Editor: Jung Tiểu Kú
Mars dĩ nhiên không chịu buông tha cơ hội tốt này, hắn khẽ cúi đầu, trên môi Nghiêm Phong hôn nhẹ, lưỡi cũng liếm liếm một chút.
“Hôm nay em gái của tôi đến nói chuyện được tha, nếu như thuận lợi, sau tuần này tôi có thể ra ngoài.”
“Không nghĩ tới, anh so với tôi còn được ra khỏi nhà tù Sarton này sớm một bước… Chuyện trên đời này, thật không cách nào dự liệu trước được.” Nghiêm Phong ngửa đầu ra phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Mau đưa tình huống của nhân chứng kia nói cho tôi biết. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đem tên không biết điều kia ra tòa làm chứng cho cậu.” Mars mất hứng nhìn hành động của Nghiêm Phong, lập tức lại ngang nhiên xông lên trước.
“Hắc, chẳng lẽ anh lại muốn đánh người sao? Nếu như anh đánh nhân chứng để buộc người đó ra tòa làm chứng, chỉ có thể đổi lại việc tôi phải ngồi tù nhiều năm hơn mà thôi.”
Nghiêm Phong nghe ra dự định trong lời nói của Mars, khóe miệng hiện ra một nụ cười thản nhiên.
“Tôi biết phải làm như thế nào, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, nhân chứng kia gọi là gì?” Mars không nhịn được lắc lắc Nghiêm Phong, nhìn người bên cạnh lộ ra nụ cười quen thuộc, ngực hắn lại không nhịn được hơi nóng lên, lúc này tiếp tục cười xấu xa.
“Sau khi tôi đi ra ngoài, cậu một mình ở nơi này phải tuyệt đối cẩn thận, phải nắm chắc mấy người ở đây, không được để thằng đàn ông nào khác ngoài tôi đụng vào cậu đâu.” Vừa nói, tay hắn lại đi xuống, hướng mông Nghiêm Phong sờ soạn, vuốt ve.
“Bốp!”
Từ trận điên cuồng “yêu” mà giống như cường bạo kia, Nghiêm Phong vẫn còn chút tức giận, ra tay đánh trúng Mars đang không hề phòng bị, như lần trước lại là trúng thứ giữa hai chân người kia. Tiếp theo, cậu lại huơ một quyền vô cùng nặng đánh rơi người đàn ông tóc đỏ xuống đất.
“Con mẹ nó, cậu sao ra tay độc ác như vậy chứ! Coi chừng đánh phế bảo bối của tôi. Sau này không có người nào thực sự cho cậu thống khoái nữa đâu!” Mars lớn tiếng quát lên, không khỏi oán trách hai câu vô cùng đau nhức ——
Quả là Nghiêm Phong, cậu từ trên giường lại nhảy xuống đất, nghiêng mặt, một tay ôm lấy cổ Mars, tàn bạo mà cắn trên môi người đàn ông tóc đỏ.
Mars chịu đựng sự đau đớn vô cùng giữa háng truyền đến, toàn lực cùng Nghiêm Phong dây dưa cắn nuốt. Chỉ chốc lát sau, bọn họ cảm thấy khóe miệng truyền đến đau đớn vô cùng, nhưng khoái cảm do nụ hôn mang lại tựa hồ đã làm tê dại hết thảy các giác quan, cho nên hai người không nỡ tách nhau ra.
Lại qua một lát nữa, Nghiêm Phong dùng sức đẩy Mars ra, động tác của cậu cực kì tự nhiên, giống như lúc trước cũng dứt khoát đem người đàn ông này tha đi tha lại.
“Hiện tại anh hẳn cũng biết rồi? Thu lại những lo lắng nhàm chán của anh đi. Cút ra ngoài cho tôi!”
Mars cười ha ha, lần này không có tức giận cùng khiêu khích rống vào mặt Nghiêm Phong nữa. Hắn biết cử động vừa rồi của Nghiêm Phong là có ý nghĩa như thế nào.
Dù sao, trên cuộc đời này, người bình thường làm sao có thể có người theo kịp sức lực như chiến thần Mars của hắn được. Làm gì có người đàn ông nào có thể thống khoái như vậy mà ôm Nghiêm Phong vào lòng như hắn?
Tung mình một lần nữa leo lên giường của Nghiêm Phong, hiện tại Mars hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, hắn chỉ thấy trong cơ thể sôi sục một loại sức mạnh cường đại cùng ấm áp vô cùng. Đôi bàn tay cường tráng một lần nữa khóa cơ thể thon dài, bền bỉ của Nghiêm Phong lại, người đó có thể nghe thấy tiếng nói của mình quanh quẩn trong gian phòng giam an tĩnh.
“Em chính là đối thủ duy nhất trong đời này của tôi cùng là người thân ái duy nhất mà tôi yêu thương, ngàn vạn lần đừng thua những tên kia. Xin em nhất định phải chờ tôi! Không quá lâu đâu, tôi tin rằng chúng ta nhất định sẽ gặp nhau ở ngoài kia! Tôi sẽ nghĩ biện pháp mang em ra ngoài!”
Nghiêm Phong nắm chặt cánh tay đang vòng sau lưng mình của Mars, đón nhận cái ôm thật chặt của người đàn ông, không tiếng động đưa cho hắn câu trả lời của mình.
“Đến lúc đó, anh sẽ đón em!”
Sau khi nói xong lời này, phòng giam tạm thời lại quay về yên tĩnh như bình thường.
Một lát sau, tiếng thở dốc trầm thấp dần dần phiên đãng trong không khí đã biến mất dần dần lại trở lại trong mỗi một góc hẻo lánh của gian phòng.
Nhiệt độ lại một lần nữa nóng lên.
Vài ngày sau, Mars đứng ở bên ngoài cửa lớn của nhà tù Sarton. Động tác của trưởng giám thị Murray quả thật rất nhanh, ở ngày thứ hai sau khi Mars cùng Nghiêm Phong phát sinh quan hệ, hắn nhận được thông cáo thả tự do của quan tòa. Vì thế, Clara còn cố ý tặng hắn một bộ tây trang quý giá.
Trong mấy ngày này, Mars luôn cùng Nghiêm Phong ở cùng một chỗ. Hắn không cho người trong nhà tù đến chào hỏi, bởi vì hắn biết hiện tại trong nhà tù Sarton này, không còn ai có thể giống như trước kia, không kiêng nể mà tìm đến Nghiêm Phong gây phiền toái.
Hiện tại, cùng Nghiêm Phong bịn rịn chia tay Mars có thể tạm yên tâm ở trong nhà Clara, nhìn bộ dạng kiên trì của em gái, hắn cũng miễm cưỡng nghe theo hi vọng của cô ấy, làm việc trong quán ăn của nhà cô.
Bất quá tình hình như vậy chỉ duy trì được nửa ngày. Khi trưa đến, người đại diện trước khi Mars bị bỏ tù La Kiệt tìm đến tận cửa.
Mấy cuộc đánh cá quyền anh ngầm cùng tiền thưởng vô cùng cao, Mars đang thời kì sung mãn nhất, nghe phong thanh nhiều người nói cũng biết đại khái tình huống của hắn lúc ở trong tù, rõ ràng thực lực của hắn chỉ tăng chứ không giảm, cho nên La Kiệt chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm nhiều tiền như thế này.
Mars tất nhiên cũng sẽ không bao giờ chịu để cơ hội trong thời gian ngắn có thể kiếm được nhiều tiền chạy đi, huống chi hắn còn có nhu cầu giao tiếp cấp bách trước mắt là đi thăm dò về chuyện người nhân chứng của Nghiêm Phong kia nữa. Cho nên hắn không nói hai lời liền lập tức đồng ý lời mời của La Kiệt, còn tăng thêm tiền cược nữa.
Đầu tiên, Mars để La Kiệt sắp xếp cho hắn được đấu cùng với mười tay quyền anh có thân thủ giỏi nhất; tiếp theo, hắn còn điên cuồng mỗi ngày đấu hai lần, buổi sáng cùng xế chiều đều có một trận đấu.
Như vậy, qua ba ngày, trên đài của câu lạc bộ quyền anh, Mars, người bị lãng quên gần mười năm, lần nữa lại tỏa sáng, thành nhân vật thần bí được truyền tụng trong truyền thuyết. Nhanh chóng có một nhóm người điên cuồng ủng hộ, ở trên người hắn đặt một số tiền vô cùng lớn.
Một ngày kia, vào ngày thứ năm Mars một lần nữa tham gia cuộc đấu quyền anh, cũng là trận đấu sống còn với hai gã đối thủ cuối cùng mà La Kiệt sắp xếp.
Mấy ngày qua không có làm xong việc tìm kiếm nhân chứng của Nghiêm Phong, tính tình Mars càng ngày càng khó chịu, cho nên buổi sáng hôm đó chỉ vẻn vẹn có ba hiệp đã được trọng tài tuyên bố thắng cuộc. Như vậy, thời gian còn lại còn rất nhiều, xế chiều, tay quyền anh kia nhân cơ hội yêu cầu đem cuộc thi ra đấu trước thời gian.
Nguyên liên tục thi đấu mấy ngày, hơn nữa mỗi ngày đều đấu hai lần toàn thắng, thể lực của Mars bị giảm đi đáng kể. Do đó, khi đối thủ đưa ra yêu cầu này, hắn biết rõ tên kia là muốn kiếm lợi từ hắn nhưng những khó chịu hắn vẫn nghẹn trong lòng trong suốt thời gian ở tù, còn có những lo âu gần đây, liền đồng ý luôn.
Không để ý sự lo lắng của La Kiệt khuyên can, dưới tiếng reo hò bốn bề của người xem, còn có bọn họ đối với tên quyền anh kia trách móc, nghênh ngang một lần nữa đứng trên lôi đài.
Đối thủ lần này đúng là một gã quyền anh chợ đem mạnh nhất được gọi là “vận động viên” nặng đô, Mars tâm tình nóng nảy lại bị đối phương liên tiếp đánh trúng mấy quyền, khiến cho có chút chật vật. Do đó, lần này không dám khinh địch, Mars bỏ qua những suy nghĩ vu vơ mà thật sự đánh, cuối cùng ở hiệp thứ tám thì giành được thắng lợi trong tay.
Người xem trong sân nhất thời nổ tung, bọn họ rối rít kêu tên Mars, rất ăn ý mà đội trên tay. Bởi vì bọn họ cho là Mars không chỉ có lấy được thắng lợi trong trận này mà còn tạo nên một thần thoại.
Đi xuống khỏi lôi đài, tay gạt đi mồ hôi trên trán, Mars không khỏi cảm thấy may mắn vì thời gian trước mình cùng Nghiêm Phong thường xuyên hỗn chiến, khiến cho năng lực kháng đòn của hắn được nâng cao không ít, nếu không hắn muốn chỗng đỡ trận đấu kia quả thật có chút khó khăn.
Nghĩ đến Nghiêm Phong, trong mắt Mars không nhịn được nổi lên chút ý cười hiểu ý —— giờ này khắc này, hắn lại một lần nữa khẳng định tên nhóc phương Đông kia đúng là một cao thủ đánh nhau vô cùng lợi hại. Nếu như Nghiêm Phong tham gia trận đánh này, nhất định cũng có thể chiến thắng vị cao thủ kia.
Dĩ nhiên, người hắn nhận định là đối thủ cùng người yêu cả đời của Mars hắn bất kể cường hãn như thế nào cũng không thể cưỡi lên đầu hắn được! Chỉ bất quá, thỉnh thoảng nhường nhịn Nghiêm Phong một chút, đùa với đối phương một chút tựa hồ cũng rất tình thú.
“Này, Mars, tôi đã tìm được người cậu muốn tìm và cũng đã sắp xếp hết thảy rồi.”
La Kiệt nhìn thấy Mars đang chìm trong trầm tư mà cười như một thằng ngố thì không thể làm gì khác hơn là đẩy ra những người xem đang hưng phấn, tiến lên vỗ vỗ lưng hắn, kêu lên thật to.
“Tại sao anh không nói sớm?”
Trong tiếng reo hò của mọi người, Mars thật vất vả mới nghe được tiếng hét của La Kiệt, hắn không kịp thay quần áo, vội vàng nắm lấy áo khoác của người đại diện, một cái kéo La Kiệt ra ngoài.
“Này, cậu chậm một chút đi! Từ cửa sau đi ra ngoài, nơi này còn có một vị khách muốn gặp cậu!”
Thân thể nhỏ gầy khiến La Kiệt không thể đuổi kịp bước chân của Mars, gã bị người này tha đi có chút khó chịu, lập tức lại nâng cao âm điệu oán trách một câu.
“Cảm phiền anh nói một lần là xong câu!”
Mars trong lúc đang chạy nắm La Kiệt phía sau kéo mạnh ra cửa chạy.
Bỏ lại tiếng náo nhiệt của trận đấu, Mars đi ra bên ngoài, thấy trong hẻm nhỏ một người đàn ông anh tuấn.
Giới quyền anh ngầm có thiết kế một con hẻm nhỏ, nằm ở chỗ sâu nhất dưới quầy rượu, cả con hẻm cũ kĩ rách nát, cho nên vị này dừng trước mặt Mars phía sau còn có một chiếc xe hiệu nổi tiếng, mặc trên người bộ đồ đắt tiền, bộ dạng như mới đi ra từ một tiệc rượu từ thiện, cử chỉ lại rất có phong thái của người có tiền, thoạt nhìn cùng không khí nơi này không hề hợp nhau, thật giống như đối phương đi nhầm địa điểm.
“Cậu lái xe tới? Thật tốt!” Mars nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này, trực tiếp kéo theo La Kiệt nhảy lên xe của đối phương.
“Tôi theo lời của người đại diện của anh tới, bọn anh tìm được người tên Kiều rồi hả? Giờ cậu ta đang ở đâu?” Người đàn ông ngẩn người, không thể làm gì khác là tiến vào chỗ ghế lái.
“Mau lái xe.” Mars ý bảo La Kiệt nói ra một địa điểm, “Kiều ở nơi đó.”
Người đàn ông cầm tay lái không nói thêm gì nữa, lập tức theo hướng La Kiệt chỉ mà phóng xe tới.
Mars oán giận mắng một tiếng, hắn đối với vị bạn tốt kiêm luật sư này của Nghiêm Phong vốn đã không có ấn tượng tốt, nếu không phải trước khi ra ngoài, Nghiêm Phong liên tục dặn dò, muốn hắn nhúng tay vào án tử này thì nhất định phải có sự đồng hành của Drawson cùng hành động, chứ Mars không hề muốn nhìn thấy mặt của vị luật sư này.
Này không chỉ vởi vì Mars không ưa cậu ta cùng Nghiêm Phong thân thiết, mà hắn còn xem thường phong cách làm việc của vị luật sư này. Sau khi ra ngoài, Mars phái người tra được, án tử của Nghiêm Phong có một người có vai trò quan trọng tên là Kiều, nghe nói người này vừa vặn thấy được cả quá trình giết người. Kiều tìm đươc Drawson tỏ vẻ mình có thể vì Nghiêm Phong làm chứng nhưng yêu cầu đối phương đưa cho gã một số tiền lớn. Cái yêu cầu này bị Drawson từ chối. Luật sư này cho rằng như vậy là mình lén đút tiền cho nhân chứng ngược lại đối Nghiêm Phong không tốt.
Đây cũng là chỗ mà Mars xem thường Drawson nhất. Đổi lại là hắn, sớm đã nghĩ biện pháp giải quyết xong cái kẻ tên Kiều lòng tham vô đáy, đem Nghiêm Phong ra khỏi tù, làm sao có thể để cậu ở trong đó lâu như thế chứ?
Mars biết những điều này cho nên khi liên lạc với Drawson, thái độ tự nhiên không tốt lắm; nhưng là hắn cũng cho lời nói của Nghiêm Phong có chút đạo lí. Drawson đối với pháp luật rất am hiểu, cho nên hiện tại hắn phải vì Nghiêm Phong cùng người tình địch không tồn tại này một chỗ hành động.
“Hắc! Tôi phát hiện gã, là ở chỗ đó! Hai người có thấy không?”
Sau khi lái xe mười mấy phút đồng hồ, đi vào một phố khá yên tĩnh, phát hiện một người đàn ông tóc vàng trẻ tuổi trên người mặc áo khoác màu rám nắng quẹo qua một bên đường.
“Gã đến nơi vắng vẻ như vậy làm gì?” Mars nhíu mày.
“Tôi thấy trong tay gã hình như có cái gì đó. Hình như là CD ROM giống với cái lần trước gã cho tôi xem thì phải, phía trong bao gồm toàn bộ quá trình hung thủ giết người.” Drawson giật mình nói.
Mars nghe vậy lập tức phán ứng, hắn mở cửa xe hướng phía Kiều chạy như điên.
“Tại sao?”
Không kịp rút chìa khóa xe, Drawson ngốc nhìn Mars như bị ma nhập mà chạy như điên.
“Tên kia chỉ muốn tiền. Anh lại không chịu cho gã. Gã tất nhiên sẽ đi lừa hung thủ thật sự. Nếu như bọn họ làm thành giao dịch. Như vậy, Nghiêm Phong chắc chắn sẽ phải ở lại trong tù, làm gì còn cơ hội được đi ra ngoài nữa?” Mars nói.
Drawson lo lắng.
Bọn họ chạy qua góc đường chỗ Kiều vừa đi qua. Đột nhiên nghe được một tiếng súng nặng nề vang lên, tựa hồ có thứ gì đó bị ngăn lại ngay giữa họng súng tạo thành.
Drawson sắc mặt đại biến, Mars ở bên cạnh cầm camera tức giận như sử tử rống, vội vọt tới. Lần này bất kể là vị luật sư này liều mạng ngăn cản như thế nào cũng không thể vượt qua được bước chạy của hắn.
Bọn họ một trước một sau chạy về phía nơi có tiếng súng thì thấy bong lưng của một người đang hoảng hốt chạy trốn; bên kia, Kiều nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
“Xem ra hung thủ muốn giết người diệt khẩu?” Mars rống giận một tiếng, cất bước tính đuổi theo, “Tôi nhất định sẽ bắt được gã!”
“Bây giờ nên đưa nhân chứng đi bệnh viện! Cứu sống gã cũng giống như cứu được Alek.”
Drawson lớn tiếng đề nghị, anh ta nhìn ra vẻ mặt Mars mờ mịt, vội vàng giải thích thêm một câu: “Alek chính là Nghiêm Phong.”
Thì ra Nghiêm Phong có tên tiếng Anh à? Nhưng tại sao đối phương lại không nói cho hắn biết? Chẳng lẽ cùng vị luật sư trước mặt này có liên quan?
Mars mang tâm trạng phi thường buồn bực, hắn thấy thân ảnh hung thủ đã hoàn toàn biến mất, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhìn Kiều đang không ngừng từng ngụm từng ngụm hổn hển thở, đột nhiên tức giận, khom lưng đem người bị thương xách lên.
“Hiện tại biết rồi chứ? Nếu như mày không biết điều một chút, đem sự việc nói ra trước tòa, tiếp theo có khi tên kia sẽ giết mày! Tao sẽ không cứu mày nữa đâu, nói không chừng còn có thể…” Mars cười quái dị mấy tiếng, ngón tay hơi thoáng dùng sức, bấm vào bả vai người nọ khiến Kiều thống khổ không chịu nổi, lập tức kêu lên mấy tiếng.
“Mau buông tay ra. Anh không thể đe dọa nhân chứng!” Drawson vội vàng hướng Mars bổ sung thêm mấy chứ.
“Cậu câm miệng cho tôi! Loại người sợ đầu sợ đuôi như cậu, làm sao có thể trở thành một vị luật sư nổi tiếng được chứ? Tôi xem cậu chỉ là một đóa hoa trong nhà kính mà thôi, trước kia có được tất cả chủ yếu là do người nhà sau lưng dùng tiền bạc để lo liệu đúng không?” Mars tàn bạo đối Drawson quát, sau đó lại cúi đầu lớn tiếng mắng mỏ Kiều.
“Đừng có giở trò muốn đặt điều kiện với tao! Tao chỉ hứng thú với việc đánh người thôi!”
Kiều thống khổ gào khan một trận, nhưng Mars vẫn không chút nào nương tay mà vỗ mạnh vào mặt gã, nói tiếp.
“Nhớ rõ mặt tao, thằng oắt, mày nhận ra tao chứ? Tao chính là Mars, đại quyền anh thành phố HR. Chờ vết thương của mày tốt lên, biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Sắc mặt Kiều trắng bệch, cùng với đau đớn kinh khủng mà thân thể cảm nhận được khiến gã không nói được lời nào, chỉ có thể đối với Mars đang bày ra một bộ hung thần ác sát liên tục gật đầu.
“Rất tốt! Bạn của tôi. Tôi tin tưởng cậu hiện tại đã biết tôi là ai. Cậu có định thay đổi quyết định lúc trước hay không?”
Mars hài lòng buông tay, đứng dậy quay đầu nhún nhún vai với Drawson.
“Anh, anh cũng quá…” Drawson trợn mắt há mồm, anh thấy Mars đứng thẳng nhìn về phía dưới mái hiên cách đó không ra.
Theo ánh nhìn của Mars, Drawson phát hiện dưới mái hiên tương đối kín đáo có đặt một cái camera. Anh giờ này mới hiểu được, lúc này Mars vẫn không nhúc nhích đuổi theo tên kia, không phải bởi vì lời khuyên của anh mà là phát hiện ở nơi này có camera thu lại toàn bộ sự việc rồi.
Dựa vào đó, hung thủ đã bị phát hiện, bọn họ cần gì phải đuổi theo nữa chứ?
“Tôi tin tưởng người giống như Kiều, lòng tham vô đáy nhất định trước tiên hướng cậu rồi sau đó lại lần nữa hướng gã hung thủ thực sự vơ vét tài sản. Cho nên dù tên kia lúc nãy có thực sự nổ súng giết người rồi cướp đi chứng cớ, chúng ta cũng không cần quá lo lắng.”
Mars chú ý tới Drawson lại dùng ánh mắt đánh giá hắn, nghiêng đầu nhàn nhạt nói: “Còn những chuyện còn lại, cần phải xử lí như thế nào, tôi nghĩ cậu so với tôi sẽ rõ ràng hơn.”
Drawson không tự chủ được gật gật đầu, móc ra điện thoại báo cảnh sát và gọi xe cứu thương.
Phản ứng của vị luật sư trẻ tuổi cũng không hề chậm chạp, anh hiện tại dần dần hiểu ra, Mars nếu có thể giúp mình tra ra việc Kiều trốn ở đâu thì đối phương tự nhiên cũng sẽ biết được hung thủ thực sự ở sau lưng mình cùng Kiều liên lạc như thế nào.
Hôm nay bọn họ tìm được Kiều thoạt nhìn là một sự trùng hợp nhưng kì thật Mars chờ đợi giờ khắc này đã lâu rồi đi? Nếu không, người đàn ông này cũng sẽ không nói người đại diện của anh ta cố ý đến tìm mình như thế.
Nghĩ tới đây, Drawson nhìn về phía Mars, ánh mắt lại thêm chút phức tạp, hắn biết cảnh sát nhất định sẽ tin tưởng chứng cứ mà vừa rồi bọn họ thu thập được, mà việc Nghiêm Phong được xử vô tội và được thả tự do cũng không còn là vấn đề nữa, nhưng là người đàn ông tóc đỏ này quá nguy hiểm lại là loại người biết nhiều cũng như hành động không coi trời bằng vung.
Nghiêm Phong tại sao lại cùng người khủng bố như vậy có quan hệ chứ?
Trong lòng Drawson vẫn mang theo nghi ngờ này, cho đến khi anh kháng cáo, rồi cuối cùng thành công khiến tòa sửa lại án cho Nghiêm Phong thành vô tội, anh cũng không thể bỏ được nỗi băn khoăn này.
Ở thời điểm đứng trên tòa nghe bồi thẩm đoàn tuyên đọc kết quả cuối cùng thẩm phán, Drawson nhìn Nghiêm Phong, một thân chính trang thẳng tắp đang ngồi ở vị trí bị cáo, nhìn lại một chút Mars đang ngồi ở hàng ghế dưới tùy ý mặc một áo khoác ngắn tay, trên cánh tay mơ hồ lộ ra một hình xăm màu đen, cảm giác lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn.
Hai người kia vô luận nhìn như thế nào, một người mang đến cho người ta cảm giác cao ngạo, gọn gàng, xinh đẹp, tao nhã, thật sự là giống một sinh viên xuất sắc, người còn lại thì lại là bộ dạng của một phần tử khủng bố vạm vỡ.
Mỗi khi kiểm sát viên chất vấn Nghiêm Phong, vẻ mặt Mars lại lạnh lẽo cùng ngoan độc nhìn chằm chằm đối phương, tản mát ra công kích nồng đậm, dục vọng kia tồn tại mãnh liệt khiến cho tất cả mọi người tại chỗ này đều chú ý đến hắn, hơn nữa còn không tự chủ được mà hơi hơi sợ hãi ——
Nghiêm Phong cùng Mars rõ ràng là người của hai thế giới! Tại sao bọn họ có thể trở thành bạn tốt được đây?
Drawson nhạy cảm phát hiện ánh mắt của hai người thỉnh thoảng sẽ ở tại không trung mà giao thoa, trong thời gian rất ngắn khó có thể biết họ nhìn nhau như vậy làm cái khỉ gió gì, nhưng là ánh mắt hai người lúc đó đặc biệt sáng ngời.
Vị luật sư ôm đầy bụng nghi vấn đợi phiên tòa kết thúc, anh thấy Mars mừng rỡ đứng lên, lớn tiếng nói với Nghiêm Phong sẽ đợi cậu ở ngoài cửa nhà tù Sarton chờ cậu làm xong thủ tục, thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Tình hình như vậy, tựa hồ không quá bình thường!
Drawson suy tư, từ từ bước đi thong thả đến bên cạnh Mars. Khoảng cách gần như thế cẩn thận đánh giá Mars, trong lòng Drawson, kinh miệt cùng ghen ghét lại càng nhiều, trước của anh cho biêt Nghiêm Phong không nên cùng loại người không làm việc đàng hoàng này lui tới.
“Vị kiểm sát viên kia thấy chúng ta tìm được chứng cớ mới nhưng vẫn nói lên những nghi vấn, may mà lúc đó cậu trả lời cũng không tệ lắm. Tôi thu hồi lại những lời nói cậu là một đóa hoa trong nhà kính.” Mars tâm tình hiện giờ vô cùng thoải mái, cho nên thấy Drawson cũng không cảm thấy người trước mặt này trướng mắt đến như thế.
“Đó là bởi vì chúng ta tìm được chứng quá chính xác lại đầy đủ, quan tòa cùng bồi thẩm đoàn đều đứng về phía chúng ta. Sau tôi lại nói thêm vào, cũng vì Phong bào chữa thêm nữa.” Drawson thần sắc nhàn nhạt nói tới đây, tiếp theo nhẹ giọng thở dài.
“Hung thủ là bạn học của Phong. Gã cùng với vị giáo sư đã chết cũng là đồng tính luyến ái, còn là tình nhân. Bởi vì hung thủ tức giận tình nhân của mình nhiều lần ở bên ngoài này nọ, cho nên kia gã thấy giáo sư đối với Nghiêm Phong bỏ thuốc, nhất thời tâm tình không khống chế được mà giật lấy gậy bong chày trong tay Phong đã ngất xỉu, đánh chết tình nhân của mình.”
“May là chúng ta tìm được Kiều, cũng may là khi đó Kiều vừa lúc ở phòng thí nghiệm phụ cận, bật DV trên máy chiếu để tự tiêu khiển, nếu không thì làm gì vào lúc đó có người nào không có việc gì mà lại đi vào chỗ vắng vẻ như thế để chơi chứ? Mà Nghiêm Phong nhất định lúc đó sẽ mang tội danh giết người trên lưng.” Mars gật gật đầu nói.
“Đáng hận nhất chính là, hung thủ cũng là học sinh của vị giáo sư kia, cho nên gã có thể đi vào phòng thí nghiệm kia, cảnh sát ở hiện trường cũng chỉ thu thập được vân tay của gã nhưng không có hoài nghi qua. Bởi vì trên gậy bong chày đánh ngã giáo sư chỉ có vân tay của Phong. Từ trong đĩa CD ROM có thể thấy, hóa ra là do hung thủ đã xử lý vân tay trên gậy bóng chày trước đó rồi lại nhét vào tay Phong thêm một lần nữa.”
“Kẻ điên kia, người yêu của mình phản bội thì cứ tìm lão đó mà trả thù, tại sao lại còn đem cây gậy bóng chày nhét vào tay Phong chứ? Tôi cảm thấy lòng dạ của gã vô cùng độc ác, nếu gã không bị cảnh sát bắt, nhất định tôi sẽ đánh chết gã.” Mars oán hận nói.
“Chuyện điên rồ những kẻ đồng tính luyến ái kia làm, người bình thường như chúng ta làm sao có thể hiểu được?” Drawson nói xong câu kia, ngẩng đầu nhìn Mars mỉm cười: “Ngài nói có đúng không? Ngài WickField.”
Mars nhíu mày, hắn liếc nhìn nụ cười chân thành kia, đột nhiên đối với vị luật sư vừa dùng kính ngữ với mình, tạm thời không nói gì.
“Rất cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, nhưng hiện tại tôi phải nhắc nhở ngài, Phong ở trong ngục đợi đã lâu, mặc dù biết bạn bè của cậu ấy biết cậu ấy vô tội nhưng chuyện này quả thật cũng có ảnh hưởng không tốt đến cậu ấy.” Drawson lưu loát nói tiếp.
“Phong đi ra ngoài sau này muốn tiếp tục viết luận văn tốt nghiệp, trong khoảng thời gian này chắc chắn sẽ rất bận rộn. Tôi muốn nói là, ngài WickField cũng là bạn tốt của cậu ấy, có phải hay không không nên quấy rầy cậu ấy? Đối với việc này, tôi thật vô cùng xin lỗi.”
“Hắc, cậu xác định Nghiêm Phong nghĩ như vậy sao? Như vậy, tôi hẳn nên vì Nghiêm Phong mà cảm thấy cao hứng? Bởi vì cậu ấy có loại bạn tốt như cậu vì mình suy nghĩ chu đáo như thế này.” Mars cất tiếng cười to, sau đó khẽ híp híp mắt.
Trong con người màu hổ phách của người đàn ông tóc đỏ bỗng nhiên toát ra quang mang sáng quắc, khiến cho Drawson đang cố gắng trấn định cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng tự nhận là bạn tốt của Nghiêm Phong nên mới nói những lời này với hắn, cơ thể miễn cưỡng đứng thẳng trước mặt Mars, không muốn yếu thế, nhưng đúng là ánh mắt đang nhìn về phía Mars không tự chủ được nhìn về phía phương xa.
“Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước, bởi vì tôi còn muốn đi đón Nghiêm Phong, đây là chuyện tôi đã nhận lời cậu ấy.” Mars nhìn Drawson nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ, chúng ta sau này không cần thiết phải thường xuyên gặp mặt, luật sư Dawson ạ!”
Hiểu được Mars sẽ không làm theo những gì mình nói, Drawson không khỏi cảm thấy có chút tức giận. Thân là luật sư, anh tính toán định nói thêm gì đó, Mars thế nhưng đã đi về phía nhà tù Sarton rồi, anh cũng chỉ còn cách đi oto đuổi theo.
Trong lòng Drawson lại càng thêm chấp nhất với nhận định: Nhất định phải nghĩ biện pháp để Nghiêm Phong rời xa con người nguy hiểm này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT