Có một thời gian rất dài nàng không thể hoàn hồn kể từ khi nhìn thấy nụ cười của hắn. Mỗi lần nghĩ tới nàng đều giống như người trên mây. Nàng cũng không biết chỉ một nụ cười ấy nhưng lại là ánh mặt trời ấm áp nhất trong suốt ba tháng, có thể làm tan chảy băng tuyết nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.
Lôi Đình hắn là một nam tử áo trắng thần bí, lúc nào cũng tuấn lãng vô song, hành động thong dong quý khí. Tuy hắn trầm mặc không nói, nàng đoán có thể đó là chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không kém phần ôn nhu. Ít nhất thì hắn cũng nhiều lần cứu nàng, nàng cho rằng hắn chính là người như thế.
Mấy ngày tiếp theo Sương Lan Nhi đều đi theo Lôi Đình. Sau khi hái thêm được một vài loại thảo dược quý hiếm trên núi Ngọc Nữ, bọn họ sẽ lại quay về thành Việt Châu.
Nàng phát hiện Lôi Đình hắn không chỉ đối với nàng mà không mở mồm nói một chữ mà với tất cả những người khác cũng như thế. Mỗi khi đến một tửu lâu hoặc khách điếm, hắn luôn đứng ở quầy tính tiền, không nói một lời lấy ra một thỏi bạc đặt trên bàn. Chư vị lão bản vừa thấy bạc là hiểu, chọn cho hắn phòng tốt nhất, đồ ăn cũng toàn là món thượng đẳng nhất.
Phương thức làm việc này không khỏi khiến khiến Sương Lan Nhi líu lưỡi, mặc dù có tiền thì cũng đâu cần tiêu xài hoang phí như thế.
Nếu nói là ăn uống hay ở trọ có thể không cần nói thì đối phương cũng có thể hiểu được. Thế nhưng kỳ quái nhất là khi hắn đi đến tiệm may, hắn muốn mua cái gì, quần áo may thô hay áo khoác lông vũ hắn lại không buồn mở miệng. Chính là không giống những lần trước phóng ra một thỏi bạc mà là một tờ ngân phiếu.
Trong buôn bán ai lại không muốn kiếm lời? Bọn họ đương nhiên muốn làm ăn tốt, nhưng vị công tử này cứ nhất quyết không chịu mở miệng, tất cả mọi người đều không thể biết được rốt cục hắn muốn mua cái gì, vì thế chỉ có thể vây lấy Sương Lan Nhi mà hỏi. Họ bưng trà mời nước, còn dâng cả hoa quả trái cây rồi đồ ăn nhẹ, phục vụ hết sức ân cần.
Sương Lan Nhi từ khi ra đời đến giờ luôn trải qua cuộc sống cùng khổ, nhất thời bị người ta cung phụng, nàng thật sự không thể thích ứng kịp. Không biết phải làm như thế nào, nàng cũng đành tự phỏng đoán xem Lôi Đình này rốt cùng muốn mua cái gì?
Sau nhiều lần quan sát, nàng phát hiện ra sở thích của hắn. Hắn đơn giản là thích màu đen và màu trắng, phàm là quần áo thì đều mua màu trắng, phàm là áo choàng lông thì đều mua màu đen. Mà sở thích của hắn còn áp cho cả người khác, thế nên xiêm y của nàng, hắn cũng đều mua hai loại màu này.
Có lúc hắn một thân bên trong y phục trắng toát, mặc bên ngoài là chiếc áo choàng dài đen tuyền, nàng đi ở bên cạnh hắn lại mặc một bộ y phục trên dưới cũng đều là trắng, hai người sóng vai đi ở trong thành Việt Châu… Tựa hồ… cái kiểu phối hợp này thực khiến cho người ta liên tưởng đến … hắc bạch vô thường.
Mấy vị chủ tiệm kiếm tiền là một chuyện, cũng khó tránh khỏi thích bàn tán nghị luận, ai cũng đều thương tiếc cho vị công tử này trời sinh lại mắc bệnh câm.
Sương Lan Nhi vốn là một thầy thuốc cho nên nàng biết hắn không hề bị câm, nếu là thanh quản có vấn đề thì chắc chắn không có khả năng dùng lá trúc thổi ra điệu nhạc êm tai đến như vậy. Cho nên hắn chỉ là không muốn nói chuyện với người khác
Mấy ngày sau hắn tựa như đã chuẩn bị tốt tất cả hành trang chuẩn bị xuất phát.
Hoàng hôn ngày hôm đó, hắn đưa cho Sương Lan Nhi một bức tranh, giữa bức tranh là một đóa hoa xinh đẹp, người vẽ vẽ rất tốt, ngòi bút điểm xuống tự nhiên tùy ý, đóa hoa rủ xuống thành một xuyến, thanh tao hài hòa. Đóa hoa màu trắng, lại có chỗ phơn phớt hồng từng chút lộ ra dưới những nét vẽ trùng trùng điệp điệp. Lá hoa lại càng kỳ lạ hơn, bảy sắc màu rực rỡ, giống như những dải cầu vồng lồng vào nhau cùng đỡ lấy bông hoa, bức tranh này được người này vẽ sống động như thật.
“Hoa tuyết nhạn lung linh”
Sương Lan Nhi xem xong cũng phải bật thốt lên.
Khi ngẩng đầu nàng nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của hắn. Nàng cảm thấy trong lòng một cỗ nhiệt khí dâng trào, những ngày này biểu cảm của hắn luôn bình thản như nước, chẳng lúc nào có chút mảy may dao động. Bởi vậy mà nàng nghĩ nụ cười ấm áp ngày đó của hắn có lẽ là nàng đang nằm mơ mà thôi.
Nàng che dấu nội tâm vui sướng của chính mình, trên mặt cũng nở một nụ cười nhẹ
“Ta đã đọc qua một cuốn có tên “Kỳ trân hoa mộc”, hoa này sinh trưởng ở những nơi lạnh vô cùng, chính là trên đỉnh núi tuyết, lá cây màu sắc ảo diệu như cầu vồng, bảy năm mới ra hoa một lần, lúc hoa nở thì cũng chẳng có gì đáng nói, cái quan trọng chính là khi hoa tàn lại tỏa ra mùi hương có thể phiêu diêu ngàn dặm. Hoa này nở vào mùa hạ, tính đúng ra chính là vào thời điểm này. Hoa mọc ở những vách núi, kẽ hở, lúc hoa nở thì không có mùi, lại còn rất ngắn cho nên trên thế gian này hiếm có người nhìn thấy, có lẽ quanh năm suốt tháng sống trên đỉnh núi thì còn có thể phát hiện được.
Hắn gật gật đầu.
Hắn không nói gì nhưng thần sắc đã hiện rõ sự chắc chắn.
Nàng trong nháy mắt bỗng hiểu ra vì sao mùa hè mà hắn lại muốn đến nhiều tiệm may mua mấy loại áo choàng đó, thì ra là muốn lên núi tuyết. Mà hắn từ thành Thượng Dương đến thành Việt Châu chính là vì “hoa tuyết nhạn lung linh.”
Theo lịch sử ghi lại, hoa này chỉ xuất hiện ở đỉnh núi Ngọc Nữ ở thành Việt Châu, thế nhưng hàng trăm năm nay không còn ghi lại bất cứ điều gì, cũng không biết loài hoa có thực tồn tại hay là đã sớm không còn trên thế gian.
Nàng nghĩ rồi mỉm cười nói: “Lôi Đình, ngươi đã cứu ta hai lần, ta vẫn chưa có cơ hội báo đáp, trước đó vài ngày chẳng qua chỉ là giúp ngươi tìm chút thảo dược, này có tính gì. Nhưng thứ kia, ta có thể chân chính mà giúp đỡ ngươi.”
Hắn hơi nhíu mày, chờ nàng nói tiếp.
“Ngươi chỉ sợ là chỉ mới biết một phần. Loài hoa tuyết nhạn lung linh này tính hàn vô cùng, có thể chữa trị kể cả những chứng nhiệt hiếm thấy nhất. Chỉ là hoa này không thể để nam tử động vào. Thân thể nam tử thuần dương, nếu ngắt hoa này thì nhất định hoa sẽ chết, không thể chế thuốc được. Cho dù là nữ tử ngắt cũng cần phải sử dụng lưỡi dao làm từ băng, cẩn thận cắt lấy đóa hoa rồi đặt trong trong một chiếc hộp lớn cũng phải làm từ băng, như vậy mới đảm bảo khi làm thuốc hoa vẫn tươi mà không bị chết, nếu không dù có tìm được hoa cũng vô ích.”
Nghe đến đó, lông mày hắn nheo lại đầy rối rắm, con ngươi thanh thuần bỗng có chút nhuốm màu ưu thương.
Nàng thấy hắn có chút buồn bực, cẩn thận hỏi: “Lôi Đình, ngươi có thân nhân quan trọng cần làm thuốc từ hoa này sao?”
Hắn không nói cũng không gật đầu.
Không khí lập tức trầm xuống tĩnh lặng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng hô hấp của hắn có chút hỗn loạn.
Sương Lan Nhi cảm thấy nàng đã hiểu, không hỏi nhiều, nàng trực tiếp nói: “ Người ta đều nói thiên địa rộng lớn, muốn tìm được tuyết nhạn lung linh chỉ có thể dựa vào vận khí. Nhưng chẳng gì là không thể, ta tin nếu thành tâm thì trăm sự như ý, chúng ta nhất định có thể tìm được hoa này.” Trong lúc nói nàng cũng không chú ý bản thân dùng hai chữ “chúng ta”.
Mà hắn khuôn mặt ngưng trệ, nghe xong lời của nàng giờ phút này lộ ra thần thái chậm rãi như cũ.
Sương Lan Nhi chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng, nàng vội nói: “Thế nhưng Tường Long Quốc có quy định, phàm là những dược liệu trân quý đều dùng vì hoàng thất, dân chúng không được tự mình hái. Nếu có yêu cầu đặc biệt thì phải xin phê chuẩn với các cấp quan lại. Bằng không nếu bị phát hiện tự mình ngắt trộm thì chính là tội chết. Không biết ngươi…” Kỳ thật nàng muốn hỏi chính là không biết hắn chỉ tiết lộ chuyện này với mình nàng hay còn nói cho những người khác nữa. Hai ngày này hắn không ở khách điếm, không biết là hắn đi đâu làm gì.
Hoa tuyết nhạn lung linh này là một trong những dược liệu trân quý nhất, nếu tự mình ngắt sẽ liên lụy đến cả 9 đời dòng tộc. Gia môn dòng họ Sương Lan Nhi dù sao cũng đã tuyệt, cái mệnh ti tiện này cũng là hắn hai lần cứu trở về, để trả lại ân tình cho hắn, nàng có chết cũng không đủ. Chỉ là không biết hắn… có bận tâm hay không…
Hắn nghe xong lời của nàng, yết hầu động đậy, còn nghe thấy hắn phát ra tiếng hừ giống như là xem thường, không thèm để ý đến quan phủ, thần sắc chỉ nhìn ra sự chán ghét.
Chẳng mấy chốc hắn thu lại bức tranh ở trên tay nàng rồi xoay người đi ra cửa phòng.
Nhìn bóng dáng hắn tiêu sái rời đi Sương Lan Nhi trong lòng cảm khái, hảo cảm lại tăng lên. Xem ra Lôi Đình mới chân chính là không sợ cường quyền.
Chợt trong đầu nàng hiện lên một cái bóng dáng với vẻ đẹp diêm dúa phóng túng – Long Đằng. Nàng không khỏi nhíu mi, tại sao tự nhiên lại nhớ đến hắn?
Bất quá, đúng rồi, Lôi Đình hơn hẳn cái tên quan thanh liêm chỉ trên danh nghĩa Long Đằng kia, thật là – cách biệt một trời một vực.
Nàng tự nhủ mặc kệ có phải trả giá đến cỡ nào nàng nhất định phải tìm được hoa tuyết nhạn lung linh kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT