc mà vị cô nương đó uống, không phải là độc dược, chỉ là dược liệu bình thường mà thôi, không có hại đến cơ thể.

Yên Sơn công chúa hỏi :

- Thật như vậy sao?

Lạc Dương Tiên nghiêm trang gật đầu nói :

- Lão độc vương Bách Thảo Ông đã có chút lừa gạt Công chúa.

Yên Sơn công chúa nói :

- Nếu vậy thì tốt rồi.

Rồi ngoảnh đầu nhìn Tử Y Long Nữ :

- Ngươi vận công xem có gì bất ổn?

Trong lúc Công chúa cùng Lạc Dương Tiên đàm thoại, Tử Y Long Nữ đã ngầm vận chân khí, cảm thấy không có gì khác lạ vội nghiêng mình kính cẩn đáp :

- Chân khí lưu thông, không có chỗ nào bế tắc.

Yên Sơn công chúa gật đầu, lại dặn dò Tuyết Sơn Mang Tẩu cùng bốn tỳ nữ :

- Các ngươi không cần phải đi. Bổn cung cùng Phương tổng hộ pháp đi vào được rồi. Các ngươi chờ đợi bên ngoài, phải hết sức phòng bị.

Tuyết Sơn Mang Tẩu là người giảo hoạt, đã hiểu ý Yên Sơn công chúa nên khom người nói :

- Thuộc hạ xin tuân mệnh.

Yên Sơn công chúa dặn dò xong, khoát bộ bước lên đi thẳng về phía Cốc Thiên Vân.

Đi ước khoảng hai ba trượng chỉ vào Tang Tử Bật nói :

- Người này, lão tất nhận ra.

Cốc Thiên Vân nheo nheo đôi mắt nói :

- Không sai, dường như đã gặp qua ở phủ Tấn vương.

Yên Sơn công chúa lại chỉ vào hai người kia nói :

- Ba người họ đều là sứ giả, mỗi người đều có kim bài làm chứng, tất cả đều đã trình qua bổn cung chắc hẳn không sai.

Cốc Thiên Vân ha hả cười nói :

- Ý của Công chúa là lúc này tiến vào cổ lăng?

Yên Sơn công chúa không nhẫn nại nói :

- Thế nào? Lẽ ra lão còn chưa đồng ý?

Cốc Thiên Vân “Hừ” một tiếng nói :

- Lão phu không màng đến chuyện phiếm này nhưng nếu Công chúa không lượng sức thì khó tránh khỏi điều sơ thất?

Lời nói của lão tỏ rõ ý muốn cảnh cáo đối phương.

Yên Sơn công chúa cười lạnh nói :

- Không cần lão lo lắng. Nếu bổn cung không có bản lãnh đã không đến đây.

Cốc Thiên Vân thấy nàng mù quáng, trên mặt lộ vẻ thương cảm rồi lạnh nhạt nói :

- Chức trách của lão phu trọng đại, Công chúa hãy cho bọn họ cùng lão phu nói qua ám hiệu.

Yên Sơn công chúa nói :

- Được lắm!

Cốc Thiên Vân nói :

- Tiền Bất Kiến Cô Nhân...

Tang Tử Bật nhanh lẹ nói :

- Hậu Bất Kiến Tra Gia...

Tư Mã Ôn nói tiếp câu thứ ba :

- Niệm Thiện Địa Chi Du Du...

Cốc Thiên Vân ha hả cười nói :

- Không cần đọc nữa, chỉ dựa vào mấy điều này lão phu cũng có thể đọc ra.

Đột nhiên lão cất tiếng cười, lớn giọng nói :

- Bọn ngươi là ai mà dám đến đây giả mạo?

Yên Sơn công chúa thần sắc bất an, chậm rãi nói :

- Cốc Thiên Vân, lão mười năm đối mặt vách đá cổ lăng, dã tánh cũng phải biến đổi nhiều sao vẫn còn chứng nào tật nấy.

Nàng không đáp thẳng lời nói của đối phương mà dùng lời trách mắng đối phương. Cách cư xử quyền biến từ thân phận là khách lại thành ra chủ của nàng thật tuyệt diệu. Cốc Thiên Vân dường như bị lời nói của nàng làm cho kích động, đôi mắt tinh quanh chớp sáng lạnh lùng nói :

- Lão phu một lần nữa thức tỉnh cô nương, nếu vẫn còn mê tâm không tỉnh, xem ra sinh tử đã định rồi.

Yên Sơn công chúa vẫn bình thản, chậm rãi nói :

- Ý của lão dường như nhận định bổn cung là giả mạo. Được rồi, điều này cũng không phải là khẩn yếu, ta không vội gì lấy bảo vật trong cổ lăng.

Nàng cao giọng nói tiếp :

- Hiện có Tổng hộ pháp của Châu Y môn ở đây, giao cho họ cũng được.

Lời nói này, như là mệnh lệnh này khiến Phương Thế Trần ngấm ngầm bất mãn. Cốc Thiên Vân cười nhạt nói :

- Nếu lão không đưa ra những bằng chứng thật cho các ngươi xem thì các ngươi không khẩu phục tâm phục.

Rồi lão ngoảng đầu về phía tảng đá mà Lục Văn Phi đang ẩn thân, cao giọng nói :

- Hồ đại hiệp không cần ẩn nấp nữa, thỉnh nhị vị mau ra đây.

Bạch Hồ Tử và Lục Văn Phi bị người ta gọi đích danh đành phải đứng lên, song song phi thân xuống bên Cốc Thiên Vân vòng tay nói :

- Cốc lão tiên sinh có gì dặn dò?

Cốc Thiên Vân cười ha ha nói :

- Theo lão phu được biết, trong tam vị sứ giả có một người là lão huynh đây, hôm nay lại xuất hiện tam vị sứ giả, lão phu không thể không mời lão huynh lộ diện chứng thực chân giả.

Bạch Hồ Tử lắc đầu nói :

- Cốc lão huynh nhớ sai rồi, lão phu tính tình thô thiển nên Tấn vương không giao việc trọng đại cho lão.

Cốc Thiên Vân lắc đầu nói :

- Sự việc này hết sức trọng yếu, lão huynh đừng có trêu tức ta.

Rồi chỉ Lục Văn Phi nói :

- Người này là hậu nhân của Lục Tử Tuấn chắc cũng là một vị sứ giả.

Lục Văn Phi đang định đáp lời. Bạch Hồ Tử mỉm cười nói :

- Việc đêm nay vô can với các sứ giả, chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này.

Cốc Thiên Vân nói :

- Lão huynh nói nghe thật quá dễ. Huynh vốn là người mà Tiên vương phó thác lẽ nào đành lòng đặt mình ngoài sự việc sao?

Bạch Hồ Tử cười ha ha nói :

- Lão huynh không cần dùng lời nói mà khích bác ta, ta vốn không muốn dính líu đến việc này.

Cốc Thiên Vân “Hừ” một tiếng nói :

- Hay lắm! Chờ đến lúc lão phu bị người ta xả thành hai khúc, lúc đó lão phu xem huynh có quan tâm hay không quan tâm.

Bạch Hồ Tử cười lớn nói :

- Lão hủ không tin hiện nay trên đời này người nào có bản lãnh chặt Cốc huynh ra làm hai đoạn.

Yên Sơn công chúa thấy hai người toàn nói chuyện không đâu, trên mặt lộ nét giận dữ, trầm giọng nói :

- Cốc Thiên Vân, bổn cung vì kính nể lão là người mà Tiên vương phó thác nên mới dùng lễ nhường nhịn mấy phần, đừng nghĩ là bổn cung sợ lão.

Cốc Thiên Vân cười ha ha nói :

- Không dám, không dám. Mười năm đối diện vách đá, hùng khí đã mất rồi. Chỉ cần đừng khiến lão phu quá khó xử thì lão phu đâu cần ai sợ hãi.

Yên Sơn công chúa cao giọng nói :

- Bổn cung nhập lăng coi như chuyện đã quyết rồi, chẳng ai có thể ngăn trở.

Cốc Thiên Vân chớp chớp đôi mắt rồi mở tia mắt lạnh giá nhìn thẳng mặt Yên Sơn công chúa, trầm giọng nói :

- Vậy thì chưa chắc.

Yên Sơn công chúa lạnh lùng “Hừ” một tiếng, nhếch mép ra hiệu cho Phương Thế Trần.

Phương Thế Trần lớn tiếng nói :

- Giao lão cho thuộc hạ.

Lão vừa dứt lời thì thấy đao quang lấp lóe. Tứ vị hoàng bào hộ pháp đã phân ra bốn góc mà vây Cốc Thiên Vân và A Phúc vào giữa.

A Phúc giận dữ vung tay đẩy ra một chưởng về phía võ sĩ hướng nam, một luồng lực đạo cường mạnh mang theo tiếng “Vu vu” tông thẳng vào ngực võ sĩ này.

Những người bên ngoài đều là cao thủ thượng đẳng thấy chưởng lực của lão già này như một luồng sóng cao cuốn trên bầu trời rồi úp nhanh xuống, uy thế không có gì chống được, mọi người cảm thấy kinh hãi.

Gã võ sĩ ở hướng nam, mắt thấy luồng lực đạo này chụp xuống nhưng không né tránh, Loan đao quét trên bảo vệ thân người rồi chém tới, chưởng lực của A Phúc lập tức bị phân thành hai luồng lực đạo lướt qua hai bên người của võ sĩ. Tiếng “Vu vu” của chưởng lực chạm xuống mặt đất khiến cát bay mù mịt trên không trung rồi theo gió bay xa.

A Phúc vừa động thủ, Cốc Thiên Vân cũng cười một tiếng dài, xéo tay chụp về hai huyệt Thiên Linh và Huyền Cơ của Yên Sơn công chúa. Ngoại hiệu của lão là Huyết Ảnh Tử. Thủ pháp thần tốc nhanh lẹ dị thường. Trong lúc lão ra tay, phía bắc, đột nhiên bay đến một thanh Loan đao, từ trên bổ xuống chiêu thức kỳ dị, đao lực dũng mãnh.

Thân hình Cốc Thiên Vân vừa nhích động, mũi đao đã đến đỉnh đầu. Cốc Thiên Vân đã lâu nổi tiếng trên giang hồ về tâm ác độc, thủ pháp tàn khốc, mười năm đối diện vách đá tuy đã tiêu trừ đi tính hung tàn nhưng công phu lại càng tinh tiến đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa hỏa hầu thượng thặng. Theo lão nghĩ một lần xuất thủ này, lại trong lúc xuất kỳ bất ý chắc chắn thành công, nào ngờ đã bị đao quang ngăn cản. Lão phẫn nộ lật ngược song chưởng tống mạnh về phía đao quang. Đột nhiên cảm thấy thế phóng tới của đao quang có điều kỳ dị trong lòng hơi chấn động, vội trầm khủy tay xuống, thu chưởng về lộn người ra sau “Vu” một tiếng lưỡi đao lướt ngang đỉnh đầu khiến lão cảm thấy lạnh mình.

Lúc lão đang thoáng ngẩn người, Loan đao phía đông lại tiếp đến, chiêu thức này cũng giống vừa rồi từ trên bổ thẳng xuống, Cốc Thiên Vân vốn coi thường những võ sĩ sử dụng Loan đao này, nhưng lúc họ ra tay, nhìn thấy đao thế đã biết không thể coi khinh. Lão phất tay áo lên cuộn ra một luồng chưởng phong ứng chiến đao thế. Công lực của lão tinh thâm, một luồng chưởng phong này ít ra cũng nặng trên ngàn cân nhưng chạm phải Loan đao cũng không cản nổi đao lực, thế đao vẫn ào ào bổ tới, lão chấn động trong lòng nhanh nhẹn lùi xa mấy bước. Giờ này lão mới biết đao pháp này bá đạo vô chừng, còn may cho lão, nếu là người khác e rằng đầu đã sớm lìa khỏi cổ.

Nhìn về phía A Phúc thấy lão gù đang bị hai võ sĩ Hộ pháp tấn công ào ạt khiến chân tay luống cuống chỉ có cách ra chiêu chống đỡ chứ không còn cách phản công, lão vô cùng phẫn nộ, song chưởng nhất tề xuất phát đẩy ra hai luồng chưởng lực cực kỳ dũng mãnh đẩy lui hai Hộ pháp vừa tấn công lão, rồi trầm giọng quát :

- A Phúc, mau qua đây dựa vào lưng ta.

Lão gù vừa nghe tiếng vội vã vừa đánh vừa lui đến phía sau Cốc Thiên Vân mà đâu lưng vào.

Yên Sơn công chúa ở ngoài đấu trường dường như rất tin tưởng bốn Hoàng y võ sĩ.

Song phương vừa động thủ, nàng không thèm ghé mắt nhìn xem mà quay đầu dặn dò Phương Thế Trần :

- Lão hãy cùng vào lăng tiếp ứng cho Tang Trang chủ đem tất cả bảo vật ra đây xem ai có thể ngăn trở.

Phương Thế Trần khom người vâng lời song song cùng Tang Tử Bật, Tư Mã Ôn đi vào phía trong lăng.

Lục Văn Phi cùng Bạch Hồ Tử vẫn yên lặng bàng quang.

Họ cũng có ý nghĩ đều cho rằng bốn Hoàng y võ sĩ này tuyệt đối không phải là đối thủ của Thiên Vân.

Lúc này, thấy bọn họ sử dụng chiêu thức Loan đao kỳ quái, hai người đều kinh ngạc, lại thấy Cốc Thiên Vân, chủ tớ hai người nguy hiểm đã gần kề, Văn Phi vốn là người tánh tình hiệp nghĩa, không thể tự chủ phóng bước chạy đến...

Bạch Hồ Tử thừa biết tâm ý của y vội dùng truyền âm nói :

- Nhị gia đừng lo lắng, Cốc Thiên Vân có thể ngăn trước một chiêu, đỡ sau một thức, lão có thể duy trì trận chiến, việc thất trận cũng còn lâu mới xảy ra.

Lục Văn Phi cũng dùng truyền âm nói :

- Chúng ta không tìm cách cho Cốc lão thoát thân, bảo tàng không có cách gì giữ được.

Bạch Hồ Tử đưa tay kéo chàng lại một bên nói :

- Những kẻ tham lam, lòng háo hức chiếm đoạt bảo tàng đang ở chung quanh đây hàng trăm người, dù nàng ta có lấy được bảo tàng cũng không có cách gì an nhiên rời khỏi núi này. Hãy chờ mà xem.

Lục Văn Phi một mực tôn kính Bạch Hồ Tử thấy chủ trương của lão như vậy nên cố nhẫn nại bước lui lại đứng kế bên lão, đưa mắt nhìn lên phía trước thì thấy Yên Sơn công chúa chậm rãi đến trước Điền Uy dặn dò :

- Ngươi đem thuộc hạ thông đạo tứ phía, phàm có người ngăn cản giết hết không tha.

Điền Uy khom người vâng mạng, dẫn hơn bốn mươi võ sĩ phi thân đi. Yên Sơn công chúa lại dặn dò nho nhỏ với Tuyết Sơn Mang Tẩu mấy câu, chỉ thấy Tuyết Sơn Mang Tẩu gật gật đầu rồi đi về phía Lục Văn Phi.

Lục Văn Phi cảm thấy kỳ dị hỏi :

- Mang Tẩu đi về phía chúng ta kìa, lão muốn làm gì vậy?

Bạch Hồ Tử cười nhạt nói :

- Làm thuyết khách đó. Nhị gia đừng ngại cứ nói khích lão mấy câu.

Trong chớp mắt, Mang Tẩu đã đến trước mặt vòng tay nói :

- Hồ huynh, rất lâu không gặp. Lão hủ rất vui mừng được thỏa nguyện thấy Hồ huynh bao lâu ẩn cư nay đã chịu xuất hiện.

Bạch Hồ Tử cười nhạt nói :

- Chúng ta không phải là đồng đạo cũng chẳng đồng mưu, lão huynh xưng tụng như vậy lão hủ không dám nhận lãnh.

Tuyết Sơn Mang Tẩu nhếch mép cười nhạt nói :

- Giữa chúng ta có mối tương quan là cùng nhau vì cố chủ mà hành sự, Hồ huynh sao lại nói như vậy?

Bạch Hồ Tử nói :

- Ai cũng có mưu kế trong lòng. Hồ mỗ trước nay chỉ mượn lời nói mà mưu lợi.

Tuyết Sơn Mang Tẩu ngẩn người rồi lại quay qua Văn Phi nói :

- Đêm nay, sau khi thiếu hiệp mắt thấy bảo vật quy hồi cố chủ, cũng có thể gọi là an ủi được vong linh lệnh tôn nơi chín suối.

Lục Văn Phi cười nhạt nói :

- Tại hạ đôi mắt chưa mù, có thể xem thấy minh bạch, chờ để xem được chân mạng Công chúa cũng không muộn.

Tuyết Sơn Mang Tẩu chấn động trong lòng, lắc đầu lia lịa nói :

- Chủ kiến của thiếu hiệp thật quá sâu xa, Công chúa trước mặt chính là chân mạng Công chúa, hà cớ gì cứ khăng khăng cho là giả mạo.

Lục Văn Phi khoát tay không nhẫn nại nữa nói :

- Không cần nhiều lời, tại hạ không thích cùng lão tranh luận.

Tuyết Sơn Mang Tẩu không ra vẻ giận dữ mà thở dài nói :

- Thiếu hiệp nhận được cả một tấm lòng của Công chúa, trước nay nàng chưa từng đối xử tệ với ngươi.

Lục Văn Phi lạnh nhạt nói :

- Tại hạ chẳng phải là đứa trẻ lên ba, tự biết rõ thị phi tốt xấu không phiền lão nhiều lời.

Tuyết Sơn Mang Tẩu thở dài nói :

- Làm người phải khôn khéo, biết rõ thiệt hơn hà cớ gì cứ mãi cự tuyệt tấm lòng của người từ xa đến. Không kể nàng là thật hay giả, luận về mặt võ công tài hoa của nàng phương diện nào cũng không thua kém thiếu hiệp, cớ sao lại cứ cố chấp như vậy.

Lục Văn Phi cười nhạt nói :

- Tại hạ ngu muội, không hiểu ý tứ trong lời nói của tiền bối.

Tuyết Sơn Mang Tẩu biết tính tình chàng cương trực khó thuyết phục nên xuống nước nói :

- Hay là chúng ta về sau hãy nói đến chuyện này.

Lục Văn Phi lạnh nhạt nói :

- Không cần đâu. Không chừng có một ngày tại hạ sẽ cùng nàng ta động khởi can qua.

Tuyết Sơn Mang Tẩu đột nhiên cười một tràng cuồng ngạo chỉ vào đấu trường nói :

- Lúc này ai là chủ thiên hạ nhìn vào cục trường cũng đủ biết. Hiền sư đồ của thiếu hiệp dù dũng khí của Bá vương Hạng Võ, e rằng cũng không có cách này xoay chuyển tình thế.

Lục Văn Phi liếc nhìn lão, nhếch mép nói :

- Cũng chưa hẳn như vậy.

Bạch Hồ Tử mỉm cười nói :

- Lão này nhận lệnh khích nộ, đồ nhi không cần lý đến lão.

Tuyết Sơn Mang Tẩu nghe thấy rõ ràng nhưng không lên tiếng, chống gậy trúc chậm rãi lui gót trở về. Vân Nương đứng phía sau, chăm chăm nhìn Lục Văn Phi giơ tay phát ra một luồng bạch quang bay thẳng vào lưng Lục Văn Phi.

Văn Phi vốn cho rằng nàng đang phóng ám khí gì nên né người sang bên dùng hai ngón tay kẹp lấy. Nhưng rơi vào trong tay thì ra là một quả cầu giấy, lòng chàng âm thầm kích động.

Bạch Hồ Tử nhãn lực sắc bén vừa nhìn đã biết bên trong tất có bút tích vội bước lên hai bước che chắn thân hình của Lục Văn Phi.

Lục Văn Phi thừa cơ mở quả cầu giấy ra nhờ ánh trăng sáng mà xem. Phía trên dùng bút kẻ mày viết mấy chữ thảo :

“Thiếu nữ này tâm địa ác độc, mau rời khỏi hiểm địa”.

Bạch Hồ Tử bước lui lại gần dùng truyền âm nói :

- Nữ nhi của Mang Tẩu nói với nhị gia những gì?

Lục Văn Phi cũng dùng truyền âm mà đọc qua một lượt. Bạch Hồ Tử gật gật đầu trầm tư một lát rồi mới chậm rãi nói :

- Những việc này đều nằm trong dự liệu của Vương gia. Chúng ta không nên sợ hãi.

Lục Văn Phi mặt không lộ chút tình cảm nói :

- Đại thúc người đã hiểu lầm ý rồi. Vãn bối tuy võ công không cao nhưng không phải là kẻ tham sống sợ chết.

Bạch Hồ Tử cười cười rồi nói :

- Nhị gia cũng hiểu lầm ý của lão hủ rồi. Lão không phải nói nhị gia tham sống sợ chết mà là nói việc đêm nay đều đã được an bày vẹn toàn rồi.

Lục Văn Phi “Ơ” một tiếng đã hiểu rõ ý của Bạch Hồ Tử, chàng thở dài nói :

- Tình thế Thái Hành phức tạp vạn phần, cuối cùng phái nào có thể tin được, phái nào chẳng thể tin được, không ai biết được rõ ràng.

Bạch Hồ Tử nhếch mép cười nói :

- Họ đều thuộc bọn người ma quỷ tham tàn, bất kỳ ai cũng không tin được.

Lục Văn Phi suy nghĩ một lát rồi nói :

- Luận về võ công, nói về lực lượng, tại hạ thua xa các phái khác, tại sao nàng lại tỏ ý tốt với tại hạ.

Bạch Hồ Tử vừa nghe đã nhanh chóng giải thích :

- Lão hủ có thể báo cho nhị gia biết nàng tuyệt đối không có chân tình với người đó chẳng qua là giả vờ ngoài mặt mà thôi, bên trong nhất định có mưu đồ khác.

Lục Văn Phi gật đầu nói :

- Điều này vãn bối biết rõ.

Chàng nhìn thấy Bạch Hồ Tử đang chú mục nhìn vào trận đấu trong đấu trường nên chàng cũng nhìn về phía đó, chỉ thấy lão gù tóc xổ ra bù xù, la hét như sấm đang dùng chưởng lực mà chống cự lại thế võ công của Loan đao. Lại nhìn về phía Cốc Thiên Vân, cục thế đã sớm ổn định rồi. Mặc dù đao quang lấp lóe, loang loáng chung quanh người nhưng lão vẫn không bấn loạn, tay áo phất phơ tung ra chưởng lực mà ngăn chặn đao quang.

Bạch Hồ Tử đột nhiên hỏi :

- Nhị gia có cảm thấy đao pháp của bốn người này như thế nào không?

Lục Văn Phi nói :

- Nói về đao pháo ư, xem ra đao thức thuộc hàng thượng thừa nhưng mà hỏa hầu chưa đủ.

Bạch Hồ Tử gật đầu :

- Lời nói này tuy không sai nhưng có thể vây khốn Cốc Thiên Vân chủ tớ hai người xem ra chẳng phải là tồi.

Trong lúc nói chuyện, một đoạn Huyền y võ sĩ nối đuôi nhau từ cổ lăng đi ra, trên lưng mỗi người đều có vác một cái rương to lớn bằng sắt.

Lục Văn Phi kinh ngạc nói :

- Kỳ quái, đám võ sĩ này sao từ nội lăng đi ra?

Bạch Hồ Tử nói :

- Đó là người của Tang Tử Bật.

Một đoàn hơn mười mấy người võ sĩ đem những cái rương sắt này chất đống trên đất cỏ bằng phẳng, sau đó sắp hàng đứng cạnh bên không trở vào cổ lăng nữa. Không lâu sau, Phương Thế Trần, Tang Tử Bật, Bách Thảo Ông đi ra nhưng đều là tay không.

Yên Sơn công chúa cất giọng yêu kiều hỏi :

- Đồ vật đều đã tìm được cả rồi sao?

Phương Thế Trần lắc đầu nói :

- Thuộc hạ không biết bảo vật có bao nhiêu.

Yên Sơn công chúa hỏi tiếp :

- Thế thì “Võ học bảo điển” bút tích của Tiên vương đâu?

Phương Thế Trần cũng lắc đầu :

- Không tìm thấy.

Yên Sơn công chúa nhìn Tang Tử Bật hỏi :

- Tang Trang chủ phải biết vật này dấu ở đâu chứ?

Tang Tử Bật vội nói :

- Lão hủ làm sao biết được. Việc này chỉ còn cách hỏi Cốc lão tiên sinh mới được.

Trong đấu trường, mấy người đang đánh nhau kịch liệt, đao quanh loang loáng, chưởng phong cuồn cuộn chẳng còn phân biệt được ai là ai, hai bên bất phân thắng bại.

Yên Sơn công chúa phi thân lên cạnh đấu trường cất giọng hét :

- Tất cả dừng tay cho ta.

Tứ vị hộ pháp đang chiến đấu kịch liệt, vừa nghe lập tức phân ra tứ phía, lui về dàn thành hàng ngang phía sau của Phương Thế Trần.

Yên Sơn công chúa nhìn Cốc Thiên Vân chậm rãi nói :

- Cốc lão, xin đừng tự chuốc lấy phiền hà. Đồ vật đã để ở nơi nào?

Cốc Thiên Vân cười ha hả nói :

- Đồ vật à? Đang ở trên người lão phu. Các người giết được lão đồ vật tất sẽ vào tay.

Yên Sơn công chúa cười nham hiểm :

- Lão cho rằng bổn cung không có tài năng giết lão sao?

Dứt lời chậm rãi giơ Châu Y kiếm trong tay lên. Cốc Thiên Vân nhẫn nại nói :

- Hy vọng cô nương đừng bức lão lần nữa.

Yên Sơn công chúa trầm tư một lát, thở dài nói :

- Cũng được. Niệm tình lão là người Tiên vương phó thác bổn cung không làm khó lão.

Cốc Thiên Vân không hài lòng với lối nói như vậy, lạnh nhạt nói :

- Đừng nói những lời cuồng ngạo như vậy, dù cô nương là hậu nhân Tấn vương, với lão phu cũng không dám khinh suất.

Yên Sơn công chúa biết nếu cứ tiếp tục làm phiền lão, có thể lộ ra thân phận của mình nên lặng thinh không đáp. Nàng đi đến trước mặt Tang Tử Bật hỏi :

- Bọn thuộc hạ của lão từ nơi nào mà đi vào cổ lăng?

Tang Tử Bật ngẩn người đáp :

- Chính là từ địa lao phía dưới bàn bát tiên trong lương đình của bổn Trang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play