CHƯƠNG 17

“Ngươi?!” Tô Phái kinh ngạc trợn tròn mắt, sững người nhìn chằm chặp tiểu nhi tử của mình.

Kỳ thực Tô Hoàng đã sớm chen vào tham gia thảo luận, nhưng hai vị lão tướng quân đương tâm trạng chán chường thất vọng, nhất thời không chú ý tới hắn có điểm bất đồng so với ngày thường, mãi cho đến khi nghe thấy đề nghị đó, mới kinh ngạc mà chuyển dời đường nhìn về phía hắn.

Tô Hoàng đứng ở góc phòng, lông mi hơi buông hạ, sắc mặt mặc dù có chút nhợt nhạt, nhưng thần tình đã khôi phục vẻ bình ổn, tiếp xúc với ánh mắt của phụ thân, hắn nhàn nhạt cười: “Cha, con cũng không thể cam đoan sẽ thành công, nhưng vẫn muốn thử một phen”

“Tiểu Ngũ…” Biểu tình Tô Phái có phần mê muội khó lý giải, “Ngươi… Ngươi nói…”

“Chẳng phải cha vẫn luôn nói con chơi bời lêu lổng, không chịu làm chuyện đứng đắn sao? Hiện tại để con giúp cha làm một chuyện đứng đắn, không tốt ư?”

“Nhưng… Nhưng mà…” Tô Phái cảm thấy không biết phải nói thế nào mới phải, “… Ngươi ngày thường… Đây quả thực không giống ngươi…”

“Tô bá bá”, Mục Nhược Tư đột nhiên nói xen vào, “Để Ngũ ca đi đi, cháu tin trong số chúng ta, huynh ấy là người thích hợp nhất để đi làm chuyện này”

Bất ngờ nghe được nhận xét này, Tô Hoàng không khỏi ngẩn ra, quay đầu sang nhìn Mục Nhược Tư, đổi lại nàng mỉm cười đáp trả hắn: “Muội tin huynh và ca ca muội đều là người có thể tín nhiệm, có thể trông cậy”

“Nhưng… Nhưng hiện tại bên ngoài canh phòng tầng tầng lớp lớp, Tiểu Ngũ ra ngoài không phải là đi tìm đường chết sao?” Tô phu nhân vành mắt đã phiếm hồng, gắt gao nắm chặt tay nhi tử.

“Mẹ”, Tô Hoàng đỡ lấy tay bà, khẽ giọng nói, “Sẽ có biện pháp… Cũng may đây không phải đông lao, canh phòng sơ hở rất nhiều, hi vọng có thể an toàn trốn thoát”. Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, thoáng chốc đã lại tới sát cửa sổ, quan sát vị trí thủ vệ bên ngoài, nhíu mày trầm tư.

“Ngư Khánh Ân vì sao không nhốt chúng ta vào đông lao? Nếu như bị nhốt vào đấy rồi, không những không thể trốn thoát, hơn nữa cho dù Nam Cực Tinh có xuất thủ tương cứu, e rằng cũng khó có thể thành công mà?” Tô Đại nghi hoặc đặt câu hỏi.

“Lão Ngư tặc kia, trái lại đang mong có người tới cứu viện”. Mục Nhược Tư thoáng nở nụ cười lạnh lùng, “Thứ nhất, có thể xác nhận mọi người ở trong thành còn có đồng đảng nào lọt lưới hay không, thứ hai cũng có thể thăm dò xem Nam Cực Tinh ở kinh thành lực lượng rốt cuộc lớn mạnh chừng nào, chẳng phải là một mũi tên bắn trung hai con chim sao?”

“Thật độc”, Mục Đông Phong đấm tay lên bàn, “Lão đã lục soát tịch biên nhà từng người, cũng sớm tìm được danh sách những người tham gia liên minh trong phủ Tần đại nhân, vẫn còn lo thế chưa đủ triệt để…”

Tô Hoàng cắn môi dưới, trong lòng đau đớn đến thắt lại. Hắn biết rõ lực lượng khu Đông Nam đã suy yếu hơn phân nửa, cho dù thành công thoát ra ngoài báo tin cho các tướng quân và phiên vương ở ngoài kia, nhưng những người còn bị vây hãm ở kinh thành chỉ sợ cũng không cứu được mấy người…

“Nhưng lúc này trốn ra ngoài rất nguy hiểm, hay là để ta đi”. Tô Tứ cũng tự nguyện xông pha.

“Hiện tại mấu chốt không phải là trốn được hay không, mà là sau khi trốn ra ngoài bước tiếp theo nên làm thế nào. Tứ ca, ca ở bên ngoài có bằng hữu nào có thể giúp chuyển tin tức ra khỏi kinh thành không?”

Tô Tứ ngẩn người: “Không… Ý đệ là… Đệ có?”

“Phải”. Tô Hoàng gật đầu dứt khoát, “Đệ… có đồng bạn vô cùng đáng tin”

“Tiểu Ngũ”, Tô Phái dùng ánh mắt phức tạp nhìn tiểu nhi tử, “Cha hiện tại cũng bị ngươi lộng tới hồ đồ rồi, không biết ngươi đến cùng là ai nữa, cũng không muốn phải hỏi cho rõ ràng, nhưng nếu ngươi đã quyết tâm làm như vậy, cha sẽ nói cho ngươi biết tên các tướng quân và phiên vương chúng ta liên lạc, có thể giữ lại một người hay một người”

Tô Hoàng hít sâu một hơi, đi tới trước mặt phụ thân quỳ xuống, từ trên lý y [1] xé xuống một mảnh vải, Mục Nhược Tư ở bên cạnh đưa tới một cây bút kẻ lông mày, hắn nói một tiếng cảm tạ, tiếp nhận lấy, nghiêm cẩn viết lại những cái tên Tô Phái nói ra.

“Cha, mẹ, bá phụ, bá mẫu, mọi người yên tâm, chờ con giao ghi chép này cho người đáng tin cậy xong, nhất định sẽ quay về cùng mọi người đồng sinh cộng tử…”

“Tiểu Ngũ!” Tô Phái dụng lực bắt lấy vai hắn, “Ta không cho phép con quay lại, Ngư Khánh Ân trước sau gì rồi cũng hạ lệnh giết, cha mẹ không cho phép con quay lại chịu chết, nghe chưa?”

Tô Hoàng cảm thấy đường nhìn trở nên mơ hồ, cổ họng giống như bị ai bóp nghẹt. Hắn hiểu rõ bản thân mình lần này ra đi thiên nan vạn hiểm, e rằng căn bản là không còn mạng trở về, nhưng đối diện với vẻ mặt đau buồn của phụ mẫu, chỉ có thể ép buộc bản thân gắng gượng một tia mỉm cười.

“Việc này không nên chậm trễ, trước tiên tới bàn xem làm thế nào giúp Tiểu Ngũ thoát ra ngoài”. Mục Đông Phong vỗ vai lão bằng hữu, “Trong viện mặc dù chỉ có hai mươi người thủ vệ, nhưng không biết bên ngoài còn có bao nhiêu quân lính, cậy mạnh xông ra là không thể, nhất định phải nghĩ biện pháp khác”

“Con mới nhìn lướt qua”, Tô Hoàng chà xát mặt, chấn chỉnh tinh thần, “Trong viện tổng cộng có hai mươi mốt binh sĩ, đều mới đổi phiên không lâu, có mười một người đứng trong thiên tỉnh [2],sát cửa có bốn người thủ vệ, phía ngoài ba cửa sổ mỗi cửa sổ có hai người, trong đó cửa sổ phía đông và cửa sổ phía nam ở gần nhau, bọn họ hai bên có thể trông thấy nhau, nhưng hai người canh giữ ở cửa sổ phía bắc là chỗ rẽ, khuất tầm mắt những người khác, nếu có thể vô thanh vô tức mà đánh ngất bọn họ, thay quan phục binh sĩ, có lẽ có thể trà trộn thoát ra ngoài. Nếu thành công, trước lần đổi phiên tiếp theo cũng sẽ không bị người phát hiện, chí ít có thể tranh thủ khoảng thời gian là hai canh giờ”

“Chúng ta đều ở trong phòng, các cửa sổ đều khóa, làm sao vô thanh vô tức ra ngoài?” Tô Nhị hỏi.

Mục Nhược Tư khe khẽ cười, nói: “Cái này dễ thôi. Kỳ thực phòng này, còn có một cửa sổ nhỏ khác”

“Hả?”

“Đúng đúng”, Tô phu nhân cũng nói, “Trên tường phía tây, có một cửa sổ nhỏ”

Mục Nhược Tư đưa tay chỉ: “Tủ quần áo của cháu, nguyên bản đặt ở góc tường phía nam, sau đó Tô bá mẫu cùng cháu đi chùa thắp hương, một lão hòa thượng nói năm nay cháu có tiểu kiếp, cần phải đổi vị trí tất cả đồ vật trong phòng, cháu và bá mẫu tin nên trở về đã bài trí lại căn phòng, chiếc tủ kia được kê sang tường phía tây, trùng hợp chặn mất cửa sổ nhỏ ấy, bởi vì bên ngoài cửa sổ vừa hay là một cây đại thụ, phía sau cây liền kề với tường viện, cho nên những quan binh không hề để ý tới. Chỉ cần dịch chuyển tủ quần áo, để Tiểu Ngũ theo lối đó ra khỏi căn phòng này, rồi kiếm một bộ quan phục thay, hẳn là có thể thoát ra ngoài”

Tô Hoàng vốn dự định dỡ ngói trên nóc nhà để thoát ra ngoài, nghe được biện pháp vô cùng ổn thỏa này, trong lòng lập tức hân hoan. Mọi người chia làm hai nhóm, một nhóm chú ý động tĩnh binh sĩ trong viện, nhóm khác nhẹ nhàng di dời tủ quần áo, dùng dầu bôi tóc bôi trơn cửa sổ, cánh cửa sổ nhỏ vô thanh vô tức mở ra.

Tô Hoàng một lần nữa cáo biệt trưởng bối cùng người nhà, cúi đầu nói lời bảo trọng, vịn lấy bệ cửa sổ, giống như loài linh miêu khéo léo thoát thân ra khỏi gian phòng, thu mình nép sát góc tường phía bắc, thăm dò quan sát một chút, hai binh sĩ kia đang ngồi tựa vào tường bộ dạng buồn chán muốn chết, không có mấy tinh thần, nhưng không ngủ.

Luận về võ công, Tô Hoàng xử lý hai người binh sĩ tầm thường không tốn chút công phu nào, trong chớp mắt đã hạ gục bọn họ, lột y phục, trói chặt, tặng bọn họ một chưởng vào ót, để bọn họ sau vài canh giờ nữa cũng không tỉnh lại, còn mình thì khẩn trương thay quân phục, dắt lưng một thanh đao binh sĩ, phi thân qua tường bắc ra ngoài tiểu viện, tất cả hành động đều không một tiếng động, binh sĩ thủ vệ trong viện không hề phát giác.

Dù sao cũng là nhà của chính mình, Tô Hoàng rất quen thuộc với địa thế, lảng tránh tầng tầng thủ vệ, thực sự tránh không được mới đường đường chính chính đi qua. Binh lính canh gác chủ yếu là để đối phó với người bên ngoài muốn xông vào cứu viện, căn bản không hề nghĩ tới người bị khóa nhốt trong phòng lại vô thanh vô tức chạy ra ngoài, bởi vậy Tô Hoàng từ trong đi ra ngoài thực sự vô cùng suôn sẻ, chẳng mấy chốc đã ra khỏi phủ, chạy men theo bờ tường qua liên tiếp mấy nhà kế bên mới dừng lại thở hổn hển.

Ngoảnh đầu nhìn lại, phía Tô phủ vẫn một mảnh im lìm, không có bất cứ tiếng động lớn nào, minh chứng tạm thời chưa có ai phát giác ra phạm nhân thiếu đi mất một người. Tô Hoàng vân vê danh sách giấu trong tay áo, trầm ngâm giây lát. Lúc này một giây cũng đặc biệt trân quý, không được phép ngẫm nghĩ, càng không được phép do dự. Nắm chặt chuôi đao trong tay, hắn dùng tốc độ nhanh nhất băng qua những con hẻm chằng chịt như lưới nhện, trốn tránh phu canh đi tuần ban đêm, chạy gần nửa canh giờ, tới trước một căn nhà dân nhỏ bé đơn sơ. Nhìn một lượt xung quanh xác nhận không có vấn đề gì, Tô Hoàng xoay người phóng qua bức tường gạch đất nung, chạy thẳng tới một gian phòng sơ sài bên trong viện, khẽ gõ lên cánh cửa đã bong tróc từng mảng, thấp giọng gọi: “Vương Nhị ca…”

Vương Nhị ca là người bán tào phớ ở chợ phía tây thành, bởi vì tay nghề tốt, bình thường vẫn hay có đại quan quý nhân chiếu cố, Tô Hoàng ngày thường không có việc gì cũng vào ăn một bát, cao hứng thì tán gẫu mấy câu.

Nguyên bản, quan hệ chỉ có vậy mà thôi. Mãi cho đến một lần tham gia hành động liên hợp, hai người vượt qua một khu vực rậm rạp bụi gai, khăn trùm mặt cùng lúc bị móc phải rơi xuống, cùng lúc “Ối” một tiếng, tất nhiên cũng sẽ không kìm được mà cùng lúc ngoảnh mặt nhìn bên kia một cái, không ngờ kết quả lại thấy được người quen.

Sau khoảnh khắc kinh ngạc ban đầu, hai người nhìn nhau cười cười, rồi đồng thời kéo khăn che mặt lại.

Tô Hoàng vẫn thường xuyên đi ăn tào phớ của Vương Nhị ca, cao hứng thì tán gẫu mấy câu, chưa bao giờ đề cập đến bất luận chuyện gì liên quan tới Nam Cực Tinh.

Căn bản không ai biết hai người bọn họ khác tổ lại biết được thân phận của nhau, bởi vậy cũng sẽ không ai nghĩ đến chuyện điều chuyển Vương Nhị ca.

Tiếng gõ cửa khe khẽ tiêu tán trong không gian, trong phòng vang lên thanh âm đã biết đơn điệu, một lát sau cánh cửa mở ra, khuôn mặt vuông vức của Vương Nhị ca hiện ra dưới ánh trăng, trông thấy Tô Hoàng, lộ rõ vẻ kinh hãi, trong mắt ánh lên tia cảnh giác, có lẽ đã biết chuyện Tô Hoàng bị đình chỉ chức vụ.

“Vương Nhị ca, ngươi hãy tin ta, ta sẽ không làm hại ngươi, lại càng không làm hại tới Nam Cực Tinh. Ta hiện giờ có chuyện rất khẩn cấp muốn tìm tổ trưởng của ta, ta van ngươi, thỉnh Nhạn Tinh liên lạc của ngươi thông báo cho Tề đại ca tới đây một chuyến, thực sự là chuyện rất quan trọng!” Tô Hoàng khẩn thiết nói.

“Ngươi…” Vương Nhị ca vẻ mặt lúng túng, “Cộng sự của ngươi đâu?”

“Y ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi. Ta không có cách nào liên lạc với người trong tổ của mình, buộc lòng phải tìm ngươi. Ta chỉ cầu ngươi nhờ Nhạn Tinh thông báo cho Tề đại ca một tiếng, tới hay không do chính y quyết định!” Tô Hoàng cố gắng khiến cho giọng nói của mình có vẻ ôn hòa một chút, đồng thời trong lúc đó vẫn luôn duy trì khoảng cách với Vương Nhị ca, tránh cho đối phương khỏi cảm thấy bất an.

“Nhưng tổ trưởng Tề… không phải người của tổ chúng ta…”

“Các Nhạn Tinh biết nhau, bảo hắn đi tìm Tiểu Huống, Tiểu Huống biết phải làm thế nào!”

Vương Nhị ca sắc mặt ngưng trọng trầm mặc trong chốc lát, nhìn nhìn Tô Hoàng, lại vặn vặn ngón tay.

“Nếu ngươi không yên tâm, có thể điểm huyệt đạo của ta, rồi trói ta ở chỗ này”, Tô Hoàng có chút buồn bực nói, “Lẽ nào ngươi tin điều tra viên kia, không tin đồng bạn từng kề vai sát cánh chiến đấu với mình?”

Vương Nhị ca thần tình chấn động, đi đi lại lại trong viện, đột nhiên giậm chân, nói: “Ngươi ở đây chờ một lát”. Dứt lời vội vàng xuất môn, rất nhanh đã tan biến trong màn đêm.

Tô Hoàng thở hắt một hơi thật dài, ôm gối ngồi xuống bậc thềm lát một lớp gạch đất nung. Lúc này là khoảng thời gian đêm sâu thẳm nhất, vầng trăng sáng trong lạnh lẽo, bốn bề tĩnh lặng quạnh quẽ, hàn ý lãnh liệt miên man trong không gian, thấm đẫm y sam hài miệt [3]. Tô Hoàng vuốt ve thanh Lưu Hồn đoản kiếm giấu trong ngực mà cộng sự đã lưu lại trước khi đi, lẩm nhẩm niệm cái tên Mục Tiễu Địch trong miệng, dường như muốn dùng cái tên ấy để chống lại đêm sâu lạnh lẽo.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, phía trên bức tường gạch bỗng lóe lên một bóng người, Vương Nhị ca nhẹ nhàng nhảy vào, Tô Hoàng vừa mới đứng lên, liền trông thấy thân ảnh cao lớn của tổ trưởng mình ngay sau, không khỏi vừa vui mừng vừa kinh ngạc mà hô một tiếng: “Tề đại ca…”

“Vào trong nói đi”. Tề Bôn đè thấp thanh âm kéo Tô Hoàng vào bên trong phòng, Vương Nhị ca khép cánh cửa sau lưng lại, phỏng chừng là ở bên ngoài canh gác.

Mấy ngày cô lập, bỗng nhiên gặp được đồng bạn, Tô Hoàng nhịn không được vành mắt đã đỏ hồng, phải hít sâu mấy lần mới khống chế được xung động trong lòng.

“Chúng ta đã biết Ngư Khánh Ân ngày hôm nay đột nhiên tịch biên gia sản mười mấy vị đại thần, trong đó cũng có phụ thân ngươi” Tề Bôn khẽ giọng nói, “Các Điệp Tinh nói, gia đình hơn mười vị đại nhân toàn gia đều bị bắt, cho nên ta nghĩ ngươi cũng…”

“Ta trốn ra, có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói cho ngươi biết”. Bởi vì thời gian cấp bách, Tô Hoàng không tốn lời vô ích, trực tiếp đem đầu đuôi tất cả mọi sự kể lại một lượt, rồi đưa danh sách viết bằng bút kẻ lông mày cho tổ trưởng xem.

“Hóa ra là như vậy…” Tề Bôn chau mày, “Tuyệt đối không thể để lão Ngư tặc được đắc ý!”

“Mau mau phái Nhạn Tinh đi thông báo cho các vị tướng quân và phiên vương, để bọn họ sớm chuẩn bị, chờ lão Ngư tặc tiên hạ thủ vi cường, lúc ấy cái gì cũng đã muộn!”

Tề Bôn cắn chặt răng, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Tề đại ca…?”

“Tiểu Hoàng, ngươi còn không biết”, Tề Bôn quệt trán, “Sau khi vị Tiết tiên sinh kia tới, hầu hết quyền hành đều thu về tay ông ta, mấy người tổ trưởng chúng ta gần như đều đã mất quyền, không có sự chấp thuận của ông ta, một người Nhạn Tinh ta cũng không thể điều động…”

“Tại sao lại có thể như vậy?!” Tô Hoàng vừa tức giận vừa nóng vội, “Ông ta có quyền làm như vậy sao?”

“Có… Địa vị của ông ta và Văn lão đại là ngang nhau…”

“Vậy… Vậy đi nói cho ông ta biết, thỉnh ông ta chấp thuận phái Nhạn Tinh a!”

Tề Bôn có phần khó xử nhìn Tô Hoàng, ấp a ấp úng nói: “Tiểu Hoàng, ngươi biết ông ta có lòng nghi ngờ ngươi, hiện tại hơn mười gia đình đại thần bị bắt, nhưng lại chỉ có một mình ngươi trốn thoát, khó tránh khỏi ông ta lại…”

“Ta… Ta…” Tô Hoàng tức giận tới cả người đều run lên, nắm lấy tay tổ trưởng, “Tề đại ca, ngươi dẫn ta đi gặp ông ta, nếu như ông ta không tin, ta có thể ngay tại chỗ chết trước mặt ông ta, người đã chết, ông ta hẳn phải tin lời ta nói là thực chứ?”

“Tiểu Hoàng!” Tề Bôn phẫn nộ quát, “Cái gì mà chết với sống, không cho phép ngươi có loại suy nghĩ hồ đồ này, nếu ngươi chết, Tiễu Địch trở về ta biết ăn nói thế nào với y?”

“Thế nhưng Tề đại ca…” Tô Hoàng gấp đến độ sắp khóc tới nơi, “Chuyện này không thể chậm trễ được. Sớm thông báo cho người bên ngoài biết tin, sớm báo cáo cho cấp trên ở Giang Bắc, không những có thể bảo vệ lực lượng chống đối Ngư Khánh Ân, nói không chừng còn có biện pháp cứu những người ở bị bắt giam ở kinh thành nữa!”

Tề Bôn đè lại bờ vai hắn, nắm nhẹ, môi mím chặt. Im lặng suy nghĩ một lát, y rốt cuộc cắn răng nói: “Được rồi, ta đưa ngươi đi gặp Tiết tiên sinh, ngươi trực tiếp nói trước mặt ông ta. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, mặc kệ ông ta tin hay không, không cho phép ngươi cắt cổ hay đòi chết để chứng tỏ. Nghe rõ chưa?”

“Rõ!” Tô Hoàng lập tức gật mạnh đầu.

“Việc này không thể chậm trễ, đi thôi. Thanh đao dắt ở thắt lưng này đừng mang theo, ngươi bây giờ tạm thời bị đình chỉ chức vụ, mang theo binh khí đi gặp ông ta, chẳng phải lại mắc thêm một sai phạm hay sao?” Tề Bôn thở dài, mở cửa phòng, nói một hai câu với Vương Nhị ca, liền dẫn Tô Hoàng nhanh chóng rời đi.

Bởi vì không biết nơi đến ở đâu, Tô Hoàng yên lặng theo sát phía sau Tề Bôn, hai người rất nhanh đã vòng qua nửa thành, đi tới bờ đê.

Ngày trước cứu được thư sinh tình nhân của Lệ phu nhân chính tại đoạn bờ đê này, không ngờ mới có thời gian mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà đã xảy ra biết bao chuyện.

Càng rắc rối mê loạn, càng khổ nạn trùng trùng, Tô Hoàng lại càng cảm thấy nhớ mong người cộng sự hiện tại không ở bên, dường như so với những tháng ngày xa cách đằng đẵng liên miên trước đây, nhớ mong càng thêm da diết nhiều lắm.

Ngón tay, cầm lòng không đặng, lặng lẽ luồn vào trong ngực, chạm vào thanh Lưu Hồn đoản kiếm y lưu lại.

Không biết lúc này, y đang ở nơi nào? Y đang làm gì? Y có nhớ mình giống như mình rất nhớ y?

“Tiểu Hoàng, dưới sông có cái gì đang trôi thế?” Tề Bôn đột nhiên đứng sững lại, cả kinh nói.

Tô Hoàng vội nhìn về phía lòng sông, một mảnh tối đen mờ mịt, xông vào màn sương trắng mỏng manh, đang muốn hỏi một tiếng “Ở đâu cơ?” bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ kình phong từ phía sau ập thẳng tới, theo bản năng xoay người lại, tay phải nắm Lưu Hồn đoản kiếm chém vào cỗ gió rít gào, kiếm chém nặng nề, chật vật chống trả hiểm cảnh, vì quá khẩn trương kình lực vận không đủ, chấn động khiến kiếm suýt vuột khỏi tay văng mất, đồng thời cảm thấy ngực trái đau buốt, một chưởng hung ác chụp tới, cơ thể bay về sau, lập tức một ngụm máu tươi hộc khỏi miệng.

“Trên người ngươi vẫn còn binh khí?” Kẻ tập kích có phần kinh ngạc.

Nhưng người càng kinh ngạc chính là Tô Hoàng. Hắn nhẫn nhịn đau buốt trong ngực, giãy dụa gượng người, khó có thể tin nổi trừng mắt nhìn người trước mặt.

“Thực ra, vốn định cho ngươi vô tri vô giác mà chết, có thể bớt chịu khổ một chút”. Giọng nói của Tề Bôn thế mà lại có vài phần thương cảm.

“Sao… Sao lại là… ngươi… Ngươi vì sao muốn…” Lại một ngụm máu tươi xộc lên, chẹn đứng câu nói. Vết thương đau buốt khó nhịn, nhưng càng đau hơn, chính là tâm.

Đó là tổ trưởng của hắn, người lãnh đạo của hắn, người dẫn dắt hắn, suốt hai năm trời, người này đã có biết bao lần cùng mọi người vào sinh ra tử đẫm máu? Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì??!!

“Ta của trước đây, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày phản bội Nam Cực Tinh…” Tề Bôn thấp giọng nói, “Ta đã từng vì nó vào sinh ra tử, chết cũng không hối… Thế nhưng, chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu chán ghét, chán ghét hiểm nguy không bao giờ tận, lưu bạt không bao giờ tẫn, chán ghét quanh năm không thể ở bên người yêu thương… Ta mong muốn có thể được làm một người bình thường, có thê có tử, chung hưởng thiên luân [4]… Nhưng còn tại Nam Cực Tinh một ngày, nguyện vọng này mãi mãi cũng chỉ là mộng tưởng, không cách nào thực hiện, chí ít là ta không nhìn ra được cách nào thực hiện… Tiểu Hoàng, ngươi biết không? Tâm của một người một khi đã có bóng đen, thì sẽ có vết rạn, kể từ nửa năm trước bắt đầu phạm phải sai lầm đầu tiên, ta không còn có thể quay đầu được nữa…”

“Ngươi… Ngươi…” Tô Hoàng ôm ngực, ho dữ dội, “Vậy… Vậy Ngụy Anh Kiệt…”

“Y đương nhiên vô tội”. Tề Bôn hơi nhếch khóe môi, “Sau trận Phục Ngưu sơn ta biết bên trên nhất định sẽ truy xét chuyện này, bởi vậy ta phải mau chóng ngụy tạo vật chứng, ngụy tạo nhân chứng, còn phải bịa ra một cái cớ khẩn cấp để y bị xử tử trước khi điều tra viên tới, không để cho y có cơ hội được mở miệng biện giải cho mình. Ngày hôm đó, giống như ta lừa các ngươi, ta cũng lừa y nói là có một tên nội gián đã giấu tin mật quan trọng trong gian thay đồ thứ ba ở tầng hai Phiêu Diệp hiên ở mã tràng, kêu y đi đoạt lại trước khi Tử Y Kỵ lấy được, y đương nhiên lập tức đến đó”

Tô Hoàng tuyệt vọng nhắm mắt lại. Tỉ mỉ nhớ lại tình hình ngày hôm đó, Ngụy Anh Kiệt vội vội vàng vàng tới, nói được mấy câu lại vội vội vàng vàng chạy đi Phiêu Diệp hiên, y liếc nhìn Chu Phong, ắt hẳn chỉ là muốn quan sát xem đối phương liệu đã lấy được tin mật hay chưa. Lúc ở trong phòng thay đồ mình lừa y mà kêu tên Chu Phong, biểu tình nháy mắt vui mừng như vậy là bởi vì nghe được Chu Phong lúc này mới đến, tình báo hẳn là chưa bị lấy đi nên rất cao hứng, thế nhưng y ngàn lần vạn lần không ngờ tới, cảm nhận tiếp theo lại là kiếm phong lạnh lẽo vô tình của chính đồng bạn mình.

“Ngụy Anh Kiệt lúc chết hẳn là không biết y lại chết vào tay đồng bạn của mình, như vậy có lẽ cũng là một loại hạnh phúc, chí ít y không cần phải chịu đựng khổ sở như ngươi hiện tại”. Tề Bôn trầm mặc thở dài, hốc mắt lại có phần ươn ướt.

“Ống bạc kia…” Tô Hoàng run giọng hỏi, chỉ cảm thấy trái tim bên dưới bàn tay, nhộn nhạo, áp bức, tê dại, đau buốt…

“Ta lừa y, nói đó là vật muốn tặng cho Thư Doanh, nghe nói y sắp đi phương bắc, cho nên nhờ cậy y đưa cho Thư Doanh… Y không mảy may nghi ngờ, luôn mang theo người…”

Tô Hoàng nghiến chặt môi dưới, cắn thành một đường máu sâu hoắm. Đúng vậy, ống bạc kia chẳng có ý nghĩa gì hết, cho nên Chu Phong mới lục soát qua loa như thế, ngay cả một lần kiểm tra chéo cũng không có, bởi vì y căn bản không quan tâm có thể lục soát ra ống bạc hay không, nhiệm vụ chính của y ngày hôm đó là nhìn Ngụy Anh Kiệt bị giết, sau đó chờ Ngư Khánh Ân và Lệ Vĩ đến. Mà Ngư Khánh Ân cố tình nói Ngụy Anh Kiệt bình thường đều dùng loại ống bạc này để truyền tin, cũng chỉ là để gây ấn tượng sâu sắc thêm cho mình và Mục Tiễu Địch, khiến cho không còn ai nghĩ Ngụy Anh Kiệt có thể là người vô tội.

Nam Cận… Còn có Nam Cận… Hắn thay mình che giấu ống bạc, hành vi ấy chỉ sợ cũng không gạt được…

“Ta báo cáo chuyện Nam Cận giúp ta cho ngươi, ngươi cũng tố giác với Tử Y Kỵ?” Tô Hoàng kiềm chế căm phẫn trong ***g ngực, hỏi.

“Đúng thế, có điều dường như trước khi ta tố giác tự hắn đã nói với Lệ Vĩ rồi”. Tề Bôn nuốt xuống một ngụm nước bọt, “Mà ta sở dĩ lệnh cho ngươi không được đi tìm Nam Cận lấy lại danh sách, bởi vì ta biết hắn chắc chắn không cầm bất cứ thứ gì. Đáng tiếc ngươi lại không nghe ta… Lúc đó ta còn tưởng rằng khi ngươi biết được ống bạc rỗng không sẽ nghi ngờ, không ngờ ngươi cư nhiên lại cho rằng đó là vì Ngụy Anh Kiệt muốn dùng phương thức truyền khẩu để truyền tin… Tuy nhiên để đề phòng có một ngày cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông, ta không thể không lợi dụng mối quan hệ qua lại giữa ngươi và Nam Cận, báo cáo với Tiết tiên sinh rằng ngươi có rất nhiều điểm đáng ngờ, biến ngươi thành kẻ chịu tội thay ta. Mặc dù tối nay ngươi đột nhiên trốn ra làm ta giật bắn người, thế nhưng đến cùng ngươi cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì”

Tô Hoàng cắn chặt khớp hàm, ngoan cố đè nén khí huyết bốc lên cuồn cuộn trong ***g ngực. Đau đớn của vết thương, không thể so sánh với đau đớn trong tâm can như nứt như toác, nếu trên tay đã dính máu đồng bạn vô tội, như vậy sai lầm cùng sỉ nhục này, chỉ có thể dùng chính máu mình mới có thể rửa sạch.

Đồng quy vu tận. Liều mạng cùng người này đồng quy vu tận.

Khi Tề Bôn từng bước từng bước tiến lại gần, Tô Hoàng ngấm ngầm điều động nội lực toàn thân.

Có lẽ thác hoàng tuyền rồi cũng không còn mặt mũi nào đối diện với Ngụy Anh Kiệt đã chết oan khuất dưới kiếm mình, nhưng ít nhất có thể khiến Mục Tiễu Địch sống không phải gánh chịu một phần tội nghiệt nặng nề này.

“Tiểu Hoàng, ta sẽ tận lực giúp ngươi chết không phải chịu thống khổ”. Tề Bôn sắc mặt có chút không đành lòng, ậm ừ trong họng nói ra một câu, nâng kiếm trong tay, ngưng thần một chút, sau đó đâm thẳng về phía trước.

Năm ngón tay Tô Hoàng xiết chặt, Lưu Hồn đoản kiếm giữa không trung họa nên một đường vòng cung tựa lưu tinh, thân hình nhảy lên lao về phía trước.

Cho dù sẽ bị thanh trường kiếm này xuyên qua cơ thể, cũng phải đâm lưỡi kiếm Lưu Hồn sắc bén vào tim đối phương.

Vì những anh linh trận Phục Ngưu sơn, vì Ngụy Anh Kiệt, cũng vì cộng sự nơi phương xa.

Kiếm khí lạnh lẽo rạch ngang y phục trước ngực, Tô Hoàng lông mi bất động, ánh mắt như đao.

Đôi con ngươi hờ hững của Tề Bôn đột nhiên co rút mãnh liệt.

Có âm thanh kim loại lanh lảnh, thân kiếm đâm tới trước ngực đột nhiên gãy đoạn, lưng bị người dụng chưởng dán sát, một cỗ khí ấm áp bao phủ lấy nội tạng, trước mắt là Tề Bôn xoay người bỏ chạy bị một sợi dây màu vàng nhạt mềm mại cuốn lấy, ngay giữa không trung chuyển hướng, giữa tầng tầng chưởng ảnh nhấp nhoáng, Tô Hoàng chỉ cảm thấy hoa mắt, sau khi định thần lại, Tề Bôn đã đập đầu vào thành cầu, hôn mê bất tỉnh.

Người tới cứu viện nhẹ nhàng đặt Tô Hoàng dựa vào một gốc liễu trên bờ đê, đặt tay trước ngực hắn, hỏi một câu: “Cảm thấy thế nào?”

Thân thể cao gầy, giọng nói khô khan, khuôn mặt bình phàm.

Tô Hoàng chỉ kịp kinh ngạc kêu lên một tiếng “Tiết tiên sinh”, liền thấy trước mắt tối sầm.



Chú thích:

[1] lý y: hay còn gọi là trung y, là y phục mặc bên trong. Hán phục chính thức bao gồm nội y, lý y, ngoại y. Lý y không thể mặc ở ngoài, nhưng có thể mặc làm y phục ở nhà hoặc y phục ngủ. Lý y thường có màu trắng, nhưng cũng có thể có các màu khác (xanh ngọc, vàng nhạt, đỏ hồng, tím xám)

[2] thiên tỉnh: bốn mặt là phòng ốc hoặc 2 (3) mặt là phòng ốc 2 (1) mặt còn lại là tường bao, tạo thành khoảng đất trống (sân) lộ thiên, gọi là thiên tỉnh. Kiến trúc ngày nay thì nó chỉ giếng trời.



sân ở giữa là thiên tỉnh

[3] y sam hài miệt: quần áo giầy tất.

[4] thiên luân: quan hệ cha con anh em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play