Sương Lan Nhu lúc đó nghĩ mà không hiểu, giống như Long Đằng tay ăn chơi trác táng này, có thể làm cái gì để kiếm được hai mươi lăm lượng bạc trong một buổi tối này? Nàng cân nhắc, nếu như kiếm tiền như lời hắn nói, ý muốn nói ở đây là bán sắc… thì thực ra hắn lại có chút vốn liếng.

Lúc này Long Đằng kéo tay Sương Lan Nhi hướng về chỗ đám đông.

Nàng dùng sức đẩy hắn ra: “Ngươi cách xa ta một chút, đừng tới gần ta.”

Hắn ủy khuất nói: “Sương Sương, ngươi còn giận vừa nãy ta hôn ngươi? Ta chỉ là thay ngươi giải vây thôi, hơn nữa…”

Nàng đột nhiên đánh gãy lời hắn: “Ngươi đừng nói nữa. Ta biết ngươi muốn nói gì. Dù sao chúng ta cũng đã từng hôn nhau, hai lượt hay ba lượt thì có gì khác nhau, đúng không?” Nàng học theo ngữ điệu của hắn, nói cho hắn nghe. Nàng nhớ rõ lần ấy bên lãnh hồ, hắn chiếm tiện nghi của nàng, lúc đó hắn chính là nói như thế.

Mắt phượng hẹp dài mở to, lông mi hắn chớp chớp một cái, mặt tràn đầy vẻ không thể tin: “Trời đất, Sương Sương, ngươi còn hiểu biết ta như vậy. Xem ra, chúng ta đúng là có tâm lý tương thông.”

“Tới địa ngục đi.” Nàng mặc kệ hắn: “Này, ta chờ xem ngươi có bản lĩnh gì kiếm bạc, đừng mong trốn được.”

Hắn cười, kéo nàng đi vào một tiệm bán quạt, nhìn trước quán vắng vẻ, hắn cười hỏi: “Lão bản, thế nào? Tối nay buôn bán được không?”

Chủ quán vẻ mặt ai oán: “Làm sao có thể tốt được? Đã sớm qua thời gian mùa hè bán chạy, hiện tại lạnh như thế thì còn ai muốn mua quạt. Đống hàng này có khi phải tích đến tận năm sau. Bây giờ chỉ có thể bán để lấy lại tiền vốn, định thừa dịp Trung thu này lại có thể kiếm thêm ít lợi nhuận, nào biết… xem ra mùa đông năm nay lại khó qua. Vị công tử này, ngươi hảo tâm mua một cái đi, lão bà của ta chuẩn bị sinh đứa nhỏ, trong nhà đang cần dùng tiền.”

Long Đằng lại hỏi: “Quạt của ngươi bán bao nhiêu tiền?”

Chủ quán nghĩ hắn muốn mua, ánh mắt buồn bã chợt sáng lên: “Không đắt, không đắt, mười văn tiền thôi.”

Long Đằng cầm lên một chiếc, tay lật lật thưởng thức, mặt quạt màu trắng, không có một chút hoa văn nào hết. Chính là chất liệu nhìn ra được là đồ tốt. Hắn khép quạt lại, vỗ vỗ vào lòng bàn tay, từ từ nói: “Lão bản, ta cùng người bàn chuyện làm ăn thế nào?”

Chủ quán có chút sững sờ không hiểu: “Làm ăn gì?”

Long Đằng chuyển mắt liếc nhìn Sương Lan Nhi một cái rồi lại nhìn chủ quán: “Lão bản, cây quạt này, ta có thể thay ngươi bán mười hai lượng bạc, nhưng ta muốn tiền chia năm năm, được không?”

Chủ quán há hốc miệng có thể đủ để nhét quả một quả trứng vịt: “Ta nó vị công tử này, đầu óc ngươi có phải bị làm sao? Mười hai lượng một chiếc quạt? Cái này không phải ngọc phiết, cũng không phải mặt vàng, ai sẽ mua với cái giá đó? Vật liệu làm quạt chỉ là gỗ thường mà thôi, mười văn tiền đã là cao nhất rồi. Công tử, cho dù ngươi thấy ta đáng thương cũng không thể miễn cưỡng như vậy chứ.”

Lúc này trăng ngày càng sáng, đèn lồng lấp lánh muôn màu.

Nụ cười bên môi hắn càng thêm xinh đẹp như một bức tranh hoa mỹ đến tột cùng.

Hắn chỉ tay vào tiệm đối diện bán tranh, đưa cho người bán quạt mấy lượng bạc: “Ngươi đi mua giúp ta một chiếc bút lông, một chút thuốc màu, chu sa, đất đỏ, phẩm xanh, thư hoàng, còn có một loại gọi là mực nhũ, đi mua về giúp ta.”

Chủ quán cầm lấy tiền, mặc dù trong lòng khó hiểu nhưng nhàn rỗi vẫn là nhãn rỗi, còn không bằng nhìn xem vị công tử này rốt cục có biện pháp gì.

Rất nhanh sau đó, chủ quán đã chuẩn bị xong những đồ vật này.

Long Đằng mở quạt ra, tao nhã triển khai, tay phải chấp khởi bút lông, ngòi bút nhẹ nhàng như điểm xuống rồi lại ngẫu nhiên dùng sức, mấy nét tô vẽ nên một bức tĩnh cảnh. Hắn cúi đầu, tóc dài thư thả bên người theo gió lay động, nhẹ nhàng phiêu dật. Thủ thế vô cùng tự nhiên, đầu bút lông ở trên mặt quạt tầng tầng lướt qua, những hình ảnh trùng trùng điệp điệp được phác họa đầy tinh tế.

Kéo tay áo, hắn lại chấm chấm chút đất son, vẽ xung quanh hình dáng đại khái, sau đó dùng mực nhũ tinh tế điểm xuyết, Sương Lan Nhi đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi nín thở, nhất mực nhìn hắn thong dong vẽ tranh.

Cuối cùng cũng hoàn thành.

Nàng ngắm nhìn, nét mực phóng khoáng tạo nên những ngọn núi sừng sững, hơi nước mê mang phủ lấy núi non trùng trùng điệp điệp, sau đó thanh phong điểm thúy, núi rừng tình lam, mặt trời đỏ mới nhú lên, tất cả một bức đồ núi sông tráng lệ lộng lẫy.

Không thể ngờ một kẻ ăn chơi trác táng cũng có chút không ngờ được. Nàng mặc dù không hiểu biết thưởng tranh nhưng lúc này cũng không thể không nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hắn lại cầm lên một chiếc quạt khác, bức tranh lần này là một bức chim bói cá hót thể hiện tình yêu, tiếp theo là hoa mai hé nở, mẫu đơn diễm lệ, thanh trúc đạm mạc…

Tới chiếc quạt cuối cùng, bút lông trong tay hắn đột nhiên dừng một chút, hắn nâng mắt nhìn nàng thật sâu, ánh mắt ngưng tụ trong mắt nàng. Khóe mắt hắn hơi nhếch lên, hai tròng mắt đen láy sâu như động không đáy, bên trong duy nhất chỉ có thân ảnh nàng, bộ dạng ấm áp nhu hòa.

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, hai gò má nàng chợt nóng lên, cả người đều cảm thấy không tự nhiên, đang định cử động thì hắn lên tiếng ngăn cản: “Sương Sương, đừng động.”

Ngòi bút trong tay hắn hạ xuống, một vài nét bút đã khắc họa nên sườn nhan một nữ tử. Nàng giống như đã hiểu ra ý tứ của hắn, tự nhiên mà đứng bất động.

Cuối thu, gió có chút lạnh, ánh đèn lồng lưa thưa dừng trên thân ảnh hắn, sắc vàng nhàn nhạt tạo một cảm giác mát mẻ dễ chịu. Đêm Trung thu rõ ràng là không khí huyên náo, không biết tại sao giờ phút này lại yên tĩnh đến thế.

Trong thiên địa, giống như chỉ còn tồn tại hai người bọn họ.

Hắn vì nàng vẽ tranh, mắt thỉnh thoảng nâng lên nhìn nàng một cái rồi lại chuyên chú tiếp tục vẽ.

Thân ảnh hắn dưới ánh trăng sáng như ngọc, màu tím của y bào theo gió nhộn nhạo từng đợt từng đợt như mặt nước gợn sóng. Vẻ mắt hắn vẫn luôn nghiêm túc, giống như đem toàn bộ tâm tư dung nhập vào bức tranh đang vẽ.

Nàng yên lặng đứng trong gió, cũng không nhúc nhích.

Thật lâu sau.

“Xong rồi.” Hắn nhét vào tay nàng cây quạt vẫn còn lưu lại độ ấm từ lòng bàn tay hắn.

Cúi đầu, ánh mắt nàng chậm rãi di chuyển, nữ tử trong bức tranh mặc một bộ y phục màu nhạt, cổ áo thẳng tắp, ngay cả những chiếc cúc cũng sống động như những bông hoa nở rộ. Búi tóc như mây, trâm cài ngọc bích xanh biếc, màu sắc ấy, giống như có thể làm ngưng tụ dòng chảy của nước. Khuôn mặt với da thịt trắng hồng như ánh bình minh buổi sớm tuyết mai. Mắt sáng như sao, sáng trong như ánh trăng in xuống mặt sông tĩnh lặng, đôi môi mím chặt có chút cao ngạo, giữa mi tâm ánh lên một tia quật cường, cả bức tranh đều trở nên sống động như thật.

Giờ phút này nàng nhìn chính mình trong tranh, nó giống như một chiếc gương, lại có thể thật đến như vậy.

Gió, từng cơn lại từng cơn như quật vào mắt nàng khiến hốc mắt không biết tại sao lại thấy cay cay. Nàng chăm chú nhìn, chỉ cảm thấy nhịp đập ngày càng dồn dập, không thể nghĩ đến, tột cùng phải hiểu nàng đến nhường nào, không chỉ là dung mạo, còn hiểu được lòng nàng sâu sắc mới có thể vẽ được bức tranh sinh động đến vậy.

Một khắc này, nàng hoàn toàn bối rối.

Bên tai, nàng không nghe thấy những tiếng ồn ào huyên náo, chỉ cảm nhận được thanh âm như gió mát của hắn thoảng bên tai: “Lão bản, bức họa này ta muốn, tiền chia đôi, ta đưa ngươi năm lượng bạc. Còn về phần những chiếc còn lại, hiện tại ngươi có thể rao hàng. Nói đây là bút tích của Tường Long Quốc Minh Đường Tử, mười hai lượng xem như là bán lỗ rồi.”

Chủ quán bán tin bán nghi, nhưng dù sao những bức họa này vẽ rất tốt… Nghe vậy hắn liền lớn tiếng rao hàng.

Long Đằng kéo Sương Lan Nhi đứng ở dưới một tàng cây cách đó không xa, yên lặng chờ.

Chỉ một chốc lát sau, sạp hàng đã kín người, mọi người nhốn ngáo nghị luận.

“Bút tích của Minh Đường Tử, hiếm thấy!”

“Tất cả đều như vậy sao? Sao đột nhiên lại có nhiều như thế? Liệu có phải là hàng giả?”

“Tranh vẽ đẹp như vậy, nhìn qua cũng biết là thật. Tường Long Quốc có mấy ai có thể vượt qua tranh của Minh Đường Tử, giả được sao?”

“Nhưng tranh của Minh Đường Tử dân gian chỉ có lưu truyền vài bức, ngay cả trong Thượng Dương thành một bức cũng đã khó cầu, huống chi là Hồng Châu thành xa xôi này?”

“Ngươi nhìn nét mực này xem, có lẽ Minh Đường Tử đột nhiên xuất hiện ở Hồng Châu, vừa hay có nhã hứng thưởng hội Trung Thu liền vẽ nên những bức họa này.”

“Tránh ra tránh ra. Ta là lão bản quầy tranh đối diện, bức tranh này bán thế nào?”

“Mười hai lượng một chiếc.”

“Được, được, được, ta mua hết. Để lại hết cho ta.”

“Này, ngươi là ai, chúng ta ai cũng muốn mua, ngươi dựa vào cái gì mà đòi mua hết.”

“Phi, ta buôn bán tranh nhiều năm như vậy, nhìn đầu bút lông, xem phần đề chữ, thật giả chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay. Mặt quạt này nếu không phải không có phần đề chữ của Minh Đường Tử, không có ấn triệt bảo lưu dấu gốc thì các ngươi có ngàn vàng cũng đừng nghĩ mua được. Bất quá mặc dù không có ấn triệt bảo lưu bản gốc, mười hai lượng là cái giá quá thấp, ai bảo các người do dự, ta đương nhiên mua hết.”

“Không được, không được, ngươi còn chưa trả tiền, không tính.”

“Tại sao không được? Ai bảo các ngươi không có nhãn lực. Mau mau, gói lại hết cho ta.”

“Không được, ta thấy bức trọng thủy này trước, dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi.”

“…”

Mười lăm cây quạt, ngay cả nửa khắc cũng không đến đều đã được bán hết sạch.

Khi người bán hàng cầm tiền đưa cho Long Đằng, hắn cảm kích đến độ nước mắt chảy ra: “Gia thê sắp đẻ, hoàn cảnh gia đình khó khăn, đại ân đại đức của công tử tiểu nhân ba đời ghi nhớ.”

Long Đằng chỉ cười mỉm, hắn nhận lấy bạc, xoay người kéo Sương Lan Nhi ra khỏi khu phố đông người.

“Ngươi thật sự là Minh Đường Tử? Ta mặc dù không hiểu lắm về tranh nhưng cũng từng nghe qua đại danh này. Qúy tộc tranh nhau, một bức cũng khó cầu, phú cổ thân hào, thiên kim cũng khó mua. Hóa ra người đó chính là ngươi.”

“Làm sao, nhìn ta không giống sao?”

“Ha ha” Nàng cười, “Không phải không giống, mà là khó có thể tưởng tượng.”

Hắn đem bạc để vào túi rồi đặt vào lòng bàn tay nhẵn nhụi của nàng, thanh âm luẩn quẩn bên tai: “Sương Sương, bạc chính là dùng để tiêu, đừng luyến tiếc này luyến tiếc kia. Ngươi làm lụng vất vả, đến tột cùng là vì ai, vì cái gì? Ta hy vọng ngươi có thể đối xử với bản thân mình tốt một chút mà không phải đều chỉ vì sống cho người khác.”

Lời nói của hắn khiến nàng lâm vào trầm mặc.

Bọn họ đi càng lúc càng xa, tách khỏi phố xá đông đúc tấp nập. Phía sau họ là đèn lồng Trung thu dệt thành bức tranh cẩm tú, chân trời khói lửa sáng lạn phồn thịnh đến hưng vượng, tất cả hội tụ như những đám mây tía đẹp nhất thiên địa.

Bước chân cứ đi mãi, bất tri bất giác đã tới bờ sông.

Phóng mắt nhìn ra xa, những trản đèn lồng hoa sen đã được thả ngập tràn. Mỗi một đóa hoa là một tác phẩm thủ công tinh xảo, toát ra một vẻ đẹp tự nhiên, một vẻ đẹp thuần mĩ.

Không biết từ khi nào, trong tay Long Đằng đã cầm theo một trản hoa đăng , trên tay hắn còn cầm theo một cây bút cùng một tờ giấy nhỏ, trên môi nở nụ cười dạt dào nói: “Sương Sương, ngươi có tâm nguyện thì viết vào đây. Chút nữa thả hoa đăng chúng ta sẽ đặt nó vào trong đó.”

Nàng tiếp nhận, chỉ thấy một trản hoa đẳng, nàng quay sang nhìn hắn hỏi: “Ngươi không cần ước nguyện sao?”

“Ước nguyện của ngươi cũng chính là của ta.” Hắn cười đến vô lại.

Nàng bĩu môi một cái rồi quay đi.

Trên mặt hắn tràn đầy tư thái ung dung, hắn vội vàng đứng đắn nói: “Sương Sương, ta tự nhiên cũng muốn ước nguyện, hay là ta cùng ngươi dùng chung hoa đăng đi. Để cho nguyện vọng của chúng ta ở cùng một chỗ, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau thực hiện.”

Gió nổi lên thổi loạn những sợi tóc bên mặt, nàng gật gật đầu, nghiêm túc viết lên mặt giấy: Sương Lan Nhi, nguyện cả nhà bình an hạnh phúc.

Bút lực rõ ràng, mỗi lời đều xuất ra từ đáy lòng. Vừa rồi những lời Long Đằng nói làm tim nàng kích động không thôi, nhưng nàng làm sao có thể không sống vì người khác, như vậy thì còn ý nghĩa gì? Hiện tại nàng hai bàn tay trắng, giờ phút này cũng chỉ có thể ước nguyện chờ đợi cả nhà bình an hạnh phúc. Nàng thầm nghĩ, an ổn sống ở Hồng Châu thành, kiếm thật nhiều tiền mua một ngôi nhà, chờ người nhà về đoàn tụ.

Nàng ngồi xuống, nhận lấy châm lửa từ Long Đằng, từ từ thắp sáng hoa đăng.

Bàn tay trắng nõn thả đèn lên trời, đèn nến mông lung từ tay nàng dần dần lạc vào biển trời, dần dần phiêu ly, hướng ra phía xa xa.

“Ngươi viết tâm nguyện gì vậy?” Hắn tò mò hỏi: “Có phải là viết hai ta vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp?”

Nàng quay đầu lại lườm hắn một cái: “Không nói cho ngươi, nói ra sẽ không linh.”

“Ha ha, ngươi không phủ nhận thì là đúng rồi.” Da mặt hắn không phải là dày bình thường nữa, “ngươi không nói cho ta, ta cũng không nói cho ngươi biết ta ước gì, nói ra sẽ không linh.”

Nàng đảo mắt lườm hắn, người này, cái tính tình của hắn đã vậy, nàng cũng lười cùng hắn nhiều lời.

Trong đám người, không biết ai đó đột nhiên hô to một tiếng: “Nhìn xem, là hoa đăng của ai vừa mới bốc cháy kìa?”

Nàng kinh ngạc nâng mắt lên nhìn.

Chỉ thấy hoa đăng nàng vừa mới thả lên trời bị gió thổi đi, giờ phút này chính là nó đang bị lửa đốt cháy rụi. Ngọn lửa kia giống như đến từ địa ngục, khói đen bốc lên, cháy rực giữa mặt sông.

Nàng thẫn thờ nhìn, chỉ có cảm giác mắt như bị ngọn lửa thiêu đốt đến chảy máu. Hô hấp chợt hỗn loạn, mạch đập không còn quy tắc, ngực như muốn nổ tung thành trăm mảnh.

Không có khả năng! Chuyện này… không có khả năng.

Chỉ là tâm nguyện nho nhỏ mà thôi, như thế nào lại hóa thành một mồi lửa.

“Sương Sương…” Long Đằng cũng không lường trước được, hoa đăng sao lại đột nhiên bốc cháy, nhìn thân hình sắp đổ của nàng, sắc mặt tái nhợt, hắn không biết phải nói gì, chỉ có thể ôm lấy vai nàng đang kịch liệt run rẩy.

Nàng nhìn ngọn lửa dần dần suy yếu cuối cùng thì dụi tắt, lưu lại giữa sông chút dấu vết đen đen.

Lòng nàng, tại đây, giờ khắc này cũng chìm xuống đáy cốc.

Bên tai mọi tiếng nghị luận của mọi người truyền đến, tất cả đều lọt vào tai nàng không thiếu một chữ.

“Là hoa đăng của ai vậy?”

“Không biết, mặc kệ đi. Đầu năm này chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân thôi.”

“Đèn hoa đăng bốc hỏa, đây chính là điềm báo đại hung.”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play