Phía Nam do Tây Xuyên Trương môn trấn giữ bây giờ xảy ra việc đương nhiên là Trương Nam đang dộng thủ với người. Trương Ngọc Phong lẽ nào không khẩn trương. Hai người chạy vòng qua vách núi đã thấy Trương Nam đấu với một hán tử. Lục Văn Phi xem kỹ thì thấy hán tử ước khoảng ba mươi sáu tuổi, thân thể cường tráng, khinh công nhanh nhẹn.

Trương Nam trong lúc khẩn thiết không cách nào mà chạm vào người hán tử này được. Đột nhiên người đó nhíu mày, một cánh tay dường như chuyển động không linh hoạt. Võ công Trương Nam trên hán tử đó một bậc nhưng chỉ vì Trương Nam muốn bắt được nhân chứng, nên mới để cho hắn ta hoạt động như vậy. Trong lúc hán tử đó xuất thủ định điểm vào huyệt đạo của Trương Nam bỗng hự lên một tiếng ngã nhào.

Lúc Lục Văn Phi và Trương Ngọc Phong chạy đến, Văn Phi thấy cánh tay Ngọc Phong chuyển động rồi hán tử ngã xuống mới nghĩ rằng nàng đã dùng “Mai Vũ kim mang” ám toán, chàng cảm thấy bất bình nên quay lại nói :

- Người này vốn không phải địch thủ của lệnh thúc, cô nương lại dùng ám khí đả thương thật không quang minh chính đại.

Trương Ngọc Phong cười lạnh :

- Tại sao phải tốn nhiều thời gian với hắn. Chúng ta bắt người là cần kíp. Người này chắc từ lăng mộ ra đây.

Lúc này, Trương Ngọc Phong đến đỡ hán tử đứng dậy, chỉ nghe nàng la lên một tiếng kinh ngạc, thì ra trong ngực hán tử rơi ra hơn mười mấy đồ vật phát sáng lấp lánh đầy trên mặt đất. Trương Ngọc Phong chạy đến trước cầm một miếng lên xem thì ra đó là một viên minh châu trông giống như những viên mắt rồng, ánh sáng chói mắt, nàng không dừng được phải buông tiếng khen :

- Hảo minh châu!

Lục Văn Phi cũng cầm lên một viên minh châu mà xem. Chàng từ nhỏ luyện tập võ nghệ, rất nhiều sự vật chưa biết nên không biết viên minh châu nho nhỏ này giá trị liên thành. Lúc này sắc mặt Trương Nam vô cùng khẩn trương, trầm giọng nói :

- Mau gom hết lại!

Trương Ngọc Phong vội vã khom người thâu thập tất cả những viên minh châu rơi vãi trên mặt đất. Trương Nam muốn lấy lại viên minh châu đang ở trong tay Lục Văn Phi, hắn mở miệng định nói, bất chợt bên sườn núi đi lên một vị thiếu niên công tử, tay phe phẩy quạt cao giọng nói :

- Trương ngũ thúc, tài vật không ít chứ?

Trương Nam sắc mặt biến đổi, lạnh lùng nói :

- Ít thấy thì lấy làm lạ, chứ việc này cũng chẳng đáng nói.

Thiếu niên chậm rãi đến trước hán tử, cúi người xem xét trên mình của gã, cuối cùng lấy ra một viên bạch bích để trong lòng bàn tay cười ha hả nói :

- Minh châu bạch bích mỗi viên đều là vật giá trị liên thành. Tên này không biết từ đâu mà có được.

Thiếu niên ngửa mặt cười rồi nói tiếp :

- Hắc Long bang dám hợp tác cùng Trương, Tạ hai nhà, đó chính là rước lấy sự diệt vong. Thần thái của thiếu niên này vô cùng ngạo mạn dường như trước mắt không người.

Trương Nam hầu như không có cách nào đối đáp với thiếu niên công tử nên nói :

- Mau mời lệnh thúc đến đây, lão phu có việc muốn thương lượng.

Chỉ nghe từ xa truyền đến giọng nói âm trầm của Tạ Nhất Phi :

- Không cần mời đệ cũng đã đến đây.

Lời chưa dứt, người đã đến nhanh nhẹn đáp xuống hiện trường. Trương Nam chỉ vào hán tử nằm dưới đất nói :

- Người này từ cổ lăng chạy ra, đệ đã khống chế được gã.

Tạ Nhất Phi tiếp lời :

- Chúng ta mau hỏi cung.

Lão cúi người giải khai huyệt đạo, đột nhiên thất kinh la lớn :

- Gã đã bị chất độc phát tác chết rồi.

Trương Nam nhìn Trương Ngọc Phong dường như muốn chất vấn nàng. Ngọc Phong nói :

- Điệt nữ vừa rồi dùng “Mai Vũ kim mang” không có độc.

Lục Văn Phi ở trong hiện trường, từ đầu đến giờ chỉ tọa thị bàng quan, lúc này mới bước đến xem kỹ xác chết, thấy da mặt hán tử ám đen, thất khiếu đã rịn máu bầm rõ ràng đã trúng độc mà chết, chàng chậm rãi nói :

- Người này đã tự phục độc mà chết.

Trương Nam chợt tỉnh ngộ :

- Đúng rồi. Gã nhất định là người của bang phái bí mật, chỉ vì sợ rơi vào tay đối phương bị bức cung, nên đã mang theo chất kịch độc rồi tự kết liễu.

Tạ Nhất Phi cẩn thận xem xét :

- Lời Trương huynh có lý.

Lão ngẩng đầu đưa mắt nhìn Lục Văn Phi rồi không nói. Trương Nam lúc này mới nhớ đến Văn Phi đứng bên cạnh, hắn có nhiều điều muốn nói, nhưng không tiện nói ra. Sự tình này Văn Phi đã chứng kiến từ đầu, đang lúc chần chừ không quyết thì thiếu niên công tử bước lên chỉ vào Lục Văn Phi rồi hỏi :

- Trương ngũ thúc, người này là ai?

Trương Nam trả lời hàm hồ :

- Gã họ Lục.

Âm điệu của Trương Nam lạnh lẽo như không muốn giới thiệu hai người biết nhau. Thiếu niên công tử lại nói :

- Phải chăng là người của quý phái?

Trương Nam lắc đầu :

- Thế thì không phải.

Lão ta tính tính ác độc giảo quyệt, trong lòng đã có dạ giết người diệt khẩu nên cũng có điều khó xử cho nên còn chưa quyết, bây giờ thấy thiếu niên công tử hỏi đến, chợt nổi lên ý niệm mượn đao giết người.

Thiếu niên công tử chính là con của lão đại nhà Tạ gia tên gọi Tạ Bảo Thụ. Bình nhật được cưng chiều quá mức nên rất cuồng ngạo, bất cứ người nào y cũng không coi vào đâu. Nhìn thấy Văn Phi cùng Ngọc Phong sát vai đồng hành, lòng đã đố kỵ. Vừa rồi nghĩ Văn Phi là môn đệ của Trương môn cho nên nén giận không phát tác. Bây giờ Trương Nam đã nói rõ, lòng nổi sát khí, y bước dài đến trước mặt Văn Phi gằn giọng :

- Ai cho ngươi đến đây?

Lục Văn Phi cười lạnh :

- Tại hạ cao hứng mới đến đây, có can dự gì đến ngươi?

Tạ Bảo Thụ trầm mặt nói :

- Trước mặt bản công tử ngươi ăn nói như vậy thì cũng đủ biết ngươi không phải là đồ tốt đẹp gì.

Lục Văn Phi chưa từng thấy qua loại người chưa biết tình lý là gì này, cho nên bốc giận bừng bừng, nhưng rồi lại nghĩ thầm :

- Mình đến nơi này vốn không có sở cầu chi thì cùng hắn tranh đua làm gì?

Thế là chàng nén giận vào lòng xem như chưa từng nghe thấy, điều này càng khiến cho cơn giận của Tạ Bảo Thụ thêm phát tác, tay y đưa lên ngang ngực đẩy ra một chưởng, y xuất thủ hiểm độc như đang đối đầu với cừu nhân đại địch.

Lục Văn Phi tại nghe tiếng gió bất chợt đổ vào người, vội vã bước ngang năm bước hừ một tiếng nói :

- Tôn giá cớ gì tùy tiện ra đánh người?

Tạ Bảo Thụ đã động sát cơ, rút nhanh trường kiếm khỏi vỏ quát :

- Hãy rút kiếm ra mau, hôm nay thiếu gia sẽ cho ngươi chết mà không phải ôm hận.

Ngọc Phong nhìn thấy chuyện không xong, khẩn trương gọi :

- Tạ gia huynh không nên như vậy.

Tạ Bảo Thụ chớp mắt nói :

- Không cần ngươi lo.

Ngọc Phong nổi giận, trầm mặt định lên tiếng thì tai nghe Trương Nam truyền âm nói :

- Ngọc Phong không cần lo chuyện phiếm, cứ để bọn chúng đánh nhau.

Nàng vốn sợ vị thúc thúc này, lòng tuy không muốn nhưng cũng không dám nói.

Tạ Bảo Thụ trường kiếm rút ra khoa một vòng như một đợt sóng trào, làn sóng kiếm lũ lượt đâm vào ngực Văn Phi. Vội né người một bên, Văn Phi rút nhanh trường kiếm, Tạ Bảo Thụ trường kiếm lại cất lên, cười ngạo :

- Nhà ngươi muốn chống đối ta sao, đừng có nằm mơ.

“Vút, vút, vút” liên tiếp những đường kiếm khẩn cấp tấn công Văn Phi. Tạ gia nổi tiếng là võ học danh môn, Bảo Thụ từ nhỏ luyện võ nghệ, thoáng chốc vung tay tấn công uy thế thật kinh người. Văn Phi muốn nhịn cũng không xong, mày kiếm nhướng lên giận dữ nói :

- Thật là không biết tiến thối. Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?

Trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ, một thế Mai Khai Ngũ Phúc. Vù vù, vù liên tiếp đỡ thế kiếm tấn công của Bảo Thụ. Nội công chàng hùng hậu cho nên lúc này song phương mấy thế chạm nhau chấn động cánh tay của Bảo Thụ đến tê chồn phải thối lui hai bước.

Kiếm thức của Lục Văn Phi triển khai lập tức trùng trùng không dứt, nhằm thẳng phía trước bao phủ Bảo Thụ trong bóng kiếm. Tạ Bảo Thụ dựa vào thúc thúc đứng cạnh cho nên đã cố tình phát tác, y ra vừa công vừa kích, không ngờ võ công không bằng người. Qua lại mấy chiêu, nguy cơ thất bại đã lộ ra trước mắt, trong lòng vừa lo vừa giận, nghiến răng kèn kẹt đem hết sức chống đỡ, có lúc gần như không cầm cự nổi mới nghĩ ra cách cả hai cùng chết nên mới liều mạng đánh tới.

Lục Văn Phi không muốn cùng gã chiến đấu nên giải tảo chiêu thức nói :

- Dừng tay!

Tạ Bảo Thụ hung tính đã phát, không thèm để tâm đến lời kêu gọi của Văn Phi, thừa cơ xông lên phía trước, cả người lẫn kiếm lao vào. Lục Văn Phi không ngờ gã làm như vậy. Trong lúc cấp bách chàng vận toàn thân công lực hét lớn một tiếng, mũi kiếm phong tỏa bên ngoài “vù” một tiếng, trường kiếm của Tạ Bảo Thụ chấn động sút tay bay vọt lên không, tay trái cũng bị ánh kiếm quét ngang một đường dài, máu tươi chảy dài theo tay.

Tạ Nhất Phi đứng bên cạnh, nhìn thấy Bảo Thụ bị thương thần sắc biến đổi, gằn giọng nói :

- Loài chuột thúi, ngươi dám hỗn láo à?

Lời chưa dứt, Thiết Cốt phiến xòe ra như một vầng thái dương, đánh mạnh về phía Lục Văn Phi.

Lục Văn Phi một kiếm đả thương Tạ Bảo Thụ, trong lòng đang cảm thấy bồi hồi, đang định tiến lên xem xét thương thế của Bảo Thụ. Tạ Nhất Phi đã ào ạt tấn công, chàng đành phải khoa kiếm chống đỡ. Tạ Nhất Phi nguyên là cao thủ nổi tiếng của Tạ gia, lần này ngậm hờn mà xuất thủ thế công hiểm độc, chỉ ra tay mấy chiêu đã bức bách Lục Văn Phi chân tay rối loạn, trong lòng chàng vừa giận cao giọng nói :

- Các ngươi có biết lí lẽ hay không?

Tạ Nhất Phi sát cơ đã động chỉ đánh chứ không nghe, Thiết Cốt phiến đánh lên, điểm vào những huyệt chí mạng. Lục Văn Phi lúc này rối loạn vì bị đối phương đoạt mất thượng phong phải lui chân mấy bước, ngay cả một cơ hội cũng không có.

Lúc này thấy Tạ Nhất Phi cố ý muốn giết mình, chàng vô cùng giận dữ nói :

- Tiền bối đừng ép người quá đáng.

Trường kiếm trong tay ra chiêu “Mai Khai Ngũ Phúc”, phong tỏa Thiết Cốt phiến rồi triển khai liên tục kiếm thế của sư môn, một chiêu Mai Lâm kiếm pháp tuyệt thế võ lâm chỉ thấy bông hoa mai lấp loáng, trên đánh dưới điểm, nhất tề phong tỏa huyệt đạo đối phương.

Tạ Nhất Phi tấn công liên tiếp mười mấy chiêu nhưng không cách nào áp sát được, lại bị đối phương đoạt lại thế thượng phong, lòng khẩn trương thầm nghĩ: “Ngay cả một tên hậu sinh vãn bối ta cũng không thu thập được, vậy thì làm trò cười cho Trương Nam rồi”.

Nghĩ rồi lại vận toàn công lực vào Thiết Cốt phiến nghênh tiếp thế kiếm trùng phùng của Văn Phi. Điều này quả nhiên kiến hiệu, chỉ nghe hàng loạt tiếng kêu leng keng, trường kiếm trong tay Lục Văn Phi đã bị Thiết Cốt phiến chấn động đến nỗi tuột tay văng ra. Thiết Cốt phiến trên đà bay thẳng tới điểm vào năm đại huyệt của Văn Phi. Lục Văn Phi rơi kiếm, hổ khẩu tay bị tét, biết mình đã bị thương dưới tay của Thiết Cốt phiến.

Bỗng một giọng trầm trầm cất lên :

- Họ Tạ kia không nên bức người thái quá.

Rồi một luồng chưởng phong cực mạnh đánh tới, Tạ Nhất Phi chưa kịp phòng bị vội vã thối lui năm bước, xòe quạt ra che trước mặt bảo hộ, xong đưa mắt xem thì thấy Phó bang chủ Trịnh Trọng Hổ của Hắc Long bang mặt đầy uy vũ đã đứng cạnh bên, bất giác nổi giận :

- Trịnh huynh vì hắn mà ra tay sao?

Trịnh Trọng Hổ cười lạnh :

- Đúng vậy. Thanh thiên bạch nhật lại muốn giết người diệt khẩu, đó là hành vi của trượng phu sao?

Tạ Nhất Phi đỏ mặt miễn cưỡng nói :

- Tiểu tử này đả thương Bảo Thụ nhà ta, đệ quyết bắt hắn chịu tội!

Trịnh Trọng Hổ nhếch mép cười nói :

- Sự tình vừa qua đệ thấy rất rõ, không cần phải nói.

Đoạn cười gằn một tiếng lại nói tiếp :

- Kiếm Chủ Hồ Văn Chiêu tối qua đã đến Thái Hành sơn. Tạ huynh muốn nói lí lẽ thì hãy tìm Hồ đại hiệp. Lúc này muốn giết người diệt khẩu thì không được đâu.

Tạ Nhất Phi vừa nghe Kiếm Chủ Hồ Văn Chiêu đã đến, tâm tình có hơi bấn loạn, tim đập thình thịch. May mắn vừa rồi có Trịnh Trọng Hổ ra tay ngăn trở, nếu không chuyện bé đã xé ra to rồi. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra phớt lờ nói :

- Lão quỷ đó đến đây thật đúng lúc, ta phải đi tìm lão để phân rõ đúng sai việc này.

Trịnh Trọng Hổ biết lão ta ngoài mặt làm tỉnh nhưng trong lòng đã bấn loạn nên mỉm cười nói :

- Tạ huynh nếu nể mặt tiểu đệ, việc này xin hãy bỏ qua. Chúng ta hãy bàn việc trước mắt.

Lúc này, Tạ Bảo Thụ đã băng bó xong vết thương, gã cao giọng :

- Nhị thúc, đừng tha cho tiểu tử đó.

Tạ Nhất Phi trầm giọng nói :

- Không cần ngươi chen vào. Đi đi!

Bảo Thụ không dám nhiều lời, căm hận trợn mắt nhìn Lục Văn Phi rồi mới bỏ đi.

Lục Văn Phi lúc này vô cùng buồn bã, chàng tự cảm thấy võ nghệ thấp kém, đến đâu cũng bị người áp bức nên đứng dậy vội vã ra đi.

Trịnh Trọng Hổ ở phía sau bước đến từ từ nói :

- Vừa rồi một người áo đen ở trong cổ lăng chạy ra, nhị vị có ngăn cản không?

Tạ Nhất Phi nén giọng làm hòa chỉ tay xuống đất :

- Gã kìa. Trịnh huynh có thể tự mình xem xét.

Trịnh Trọng Hổ xòe tay ra nói :

- Đệ hy vọng được nhìn thấy đồ vật mà gã mang ra.

Tạ Nhất Phi hừ một tiếng chẳng thèm nói một lời. Trương Nam đặt mình bên ngoài sự việc, bàng qun đứng nhìn nhưng lúc này lão không thể không nói, bèn bước lên trước tiếp lời :

- Trên mình người này chẳng mang một thứ gì.

Trịnh Trọng Hổ ha hả cười nói :

- Đệ từ xa đã thấy nơi đây ánh châu ngọc lấp lánh, sáng lóe cả mắt. Trương huynh sao lại bảo rằng không có.

Trương Nam che giấu không được, biến sắc mặt nói :

- Người do đệ hạ thủ, lẽ nào quý Bang muốn có phần sao?

Trịnh Trọng Hổ lắc đầu :

- Đệ không có ý này.

Rồi cao giọng :

- Huynh và đệ đã liên minh phòng thủ. Lý ra phải để cho chúng tôi xem thử.

Trương Nam lắc đầu :

- Lão và huynh đã phân nơi trấn giữ. Quý Bang không có cớ để lấy vật?

Trọng Hổ cười lạnh :

- Đệ chỉ muốn xem đồ thật hay giả, để phán đoán dụng ý khác của đối phương. Trương huynh sao lại có ý nhỏ mọn như vậy?

Tạ Nhất Phi đứng bên cạnh có ý trợ giúp nói :

- Quý Bang nếu muốn tinh tường sự tình có thể vào lăng mà điều tra. Sao nhất định muốn ngồi không hưởng thụ?

Trịnh Trọng Hổ cười hắc hắc hai tiếng gật đầu nói :

- Được, hai vị không có thành ý hợp tác, đệ cũng không nhiều lời. Cáo từ.

Họ Trịnh chắp hai tay thủ lễ rồi chậm rãi đi mất.

Trương Nam chờ Trọng Hổ đi xa, lòng phẫn hận nói :

- Hắc Long bang dựa vào người động lực mạnh chỗ nào cũng cuồng ngạo tự đại, sớm muộn đệ cũng sẽ đánh với họ.

Tạ Nhất Phi tiếp lời :

- Trương huynh nói đúng, chờ cho người chúng ta đến đủ, đệ tin rằng hai nhà hợp lực nhất định sẽ chiếm phần hơn.

Trương Nam trầm ngâm một hồi chợt ngẩng đầu nói :

- Hắc Long bang luôn giúp đỡ tiểu tử họ Lục rõ ràng có ý lấy lòng lão quỷ. Chúng ta không thể không đề phòng.

Tạ Nhất Phi cười lạnh một tiếng nói :

- Lão quỷ dẫu có tài ba đến đâu cũng chỉ là một người, sợ gì chứ. Trái lại việc của cổ lăng chúng ta phải tính toán cẩn thận.

Trương Nam gật đầu nói :

- Vừa rồi những vật trên người của hán tử, mỗi cái đều là vật chí bảo quý giá, từ đó mà xem di vật của Tấn vương quả thật có trong nội lăng.

Tạ Nhất Phi tiếp lời :

- Việc không thể chậm trễ chúng ta hãy mau động thủ, phải đi trước Hắc Long bang một bước mới được.

Trương Nam nhìn bốn bề thấp giọng nói :

- Chốn này không phải là nơi bàn bạc. Chúng ta tìm nơi khác mà thương lượng.

Tạ Nhất Phi gật đầu :

- Đệ cũng có ý này.

Hai người vừa đi vừa cười, thân hình cất lên phi thân như làn khói.

Lại nói Lục Văn Phi lòng đầy phẫn hận, cắm đầu chạy bất kể trên đường, ước khoảng năm, sáu dặm thì đến một bìa rừng. Thình lình dừng chân đứng lại nghĩ thầm :

- Ta chạy không mục đích như vậy cuối cùng đến đâu?

Nghĩ một hồi cảm thấy trở về Bất Túy cư là tốt nhất. Vừa mới cất bước lên thì thấy trong rừng bước ra một vị công tử tuấn tú nhìn chàng mỉm cười nói :

- Biểu đệ có việc gì cần kíp tại sao lại đến nơi này?

Lục Văn Phi ngẩng đầu thì thấy người mới đến chính là Vương Tôn, nghĩa huynh vừa mới kết giao, chàng không giấu vẻ kỳ lạ hỏi :

- Đại ca tại sao lại đến nơi này?

Vương Tôn cười nói :

- Đệ hãy chưa trả lời câu hỏi của huynh.

Lục Văn Phi thở daì một tiếng nói :

- Hôm nay đệ mới biết võ nghệ của mình thấp kém, không muốn đi lại trên giang hồ nữa mà muốn trở về sư môn luyện lại tuyệt kỹ.

Vương Tôn mỉm cười nói :

- Việc học vô hạn, đệ nghĩ học đến đâu mới gọi là thành đạt?

Lục Văn Phi nói :

- Điều này... điều này...

Vương Tôn nói lại :

- Không cần điều này điều kia nữa, người học võ muốn đạt đến trình độ như thế nào mới không bị người áp bức, thực tại thật khó nói. Thí dụ lấy Trương Nam mà nói, trên giang hồ có thể xem đó một cao thủ tuyệt luân nhưng nếu gặp phải một cao thủ chân chính sợ rằng y không chịu nổi một chiêu.

Lục Văn Phi nói :

- Lời huynh nói vậy cuối cùng chỉ vì muốn khích lệ tiểu đệ mà thôi.

Vương Tôn khoa chân bước lên tì vào vai chàng nói :

- Đừng nên tự ti mặc cảm như vậy. Họ không mạnh hơn đệ bao nhiêu đâu.

Lục Văn Phi nghĩ đó chỉ là lời khuyên giải của nghĩa huynh nên trầm mặt không nói. Vương Tôn chợt hỏi :

- Huynh nhớ đã từng truyền khẩu quyết hành công cho đệ, đệ có luyện qua chưa?

Lục Văn Phi lắc đầu :

- Cả ngày bận việc cho nên đệ chưa luyện đến.

Vương Tôn nghiêm mặt nói :

- Lúc mới luyện, tuy chưa thấy được sự vi diệu, nhưng không sao chỉ cần thời gian ắt nội lực sẽ tinh tiến.

Lục Văn Phi hàm hồ gật đầu.

Vương Tôn nhẹ giọng lại rồi nói :

- Mấy hôm nay dường như đệ có chút thân mật với Tuyết Sơn Mang Tẩu?

Lục Văn Phi thở nhẹ nói :

- Người này tâm địa bất trắc, ngoài mặt lại muốn lôi kéo đệ, tiểu đệ vì thấy lão là người tàn phế nên không tiện chống đối.

Vương Tôn gật đầu :

- Lão này vốn không phải người tốt. Lúc này tình thế thay đổi bất thường đệ phải phòng bị lão đôi chút.

Lục Văn Phi thấy nghĩ huynh là một nhân vật thần bí nên chậm rãi hỏi :

- Đại ca có biết Bích Trần sơn trang là người ở đâu không?

Vương Tôn ngửa mặt lên trời nói :

- Bây giờ hãy còn khó phán đoán.

Lục Văn Phi làm lạ hỏi :

- Lời này là ý gì?

Vương Tôn nói :

- Việc ở Thái Hành sơn tình thế phức tạp khiến người ta mơ hồ chẳng biết chân giả, không chỉ vài lời có thể nói rõ ràng được.

Lục Văn Phi càng nghe càng hồ đồ lại hỏi :

- Lời của đại ca ám chỉ điều gì?

Vương Tôn nhẹ giọng nói :

- Mỗi một người võ lâm đến Thái Hành sơn đều có tính toán riêng của họ, như đệ đây nhiều hay ít cũng không cho huynh biết ẩn tình.

Rồi lại cao giọng nói tiếp :

- Gặp người chỉ nói ba phần là đúng lắm, huynh thật không có ý trách đệ.

Lục Văn Phi hơi chấn động, cảm thấy quả thật vị nghĩa huynh này không điều gì là không biết, chẳng hiểu lai lịch chàng ta ra sao. Vương Tôn dường như thấu hiểu tâm ý của chàng nên mỉm cười nói :

- Lời của huynh khiến hiền đệ kinh ngạc phải không? Kỳ thật nói tận cùng cũng không có gì làm lạ chẳng qua huynh lấy việc luận việc mà thôi. Đem những việc tai nghe mắt thấy, tổng hợp rồi lại phân tích.

Văn Phi gật đầu :

- Đại ca liệu việc như thần, tiểu đệ mười phần bái phục, nhưng không biết việc này về sau kết cục sẽ như thế nào?

Vương Tôn trầm ngâm một lát rồi cất tiếng nói :

- Huynh đang suy nghĩ cân nhắc việc này. Thứ nhất, việc di bảo Tấn vương do ai truyền ra ngoài. Thứ hai, tại sao không nói Tần sơn, Phục Ngưu sơn, Côn Lôn sơn mà lại chỉ định Thái Hành sơn. Thứ ba, người này lan truyền tin tức có dụng ý gì, hắn dẫn dắt các phái võ lâm lũ lượt đến Thái Hành sơn có mưu đồ chi?

Lục Văn Phi nói :

- Đúng rồi. Hạ bang chủ của Hắc Long bang cũng từng nói qua như vậy. Lão với ca ca có thể nói là những tay anh hùng hiểu biết nhau.

Vương Tôn mở miệng cười lớn một hơi rồi từ từ nói :

- Trong đám quần hùng tại đây, Hạ Long Tường xem ra là người có kiến thức, tiếc rằng lực lượng quá mỏng không đủ chống cự với kẻ trong bóng tối.

Lục Văn Phi giật mình nói :

- Hắc Long bang ở trong giang hồ thanh uy khét tiếng, sao lại không đủ đối phó với người trong bóng tối. Cuối cùng, người này là nhân vật nào có thể tạo nên một thế lực to lớn như vậy?

Vương Tôn nhẹ giọng có vẻ thần bí nói :

- Người đến không hiền, người hiền không đến. Nếu như người này không cho rằng mình đã đủ lực lượng thì sao dám khinh xuất khiêu chiến quần hùng như vậy?

Lục Văn Phi trợn tròn mắt nói :

- Theo cách nói của đại ca, huynh đã biết người này là ai rồi, nhưng không hiểu dụng tâm của họ là ở đâu?

Vương Tôn lắc lắc đầu nói :

- Lúc này nói với đệ điều này còn quá sớm. Thôi đừng hỏi nữa, hãy làm những điều mình cần làm, đừng tốn thời gian nữa.

Vương Tôn khẽ chớp mắt ánh mắt lướt qua nhìn Lục Văn Phi đầy vẻ thân thiết nói :

- Lời của biểu huynh vừa nói là lời thẳng thắn, hiền đệ nên ghi nhớ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play