Sương Lan nhi đã thay một thân y phục màu hồng đào nhạt, từ nội đường chậm rãi đi ra.
Nàng vóc người nhỏ xinh. Trên mặt, bên trong là hai lớp phấn mỏng, lại thêm bên ngoài tỉ mỉ thêm một lớp phấn dày, thật phiền phức, nhưng lại lộ ra một vẻ đẹp mềm mại, yêu kiều không gì sánh nổi, giống như nụ hoa ngọc lan đang đợi để phô mình ra.
Mọi cử động của nàng đều nhẹ nhàng mềm mại, lúc nàng đi đến, vẻ đẹp đã mê hoặc ánh mắt của tất cả mọi người.
Quế ma ma lúc này sửng sốt, chỉ cảm thấy dường như có một nụ hoa đào đang ở trước mắt bỗng nhiên nở rộ, nàng nhìn chăm chú đến không thể rời mắt đi được.
Một khắc đó, ánh mắt của Thu Khả Ngâm cũng không cưỡng lại bị hấp dẫn. Trong lòng khiếp sợ, nàng kìm không được mà bước xuống nhuyễn tháp. Hai chân lâu không chạm đất, vừa mới bước xuống trong nháy mắt người đã nghiêng ngả, xuýt chút nữa thì ngã xuống.
Lảo đảo hai bước Thu Khả Ngâm cuối cùng cũng đứng vững. Nàng kinh ngạc nhìn Sương Lan Nhi trước mắt, tưởng như so với lúc ban nãy là hai người hoàn toàn khác biệt.
Ai nói người đẹp không dựa vào y trang?
Sương Lan Nhi của lúc này da thịt trắng trỏe như ngọc, trắng nhưng còn lộ ra một chút phấn hồng, giống như những bông tuyết buổi sớm được chiếu rọi bởi những tia sáng bình minh. Chân mày hơi hơi hướng lên cao, phối hợp với hai tròng mắt sáng long lanh, nhẹ nhàng mà tinh khiết, con ngươi như có những tia hào quang, giống ánh trăng đang bắn xuống dòng sông lãnh lẽo, làm kích động tâm phách.
Nhìn Sương Lan Nhi đang chậm rãi đi hướng về phía mình, trên đầu trâm ngọc trang sức theo từng bước chân nhẹ nhàng của nàng mà ánh lên những tia sáng chói mắt, càng làm cho nàng muốn bộc phát tức giận.
Thu Khả Ngâm hoàn toàn ngây người, nàng không tự chủ được mà thu lại hai nắm tay, cắn môi dưới đỏ mọng.
Dung nhan như vậy, khí chất như vậy, bây giờ chẳng qua gần như là nhan sắc vốn có, nếu như lại tỉ mỉ trang điểm kỹ….. Nàng quả thật không dám tưởng tượng
Sương Lan Nhi sẽ đoạt hồn của không biết bao nhiêu người.
Nàng vẫn cứ nghĩ Sương Lan Nhi chỉ là một dân nữ bình thường, hoàn cảnh nghèo khổ, cho dù là con gái cưng của gia đình, có được chuẩn bị y phục tỉ mỉ đi chăng nữa cũng nhất định không thể trở thành mối uy hiếp đối với nàng.
Nhưng là, nàng không nghĩ tới…. nàng không nghĩ tới………
Tuy là nói là người đẹp nhờ y trang, nhưng nàng thật sự không nghĩ đến, Sương Lan Nhi lại khác với những người khác, một loại xinh đẹp rất khác biệt. Chính là đẹp tựa như băng thiên tuyết địa, như nham thạch nóng bỏng trong vách đá, tỏa ra hương thơm của hoa lan nở rộ.
Cao ngạo mà mơ hồ, chỉ trong một khắc ngắn ngủi mà khí chất đặc biệt ấy như tưới vào gian phòng một loại hoa thơm cỏ lạ tươi đẹp đến kỳ diệu.
Ông trời, nàng đến tột cùng đã đưa vào vương phủ một người nguy hiểm như thế nào đây.
Mà Vương gia trước đây thiếu chút nữa là đã lâm hạnh Sương Lan Nhi. Sau hôm đó mà lâu ngày sinh tình, vạn nhất sau này…….. Nàng biết làm sao bây giờ……..Phải làm sao bây giờ.
Giờ phút này, phía chân trời trời xa xôi đột nhiên vang lên ầm ầm, tiếng sấm cuồn cuộn như rạch ngang trời đất, tựa như có thể làm cho những mảnh ngói cũng chấn động đến run rẩy. Bên ngoài mưa xối xuống càng lúc càng lớn, âm thanh như đập vào tai không dứt, mưa rơi xuống hồ nước như thổi lên một khúc nhạc càng lúc càng hỗn loạn.
Thu Khả Ngâm dừng trước mặt Sương Lan Nhi, nàng cố gắng khắc chế ngọn lửa đột ngột bùng cháy thiêu đốt trong con mắt, trên mặt vẫn là mỉm cười, chỉ là bên dưới bàn tay nắm thật chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Đột nhiên Thu Khả Ngâm tiến lên hai bước, nắm chắc hai cánh tay của Sương Lan Nhi, dùng toàn bộ sức lực kéo vạt áo trước ngực của Sương Lan Nhi, lộ ra bên trong hai đỉnh núi đầy đặn.
Thu Khả Ngâm trong mắt xẹt qua một tia không cam lòng. Sương Lan Nhi này tướng mạo không chỉ xinh đẹp một cách rất đặc biệt, mà vóc người cũng vô cùng tốt, giấu ở trong quần là hai chân thon dài cân xứng, vòng eo mềm mại nhỏ xinh uốn cong như rắn nước, trước ngực lại đầy đặn xinh đẹp. Nàng là nữ nhân mà còn phải than lên sợ hãi, nếu là nam nhân nhìn thấy thì có thể nào mà máu nóng không dâng trào?
Quan trọng hơn chính là Sương Lan Nhi có một thân thể khỏe mạnh.
Một khắc kia, Thu Khả Ngâm giống như phát điên rồi, níu thật chặt hai tay của Sương Lan Nhi không ngừng run rẩy, không cách nào át chế, nàng liều mạng kìm nén sự không cam lòng cùng với sự sợ hãi trong tim.
Cái nàng muốn chính là sự khỏe mạnh, không có thân thể thì xinh đẹp nhưng trống rỗng thì dùng được sao? Có thể dùng được sao? Nhưng là Sương Lan Nhi tự tay hủy tấm thân xử nữ không muốn cứu nàng, bảo sao nàng có thể không hận, có thể không oán?
Sương Lan Nhi cúi đầu nhìn Thu Khả Ngâm đang run rẩy, giống như chiếc lá mỏng manh run rẩy trong gió bấc, nghi hoặc nói: “Vương phi, người làm sao vậy?”
Thấy nàng không chịu buông tay, Sương Lan Nhi thử tránh đi, không nghĩ tới nàng càng nắm càng chặt, thậm chí còn nhìn thấy cả trên cánh tay trắng nõn dấu hiệu tím tái.
“Vương Phi, người có thể buông tay không? Người rốt cục làm sao vậy?” Sương Lan Nhi cau mày
Thu Khả Ngâm nghe thấy thanh âm trong trẻo của Sương Lan Nhi, chợt thấy hai má ẩm ướt, con ngươi xinh đẹp đã bị bao phủ bởi một màn sương. Nàng miễn cưỡng chống đỡ cánh tay của Sương Lan Nhi, chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “ Không có gì, muội thật sự rất đẹp, thật sự…….”
Thanh âm nhỏ dần, Sương Lan Nhi chỉ cảm thấy cơ thể Thu Khả Ngâm mềm nhũn, ngã hướng về ngực nàng. Việc xảy ra bất ngờ khiến nàng cũng không đứng thẳng được, cùng Thu Khả Ngâm ngã về phía sau, rơi xuống tấm thảm mềm mại.
Có lẽ là trùng hợp, có lẽ là vô ý, Thu Khả Ngâm khi ngã xuống trán đập vào một góc bàn. Sương Lan Nhi cũng ngã xuống, lúc sau nàng nhanh chóng xoay người ngồi dậy. Theo ánh mắt nhìn thấy Thu Khả Ngâm hai mắt nhắm chặt, máu từ trán chảy xuống trên khuôn mặt đã trắng bệch . Trong đáy lòng nàng như rơi bộp xuống, một dự cảm không tốt nảy lên. Mới vừa rồi Thu Khả Ngâm đứng đưa lưng về phía Quế ma ma vẫn đang đứng ở cửa. Xem ra nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
“Vương Phi, người làm sao vậy?” Sương Lan Nhi nhẹ nhàng lắc lắc người Thu Khả Ngâm, vội vàng hô lên.
Chỉ tiếc Thu Khả Ngâm đã rơi vào hôn mê, không nhúc nhích.
“Vương Phi”
“Vương Phi”
Hai tiếng kinh hô lần lượt vang lên, là Quế ma ma và Đan Thanh, không bao lâu lại có tiếng người chạy đến.
Quế ma ma bước tiến đến, ôm lấy Thu Khả Ngâm, đồng thời đá vào mặt Sương Lan Nhi một cước, dùng sức rất lớn, cho nên khuôn mặt thật vất vả mới hết sưng của Sương Lan Nhi lại lần nữa sưng lên.
“Tiện nhân. Ngươi đã làm gì Vương Phi?”
Đan Thanh cũng tiến lên hướng mặt của Sương Lan Nhi hạ xuống hai cái tát, mắng to: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã biết ngươi không phải là cái loại tốt đẹp gì rồi. Vương Phi thật tâm đối đãi với ngươi, còn có lòng tặng ngươi y phục trang sức, sao ngươi còn dám lấy oán trả ơn? Thật sự lòng dạ độc ác. Vương Phi rất lương thiện, ta sẽ thay người giáo huấn ngươi.”
Nói xong, Đan Thanh túm lấy tóc của Sương Lan Nhi, đập đầu nàng vào thành giường. Đan thanh thân hình cao lớn, sức lực lại rất mạnh, Sương Lan Nhi căn bản không thể lay động được Đan Thanh, đành chịu đựng nàng ta đánh chửi.
Quê ma ma đưa Thu Khả Ngâm nằm lên nhuyễn tháp, sắp xếp ổn thỏa tồi phân phó người đi gọi thái y, rồi cũng hùa theo mà đánh chửi Sương Lan Nhi.
“Tiện nhân, ngươi vừa làm gì Vương Phi? Nói mau, ngươi đã làm gì để Vương Phi đột nhiên lại hôn mê?”
“Tiện nhân, ngươi không nói phải không? Xem ta xử lý ngươi như thế nào.”
Sương Lan Nhi nằm trên mặt đất, cắn răng chịu đựng các nàng kịch liệt quyền đấm cước đá lên người nàng. Khóe mắt chợt lóe lên, đột nhiên nàng nhìn cánh tay vô lực của Thu Khả Ngâm đặt bên nhuyễn tháp.
Một khắc kia, tâm vừa động, tay phải của nàng lập tức rút vào bên trong tay áo. Nàng vốn là thầy thuốc, xưa nay đều sẽ không sử dụng hai cái ngân châm giấu trong tay áo, trừ trường hợp khẩn cấp đối với người bệnh nàng mới thi châm. Giờ phút này, nàng âm thầm rút ra một ngâm châm, giấu ở giữ hai ngón tay.
Ánh mắt nàng tập trung vào huyệt dương cốc ở cổ tay trái của Thu Khả Ngâm, nếu như Thu Khả Ngâm là giả vờ hôn mê thì chỉ cần nàng hạ một châm là có thể làm cho nàng ta lập tức tỉnh lại……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT